HỌC TRƯỞNG LÀ CÔN ĐỒ (BẢN MỚI)



\#26

Cả ba người Mễ An, Hàn Thương và Tư Cầm cùng nhau ra một quán đồ ăn vặt. Dù hai người còn lại không muốn đi nhưng vẫn bị Mễ An lôi đi cho bằng được.

Cho tới giờ Mễ An vẫn phải trú tạm tại nhà Hàn Thương mà, về nhà cũng chỉ nhìn mặt tên Hàn Thương này thôi. Vì thế bây giờ đi ăn chút cũng không sao.

Tư Cầm từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ ăn mấy đồ ăn ở quán KFC như này, khi nhìn thấy đùi gà KFC được bưng ra, cô không khỏi nhíu mày.

Mễ An rất để ý ánh mắt Tư Cầm, thấy cô ấy có chút khó chịu nên đành lên tiếng:

\- Ngon lắm, cậu ăn thử đi!

Mễ An xé một miếng gà thơm phức giơ lên trước mặt Tư Cầm, nhưng cô ấy quay mặt đi tỏ vẻ khó chịu:

\- Không ăn!


Hàn Thương ngồi đối diện cũng không ăn, cậu ta là thiếu gia nhà giàu từ nhỏ tới lớn có ăn mấy thứ này bao giờ đâu? Chắc chỉ có dân thường như Mễ An chịu ăn thôi...

Mễ An chợt nhận ra hai người Tư Cầm và Hàn Thương có điểm tương đồng giống nhau, lẽ ra không nên rủ họ tới quán KFC này. Chỉ có cô là dân quèn!

Cô hụt hẫng ăn một mình, nhưng mà khi cô đang ăn thì đột nhiên Tư Cầm cử động. Cô ấy cũng cầm đùi gà lên và cắn một miếng giòn mềm. Quả thật rất thơm, Tư Cầm không phủ nhận.

Thế là Tư Cầm tiếp tục ăn, mặc cho Mễ An ngồi bên cạnh bất ngờ. Cô ấy chịu ăn rồi nha, haha. Quả thật mùi thơm phức của gà rán ai mà cưỡng lại được.

Hàn Thương cuối cùng cũng ăn, Mễ An cảm thấy buồn cười mà nhìn hai người họ cười ha hả. Nói thật Tư Cầm và Hàn Thương cũng hợp nhau đó, nếu bọn họ là một đôi thì tốt quá mà.

Cả ba ăn rất nhiều, cuối cùng đến chiều tối ai nấy đều no bụng. Thanh toán xong, Hàn Thương nhanh chóng kéo tay Mễ An ra khỏi Tư Cầm:

\- Chúng ta về nhà thôi!

Tư Cầm lập tức nhíu mày, kéo lại tay Mễ An về phía mình. Cô lại lườm cho Hàn Thương một cái sắc lạnh:

\- Hai người sống cùng nhau sao?

Mễ An hơi ngơ ngác rồi cũng gật đầu, Hàn Thương cũng tỏ vẻ khó chịu:

\- Chúng tôi yêu nhau sống cùng nhau thì có gì lạ?

Thú thật cũng chỉ là Hàn Thương yêu thôi, Mễ An cô nhận lời là vì cô muốn quên Lăng Thượng Hàn, muốn thử tiếp nhận xem sao. Nhưng đến giờ cô không thể phát sinh được tình cảm với Hàn Thương, cô không yêu Hàn Thương.

Tư Cầm nhìn ánh mắt Mễ An, cô biết Mễ An có gì đó khó xử nên không thèm tranh cãi với Hàn Thương nữa.

Trước khi đi Tư Cầm có nói với Mễ An:

\- Dù gì cậu cũng là con gái, không nên sống chung với đàn ông như vậy. Nếu không ngại thì có thể dọn ra ở cùng tôi!


Tư Cầm nói rồi bỏ đi, lời nói của Tư Cầm, Mễ An cảm thấy vô cùng ấm áp. Thật ra ngay từ lâu cô không muốn ở cùng Hàn Thương rồi, cậu ta là một người vô cùng phiền phức. Nhiều lúc còn hay đùa quá trớn:

Hàn Thương nhíu mày khó chịu trước lời nói của Tư Cầm, cậu ta không muốn ai cướp Mễ An đi cả. Nhưng sau đó Hàn Thương nghe thấy giọng Mễ An vang lên:

\- Tư Cầm cậu nói thật chứ?

Tư Cầm đang đi thì dừng lại, cô quay lại nhìn Mễ An.

Hàn Thương còn đang bất ngờ thì Mễ An đã chạy tới chỗ Tư Cầm đang đứng. Cô vui vẻ nói:

\- Thật ra tớ muốn chuyển nhà lâu rồi!

Tư Cầm nhìn Mễ An rồi liếc nhìn Hàn Thương ở phía sau với nụ cười chiến thắng. Đã thành công tách hai người họ rồi. Ván đầu tiên, Tư Cầm thắng!

Mễ An ở chỗ cô, sẽ thuận tiện gặp gỡ Lăng Thượng Hàn hơn. Tuy dạo này Lăng Thượng Hàn rất bận rộn, nhưng hắn vẫn không quên quan tâm đến cô em họ duy nhất của mình.

Hàn Thương bực bội nhìn Tư Cầm, không biết cô nhóc đáng ghét đó từ đâu chiu ra mà lại cướp đi Mễ An. Thật đáng ghét!

Nhưng mà nụ cười nhẹ của Tư Cầm lại không đáng ghét chút nào. Lần đầu nhìn thấy Tư Cầm cười...quả thật rất đẹp.

Hàn Thương coi như chịu thua ván này, được rồi. Để Mễ An đi cũng được, dù sao bây giờ Mễ An cũng là bạn gái của Hàn Thương mà. Còn cô nhóc Tư Cầm này, nhất định Hàn Thương sẽ xử lí.

\*\*\*\*\*\*\*\*

Đồ của Mễ An không quá nhiều, thu dọn một lúc cuối cùng cũng xong.

Nhà Tư Cầm cũng là một biệt thự riêng, từ khi về nước cô chỉ sống một mình. Bây giờ có Mễ An đến bầu bạn thì cũng bớt cô đơn hơn.

Tư Cầm nhìn Mễ An đang dọn đồ đạc của mình, cô lãnh đạm nói:

\- Bây giờ tôi phải ra ngoài. Cậu ăn gì tôi mua về.


Mễ An ngẩng đầu lên nhìn Tư Cầm, cô lắc lắc đầu:

\- Cậu cứ đi đi, mình ăn mì gói là được!

Tư Cầm suy nghĩ một lúc, thứ đó thật không có chút dinh dưỡng nào mà. Nhưng Mễ An đã từ chối rồi thì cô cũng kệ thôi.

Tại nhà hàng Pháp sang trọng...

\- Anh nói gì, lại phải đi Mĩ hả?

Tư Cầm ngừng ăn, cô liếc nhìn Lăng Thượng Hàn mà lạnh lùng nói. Anh họ mới về nước có 1 tuần thôi mà, chắc là con nhỏ Vân Đan kia lại làm loạn rồi.

\- Lần này về nước chỉ là có việc đột xuất thôi. Xử lí xong vẫn phải về Mĩ mà.

Lăng Thượng Hàn hờ hững trả lời, đúng ra hắn định ở lại 1 tuần nữa. Hắn muốn gặp Mễ An thêm một lần, nhưng ai bảo Vân Đan ở Mĩ cứ quậy phá chứ? Thật phiền phức.

\- Con nhỏ Vân Đan đúng là không biết điều!

Tư Cầm lắc lắc đầu, cô vẫn thắc mắc tại sao đến giờ Lăng Thượng Hàn vẫn chưa đá cô ta chứ?






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi