HỌC THÊM - TÁT BÁT NHÁO ĐẰNG

Chu Từ xoay người muốn chạy trốn, nhưng người đàn ông đã nhanh hơn một bước giữ chặt gáy cô. Cô gái nhỏ bất động đứng ở đó, ánh mắt người đàn ông ở đằng xa giống như muốn lăng trì cô.

Một giây kia cô miễn cưỡng mà nhớ ra Tiết Kiệu.

Một năm trước anh vẫn là một thiếu niên gầy yếu, sắc mặt lúc nào cũng tái nhợt, mặc đồ bệnh nhân, giống như tờ giấy mà gió có thể thổi bay bất cứ khi nào. Nhưng anh của khi đó dịu dàng hơn bây giờ rất nhiều. Khi cô bị bố mình bạo lực sẽ chui vào phòng bệnh của anh để trốn. Anh đương nhiên sẽ che giấu giúp cô, lại còn cho cô kẹo cùng với trà sữa. Sau khi hai người thân thiết hơn anh còn không ít lần giúp cô lau đi vết máu trên lưng.

Cô nhớ ra ông ta từng nhiều lần đánh đập cô và mẹ mình.

Nhớ tới âm thanh khi ông ta đánh vào da thịt cô, còn có vết thương nghiêm trọng ở huyệt thái dương, sau đó là hình ảnh bản thân ngất xỉu.

Cô giãy giụa trong đống hồi ức của mình, đau khổ rên lên một tiếng: "Thầy, thầy bắt buộc phải dùng cách này để em nhớ lại thầy sao"

Bàn tay Tiết Kiệu đặt trên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sống lưng.

Người đàn ông loạng choạng đứng lên, từng chút đi về phía hai người. Chu Từ loáng thoáng nghe thấy hơi thở nặng nề của ông ta, tiếng khù khụ ngay cổ họng. Cô bị nỗi sợ kia ép phát điên, bất ngờ thét lớn, lại bị người đàn ông kiên quyết giữ chặt: Chu Từ em có nhớ ra tôi hay không không quan trọng, nhưng em không thể tiếp tục sợ ông ta nữa."

Anh ép cô nhìn về phía người đàn ông kia: "Ông ta đã già rồi không thể đánh em nữa. Chu Từ ngoan, bây giờ em thậm chí còn có thể đánh được ông ta."

Nhưng tính cách của cô đã được rèn giũa từ bé, cô bị ông ta đánh đến lớn để lại bóng ma rất sâu lòng lòng cô. Trong trí nhớ của cô mẹ cô còn phải sợ ông ta, huống gì là cô.

Nhưng Tiết Kiệu bá đạo vô cùng, cô không thoát được sự khống chế của anh. Vậy nên chỉ có thể nhìn về phía người đàn ông kia. Ông ta sớm đã hoa mắt ù tai, so với tuổi thật thì già hơn gấp mấy lần. Mí mắt sụp xuống không nâng lên được. Hai chân không thể đứng lên nữa, phải dùng xe lăn. Giọng nói nghẹn lại ở cổ họng, chỉ có thể phát ra cài tiếng ồm ộp.

"Sau khi ly hôn với mẹ em ông ta vẫn cứ cờ bạc, rượu chè, đánh người. Kết quả gặp phải một tên lưu manh, bị người ta đánh gãy sống lưng, lại không ai đứng đoái hoài đến ông ta. May mà mẹ em có mua cho ông ta một cái bảo hiểm, mới may mắn được ở chỗ này sống qua ngày."

Anh cúi đầu ở bên tai cô nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện,bàn tay vuốt ve cần cổ lạnh văng của cô: "Em nhìn đi, ông ta không dám nói gì đến anh. Có phải bởi vì em yếu đuối nên ông tai mới ngược đãi em không?"

"Ngoan, đừng sợ nữa có được không?"

Anh dùng giọng điệu mê hoặc lòng người, hơi thở ấm áp quét qua vành tai lạnh lẽo của cô.

“Dạ!”

Chu Từ tùy tiện với lấy cuốn sách bên cạnh, quyết liệt ném về phía ông ta. Cuốn sách mạnh mẽ đập vào người ông ta, người đàn ông có vẻ sợ hãi, rụt vai tránh né: " Tiểu Từ... Tiểu Từ, con ơi..."

"Ông không có tư cách gọi tôi!"

Khóe mắt Chu Từ đỏ lên, lần đầu tiên cô nghiến răng nghiến lợi nói chuyện với người khác: "Ông xứng đáng bị như vậy, tất cả đều là báo ứng. Là do ông đánh tôi, đánh mẹ tôi..."

Trang sách hỗn loạn bay khắp nơi, Tiết Kiệu thấy cô xả giận xong rồi cũng nhanh chóng dắt cô đi khỏi.

"Ngoan, bảo bối ngoan nào."

Anh ôm cô gái nhỏ đang run rẩy vào lòng, vẫn luôn trấn an vỗ về cô cho đến khi cô ngồi vào ghế phụ. Anh vươn tay lau đi nước mắt trên mặt cô gái nhỏ.

Tiết Kiệu nhìn cô cười trêu chọc, cô gái nhỏ cả người run rẩy. Cô muốn đấm vào gương mặt đối diện nhưng bị anh nhanh hơn một bước giữ chặt, tay còn lại vẫn không từ bỏ ý định nhưng vẫn bị anh giữ chặt. Giọng nói của anh không có chút nào tỏ vẻ bực bội: "Chu Từ, em muốn tạo phản sao?"

Anh ghì chặt người ở ghế phụ, cúi đầu cắn lên môi cô gái nhỏ trừng phạt, thô bạo mút hôn.

Chu Từ bất ngờ khóc lớn lên, toàn thân run rẩy. Vô cực kì đau lòng, giống như vượt quá giới hạn, khi hai đôi môi rời ra một chút có thể nghe thấy vài tiếng mắng chửi.

Tiết Kiệu cúi đầu, hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt cô. Nụ hôn cuối cùng dừng lại nơi khóe mắt, anh nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng cưng chiều: "Ngoan nào, không khóc nữa, mọi chuyện đều qua rồi. Em đã đánh trả được ông ta rồi."

Cô gái nhỏ từ nức nở chuyển sang gào lớn, cô nắm tóc người đàn ông, vòng tay qua cổ anh chủ động cùng anh hôn môi. Lung tung vụng về hôn anh, nước mắt rơi trên cô áo anh, cô muốn cởi quần áo của anh. Hai người cùng nhau ngã ra ghế sau, đôi chân Chu Từ quấn chặt eo người đàn ông. Cố ý cọ nơi đó vào côn th*t căng cứng của anh.

Tiết Kiệu đổ xe ở dưới một gốc cây, tán cây làm cho ánh sáng loang lổ. Ánh nắng xuyên qua của kính thủy tinh, chiếu lên làn da trắng nõn của cô gái nhỏ. Tay cô nâng cao lên đỉnh đầu, áo ngực còn vắt trên cổ tay. Eo cô hơi cong, tia nắng nhảy nhót trên bụng nhỏ. Gióng như cô cùng người ta màn trời chiếu đất* mà làm tình.

*Chỉ cảnh sống ăn ngủ ngoài trời, không nhà không cửa.

Người đàn ông cúi đầu hôn lên bụng cô, dọc theo sươn sườn hôn đến eo nhỏ. Ngón tay giữ lấy quần cô, nhẹ nhàng kéo xuống. Cho đến khi cặp đùi trắng nõn hoàn toàn lộ ra, tay anh chạm vào hoa châu. Cách một lớp vải dệt mỏng, xoa xoa tiểu huyệt ướt dầm dề. Cô nặng nề thở dốc, cô loay hoay muốn tự cởi sạch quần áo, để cùng anh chặt chẽ dán vào nhau.

"Thầy ơi, mau làm món đồ chơi nhỏ đi."

Cô ngẩng đầu vụng về hôn môi anh, hai đùi trần trụi rụt rè mở ra. Tiểu huyệt ướt dầm dề lộ ra, quần lót cũng bị ướt không ít. Mơ hồ còn có thể nhìn thấy thịt huyệt nửa kín nửa hở bên trong.

Vừa gợi cảm lẳng lơ lại vừa đơn thuần đáng yêu, dụ dỗ người khác trầm mê.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi