HỌC THẦN GIỚI GIẢI TRÍ


Nghe thấy Nhan Tô Tô cũng có mặt ở đây, lão đại nhíu mày: "A... ?"
 
Phùng Mạn Lâm ngồi ở phía sau nghe thấy rất rõ ràng, vội vàng đẩy Nhan Tô Tô để cho cô đứng lên, thư ký ngồi bên cạnh lão đạo đứng lên để một cái ghế trống, ngoắc ngoắc để cho cô đi qua, mọi người nhìn rất chăm chú, Nhan Tô Tô không dám chậm trễ, chạy nhẹ tới.
 
Nhan Tô Tô ngồi xuống, lão đại nhìn cô cười hỏi: "Cô gái nhỏ, cô là người mới sao, mặc kệ như thế nào thì hiện tại được phổ biến rất rộng rãi, danh tiếng của cô được tăng nhanh, tôi tin rằng sẽ có rất nhiều cơ hội tìm đến cô... Vấn đề vừa rồi chúng tôi mới trao đổi, cô thấy thế nào?"

 
Ở trong sân này có rất nhiều người, tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm Nhan Tô Tô, nếu nói mới vừa rồi Nhan Tô Tô được điểm danh bước ra khỏi hành thì có rất nhiều người phải ghen tị, dù sao lão đại cũng nắm trong tay quyền sinh quyền sát ở trong ngành, bình thường một ngày kiếm bạc tỷ, có thể gặp mặt đều không dễ dàng rồi, vậy mà một người mới như Nhan Tô Tô lại có cơ hội giáp mặt nói chuyện thì làm sao lại không làm cho người khác phải ghen tị được cơ chứ;
 
Nhưng nghe vấn đề của lão đại thì có rất nhiều nhân vật có tiếng trong giới điện ảnh và truyền hình hiện tại cũng cảm thấy may mắn. Vấn đề này, đừng nói đến Nhan Tô Tô chỉ là một cô gái nhỏ mới xuất đạo mà nếu đổi lại là bọn họ thì cũng không thể trả lời tốt được. Vấn đề vi phạm bản quyền quả thật ảnh hưởng rất nhiều đến lợi ích của bên chế tác, nhưng khách quan mà nói đối với một người mới như Nhan Tô Tô thì vấn đề này rất khó, nên trả lời vấn đề này như thế nào? Nếu nói ủng hộ bản gốc thì không khỏi giống đạo đức giả sẽ làm cho lão đại chán ghét; ủng hộ tác phẩm vi phạm bản quyền... Thì lại càng làm cho rất nhiều nhân vật ở trung tâm vòng này đang ở đây chán ghét mà vứt bỏ, tự chặt đứt tương lai của bản thân mình.
 
Nhan Tô Tô nghĩ nghĩ, nói sự thật: "Tuy hiện tại bản thân tôi tạm thời được lợi nhưng xét về lâu về dài, cho dù nghề nghiệp này phát triển như thế nào nếu theo ý kiến của cá nhân tôi thì cần phải bảo vệ bản quyền tác phẩm."
 
Hoắc Lãng ở bên cạnh nghe thấy cô nói như vậy thì không khỏi bật cười. Anh cảm thấy thật không hổ danh là Nhan Tô Tô, kể từ thời điểm cô quyết định kế hoạch học tập quan sát thế giới thật thì sự trưởng thành của cô đã thật sự có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
 
Lão đại nghe thấy câu trả lời của Nhan Tô Tô thì không khỏi cảm thấy hứng thú hỏi han: "Cô gái nhỏ, giải thích một chút đi? Như thế nào là tạm thời, mà như thế nào là cái lâu dài?"
 
Về vấn đề này lúc Nhan Tô Tô vừa mới nghe thấy bọn họ thảo luận cũng đã nghĩ tới, lúc này trả lời một cách chân thành: "Nhìn trước mắt, quả thật tôi vì việc bị rất nhiều tác phẩm vi phạm về bản quyền nên mới được nhiều người biết tới nhưng kỳ thật căn bản không phải là nguyên nhân này, không phải vì vấn đề bản quyền mà vì < Chân tướng>  là bộ phim điện ảnh được rất nhiều người khen ngợi, nếu không một bộ phim mà chất lượng phim không tốt mà gặp phải vấn đề bản quyền thì có khả năng tôi cũng sẽ không được mọi người biết đến, cho nên về lâu dài diễn viên muốn phát triển thì cần phải có một tác phẩm tốt, không nên dùng phương pháp xấu như vấn đề vi phạm bản quyền để tuyên truyền;
 
Nếu vấn đề vi phạm bản quyền tràn lan vậy thì bên chế tác vẫn sẽ bị tổn hại, cho nên dù như vậy mà tôi là người tạm thời được lợi nhưng tương lai cũng sẽ không có cơ hội nhận được tác phẩm nào tốt nữa, nhìn về lâu dài thì đương nhiên sẽ bị tổn hại rồi, cho nên mặc kệ là vì nghề nghiệp hay là vì cá nhân thì chúng ta vẫn nên bảo vệ bản quyền."
 

Lời nói này từng chữ từng chữ được nhấn rất rõ ràng, logic nhanh nhẹn, đạo lý cũng được nói rất rõ làm cho nhiều người ở trong vòng cảm thấy chẳng qua cô chỉ là một người có dáng vẻ xinh xắn phải nhìn cô bằng một con mắt khác.
 
Phải biết rằng bây giờ không phải là đang lên sân khấu để ca hát. Ở trong tình hình như thế này biết bao nhiêu tiền bối ở ở trong vòng cũng phải khiêm tốn ngồi ở dưới kia, cái này có thể so sánh với áp lực khi phải lên sân khấu để biểu diễn. Còn có thể nói năng chậm rãi như vậy mà lại ở trước mặt lão đại nói những lời như thế này, cô gái nhỏ này quả thật rất tốt.
 
Quả nhiên lão đại nghe thấy vậy thì nở nụ cười: "Cô gái nhỏ rất tốt, đầu óc cực kỳ thông minh, nói rất có đạo lý! Cùng vinh cùng tổn, muốn phát triển sự nghiệp thì phải có ánh mắt nhìn vấn đề. Xem ra, trong hàng ngũ những người làm công tác văn nghệ thuật như chúng ta cần phải có nhiều hơn nữa những dòng máu tươi trẻ như thế!"
 
Mọi người sôi nổi đáp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhan Tô Tô nhất thời nóng rực lên, có lời nói như vậy của lão đại thì cái tên Nhan Tô Tô này nhất định sẽ được rất nhiều người trong vòng này nhớ kỹ mà thôi.
 
Trong buổi ngồi nói chuyện này, mọi người mỗi người đều phát biểu ý kiến riêng của mình, nhìn thấy không sai biệt lắm, thư ký của lão đại nhắc nhở đúng lúc: "Buổi tối ngài còn có một cuộc họp, ngài xem thời gian cũng không còn kém nhiều lắm..."
 
Mọi người nghe thấy vậy thì ồn ào nói: "Chu cục, ngài có việc thì nhanh đi thôi."
 
Lão đại vô cùng khách khí nhưng vẫn đứng dậy tạm biệt mọi người, Nhan Tô Tô đi theo Hoắc Lãng tụt lại tuốt ở phía sau, cũng hòa thuận chào hỏi rất nhiều tiền bối quen biết ở trong vòng, nói lời tạm biệt, Phùng Mạn Lâm tiến lên cho Nhan Tô Tô một ngón tay cái: "Một đứa trẻ ưu tú."

 
Tuy Phùng Mạn Lâm không sợ trời không sợ đất, lên được được mặt bàn có rất nhiều fan nên cũng không lo lắng, nhưng mới vừa rồi trong trường hợp kia, gia thế của cô ở trong vòng này khá lớn cho nên mới biết được trường này quan trọng như thế nào, nhiều tiền bối ngồi ở bên cạnh mà lão đạo lại cho cô một vấn đề như thế này thì khẳng định cô sẽ rất sợ hãi; ngay cả nếu ở trong lòng không sợ hãi thì Phùng Mạn Lâm tự nghĩ mới vừa rồi trong thời gian ngắn như vậy... Có khả năng cô cũng sẽ không nghĩ ra được câu trả lời lợi hai như vậy để nói ra đâu.
 
Nhìn Nhan Tô Tô mà xem, trong cục diện lớn như vậy mà một chút cũng không sợ, phát huy rất tự nhiên, Phùng Mạn Lâm rất phục. Tuy đã sớm biết rằng Nhan Tô Tô sẽ không có vấn đề gì nhưng người này không thể chê vào đâu được nữa.
 
Phùng Mạn Lâm nhìn Hoắc Lãng, cô biết đây là người đại diện của Nhan Tô Tô, đối phương thật là thần thông quản đại, vậy mà đã sớm có thể ngồi ở bên cạnh lão đại rồi. Kỳ thật chị Vương nói đúng, có thể lăn lộn ở trong vòng đến mức phong sinh thủy khởi(*) thì sau lưng người nào mà không có vài nét bút chứ, đoán chừng người đại diện của đối phương cũng đã có tính toán trước cho nên mới không có sắp xếp Nhan Tô Tô đến.
 
(*) Phong sinh thủy khởi tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.
 
Lão đại xoay người lại nhìn thấy mấy người Nhan Tô Tô vẫn còn ở phía sau vậy mà vẫy vẫy tay với cô: "Cô tên là Nhan Tô Tô đúng không?"
 
Nhan Tô Tô vừa gật đầu vừa đi qua: "Phải. Cảm ơn ngài, buổi nói chuyện ngày hôm nay tôi học tập được rất nhiều."
 
Lão đại nhìn cô một cái rồi cười khanh khách: "Lần vi phạm bản quyền này danh tiếng của cô tăng lên không ít, vậy có phải cũng kiếm thêm được một chút kinh phí để nghiên cứu khoa học rồi phải không?"
 
Nhan Tô Tô không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn Hoắc Lãng, chẳng lẽ chuyện cô tiến vào giới giải trí để kiếm kinh phí thực hiện nghiên cứu khoa học là ông chủ nói ra sao?
 
Hoắc Lãng lại lắc đầu.
 
Lão đại cười nói: "Cô cũng đừng nhìn cậu ấy, lần trước ăn cơm lão Ngũ đã cười rồi nói với tôi, trong người giới văn nghệ thuật chúng ta có rất nhiều chí hướng khác nhau nhưng chí hướng của người này cũng làm cho ông ấy cảm thấy hoàn toàn mới lạ."
 
Hiển nhiên những nhân viên chung quanh lão đại cũng biết câu chuyện thú vị của Nhan Tô Tô nên không khỏi đều cười theo, Nhan Tô Tô xấu hổ cúi đầu nhỏ giọng than thở: "Kinh phí nghiên cứu khoa học của tôi... Còn thiếu nhiều lắm."
 
Lão đạo bật cười ha ha, nói với nhan viên ở hai bên trái phải: "Xem đi rất có chí hướng đó."
 
Mọi người cũng không nhịn được mà đều bật cười thành tiếng, Nhan Tô Tô càng thêm xấu hổ.
 
Lão đại gật đầu với cô nói: "Vậy người bạn nhỏ, cô tiếp tục cố gắng đi."
 
Nhìn theo hướng lão đại cười rời đi, Phùng Mạn Lâm mới thở ra một hơi thật dài, cô ôm chặt lấy hai bên má của Nhan Tô Tô nhìn trái nhìn phải.
 
Nhan Tô Tô: ?
 
Vẻ mặt Phùng Mạn Lâm rất nghiêm túc: "Mình muốn nhìn xem gương mặt của cậu có phải đặc biệt được mọi người yêu thích!"
 
Nhan Tô Tô: ...
 
Phùng Mạn Lâm thu tay về, vẻ mặt đầy hâm mộ ghen ghét, một bắp đùi thô như vậy mà lại có thể nhớ được tên của Nhan Tô Tô, thái độ lại thân thiết như vậy, ngay cả khi lấy gia thế của Phùng Mạn Lâm thì có khả năng phải là trưởng bối trong nhà của cô tự thân xuất mã cũng mới có được loại đãi ngộ như thế này, nhưng Nhan Tô Tô lại dựa vào chính bản thân mình, trực tiếp hưởng được đãi ngộ đó!
 
Giữa người và người chênh lệch... Thật quá lớn đó hu hu.
 
Phùng Mạn Lâm thở dài hỏi Nhan Tô Tô: "Cậu quay về sao? Vừa lúc mình có thể đưa cậu về?"
 
Nhan Tô Tô cảm ơn cô: "Không cần không cần, hôm nay mình phải về nhà, không thuận đường với cậu. Mạn Lâm cậu đi trước đi, cảm ơn nha ~ "
 
Phùng Mạn Lâm cũng không có ép buộc, chào tạm biệt với Nhan Tô Tô. Cô đang trên đường tìm người đại diện vào người nhà để nói cho bọn họ những chuyện ngày hôm nay cô đã nhìn thấy, đoán chùng là bọn họ đều rất quan tâm đến việc này, dù sao hôm nay chỉ là một buổi nói chuyện nhưng mà vị lão đại kia cũng tự mình đến đây, ở trong sân cũng nói đôi lời. Nó liên quan trực tiếp đến những thay đổi sau này ở trong vòng.
 
Mà chính bản thân Nhan Tô Tô vẫn còn chưa có ý thức được buổi nói chuyện ngày hôm nay sẽ gây chấn động lớn như thế nào cho giới giải trí.
 
Hoắc Lãng nhìn cô nói: "Đi thôi, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về."
 
Nhan Tô Tô hơi do dự một chút thì đồng ý, nói cho Hoắc Lãng địa chỉ của nhà mình, cũng báo hành trình của mình cho ba mẹ khi họ hỏi thăm, nói bản thân mình sẽ lập tức về nhà.
 
Trên đường cô có quá nhiều vấn đề: "Ông chủ, sao hôm nay anh lại vào đây được vậy? Tôi nghe Mạn Lâm nói muốn tham gia buổi nói chuyện này rất không dễ dàng mà."
 
Vậy mà ông chủ lại có thể cùng lão đại thân quen như vậy! Nhan Tô Tô quá tò mò đó!
 
Hoắc Lãng liếc mắt một cái thì nhìn thấu ý đồ của cô: "Chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi... Cái kế hoạch quan sát kia của cô vẫn chưa kết thúc sao?"
 
Nhan Tô Tô bị vạch trần nhưng vẫn liến thoắng như cũ nói như đúng rồi: "Kế hoạch quan sát của tôi chỉ tạm thời dừng lại do anh đưa đi tham gia chương trình giải trí mà thôi!"
 
Hoắc Lãng có phần hối hận khi đề nghị đưa cô về nhà rồi...
 
Hôm nay Hoắc Lãng tham gia buổi nói chuyện này, tuy miệng nói chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng theo sự suy đoán của Nhan Tô Tô, lấy việc ông chủ làm một bước tính ba bước thì cô đã biết, ông chủ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những tác phẩm đã vi phạm bản quyền kia, nhưng mà ông chủ lại có thể tự mình thuyết phục được một vị lãnh đạo quan trọng như vậy thì đã rất là lợi hại rồi.
 
Nhan Tô Tô suy nghĩ: "Ông chủ, nếu nói ngài bị tổn thất lớn về vấn đề vi phạm bản quyền thì cũng có rất nhiều phương pháp để kiếm lại số tiền đó đi? Nhưng hiện tại dùng loại phương pháp này... Có phải là quá khó khăn rồi không."
 
Đả kích tác phẩm vi phạm bản quyền, thuyết phục cao tầng gì đó, ngay cả lấy sự hiểu biết nông cạn của Nhan Tô Tô cũng cảm thấy quá khó khăn rồi.
 

Hoắc Lãng trầm ngâm một hồi, nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia của Nhan Tô Tô thì bỗng nhiên ý thức được là cái kế hoạch quan sát giống như chơi đùa kia của Nhan Tô Tô làm cho mỗi lời nói cùng hành động của anh không biết từ lúc đã gây ảnh hưởng tới thế giới lý giải và nhận thức của Nhan Tô Tô rồi. Cô bây giờ chỉ giống như vừa mới rời khỏi tháp ngà, đối với thế giới này cô chỉ là một cô gái nhỏ ngây thơ mà thôi.
 
Nghĩ tới đây giọng nói của anh không khỏi chậm lại: "Thế giới này có rất nhiều quy tắc, tốt, xấu, màu xám - không tốt cũng không xấu, nhưng nếu mỗi người chúng ta chỉ quản mỗi khoảng không trước mắt mình thậm chí chỉ vì lợi ích của bản thân mình mà dung túng cho việc làm hỏng quy tắc thì toàn môi môi trường đó sẽ tan rã giống như băng tan vậy. Cho nên quan điểm của tôi là nếu như không thích quy tắc hư hỏng đó thì tự mình đi sửa nó, tự mình đi viết."
 
Khi Hoắc Lãng nói ra những lời này thì ngữ điệu rất bình tĩnh, rõ ràng bên ngoài ngựa xe như nước, ánh mắt của anh cũng chỉ nhìn đường ở phía trước nhưng Nhan Tô Tô cảm thấy như có sét đánh trong trời quang vậy.
 
Nếu như không thích quy tắc hư hỏng đó thì đi sửa lại nó sao...?
 
Đối với hoàn cảnh này, có rất nhiều chuyện căm thù đến tận xương tủy, bản thân Nhan Tô Tô cũng rất đau xót, người dẫn đầu trong học thuật làm giả số liệu đã liên lụy đến biết bao nhiêu người chứ? Nếu ngay từ đầu mọi người đều suy nghĩ giống như Hoắc Lãng vậy, ngăn chặn việc làm giả từ mọi góc độ, từ mọi khía cạnh, phê phán việc làm giả thì có khả năng... Việc làm giả trong vòng này ít hơn rất nhiều.
 
Trên đời này có rất nhiều chuyện, nói thì dễ nhưng làm thì rất khó, giống như việc ông chủ đang làm vậy, đả kích tác phẩm vi phạm bản quyền đương nhiên là rất khó rất khó, thật chí còn không tốt khi đắc tội với rất nhiều người nhưng mà ông chủ vẫn sẽ làm như vậy.
 
Trong lúc này, sự nhận biết của Nhan Tô Tô đối với thế giới này lại hoàn toàn thay đổi, lại nhìn ông chủ, trong mắt bản thân cô nhiều hơn sự kính nể mà ngay cả bản thân cô cũng không biết.
 
Sự nhiệt tình yêu thích một việc, yêu thích một ngành nghề thì có rất nhiều kiểu, trước kia Nhan Tô Tô cho rằng toàn tâm toàn ý tập trung tình thần, giống như cô yêu thích việc nghiên cứu khoa học vậy, cũng đã dành toàn bộ sự yêu thích cùng nhiệt tình. Nhưng mà hiện tại bỗng nhiên cô ý thức được vẫn là một kiểu nhiệt tình yêu thích càng thuần túy càng lấp lánh, cũng giống như Hoắc Lãng vậy, cho dù thấy được bầu không khí trong nghề nghiệp mà mình yêu thích không lành mạnh nhưng vẫn duy trì sự yêu thích như cũ, thậm chí còn làm việc chăm chỉ gấp đôi để thay đổi nó.
 
Vậy bản thân mình thì sao? Bản thân mình yêu thích nghiên cứu khoa học có đến trình độ đó không? Nếu như tương lai làm nghiên cứu khoa học sẽ gặp rất nhiều chuyện giống như việc làm giả, gặp rất nhiều quy tắc xấu làm liên lụy thì bản thân mình có thể giống như ông chủ, bảo trì giữ vững tâm trí, tiếp tục chăm chỉ để làm cho bầu không khí nghiên cứu khoa học càng tốt hơn không?
 
Tim Nhan Tô Tô đập thình thịch, thật lâu sau cô cũng không nói gì, mãi cho đến khi Hoắc Lãng chạy xe vào trong khu dành cho bác sĩ, giữa chừng có chút nhắc nhở đường đi rồi mới dừng lại ở dưới lầu khu nhà của nhà cô.
 
Nhưng trước tiên Nhan Tô Tô không có xuống xe, Hoắc Lãng không khỏi quay đầu lại nhìn cô, suốt đường đi hiếm có khi Nhan Tô Tô vô cùng trầm mặc.
 
Trong bóng tối anh nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp như ngọn đèn của Nhan Tô Tô tỏa sáng lấp lánh: "Ông chủ."
 
Hoắc Lãng: "Hả?"
 
Nhan Tô nắm chặt bàn tay nhỏ bé, nói khẽ: "Anh cần phải tiếp tục cố gắng, tôi cũng sẽ vẫn cố gắng!"
 
Nhìn Nhan Tô Tô xuống xe mà Hoắc Lãng không khỏi bật cười, sau đó bỗng nhiên anh thò đầu ra ngoài cửa sổ: "Mấy ngày gần đây cô nên để ý tin tức một chút."
 
Nhan Tô Tô ngẩn người, chẳng lẽ ông chủ còn làm gì nữa sao?
 
Cô vẫy vẫy tay cười: "Được!"
 
Lúc này thình lình có một giọng nói hỏi cô: "Đó là ai vậy?"
 
Nhan Tô Tô cười quay đầu lại nói: "A... Đó là ... Ách, mẹ tôi."
 
Trong tay Tô Ánh Tuyết cầm một túi rác, căn bản là cái túi lớn đó vẫn chưa có đầy, thậm chí ở bên trong có phải là tạm thời tìm đến rồi bỏ vào hay không vẫn chưa biết được. Dù sao thì con gái về trễ vậy mà lại ngồi trên một cái xe của một người con trai xa lạ để về... Chuyện này thật sự làm cho người làm cha làm mẹ tràn ngập lo lắng.
 
Tô Ánh Tuyết đè những nôn nóng ở trong lòng lại, giọng điệu ôn hòa, không nhanh không chậm nói: "Ai vậy?"
 
Nhan Tô Tô cứng họng, đột nhiên phát hiện không biết nên giới thiệu ông chủ như thế nào cho mẹ, nói là ông chủ của mình? Không được, trong lòng cha mẹ bản thân mình vẫn đang đi học, sếp là giáo sư Trần, là nữ; nói là bạn học của mình vậy thì càng không được, ông chủ lái xe, vừa thấy đã biết là một người đã đi làm; nói là bạn bè vậy thì càng tệ hơn, làm sao giải thích được quen biết như thế nào? Một khi gặng hỏi thì khẳng định sẽ hỏng hết tất cả mọi thứ.
 
Từ nhỏ đến lớn Nhan Tô Tô vẫn chưa nói dối bao giờ, vào giờ phút này thật sự là rất sốt ruột, bộ dáng lúc này của cô nên để cho Phùng Mạn Lâm nhìn thấy, trong cảm nhận của cô ấy bạn học Tô là một người thoải mái nhưng bây giờ lại không biết phải làm sao.
 
Một tiếng ho khan vang lên: "Tại sao em đi bỏ rác lâu như vậy mà chưa về chứ? A..., Tô Tô đã về rồi sao, tại sao không có lên nhà vậy?"
 
Tô Ánh Tuyết nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nhan Chính Bân một cái, ông cứ giả bộ đi, bà xuống lầu còn chưa tới hai phút đâu, vừa mới ở trên lầu liếc mắt nhìn thấy xe đến, người đầu tiên nhắc nhở bà là ai chứ?
 
Nhan Tô Tô vô cùng thân thiết tiến lên ôm lấy cánh tay của Nhan Chính Bân: "Ba."
 
Nhan Chính Băn cười rất hiền từ: "Tại sao hôm nay lại về vậy? Gọi xe sao? Sinh hoạt phí có đủ hay không?"
 
Nhan Tô Tô: ...
 
Cô cảm thấy hơi hoảng hốt, có phải là do việc gần đây cô quan sát thế giới thực nên sinh ra ảo giác hay không? Hình như ba mẹ của cô khác xa với những gì trước đây cô đã nghĩ.
 
Hiển nhiên Hoắc Lãng cũng thấy được tình huống bên này, không khỏi lắc đầu. Hôm nay có đám người lộn xộn vì muốn hợp tác với Nhan Tô Tô mà từ sáng đến giờ gọi đến điện thoại của anh muốn nổ cả máy luôn rồi, càng không nói đến đám người bao vây ở cửa, cho nên anh mới bảo Tôn Hiểu Bác thông báo cho cô biết hôm nay đừng đến công ty.
 
Nhìn tình huống này chẳng lẽ Nhan Tô Tô còn cho rằng có thể giấu diếm được người nhà của cô sao?
 
Hoắc Lãng dừng xe lại, xuống xe khóa kỹ của xe rồi tiến lên chào hỏi: "Chào chú, chào cô."
 
Nhan Chính bân nâng nâng mắt kính mỉm cười nói: "Vị này nên xưng hô thế nào đây?"
 
Hoắc Lãng lễ phép nói: "Cháu họ Hoắc, tên là Hoắc Lãng."
 
Tô Ánh Tuyết cười rất dịu dàng: "Đều đã đến dưới lầu rồi, tiểu Hoắc đi lên lầu ngồi một chút đi."
 

Hoắc Lãng hơi dừng một chút, không khỏi liếc mắt nhìn Nhan Tô Tô một cái, anh nhìn cách cha mẹ cô đối nhân xử thế... Nếu không phải diện mạo của Nhan Tô Tô đều kế thừa ưu điểm của cha mẹ, dựa vào "Sự hiểu biết dễ thương" của Nhan Tô Tô khi mới vào nghề thì anh thật sự hoài nghi nhà họ Nhan có phải đã ôm sai đứa bé rồi hay không.
 
Hoắc Lãng không có từ chối, đi theo vào thang máy, quả thật dưới lầu không phải một chỗ tốt để nói chuyện.
 
Nhan Tô Tô lén lút nhìn cha mẹ một chút, lại vụng trộm nhìn ông chủ một cái, sau đó cô lo sợ gục đầu xuống, giống như trước đây khi còn nhỏ, mỗi lần điểm số không đạt được tối đa phải mang bài về nhà, trong lòng rất không yên. Trong đầu chỉ còn có hai chữ - - xong rồi.
 
Trong thang máy có bốn người, ngoài Nhan Tô Tô ra thì những động tác nhỏ của cô mọi người đều rất rõ ràng, nhưng mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không có ai vạch trần.
 
Đi theo vào cửa, Hoắc Lãng cảm ơn Tô Ánh Tuyết: "Hôm nay vội vàng nên tay không tới cửa, cháu quá thất lễ rồi."
 
Với ánh mắt của Nhan Chính Bân cùng Tô Ánh Tuyết, chỉ cần nhìn lời nói và việc làm của Hoắc Lãng thôi thì cũng có thể đoán ra được mặc dù người trẻ tuổi này ăn mặc không có phô trương nhưng cử chỉ trầm ổn khẳng định đã nhận được sự giáo dục rất tốt, chắc là bối cảnh của gia đình cũng không có tầm thường, chỉ là không biết làm sao mà quen được Tô Tô, nhìn thì rất xinh xắn dễ thương, từ nhỏ được mọi người khen ngợi là thông minh tuyệt đỉnh như thật ra mọi người trong gia đình đều biết con gái là một người ngây thơ hồn nhiên. Tô Ánh Tuyết hít vào một hơi thật sâu, bưng nước và hoa quả ra.
 
Nhưng mà không đợi Tô Ánh Tuyết nói bóng nói gió hỏi han thì Hoắc Lãng đã đi thẳng vào vấn đề: "Cô, chú, cháu xin giới thiệu lại một chút, cháu là người đại diện của Tô Tô, hiện tại hoàn toàn phụ trách sự phát triển của cô ấy trong giới giải trí.
 
Một câu này nói xong thì Tô Ánh Tuyết đều không thể bình tĩnh được nữa, mà Nhan Chính Bân vẫn điềm tĩnh như cũ, nâng nâng mắt kính lên rồi đưa tay lấy dao cắt hoa quả: "Không vội, ăn hoa quả trước rồi nói tiếp."
 
Nhìn thấy ba cô vậy mà lại cầm lấy dao cắt hoa quả, lúc này Nhan Tô Tô cũng đã phản ứng kịp thời, thật ra ba cô đã không còn bình tĩnh như thường được nữa!
 
Cô vội vã đưa tay lấy con dao cắt hoa quả trước ba cô, ba cô là chủ nhiệm ngoại khoa, là một bác sĩ phẫu thuật, hai tay đều có thể so với vàng bạc, ngay cả việc đẩy cửa thang máy cũng hiếm khi trực tiếp dùng tay làm. Ở trong nhà họ, từ khi cô còn nhỏ đến lúc lớn, nhà cô nấu cơm ở nhà cũng không nhiều lắm, ba cô có thể nhặt rau rửa bát nhưng tuyệt đối không thái rau xào đồ ăn... Lúc này đây vậy mà lại muốn bổ trái cây sao.
 
Nhan Tô Tô cất dao cắt trái cây ở một chỗ an toàn rồi mới cúi đầu nói: "Trước kia tổ của con đều muốn giải tán rồi, nhưng con vẫn muốn tiếp tục làm theo phương hướng kia cho nên đã có suy nghĩ muốn tiến vào giới giải trí để kiếm kinh phí nghiên cứu khoa học. Con xin lỗi, con nên nói sớm cho ba mẹ biết."
 
Nhan Chính Bân thở dài xoa xoa đầu cô: "Tô Tô có chịu chút tủi thân nào không? Còn thiếu bao nhiêu tiền chứ? Trong nhà có thể giúp con được mà."


 
Rõ ràng Nhan Tô Tô cảm thấy được mặc dù quãng đường này đi rất ra nhưng vẫn rất thuận lợi, mặc dù có suy sụp nhưng cũng có thể đi tiếp. Vừa nghe thấy ba nói như vậy thì không khỏi cảm thấy mũi có chút ê ẩm, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười: "Không có, con vô cùng thuận lợi, con đống một bộ phim truyền hình, một bộ phim điện ảnh, lại còn có một chương trình giải trí, à, còn có rất nhiều fan đó ~ "
 
Nhan Chính Bân vỗ vỗ vai cô: "Ân, Tô Tô rất tuyệt, ba ba đều biết hết." Ông không chỉ biết mà chương trình đó ông cũng đã xem rồi, điện ảnh ông cũng đã xem qua, ông cũng tham gia vào Bình Nước, chỉ là thời gian không đủ nghe nói mấy nhà khác còn tổ chức bảng xếp hạng gì đó những mà ông vẫn chưa kịp tìm hiểu kỹ.
 
Nhan Chính Bân thấp giọng nói: "Tuy ba bề bộn nhiều việc nhưng vẫn hy vọng biết tất cả mọi chuyện của con, gặp khó khăn thì phải nói cho mọi người biết, bị tủi thân hay không vui thì cho dù ba có bận rộn nhưng vẫn sẽ nghe con nói."
 
Nhan Tô Tô hít hít cái mũi, gật gật đầu, ba của cô có rất nhiều việc, có đôi khi phải đứng mổ cả một ngày, có khi lại phải bay đi họp ở nước khác với múi giờ chênh lệch, kỳ thật chuyện cô gặp phải cũng không tính là gì.
 
Nhìn cặp cha con đang tương thân tương ái với nhau, quả thực làm cho Tô Ánh Tuyết phải đỡ trán, từ nhỏ đến lớn đều như thế này, vậy cho nên Tô Tô mới có tính cách như vậy!
 
Bà quay đầu hỏi Hoắc Lãng: "Tiểu Hoắc, tính cách của Tô Tô cậu cũng biết, con bé vẫn luôn ở trường học, còn chưa từng xử lý những chuyện và những người phức tạp như thế, cũng không phải là chúng tôi có thành kiến với giới giải trí mà nơi danh lợi đó vốn dĩ rất lộn xộn và phức tạp..."
 
Nhan Tô Tô vội vàng nói: "Không có không có, mẹ, ông chủ cực kỳ suy nghĩ cho con," Cô liếc mắt nhìn Hoắc Lãng một cái rồi bổ sung thêm: "Ngoại trừ... À, hiện tại chỉ kiếm được một ít tiền thì con không có chịu bất cứ sự tủi thân nào."
 
Trong lòng ba Nhan mẹ Nhan cực kỳ phức tạp, con gái của nhà mình chưa từng để ý đến chuyện bên ngoài mà bây giờ đã bắt đầu để ý đến chuyện tiền bạc, còn nói không chịu bất cứ ủy khuất gì, từ nhỏ đến lớn cô đã từng buồn rầu về chuyện tiền bạc bao giờ đâu.
 
Hoắc Lãng lại: ...
 
Cuối cùng thì Nhan Tô Tô có oán niệm với việc mình keo kiệt đến mức nào chứ?
 
Nhưng nhìn cảnh tượng này thì Hoắc Lãng cũng biết băn khoăn của Tô Ánh Tuyết, nói sự thật: "Cô, mặc dù con người ở trong giới giải trí có chút phức tạp nhưng con người lúc còn sống làm gì có cái gọi là đơn giản chứ? Tô Tô không có khả năng luôn luôn sống trong một môi trường không có phức tạp được."
 
Tô Ánh Tuyết nghe thấy thế thì trong lòng cũng thấy không thoải mái.
 
Hoắc Lãng lại nói tiếp: "Ít nhất thì cháu có thể đảm bảo những hoạt động chủ yếu của Tô Tô đều liên quan đến công việc. Cô ấy không cần suy xét quá nhiều về những chuyện bè lũ xu nịnh ở trong vòng. Những chuyện cô ấy tiếp xúc liên quan từ tác phẩm đến con người đều có thể va chạm ở khắp mọi nơi nhưng hiện tại cô ấy xử lý vô cùng tốt. Người nên tin tưởng năng lực của cô ấy."
 
Nhan Tô Tô vội vàng gật đầu, bày tỏ mình tiến bộ rất là nhiều rồi!
 
Tô Ánh Tuyết nhìn dáng vẻ này của cô thì không khỏi thở dài dịu dàng nói: "Hiện tại việc quay phim gì gì đó con cảm thấy vui vẻ sao? Con nói sự thật cho mẹ nghe. Nếu như không vui thì cũng không cần miễn cưỡng bản thân mình tham gia vào giới giải trí, nếu con muốn tiếp tục làm đề tài kia thì cũng không cần sợ, ba mẹ khẳng định có thể lo được!"
 
Giọng nói của bà rất dịu dàng, giọng điệu lại giống như chém đinh chặt sắt


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi