HỌC TRA NGỒI CÙNG BÀN KHÔNG CẦN AN ỦI

Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều: “?”

Y hoàn toàn không hiểu tại sao Lâu Kiêu lại mắng Hạ Thâm.

Có điều cũng không sao, giữa bạn bè như vậy là bình thường.

Tâm tình Lâu Kiêu vô cùng phức tạp, nhịn không được nhìn Kiều Thiều nhiều thêm một chút.

Tên nhóc này đúng là bị ăn đến sạch sẽ.

Lão Hạ còn nói mình không phải cầm thú, thế thì…

Không bằng cầm thú đi.

Trong phòng thi không còn ai, Kiều Thiều lại đẩy Hạ Thâm thêm lần nữa: “Không ăn cơm trưa luôn sao?”

Tốt xấu gì Hạ Thâm cũng nhớ đến nhiệm vụ phải bồi bổ tên nhóc cùng bàn cao lên, chậm chạp tỉnh lại: “Ăn.”

Kiều Thiều gõ sau ót hắn: “Nhanh lên.”

“Ừm.” Hạ Thâm cầm tay y, bỏ vào tay mình.

Thật ra chân Kiều Thiều đã tốt rồi, đi đường một mình cũng không thành vấn đề, nhưng nửa tháng dựa dựa ôm ôm hai người đã quen.

Lâu Kiêu đi một bên cảm thấy mình có hơi dư thừa, cầm điếu thuốc đi trước.

Không cần phải nhắc nhở, ôm ấp dạng này, rõ ràng là một người nguyện đánh một người nguyện chịu.

Buổi trưa, Hạ Thâm đến phòng 516 ngủ bổ sung.

Trần Tố nhỏ giọng hỏi Kiều Thiều: “Sáng thi được không?”

Cậu vừa hỏi, cơ thể Kiều Thiều liền cứng đờ.

Trần Tố nhận ra, nói: “Không sao, cũng xong rồi, đừng để ảnh hưởng tiếng Anh buổi chiều.”

“Ừ.” Kiều Thiều hàm hồ: “Rất tốt, đều là những đề bình thường.”

Buổi trưa này, Kiều Thiều nằm trên giường nửa tiếng.

Trong tai không ngừng truyền ra âm nhạc quen thuộc, nhưng không cách nào làm tinh thần thả lỏng được.

Ngay lúc mọi người đều ngủ say, Kiều Thiều sờ tai nghe của mình…

Y do dự gần một phút, cuối cùng cũng không thể lấy xuống.

Kiều Thiều hít nhẹ một hơi, nhắm nghiền hai mắt.

Buổi chiều kiểm tra anh, đây là môn Kiều Thiều giỏi nhất, chẳng sợ nửa học kì trước không học cũng không có gì ảnh hưởng.

Lắng tai nghe, thoải mái điền đáp án, hơn nữa còn có mười phần tự tin không sai câu nào.

Vì còn thừa lực, nhân lúc máy cát xét vẫn phát đoạn băng, nhanh chóng làm mấy câu phía sau.

Chờ khi phần listening chấm dứt, tất cả quy về bình tĩnh, Kiều Thiều cũng chỉ có thể cố gắng nắm chặt bút, để tay mình đừng run lên.

Kiểm tra lý vào buổi tối.

Thi xong tất cả sẽ được nghỉ, thứ bảy chủ nhật có thể thoải mái về nhà.

Thí sinh phòng 16 thật sự rất nhàn nhã, dù sao thì mười câu đã có chín câu không biết làm, không bằng cứ tưởng tượng cuối tuần nên đi đâu chơi.

Giaó viên giám thị cả ngày cũng có chút mệt, hơi thất thần một chút, cả phòng thi rầm rì.

Giáo viên giận dữ, đứng lên lớn giọng trấn áp.

Nhóm học sinh yên tĩnh một lát, nhưng rất nhanh lại xì xào xì xào.

Mắt thấy không đè được nhóm học sinh sốt ruột về nhà, liền rải bước xuống bục giảng, đi qua đi lại.

“Thành thật chút!” Nói xong còn vỗ một cái lên bàn.

Các học sinh an tĩnh, toàn bộ phòng thi chỉ còn lại âm thanh viết chì soạt soạt trên giấy.

Giáo viên không mang giày cao gót, chỉ là đế giày da có chút nhọn, mặt đất lại tương đối giòn, ma sát một chỗ phát ra âm thanh cực kì rõ ràng.

Thanh âm này mang theo uy hiếp cực lớn, khiến bọn họ không dám xằng bậy.

Nhưng đối với Kiều Thiều mà nói, lại như cọng rơm cứu mạng.

Rốt cuộc đại não trống rỗng cũng có gì đó.

Y nắm chặt thời gian, từ bỏ đề vật lý, nhanh chóng làm hết mấy câu hỏi quen thuộc của sinh và hóa…

Khi tiếng chuông vang lên, giáo viên đi cả tiết muốn gãy chân mới nói: “Rồi rồi, tới giờ rồi, mau bộp bài, làm cũng đã làm rồi, không cần miễn cưỡng, sau này cố gắng nghe giảng, cuối kì nỗ lực lên.”

Nộp bài thi lên, trong lòng Kiều Thiều trống rỗng.

Hạ Thâm quay đầu nhìn qua: “Xong rồi đừng nghĩ nữa.”

Kiều Thiều hoàn hồn, trừng mắt hắn một cái: “Không có thoải mái như cậu.”

Hạ Thâm nhận ra người nọ có chút suy sụp, cố ý trêu đùa: “Tôi tự tin mà.”

Qủa nhiên trong mắt Kiều Thiều xuất hiện ý cười, oán giận: “Xem ra là tự đại thì đúng hơn.”

“Ừm, đều giống nhau.” Hạ Thâm thấy người kia khôi phục như lúc ban đầu, lại hỏi: “Cuối tuần có về nhà không?”

Kiều Thiều không muốn về nhà, nhưng còn không về nữa y sợ lão ba xách dao qua vác người đem về.

Đến lúc đó hình ảnh sẽ không đẹp.

“Chứ không thì sao.” Kiều Thiều nói: “Còn đi theo cậu ăn chực ngủ ké?”

“Không phải ngủ ké.” Hạ Thâm sửa đúng: “Là hát ru ngủ.”

Kiều Thiều nhớ tới khúc hát của người nào đó, da gà nổi lên cục cục: “Đừng, thấy ác mộng mất.”

Hạ Thâm nhớ tới đêm đó nhóc con níu lấy quần áo mình không chịu buông, lại hỏi thêm câu: “Thật sự không đến sao?”

Kiều Thiều kiên định: “Không!”

Hạ Thâm chớp mắt: “Dịch vụ dỗ ngủ hạng sang nhất, không suy xét?”

Kiều Thiều dở khóc dở cười, tâm tình được thả lỏng, y nói: “Nếu cậu là tiểu tỷ tỷ thì có thể suy xét.”

Hạ Thâm giả vờ kinh ngạc: “Bạn học Kiều Thiều, bạn đang nghĩ gì thế?”

Kiều Thiều bị phản dame mặt hơi hồng hồng: “…”

Y còn chưa mở miệng, đột nhiên Hạ Thâm tới gần, tiếng nói trầm thấp phất tại bên tai: “Tôi không được sao?”

Tim Kiều Thiều đập chậm nửa nhịp.

Y đẩy người ra, không dám đối diện: “Thôi, tôi về ký túc xá thu dọn đồ đạc đây, thứ hai gặp.”

Hạ Thâm cũng không miễn cưỡng nữa: “Ừm, thứ hai gặp.”

Kiều Thiều ra khỏi phòng thi, gió lạnh thổi qua mới bình tĩnh lại.

Cái quỷ gì đây!

Trong lòng Kiều Thiều có chỗ rồ lên, dường như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.

Ting…

Điện thoại rung một cái.

Kiều Thiều lấy ra, là một tin nhắn.

Kc : “Tới nhà thì nói cho tôi một tiếng, moa! (╯3╰).”

Kiều Thiều : “…”

Moa con khỉ !

Kiều Thiều đi ra ngoài thật xa mới kêu xe về nhà.

Vừa đến nhà, nhìn đến căn nhà sáng trưng đèn đuốc, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Dì Ngô đi ra, nắm tay y nói: “Tiểu Thiều à, nửa tháng này vất vả rồi! Có phải đói gầy rồi không? Mệt không con? Aizz, ở TSo mà ăn ngon bằng ở nhà được…”

Trong lòng Kiều Thiều ấm áp, nói rằng: “Rất tốt ạ, con còn thấy mình béo lên.”

“Sao có thể!” Dì Ngô rất hiểu tình huống của y: “Mau mau vào nhà, dì nấu canh rồi, ăn một chén thôi…”

Kiều Thiều vừa cười vừa nói: “Con đã ăn cơm chiều rồi…”

Vào nhà, Dương Hiểu Long, Kiều Như An, Kiều Tông Dân đều ở.

Kiều Thiều dở khóc dở cười mà chào hỏi: “Ông ngoại, ông nội, ba…”

Chỉnh tề như vậy, không biết còn tưởng y đã đi ra ngoài hai mươi năm, thật vất vả mới về được, cho nên người một nhà đều đứng chờ.

Dương Hiểu Long kéo tay y: “Về rồi, điều kiện trường thế nào? Có ủy khuất hay không?”

Ông ngoại hỏi bla bla một đống, Kiều Thiều chỉ biết trả lời từng chữ ổn.

Kiều Như An không lên tiếng, nhưng bên cạnh đã chất đầy quà, vị đứng đầu giới thời trang này luôn thích dùng hành động thực tế thể hiện tình yêu của mình.

Ước chừng qua nửa giờ, Kiều Thiều mới bình ổn ông nội và ông ngoại.

Kiều Tông Dân nói: “Con đã nói hai người không cần về rồi, nó đã lớn như vậy, đi ra ngoài hai tuần thì có sao đâu.”

Hắn vừa mở miệng, bom đạn liền oanh tạc xuống đầu.

Đương nhiên, Kiều Thiều rất cảm kích lão ba của mình, đồng chí Đại Kiều dùng tánh mạng của mình chia sẻ hỏa lực giúp y đây mà!

Sau đó Kiều Thiều đi cân kí, cái cân tăng lên một chút là tin cực tốt triệt để dẹp loạn hai vị lão nhân.

Tiễn ông ngoại và ông nội đi, hai cha con ngồi xuống hàn huyên.

Kiều Tông Dân thăm dò hỏi: “Ngày mai tiến sĩ Trương rảnh, có muốn gặp mặt hay không?”

Kiều Thiều nói: “Không cần ạ, gần đây con rất tốt.”

Kiều Tông Dân đánh giá thần thái y, nói: “Con thấy không cần thì thôi.”

Kiều Thiều thở nhẹ ra rõ ràng: “Vâng.”

Kiều Tông Dân lại hỏi: “Ba nghe nói hôm nay là kiểm tra hàng tháng?”

Kiều Thiều ngẩng đầu nhìn hắn, đáng thương hề hề: “Nếu con thi rớt, ba có thể để con học ở Đông Cao tiếp không.”

Kiều Tông Dân ngẩn ra.

Kiều Thiều dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn: “Ba, cho thêm một cơ hội nữa đi, con mới tới không thích ứng lắm, thi rớt cũng là chuyện đúng lý hợp tình mà…”

Kiều Tông Dân cười, hắn vỗ vỗ đầu con trai: “Chỉ cần con muốn làm thì ba không cản.”

Kiều Thiều nhắc nhở thêm lần nữa: “Thi tệ nhất cũng không sao?”

Kiều Tông Dân nói: “Hạng nhất đếm ngược cũng không sao.”

Kiều Thiều ủ rũ: “Con cảm thấy ba đang nguyền rủa con…”

Cố tình sao cái nguyền rủa này hình như rất có hiệu lực.

Điều Kiều Tông Dân chú ý là: “Thi cả ngày?”

Kiều Thiều hữu khí vô lực gật đầu.

Kiều Tông Dân: “Từ sáng tới chiều?”

“Vâng…” Kiều Thiều nói: “Nhưng môn cuối cùng là buổi tối.”

Kiều Tông Dân vui đến nhướng đuôi lông mày: “Cũng được, như vậy rất tốt.”

Nhưng Kiều Thiều cười không nổi, y dựa lên sofa, cảm thấy yêu cầu của lão ba nhà mình có chút quá thấp.

Cuối tuần thoáng cái mà qua.

Học sinh nội trú phải về trước.

Tối chủ nhật Kiều Thiều đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị về trường.

Kiều Tông Dân cố ý đưa đi, Kiều Thiều nói hiện tại mình đang là con nhà nghèo khổ, trừ khi Kiều Tông Dân đi xe điện, nếu không thì ở nhà nghỉ ngơi đi.

Kiều Tông Dân lập tức nói: “Ba cũng có xe điện nè.”

Kiều Thiều cho một cái xem thường: “Tesla?” Cửa vừa mở ra, các bạn học nhìn qua muốn mù mắt.

Kiều Tông Dân ủy khuất nói: “Model S cũng có thu hút lắm đâu.”

A, chắc đây là xe thể thao chạy bằng điện cỡ một trăm vạn mà ông ngoại định làm lễ gặp mặt tặng cho Hạ Thâm.

Kiều Thiều nói lời thấm thía: “Xe điện mà con nói xe hai người, trên thị trường…” Kiều thiếu gia không hiểu về phương diện này lắm, nhưng cũng liều mạng nói xuống cực thấp: “Là loại một hai vạn ấy.”

Loại này thì Kiều Tông Dân không có thật.

Dù mua cũng không thể chạy, còn không bằng gọi xe đi cho rồi.

Lúc Kiều Thiều về trường, cảm nhận được bầu không khí không giống bình thường.

Hai ngày đã qua, chắc chắn đã có kết quả kiểm tra, phỏng chừng đã không ít người biết điểm của mình.

Kiều Thiều bình tĩnh lên tầng năm, gặp Trần Tố liền nói câu chào.

Trần Tố lo lắng nhìn y: “Kiều Thiều…”

Trong lòng Kiều Thiều đã biết, Trần Tố là ủy viên học tập, có lẽ đã có bài thi.

“Có kết quả rồi ư?” Kiều Thiều ra vẻ thoải mái mà hỏi.

Trần Tố gật đầu.

Kiều Thiều không hỏi mình, hỏi Trần Tố trước: “Sao vậy, cậu có đứng đầu lớp mình không?”

Chắc là hồi hộp đi, Trần Tố thông minh lại chăm chỉ thế mà!

Trần Tố lắc đầu: “Nếu Hạ Thâm không thi thì tôi không có khả năng đứng nhất.”

Kiều Thiều sửng sốt.

“Tôi thấy kết quả của cậu…” Trần Tố lo chuyện của Kiều Thiều hơn, uyển chuyển nói: “Có khả năng có chút vấn đề, cậu đừng vội, chờ lúc phát bài…”

Kiều Thiều cắt ngang lời: “Cậu không đứng đầu có liên quan gì đến Hạ Thâm, cậu ta còn đoạt hạng nhất với cậu được sao?

Cái tên cùng bàn ngủ trong phòng thi tới hôn thiên ám địa còn ảnh hưởng tới vị trí đệ nhất của Trần Tố á?

Lúc này đến phiên Trần Tố sững sờ: “Cậu chưa xem phiếu điểm?”

Vẻ mặt Kiều Thiều mờ mịt: “Xem ở đâu?”

Trần Tố lấy điện thoại di động ra: “Phụ huynh của cậu không vào nhóm sao?”

Kiều Thiều: “…”

Vào thì có vào, nhưng số là số mới do y tự mua cho lão ba nhà mình…

Cái điện thoại đó cũng không biết đã bị ném tới góc nào, căn bản thì Kiều Thiều không muốn xem.

Trần Tố mở hình đầu tiên ra, sau khi phóng lớn đưa cho Kiều Thiều.

Kiều Thiều tập trung nhìn vào, cứ ngỡ rằng mắt mình đã mù.

Trần Tố nói: “Toán và lý của Hạ Thâm là đầy điểm, ngữ văn thì hình như bỏ một câu, cho nên thiếu năm điểm, tiếng anh cũng không biết có vấn đề gì, chỉ được 130 điểm, có điều như vậy cậu ấy cũng nhiều hơn tôi 23 điểm rồi.”

Hạng nhất, Hạ Thâm, tổng điểm 725.

Hạng hai, Trần Tố, tổng điểm 702.

Kiều Thiều chỉ vào cái tên vô cùng quen thuộc lại vô cùng xa lạ này, lắp bắp hỏi: “Hạ, Hạ, Hạ Thâm? Là Hạ Thâm của lớp mình á?”

Trần Tố cũng nhận ra có lẽ đã hiểu lầm gì đó: “Ừm, kết quả của cậu ta rất cao, lúc chuyển cấp dùng thành tích đứng đầu toàn thành phố đi vào Đông Cao.”

Kiều thiếu gia hóa đá.

Bên kia, Hạ Thâm lấy được bài thi của Kiều Thiều từ chỗ giáo viên, cau mày.

Lão Đường thở dài: “Thấy đứa nhỏ này bình thường học hành nghiêm túc, sao lúc kiểm tra lại…”

Hạ Thâm xem qua từng tờ từng tờ, từ văn toán đến anh lý.

Kiểu chữ tròn tròn có chút hơi trẻ con, là của Kiều Thiều không sai.

Giấy thi sạch sẽ, viết cực nghiêm túc.

Nhưng mà số điểm này…

==

Tác giả: Khụ… Học thần online.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi