HỌC THẦN LÀ XÚ BÁT QUÁI

Ngày thứ hai, Ôn Yến sớm liền rời khỏi giường, chân đã hết đau, đi ra ngoài cùng mấy người kia ăn điểm tâm xong, cùng nhà ông nội Lý chào hỏi, rời đi nhà nhỏ bên hồ.

Trên đường trở về, cô là muốn ngồi xe của Lục gia, nhưng đáng tiếc Lý Húc Dương các loại thủ đoạn chơi xấu đều dùng hết, chỉ kém chưa lập tức lăn lộn, không có biện pháp, Ôn Yến đành phải lên xe cậu ta, đi theo cậu ta cùng nhau trở về. Ôn Vĩ Kỳ bị cậu ta cưỡng ép nhét qua bên Lục Thiên Hàng.

Dọc theo đường đi chỉ cần là đèn đỏ, cậu ta ngay lập tức ngừng xe, quay đầu ai oán nhìn qua, giống như muốn nhìn chằm chằm đến khi cô áy náy khó chịu.

Mà cơ hồ mỗi một lần cô nếu không phải không phát hiện, thì chính là đồng dạng quay đầu vô tội nhìn trở lại.

Như vậy tới tới lui lui luôn kéo dài tới sắp đến cổng trường, Lý Húc Dương đánh tay lái đột nhiên hướng một bên quẹo qua.

"Này, bạn học Húc Dương cậu làm gì? Chúng ta không trở về trường học sao?"

"Tạm thời trước không quay về, mình, có chuyện muốn nói với cậu." Đối phương một biểu tình nghiêm túc.

Nghe vậy, Ôn Yến nắm đai an toàn của mình, kỳ quái nhìn cậu ta một cái.

Lý Húc Dương lại trước sau kiên định nhìn phía trước. Thiên Mạch nói đúng, chính mình nên nghiêm chỉnh cùng cô thông báo một lần rõ ràng mới đúng, mặc kệ đối phương tiếp thu hay là cự tuyệt, hắn đều cần thẳng thắn một lần, mà không phải giống trước đó vô số lần dùng giọng điệu đùa giỡn nói ra bốn chữ "Mình thích cậu."

Hắn cần trịnh trọng, làm đối phương cũng nghiêm túc nghe được, tỏ tình của hắn.

Có bên nhau hay không cũng được, cho dù đối phương thật sự....Thật sự lựa chọn Thiên Hàng cũng được, hắn sẽ chúc phúc cậu ta.


Người sao, ai còn không có lúc thất tình đâu?

Nhưng càng là nghĩ như vậy, Lý Húc Dương liền càng cảm thấy trong lòng mình càng thêm chua xót, đặc biệt là lúc xem thấy nghi hoặc cùng khó hiểu trong mắt cô gái mình thích, loại chua xót này liền càng rõ ràng.

Rõ ràng hắn là người đầu tiên phát hiện cô, cũng là hắn đầu tiên mang theo cô đi thay hình đổi dạng, thậm chí là hắn thông báo đầu tiên với cô, tìm cô hẹn hò, vì cái gì cô ngược lại đối với người khác động tâm đâu?

Vì cái gì a?

Hắn nghĩ không rõ...

Hắn không soái sao?

Gia thế của hắn không tốt sao?

Sau này hắn cũng sẽ như Thiên Hàng đối tốt với cô, như vậy có phải có một tia khả năng hay không Ôn Tiểu Yến cũng sẽ đối với hắn động tâm? Không nhiều lắm, chỉ cần đừng ngay từ đầu liền cự tuyệt hoàn toàn, chừa cho hắn cái hi vọng thì tốt rồi.

Nghĩ như vậy, Lý Húc Dương một chân dẫm lên phanh, nhìn cầu lớn bắt qua sông, cảnh sắc hoàng hôn đẹp đến mức tận cùng, lại quay đầu nhìn cô, liếc mắt một cái, mỉm cười.

"Đẹp không?"

"Ừm" Ôn Yến gật đầu, nhìn mặt trời nơi đằng xa.

"Cậu cũng đẹp."

"Hả?"Đối phương tự nhiên nói lời ngọt ngào làm cô sửng sốt.

Lý Húc Dương nhìn cô một lúc lâu, rồi chầm chậm nở một nụ cười ấm áp.

Ngũ quan tinh xảo mà có phần sắc bén đó của hắn hóa dịu dàng trong nụ cười ấy, có chút cảm giác tươi mát rạng rỡ.

Ôn Yến có cảm giác không lành, cô nói trong đầu với Bạch Bạch "Chị có cảm giác cậu ta sắp tỏ tình."

[Em cũng nghi lắm] Bạch Bạch ngay lập tức hóng chuyện bát quái.

Quả nhiên như hai người nghĩ.


"Mình...Mình là nói, mình nói chính là. Khụ, mình thích cậu. Lần này là nghiêm túc, mình, Lý Húc Dương đang nghiêm túc tỏ tình với Ôn Tiểu Yến cậu, không có nói giỡn, cũng không có trò đùa dai, chính là thích cậu, đặc biệt đặc biệt thích cậu. Thích muốn mỗi ngày đều nhìn đến cậu, mỗi ngày ở bên cạnh cậu, đối tốt với cậu, càng tốt, càng tốt...Ừm, cậu có thể hiểu ý tứ của mình không?"

Biểu tình Lý Húc Dương nhất thời có chút ủy khuất, nếu là lúc này cô lại coi hắn nói giỡn, hắn nghĩ, hắn nói không chừng có thể khóc ngay tại đây.

Mà Ôn Yến nghe hắn nói như vậy, vẫn luôn nhìn đôi mắt đối phương, nghiêm túc lắng nghe, nói xong còn gật đầu.

"Mình biết cậu đang tỏ tình với mình."

"Đúng!" Đôi mắt thiếu niên lập tức tỏa ra vô hạn hào quang, "Vậy cậu nguyện ý làm bạn gái của mình sao?"

"Không muốn." Ôn Tiểu Yến nghiêm túc lắc đầu.

"Vì cái gì? Vì cái gì không muốn? Cậu không cần lại cùng mình nói, cậu cao trung không yêu đương lấy cớ này, mình mới không tin tưởng cậu, rõ ràng cậu liền đối..."

Đối với Thiên Hàng động tâm, đừng cho là mình không biết.

Thiếu niên có chút giận, nhưng cô gái này hiện tại cũng chỉ là trạng thái cái hiểu cái không, hắn mới không có ngốc như vậy, trực tiếp liền nói ra tâm tư của hai người bọn họ, làm cô hướng về phía Thiên Hàng đâu.

"Cậu cùng mình đi xuống!"

Nói Lý Húc Dương ngay lập tức đem cô từ trên xe kéo xuống, một mực lôi kéo tay cô tới trước lan can ở một bên.

"Mình thật sự, mình có thể thề với trời, mình thật sự thật sự, là thiệt tình thích cậu, về sau vĩnh viễn, sau đó cả đời đều sẽ đối tốt với cậu! Được, cậu nói cậu hiện tại không muốn yêu đương, có thể, đều có thể, cậu hiện tại trước đáp ứng mình, sau đó chúng ta vẫn là giống như bây giờ, chờ tốt nghiệp cao trung liền ở bên nhau, thế nào? Như vậy cũng không chậm trễ cậu đọc sách, sau này chúng ta còn có thể cùng đi nước ngoài du học, cùng nhau chu du thế giới, lại cùng nhau trở về nhìn xem ba mẹ cậu, nhìn xem ông nội của mình. Mình biết nhà cậu rất nghèo, không có quan hệ, mình về sau sẽ kiếm tiền, sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, nghĩ ra nước ngoài du học cũng được, mình sẽ làm cậu không có một chút nỗi lo về sau, được không, Ôn Tiểu Yến? Được không? Cậu liền đáp ứng mình đi, được không? Mình thật sự thật sự thực...... Ahh!"

Lý Húc Dương đang nói rất tốt thì một cái tát liền vỗ trên lan can, mặt trên vừa lúc nổi lên một miếng sắt, liền cắt qua bàn tay đối phương.


Máu lập tức chảy ra ào ào.

"Này, cậu đừng nhúc nhích, cặp sách của mình có thuốc, còn có băng cá nhân, cậu chờ, mình quay lại tìm xem."

Ôn Yến trong lòng hoảng hốt, lập tức liền kéo tay thiếu niên, làm cậu ta đừng làm rộn, sau đó xoay người hướng xe đi đến, cầm thuốc ngay lập tức quay trở lại.

"Ôi trời, cậu làm sao không cẩn thận như vậy? Cũng không biết lan can này có vấn đề hay không, cậu trở về nói không chừng còn phải chích một mũi uốn ván, thuốc này là tôi ngày đó buổi tối sau khi bị ngã, bác sĩ đưa tôi, hẳn là hiệu quả khá tốt, đừng nhúc nhích! Có phải đau hay không?"

Ôn Yến ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi.

"Cậu thổi cho mình liền không đau" Lý Húc Dương cười nói.

Sau đó liền thấy cô bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, cúi đầu, thế nhưng thật sự nhẹ nhàng thổi cho hắn hai cái.

Bất quá chính là cái động tác như vậy, thiếu niên liền cảm thấy tim của mình bỗng nhiên không chịu khống chế bắt đầu kịch liệt nhảy lên.

Lúc này cô ở trong mắt hắn, thật là chỗ nào cũng tốt.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ của hoàng hôn, thiếu nữ ngược sáng ánh mắt phá lệ dịu dàng, lông mi dài cong cong, tóc bay múa theo gió...  như thế nào sẽ có người tốt đẹp như vậy đâu?

Hắn thật sự, thật sự rất thích cô......


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi