HỌC TỶ, TÔI THÍCH CHỊ

Junghwa đứng trước mặt Hani, một tay chống lên chiếc bằng ở gần đó để làm điểm tựa.

- Tôi không hề thương hại em, tôi thật sự rất muốn được giúp em. Bởi tôi....

- Đừng nói gì hết, tôi không muốn nghe. Nếu tôi chết hãy mặc kệ tôi, tôi không cần chị giúp. Lòng tốt của chị tôi xin nhận.

- Tôi thích em...!

- Đừng đùa! Tôi với chị chỉ mới gặp nhau thôi, và tôi không hề thích chị mà tôi lại còn rất ghét chị là đằng khác. Ngoài Arin ra thì tôi sẽ không mở lòng với bất cứ ai, đừng hòng.

- Sao em lại có thể chạy theo một thứ tình cảm mà đã nguội lạnh và nó chỉ gây tổn thương cho em chứ?

- Tôi làm gì mặc tôi, chị có cưỡng ép tôi hay làm gì tôi cũng kệ chị. Nhưng chị không thấy chị đang làm khó tôi sao? Nếu chị thích tôi đến vậy thì hãy buông tha cho tôi đi Junghwa. Tôi không hề thích chị hay có bất cứ cảm tình gì cả.

Junghwa đứng đó nhìn Hani một lúc rồi buông một câu nói.

- Được, tuỳ em. Tôi sẽ đi, xe của em thì cứ giữ lấy. Tôi sẽ nghỉ việc, chúng ta từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ gì cả. Tạm biệt!

- Cảm ơn.

Junghwa bước nhanh đi khỏi đó, cô biết trong lòng mình đang rối như tơ vò vậy. Lần đầu tỏ tình với người khác mà đã bị từ chối một cách thảm bại đến vậy. Tình cảm của Junghwa dành cho Hani không phải ngày một ngày hai mà nó đã xuất phát từ cái gặp đầu tiên cách đây 15 năm khi mà Hani còn 5 tuổi và Junghwa còn 7 tuổi, ngày đó Junghwa được đi chơi cùng mẹ vì cũng sắp tới sinh nhật cô. Ngày đó, sau khi đi mua đồ cùng với mẹ về thì cô và mẹ có đi qua một sân chơi dành cho trẻ con. Và lúc đó cô có nhìn thấy một tấm lưng bé nhỏ run rẩy đang ngồi trên xích đu, Junghwa đứng lại nhìn một lúc rồi quay lên hỏi mẹ.

- Umma! Sao em ấy lại khóc?

- Chắc là em ấy bị lạc hoặc em ấy có chuyện buồn thôi Jungie.

- Vậy thì chúng ta có thể ra đó với em ấy được không? - Junghwa nắm lấy tay của mẹ rồi khẽ lấy nhẹ nó.

- Jungie của mẹ muốn giúp em ấy sao?

- Vâng.

- Vậy Jungie muốn ra đó một mình hay mẹ cùng đi với con?

- Để Jungie tự đi.

Mẹ Junghwa khẽ mỉm cười với Junghwa rồi buông tay cô ra để Junghwa có thể đi tới chỗ cô bé nhỏ đó. Junghwa từng bước nhẹ nhàng đi đến chỗ có cô bé nhỏ đó, đứng trước mặt em ấy mới biết rằng em ấy đã khóc rất nhiều. Junghwa lấy 2 tay mình ra vén mái tóc đã che đi khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Cô ngồi thấp xuống rồi nhìn em ấy một lúc rồi nói.

- Ai đã bắt nạt em sao?

- Không ạ!

- Vậy tại sao em khóc chứ? - Junghwa lấy tay áo của mình lau đi nước mắt trên mặt của cô gái nhỏ đó.

- Bởi...em buồn.

- Vậy ai làm em buồn, chị sẽ đi dạy cho kẻ đó một bài học.

- Chị đừng mắng bố mẹ em mà, chỉ là bố mẹ em bận việc nên mới không về cắt bánh sinh nhật với em thôi. - Chợt cô bé đó vội vàng nói như sợ rằng Junghwa sẽ làm điều gì đó thật. Junghwa như vỡ lẽ ra điều gì đó, khẽ xoa đầu cô bé đó rồi nói tiếp.

- Hoá ra là em buồn vì bố mẹ em không về nhà cùng em vào hôm nay sao?

- Vâng, họ luôn hứa nhưng chẳng bao giờ họ thực hiện cả. Em luôn ở nhà một mình cùng những người giúp việc, em cũng chẳng có ai để làm bạn cả.

Đôi mắt của cô bé đó đượm buồn, một cô gái nhỏ phải chịu cái cảnh như vậy đúng là rất khó chịu, thật đáng thương. Junghwa nắm lấy tay của cô bé đó rồi nói

- Em tên gì vậy nhóc?

- Ahn...Hani!

- Là Hani sao? Đáng yêu thật, vậy em có muốn được cắt bánh sinh nhật không nhóc?

- Có!

- Vậy sắp tới sinh nhật chị thì chị sẽ cho em cắt bánh nha, còn bây giờ đã tối muộn rồi. Nếu không về thì sẽ bị ốm và sẽ không đi được tới sinh nhật chị đâu nhóc.

- Tên chị là gì?

- Chị là Jungie! Còn bây giờ chị sẽ đưa em về nhà được chứ?

- Vâng

Junghwa cầm lấy tay Hani rồi dẵn đi tới chỗ mẹ của mình rồi nở một nụ cười tự đắc. Sau đó rồi cũng dẫn Hani trở về nhà theo sự chỉ đường của Hani, thật ra nhà của cậu cũng không xa lắm.

Và những ngày sau đó Junghwa và Hani rất thân với nhau, từ đó mà Hani đã có được người bạn thân nhất của mình. Nhưng tình bạn đó kéo dài không được bao lâu thì đến khi Hani bắt đầu vào học cấp 2 thì bố mẹ cậu lại quyết định chuyển nhà lên Seoul, cũng chính ngày đó Junghwa và Hani phải chia cách nhau. Junghwa đã khóc rất nhiều vì một phần là do buồn và một phần là do nhớ Hani. Junghwa đã quyết định học để thi đỗ vào trường của gia đình trên Seoul, và đó chính là trường đại học Seoul hiện tại. Và sau nhiều năm đó thì Junghwa cũng chuyển lên Seoul sống theo như mong muốn, nhưng tin tức về Hani vẫn không một chút gì.

Cho tới gần đây, khi cô nhận được hồ sơ nhập học, thì người mà cô đã đọc qua đó chính là Ahn Hani, nhưng trên ảnh hồ sơ thì người đó đã khác hẳn, không còn là nét trẻ con như hồi trước mà đã trở thành một người con gái xinh đẹp, hơn nữa tuy là Junghwa nói cậu nhuộm lại tóc nhưng đến chính Junghwa cũng thấy Hani vẫn rất xinh đẹp trong mái tóc này.

Junghwa đi vào trong quân cafe ở gần nhà rồi tự mua cho mình một cốc Mocha Frappuccino. Đây là đồ uống yêu thích của chính cô, nó mang vị ngọt bởi kem hoà quyện với cafe làm cô rất thích. Nhận nó từ nhân viên bán hàng rồi đi về nhà.

Cô mở khoá cửa nhà rồi đi vào bên trong, cô ghét chính bản thân mình phải trở thành một con người khác để có thể ở bên cạnh Hani mà không phải là chính Park Junghwa, có vẻ như Floria được lòng Hani hơn. Nhưng đến bao giờ thì cô mới có thể đối mặt với Hani bằng thân phận thật của mình. Cô chỉ sợ rằng lúc đó Hani sẽ lảng tránh cô và đến lúc đó thì cô sẽ mất Hani thật sự.

Cầm điện thoại lên nhắn tin cho Hani với danh phận của Floria. Cô mong rằng mình có thể níu kéo gì đó với Hani dù chỉ một chút.

From Floria

Sắp tới sinh nhật cậu thì chúng ta sẽ đến đâu?

Rất nhanh sau đó thì chuông báo tin nhắn của cô cũng vang lên

From Hani

Cuối cùng cũng chịu đi với tôi, hôm nay tôi lấy được xe rồi. Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của tôi rồi, và đến hôm đó chúng ta sẽ cùng với đám Leggo làm loạn cả khu phố vào bạn đêm nhé. Sẽ có rượu, có bia, có nhạc và tất cả sẽ chỉ để chúng ta ăn chơi thoải mái.

Junghwa đọc tin nhắn mà có chút buồn bởi, Hani bây giờ đang rất vui vì không có cô kè kè bên cạnh, nếu vậy thì cô đành trở thành một Floria ở bên cạnh Hani mới được. Đó là cách duy nhất. Đành phải ẩn đằng sau chiếc khăn che mặt màu tối, chỉ có vậy.

From Floria

Vậy bây giờ chúng ta đi đâu chơi không? Bố mẹ tôi đang đi công tác nên tôi khá rảnh

From Hani

Vậy lần này để tôi đón cậu, hôm nay tôi sẽ cho cậu gặp con cưng của tôi, nhắn tôi địa chỉ đi nào.

Junghwa nhắn lại cho Hani địa chỉ xong rồi mở tủ ra lấy quần áo. Thay bỏ ra bộ đồng phục của mộ học sinh gương mẫu và thay vào đó mà chiếc áo croptop và chiếc quần jean rách gối, khoác ngoài là chiếc áo bằng da. Xỏ xuống đôi đôi boot của hãng Jimmy Choo sang chảnh. Mái tóc dài của cô được uốn xoăn nhẹ lên, nhưng thứ quan trọng nhất mà Junghwa phải dùng là chiếc khăn che mặt, nó tuy sẽ phá hỏng set đồ của cô bây giờ nên thay vào đó là Jungwha sẽ sử dụng đến lens và đồ trang điểm. Mong rằng Hani sẽ không nghi ngờ gì cả.

Chẳng bao lâu sau thì Hani cũng đến nơi, cậu gọi điện cho Junghwa để nói rằng cậu đã tới. Junghwa cầm chiếc túi xách của mình rồi mở cửa phòng rồi đi xuống dưới. Và bây giờ đập ngay vào mắt của cô là Hani đang tựa lên xe đứng đợi cô, hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi xuyên thấu làm lấp ló chiếc áo bra đen bên trong được phối cùng với chiếc quần skinni jean màu đen, Hani mọi ngày ăn mặc theo kiểu bitches hay con nhà giàu được chiều chuộng thì hôm nay lại rất là sεメy gợi cảm. Hani thấy bóng dáng của người quen thuộc liền bước tới đứng trước mặt.

- Junghwa?

Junghwa giật thót mình khi cậu nói như vậy, nhưng cô vẫn cố gắng tiết chế để không bị lộ ra ngoài một chút gì.

- Cậu nói gì vậy chứ Hani, tôi là Floria. Ai là Junghwa?

Hani dường như chố mắt lên nhìn cô, rồi bật cười, cậu lấy tay mình khoác lên vai Junghwa.

- Đúng là rất lạ, cậu rất giống một người mà tôi biết. Với cả cậu xinh đẹp đến vậy sao phải dùng  khăn che mặt chứ? Bỏ ra xinh hơn.

Junghwa khẽ vui trong lòng vì được Hani khen cô xinh, là một người đứng cạnh người mình thích lại còn được khen xinh thì đâu còn gì vui hơn chứ?

- Tôi giống cô gái tên là Junghwa mà cậu nói sao? Cô ta là ai.

Junghwa như muốn hỏi dò Hani xem hiện tại trong lòng cậu thì cô là người như thế nào.

- Chị ta hơn tôi 2 tuổi, là học tỷ cùng trường. Ấn tượng của tôi với chị ta không tốt lắm, hơn nữa chị ta cũng rất khó tính. Có những lúc tôi có cảm tình tốt với chị ta và có những lúc tôi ưa không nổi.

- Vậy cậu rất ghét chị ta sao?

- Rất ghét

- Đáng thương thật.

- Cậu nói tôi sao Floria?

- Không. Đi nào!

Hani mở cửa xe cho Junghwa ngồi vào bên ghế phụ lái rồi chạy sang bên ghế lái của mình mà ngồi.

"Junghwa, chị nghĩ tôi là trẻ con sao? Chị lại còn dám giả danh Floria để tiếp cận tôi, xem như chị giỏi. Floria không phải người kém cỏi như chị. Xem ra chị quá xem thường Hani này rồi"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi