HƠI ẤM CỦA ANH

“Tang Noãn, nói một câu đi! Việc này rất gấp. Cô vẫn nhất định không giúp hả?”

Thời tiết đã vào cuối xuân, nhưng trong không khí vẫn còn phảng phất chút hơi lạnh.

Những đám mây trên trời cuộn thành những mảng màu cam lớn, trải dài trên nền trời xanh xám, ánh lên một mảng màu vàng cam chói lọi.

Ánh sáng bên ngoài như tạo sự tương phản rất lớn với bầu không khí bên trong phòng học Mỹ Thuật. Một cô gái gầy gò thu mình trong góc lớp, lưng kề sát góc tường lạnh lẽo.

Cô nghiêng đầu giống như đang trốn tránh ba nữ sinh đứng phía trước mặt.

“Chuyện này đối với cô mà nói thì đúng là một chuyện vô cùng đơn giản. Nhấc tay là xong, giúp đi.”

Cô gái đó đưa tay hất đầu cô lên, buộc cô không thể không ngẩng đầu.

Nếu có chuyện cần giúp thì ít ra ngữ điệu cũng phải là kiểu nhờ vả, còn giọng nói của cô gái kia hoàn toàn là đang ra lệnh cho người khác.

“Vì vinh quang của câu lạc bộ, dù tôi đã tự mình nhờ cô giúp thì cô cũng không giúp sao?”

“Không phải không được, phải..... Cái kia, cái kia......”

Tang Noãn chỉ nói được mấy từ “cái kia”, thậm chí còn có chút gian nan.

Cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, cuộn mình lại trước mấy nữ sinh cao to hơn mình, khí thế quả thực yếu hơn rất nhiều. Cô nhìn đồng hồ treo tường, xác định không có khả năng trốn thoát, nhưng nếu có thể kéo đám học sinh lớp Mỹ Thuật ra khỏi lớp thì cô có thể nhân lúc hỗn loạn mà thừa dịp chạy trốn.

“Chị Lâm Vi, anh ấy, anh ấy… Chính là Mạc Tư Nguyên ạ!”

“Đừng có nói lời vô nghĩa, nếu không phải là Mạc Tư Nguyên thì tôi cũng không thèm tới tìm cô đâu!”

Lâm vi tựa hồ có chút không kiên nhẫn, nhưng nghĩ tới chuyện muốn nhờ nên cố gắng nhẫn nhịn xuống: “Cái kia, A Noãn à, cô có biết lễ trao đổi đó quan trọng thế nào với câu lạc bộ, có biết Mạc Tư Nguyên có bao nhiêu ý nghĩa với câu lạc bộ không? Nếu lần này cô giúp chúng tôi chuyển lời tới cậu ấy thì cả khoa Mỹ Thuật nhất định sẽ cảm ơn cô.”

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

......

Mỗi năm một lần sẽ là lễ trao đổi của câu lạc bộ, trường trung học Đệ Nhất của thành phố Thanh Thành vẫn luôn là trường duy trì nề nếp này từ khi thành lập.

Vào ngày lễ hội, trường mở cửa tự do cả ngày, các câu lạc bộ lớn nhỏ tập trung trong khuôn viên trường để tạo thành một buổi triển lãm giao lưu văn hóa câu lạc bộ. Đồng thời trong khoảng thời gian này, các câu lạc bộ cũng sẽ tuyển sinh thêm các học sinh từ lớp Tám trở lên, và bình chọn ra câu lạc bộ hàng năm. Hai câu lạc bộ có nhiều tân binh nhất và được bình chọn nhiều nhất có thể nhận được ba tín chỉ câu lạc bộ do nhà trường chính thức công nhận.

Là ba tín chỉ đấy! Đó là phần thưởng mà trong vòng một năm, một câu lạc bộ phải tham gia ít nhất ba hoạt động cấp thành phố, hoặc là giành được chiến thắng trong một kỳ thi cấp quốc gia mới nhận được. Vào cuối mỗi năm học, các câu lạc bộ đạt được năm tín chỉ mỗi năm có thể đăng ký giành học bổng của câu lạc bộ. Như vậy xem ra, ba tín chỉ này rõ ràng là rất hiếm và quý giá.

Cho nên giao lưu giữa các câu lạc bộ, nói là trao đổi nhưng trên thực tế cũng chỉ là một trận đọ sức giữa các câu lạc bộ mà thôi. Để có thể đạt được danh hiệu câu lạc bộ ưu tú, các câu lạc bộ lớn đều thể hiện sự thông thái, vì thế cũng không biết từ khi nào mà bắt đầu phổ biến chuyện mời khách mời. Mỗi câu lạc bộ mời một khách mời vào ngày giao lưu để tuyên truyền cho câu lạc bộ của họ. Thứ nhất là mánh lới quảng cáo, thứ hai là hấp dẫn tính tò mò của người ứng tuyển, nếu khách mời này có mức độ nổi tiếng nhiều hơn một chút thì càng có khả năng ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả tuyển dụng và bình chọn.

Như vậy, việc lựa chọn khách mời của câu lạc bộ có thể nói là vô cùng quan trọng.

Tuy nhiên, những đạo lý này ai cũng đều hiểu.

Nhưng!

Điều khiến cô không nghĩ ra chính là vì sao năm nay mấy người này lại nhất định phải mời Mạc Tư Nguyên làm khách mời?

……

Mạc Tư Nguyên, học bá lớp Khoa Học Tự Nhiên lớp 12, đây chính là đại thần “ba không” nổi tiếng khắp trường. Thái độ của anh ấy đối với các vấn đề đối ngoại là ‘nguyên tắc ba không’, ‘không tìm kiếm rắc rối’, ‘không để ý đến việc vặt’ và ‘không hỏi thế sự’. Đối với suy nghĩ của người khác, anh không phản bác cũng không tán thành. Đối với lời mời của người khác, không từ chối nhưng cũng không bao giờ chấp nhận. Quả thực chính là một tảng đá khiến người ta đoán không ra tâm tình.

Đương nhiên Tang Noãn thừa nhận tảng đá này cũng ưu điểm đầy mình.

Hai năm trước tảng đá này chỉ là một viên sỏi không đáng giá, đã từng tình cờ dùng một tác phẩm tùy ý vẽ trong lớp Mỹ Thuật để giành được quán quân cuộc thi Mỹ Thuật Quốc Tế mà mọi người đều mong muốn, đặc biệt là người trong lớp Mỹ Thuật, từ đó đá cuội biến thành kim cương nổi tiếng khắp trường. Mời anh đến làm khách mời của câu lạc bộ Mỹ Thuật quả thực là vô cùng xứng đáng.

Nhưng!

Chỉ nói thì hay thôi!

Vấn đề là…

Vì cái gì muốn Tang Noãn cô phải đi mời chứ?!

“Hai người không phải là hàng xóm sao?”

Lâm Vi nhướng đôi lông mày xinh đẹp lên, giọng điệu tự nhiên như chuyện thường tình, nói: “Nếu hai người đã quen biết như vậy thì đương nhiên là cô đi mời rồi. Nếu không chẳng lẽ là tôi đi?”

Tang Noãn:??

“Tại sao… Không thể…”

Hơn nữa, quan hệ giữa cô và Mạc Tư Nguyên tuy có gần gũi nhưng cũng không đơn giản như hàng xóm bình thường. Thân thiết á? Hứ! Nếu như hiện tại trạng thái của cô và Lâm Vi có thể dùng từ thân thiết để hình dung thì cô cũng miễn cưỡng thừa nhận mối quan hệ của cô và Mạc Tư Nguyên rất thân thiết!

Dường như không ngờ cô lại hỏi ngược lại, vẻ mặt của Lâm Vi sững lại một chút. Nửa giây sau, cô ta nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn nói: “Cô không cần quan tâm vì sao, cô cứ nói xem rốt cuộc có giúp hay không!”

“……”

Lâm Vi đứng trước mặt Tang Noãn, hai cô gái phía sau một trái một phải, sáu con mắt nhìn cô chằm chằm, thể hiện rõ thái độ “Cô không đáp ứng thì chúng tôi sẽ không cho cô đi”. Cô chậm rãi nuốt nước miếng, tự cổ vũ cho mình sau đó mới chậm rãi lắc đầu: “Không giúp.”

So với Mạc Tư Nguyên thì cô cũng chỉ là một quả trứng gà giòn, một quả trứng gà không ngu gì mà đi đụng độ với một tảng đá.

Lâm Vi hít sâu một hơi, nhận thấy cơn phẫn nộ sắp phát tác, cô ta lại miễn cưỡng đè nén xuống. Tang Noãn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Hiện tại cô chỉ hy vọng thời gian trôi nhanh hơn, từng giây từng phút đều là sự dày vò đối với cô.

Nhìn thời gian, còn 15 giây nữa, cố lên!

“A Noãn, tôi nhờ cô đấy, mà thôi coi như tôi cầu xin cô đi! Chỉ cần cô nói với Mạc Tư Nguyên một tiếng, cậu ấy đồng ý thì tốt mà không đồng ý thì tôi cũng không trách cô đâu.”

“Mời được Mạc Tư Nguyên thực ra cũng có lợi với cô đấy. A Noãn, chỉ cần lần này cô thành công thì cái chức phó câu lạc bộ này, tôi sẽ đặc cách cho cô làm!”

Còn 10 giây thôi! Cố gắng!

“Tang Noãn! Cô nói đi! ”

8 giây! 8 giây!

Chiến thắng đã gần ngay trước mắt rồi!

“Tang Noãn, nếu đã như vậy thì tôi cũng sẽ không khách khí nữa.”

Mắt thấy Tang Noãn thờ ơ, Lâm Vi hiển nhiên đã dự liệu được cách này sẽ vô dụng với cô, cô ta lập tức thu lại vẻ mặt cầu xin, một lần nữa ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô

“Tôi đã cho cô cơ hội rồi, là chính cô không nắm lấy, cũng đừng có trách tôi.”

Trong lòng Tang Noãn thoáng lộp bộp một tiếng, có một loại dự cảm không lành.

Kim giây trên tường đang nhích từng chút một. Tang Noãn đếm thầm trong lòng, kèm theo đó là tiếng Lâm Vi từ từ truyền đến, vừa vang dội lại uy lực.

Ba …

“Tang Noãn! Bây giờ…”

Hai…

“Tôi lấy thân phận là trưởng câu lạc bộ Mỹ Thuật, ra lệnh cho cô…”

Một…

“Mời Mạc Tư Nguyên làm khách mời trong ngày giao lưu lần này!”

Chuông…

Chuông tan học!
Cuối cùng vẫn là… Thất bại!

Trong lỗ tai không ngừng vọng lại tối hậu thư Lâm Vi nói với cô, Tang Noãn chỉ cảm thấy đầu mình giống như chứa một đống bột nhão hỗn độn vậy.

Quả nhiên biết người biết ta là trăm trận trăm thắng! Chỉ cần không ngừng nghỉ thì có thể khống chế đối phương một cách đơn giản.

Lâm Vi luôn luôn biết nhược điểm của cô là gì nên mỗi lần đều có thể ép cô tới triệt để, khiến cho cô một lời cũng không thể nói ra.

Một giây trước khi chuông tan học vang lên, Lâm Vi nhanh chóng nói xong câu kia: “Tôi lấy thân phận trưởng câu lạc bộ Mỹ Thuật ra lệnh cho cô mời Mạc Tư Nguyên làm khách mời trong ngày giao lưu lần này”, tiếng chuông tan học vừa vang lên thì câu nói cuối cùng của Lâm Vi cũng kịp thời không chút khách khí mà buông xuống.

“Nếu không làm được thì cô rời khỏi câu lạc bộ Mỹ Thuật đi. Ba ngày sau tôi chờ tin nhắn của cô. Tạm biệt!”

Sau đó bọn họ nhẹ nhàng nói câu… Tạm biệt.

Tang Noãn ngồi dựa vào tường, dùng sức dập đầu lên tường hai cái, cảm thấy có chút hối hận không kịp.

Thật đúng là chết tiệt, sớm biết vậy thì cô đã đồng ý từ trước cho rồi.

Lúc bước ra khỏi cổng trường, hầu như tất cả mọi người trong trường đều đã tản về hết.

Tang Noãn cúi đầu, trong lồng ngực nặng nề giống như đổ chì. Cô cảm thấy vô cùng mất tinh thần, chậm chạp đi về phía trạm xe buýt.

Trạm xe buýt của trường cách cổng trường không xa, nhưng quả thực quãng đường cũng không ngắn, chờ cô chậm chạp đi tới đó thì trời cũng sắp tối đen. Từ xa xa, cô nhìn thấy một người thiếu niên đứng chờ dưới ánh đèn đường trạm xe buýt.

Trước cổng trường trung học cơ sở Đệ Nhất chỉ có một trạm xe buýt này, mà bây giờ trước biển báo trạm xe buýt chỉ có một mình anh, xem ra đã bỏ lỡ mấy lượt rồi. Bốn phía đêm khuya vắng vẻ, đồng phục màu trắng trên người cậu thiếu niên theo gió đêm khẽ bay bay, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao ráo.

Anh đứng dưới ánh đèn đường, cặp sách màu đen bị anh tùy ý vắt lên vai phải, hình ảnh ấy khiến anh trông có chút gầy gò. Đèn đường trong bóng tối chiếu xuống một khoảng không, ánh sáng lờ mờ hắt lên người anh, loại ánh sáng này giống như ánh đèn trên sân khấu.

Bất chợt nhìn qua thật giống như một bức tranh tuyệt đẹp.

Tang Noãn cứ như vậy tràn đầy tâm sự nhìn cảnh tượng này, cô nhìn một hồi rất lâu. Đèn đường hơi làm cô chói mắt, cô nheo mắt lại, có chút hoảng hốt. Cảm giác giống như được trở lại lần đầu tiên nhìn thấy anh.

Khi đó anh vẫn chưa cao như vậy, một cậu bé mười tuổi mặc trên mình chiếc áo thể thao cũ mỏng manh. Cũng giống như dáng vẻ hiện tại vậy, anh yên tĩnh đứng dưới ánh đèn trước cửa nhà cô, đôi mi khép hờ và hai má tái nhợt.

So với khi đó, dường như bây giờ anh đã trở nên vô cùng khác biệt, nhưng cô lại không thể nói là không giống nhau. Chỉ có cái kiểu biểu cảm lạnh nhạt này thì vẫn giống hệt như hồi còn bé.

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

Tang Noãn vẫn còn nhớ mang máng lần đầu tiên gặp anh, vẻ mặt lạnh lùng xa cách của anh lãnh đạm đến mức gần như không để ai vào trong mắt. Vì vậy mà ấn tượng đầu tiên của cô về anh không được tốt cho lắm. Lúc đó trong đầu chỉ có một suy nghĩ là anh trông cũng không tệ lắm, chỉ là…dù khuôn mặt có chút đáng ghét nhưng trông anh cũng khá thuận mắt.

“Em đứng đó không nhúc nhích là đang giả vờ làm pho tượng sao?”

Giọng nói lạnh như băng đột nhiên giống như một viên gạch ném về phía cô.

Tang Noãn hoàn hồn, chỉ cảm thấy trên đầu mình là bong bóng thủy tinh vô hình kia bị viên gạch “bốp” một tiếng đập vỡ, sau đó vô số bộ dạng ưa nhìn của cậu bé Mạc Tư Nguyên cứ như vậy mà tan tành mây khói.

Xe buýt số 77 chậm rãi dừng lại trước biển báo trạm xe buýt. Tang Noãn còn chưa kịp phản ứng lại sau khi hứng viên gạch đầu tiên, thì ngay sau đó lại phải nghênh đón khối khí lạnh thứ hai.

“Lần sau lại ra trễ như vậy thì đừng có ra nữa, qua chuyến xe buýt cuối cùng này thì không ai chờ em đâu.”

Quả bom lạnh lẽo được ném chính xác về phía cô. Anh cũng không thèm để tâm đến cô nữa, thẳng thừng nhấc đôi chân dài bước vào xe buýt.

Tang Noãn đứng tại chỗ, ngơ ngản nửa ngày nhìn theo bóng lưng anh, đột nhiên hung hăng dậm chân, nắm chặt nắm tay khoa tay múa chân trong không khí một hồi.

Trái một đấm, phải một đấm, một đấm lại tiếp tục một đấm. Trong lòng đã đem anh ra đấm từ đầu tới cuối một lần, lúc này mới cam lòng bước lên xe buýt.

Thật đúng là cô bị mù mà! Khuôn mặt anh thối như vậy mà cô lại cảm thấy thuận mắt?

Không!

Cô nhịn! Cô phải cố chịu đựng thôi!

Trên đầu treo một chữ “tâm”, bây giờ anh giống như bố của cô vậy. Cô phải hết sức nhẫn nại, phải giả bộ thành một cô nhóc không rành thế sự.

Ai bảo cô phải làm theo lời của đàn chị Lâm Vi, còn phải đi cầu xin anh chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi