HỌC THÊM - TÁT BÁT NHÁO ĐẰNG

Chu Từ ngồi trên người anh, cảm nhận được nửa phía dưới người anh cương cứng, đang cách một lớp quần áo chọc vào huyệt nhỏ của cô. Cô cắn ngón tay run rẩy, bụng không tự chủ được phát ra tiếng kêu đáng thương.

Cả tâm trí cô đều suy nghĩ đến chuyện muốn tới văn phòng của Tiết Kiệu, lúc lên lớp lung tung lộn xộn, hoàn toàn không nhớ việc đi mua bánh mì. Lúc này đây, về tâm lý không có chút gì cảm thấy đói bụng, nhưng về sinh lý thì bụng đã sớm kêu rộn rạo rồi.

Tiết Kiệu cười giễu cợt một tiếng, nắm lấy cằm cô: "Em đói rồi?"

Cô cắn môi gật đầu, tầm mắt và đầu cùng rũ xuống, bị người kia túm lấy chùm tóc đuôi ngựa ép buộc ngẩng đầu lên: "Vậy thì ăn chút gì đó đi."

Chu Từ nhìn anh với vẻ mờ mịt, bị anh kéo đuôi ngựa đi một đường tới bên bàn. Anh dạng hai chân, lấy vật nam tính đã cương cứng từ lâu ra ngoài: "Chu Từ, dùng miệng làm cho tôi bắn ra."

"Hu... không..." Chu Từ theo bản năng muốn từ chối.

Món đồ ở trước mặt to đến độ dữ tợn, dáng hình thẳng tắp đỉnh chóp hơi vểnh, cảm giác có thể xỏ xuyên qua cả cổ họng của cô. Cô lắc đầu cự tuyệt, nhưng lại bị ấn đầu xuống, món đồ kia chọc bên miệng cô.

Sự kiên nhẫn của người đàn ông đã tới giới hạn cuối cùng, nửa người bên dưới sưng phồng đau nhức, du͙© vọиɠ nồng đậm sôi trào trong ánh mắt, nhìn cô chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô: "Hoặc là trên, hoặc là dưới." Giọng điệu anh tới thời điểm hiện tại vẫn còn một chút ấm áp và dư vị, nhưng nhanh chóng trở nên tàn nhẫn, ngón tay thon dài ấn vào cần cổ: "Chu Từ, tự em lựa chọn."

Chu Từ quỳ trên mặt đất, quần đã tuột xuống tới vị trí gần gối, lộ ra lớp lông mao lưa thưa nơi vùng u cốc bí ẩn.

Nước vòng quanh viền mắt sáng lóe lên, cô há miệng, cố sức ngậm lấy món đồ kia vào miệng.

Thật ra Tiết Kiệu đã xử lý người anh em của mình sạch sẽ, thế nhưng khi ngậm vào miệng cảm nhận, vẫn còn thoang thoảng một mùi vị tanh nồng, phần đầu vì kìm nén quá lâu, chảy ra một chút chất dịch trong suốt. Chu Từ cảm thấy ghê tởm, muốn phun ra ngoài, nhưng khuôn cằm lại bị ấn xuống nhét lại vào miệng, cổ họng cô trơn trượt nên đã nuốt món đồ kia vào trong.

"Ưʍ..."

Khoang miệng thiếu nữ ấm áp mềm mại, hàm răng đều tăm tắp, yếu ớt cắn vào vật nam tính. Sau khi ngậm được một nửa thì không thể ngậm thêm nữa, cuối cùng đè trên phần đỉnh đầu của vật nam tính, liếʍ láp cẩn thận từng chút một và đẩy vật nam tính của anh lui ra ngoài.

Miệng bị chèn quá đầy, khóe miệng giống như bị nứt ra, bên mép chảy ra một chút nước bọt sáng lóng lánh.

Cô ngậm vào rồi lập tức đứng im tại nơi đó, chỉ biết liếʍ cho anh, lộ ra chút luống cuống không biết tiếp theo nên làm gì.

Tiết Kiệu nắm lấy quai hàm cô, thúc mạnh vật nam tính kia vào trong, mãi cho đến khi phần vòm miệng mềm ra. Cô gái nôn khan ứa nước mắt, hu hu giơ tay giữ món đồ của anh, rên hầm hừ.

Cô ngửa đầu ra sau, muốn nôn món đồ đó ra khỏi miệng, nhưng lại bị người đàn ông đè từ sau gáy rồi thúc vào từng cái một.

Khóe miệng bị cọ xát tới tê dại, nước mắt Chu Từ rơi lộp độp, rơi trên phần đỉnh đầu của vật nam tính.

Ánh mắt người đàn ông u ám tĩnh mịch nhìn cô, động tác chậm lại. Chu Từ đỏ mắt, mũi hít khụt khịt, đỡ lấy gậy th*t to khủng kia, tiến sát lại gần học theo động tác khi nãy mà ngậm vào nhả ra cho anh. Cô cúi đầu, vừa rơi nước mắt vừa hôn lên món đồ to khủng đó của anh, đầu lưỡi hơi đưa ra liếʍ láp gậy th*t một cách e dè cẩn thận.

Người đàn ông vuốt ve đầu tóc cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa đáng sợ: "Thầy đút cho em ăn no có được không nào, hửm?"

Anh ấn đầu cô, vật to khủng nhét vào khoang miệng cô đưa đẩy. Đầu óc Chu Từ mê muội, trước mắt là từng đợt trắng bệt, bàn tay đưa xuống dưới vô thức xoa nắn hoa huy*t, ngón tay vói vào bên trong mô phỏng động tác ra vào của món đồ nam tính.

Sau khi cắm rút qua trăm lần, người đàn ông bất thình lình giữ chặt phần gáy cô, đẩy đầu của cô về khớp háng, vật nam tính chọc vào cổ họng. Ánh mắt Chu Từ ngây dại ngẩng đầu nhìn Tiết Kiệu, trán anh có lớp mồ hôi mỏng, những khớp ngón tay ấn đè phần gáy cô dùng sức tới mức trắng bệch, vật nam tính chọc vào khoang miệng cô rồi phun ra.

Luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đặc sệt liên tục bắn đầy giữa răng môi cô. Chu Từ bị sặc không ngừng ho khan, ngón tay cắm vào nửa người bên dưới cũng ngây ngốc dừng động tác lại.

Người đàn ông bắn tinh hồi lâu mới dừng lại nghỉ ngơi, vật nam tính mềm một nửa hàm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ được cô ngậm trong miệng, òng ọc muốn chảy ra ngoài.

Tiết Kiệu từ trên cao liếc nhìn cô ở dưới bằng nửa con mắt, rút gậy th*t ra khỏi miệng cô, xốc nách Chu Từ kéo người lên đến hai chân, ngón tay thon dài chặn trên môi cô, một bàn tay khác moi vách thịt cô. Chu Từ bối rối hu hu ư a nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi đầy miệng vào bụng, mở to đôi mắt nhìn anh, ánh mắt sạch sẽ trong suốt: "Khó... khó chịu."

Bàn tay Tiết Kiệu vẫn đang đào khoét phía dưới của cô, khàn giọng hỏi cô: "Em khó chịu ở chỗ nào?"

Cô gái nhỏ hu hu nức nở nói không tròn chữ, Tiết Kiệu đưa tay cho cô muốn cô tự đi sờ soạng. Cô kéo ngón tay anh, đi thẳng một mạch tới bụng dưới: "Nóng tới đáng sợ."

Tiết Kiệu cười không thành tiếng: "Không phải nóng tới đáng sợ, là em dâʍ đãиɠ tới đáng sợ."

Giọng nói lạnh lùng khắc nghiệt kéo Chu Từ tỉnh táo lại từ trong cơn ham muốn, nhưng ngón tay ở bên dưới đột nhiên tăng nhanh tần suất, người đàn ông như thể muốn làm hỏng luôn cả miệng huyệt của cô. Cô gái nhỏ được thỏa mãn du͙© vọиɠ, một lần nữa ngã vào vực sâu u tối.

Cô ưỡn thẳng thắt lưng trần trụi rồi phun ra trên cơ thể anh, trong chốc lát còn trì trệ chưa bừng tỉnh, nằm trong vòng tay anh mà giương to đôi mắt.

Nửa người bên dưới của cô vừa vặn dán sát khớp háng Tiết Kiệu, vật nam tính vừa mới mềm xuống lại ngẩng cao lần nữa. Tiết Kiệu nghiến răng nghiến lợi bóp cằm Chu Từ: "Em còn đói không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi