HƠI ẤM CỦA ANH

Thời gian như thoi đưa, rất nhanh đã tới buổi chiều thứ Sáu, ngày thi vũ đạo.

Cuộc thi vũ đạo được tổ chức tại giảng đường của trường trung học cơ sở số 1, thời gian là buổi chiều sau khi tan học. Giảng đường chỉ có tám trăm chỗ ngồi, người không chiếm được chỗ ngồi xem cũng chỉ có thể đứng ở cửa nhìn. Cho nên cuộc thi còn chưa bắt đầu mà cả giảng đường đã chật kín chỗ.

Gần bắt đầu cuộc thi, hậu trường của nhà thi đấu cũng bắt đầu nhộn nhịp. Bầu không khí trong phòng hóa trang lộn xộn, trên ghế hay trên mặt bàn chất đầy quần áo, đạo cụ, đồ trang điểm… Cả căn phòng ầm ĩ giống như cái chợ, rất lộn xộn.

“Ai có son môi không? Cho tôi mượn son môi một chút!”

“Có ai thấy trang phục múa của tôi không?”

“Tôi không tìm thấy thẻ số thứ tự!”

“Cầm giày múa giúp tôi một chút!”

…..

“Thế nào? Tớ như vậy có được không?”

Tang Noãn núp ở một góc của hậu trường, đang không ngừng sửa sang lại trang phục múa vàng óng của mình. Cô rất hồi hộp, hồi hộp đến nỗi trong tay đầy mồ hôi, hít thở có chút không ổn định.

Trên sân khấu người dẫn chương trình đang nói lời mở đầu, giọng nói liên tục truyền đến nơi này, khiến cô nghe được mà tim đập thình thịch.

“A Noãn, cậu thả lỏng ra, nhắm mắt lại.” Nhã Hinh cầm hộp trang điểm trong tay, cẩn thận nhìn khuôn mặt của Tang Noãn. Cô thoa phấn mắt màu vàng kim, phấn mắt bling bling tỏa sáng dưới ánh đèn.

Nhã Hinh nói: “Tớ cảm thấy nên thoa thêm một ít phấn mắt.”

“Không cần đâu…” Đinh Tiểu Dã yếu ớt lên tiếng.

Chưa bao giờ nhìn thấy Tang Noãn như vậy, đội mũ màu vàng, trang phục phấn mắt cũng màu vàng, cả người đều là màu vàng khiến cho cậu ấy cảm thấy vô cùng giống với đại vương Kim Giác trong “Tây Du Ký”.

“Tớ thấy quá nhiều rồi.”

“Không được, với ánh đèn trên sân khấu sẽ không nhìn thấy!” Nhã Hinh chắc chắn nói xong lại tự mình gật đầu như khẳng định, sau đó dùng rất nhiều phấn màu vàng thoa lên mắt của Tang Noãn.

“Số một! Số một chuẩn bị lên sân khấu!”

Lúc này giáo viên phụ trách nhắc nhở đẩy cửa phòng trang điểm ra kêu to.

Bên ngoài người dẫn chương trình đã kết thúc lời mở đầu, cuộc thi chính thức bắt đầu, Tang Noãn nghe thấy trong lòng giật nảy.

“Nhã Hinh…” Cô dùng tay níu cánh tay của Nhã Hinh lại, giọng nói sợ hãi: “Tớ rất sợ.”

“Không sợ, không sợ nha!”

Nhã Hinh luống cuống tay chân giúp cô trang điểm, tuy nói là an ủi cô nhưng giọng nói cũng bắt đầu run lên: “Cậu hãy nghĩ người ở phía dưới đều là củ cải, khoai tây, bắp cải! Cậu trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ ba của cậu. Vậy nên Tang Noãn, tại sao cậu còn phải sợ mấy thứ củ cải như bọn họ chứ?”

“Số hai! Số hai nhanh chân tới phòng chờ diễn, số ba chuẩn bị nhanh một chút!”

Ngoài cửa lại truyền đến âm thanh nhắc nhở. Tang Noãn cảm thấy phòng tuyến tâm lý của mình sắp không kiên trì nổi, gần như muốn khóc: “Nhã Hinh…”

“Trang phục của tôi đâu?”

“Ai nhìn thấy thẻ số thứ tự của tôi không?”

….

Nhìn vào gương thấy mình trang điểm lộn xộn, Tang Noãn nhắm mắt lại, chỉ có thể nghe thấy âm thanh rất ồn ào bên tai, có rất nhiều người đang kêu gào, còn có rất nhiều người chạy ngang qua cô, không khí đều rối tung cả lên.

Cô hít sâu, cố gắng để cho tai của mình không còn nghe thấy những tiếng ồn kia, thư giãn để ổn định lại hô hấp và sự hồi hộp của mình.

Đúng lúc này lại nghe thấy giáo viên nhắc nhở: “Số bốn chuẩn bị, số năm đợi lên sân khấu!”

Số bốn là Bạch Diên. Số năm là cô.

Phấn mắt đã bôi xong, Tang Noãn mở to mắt. Trông thấy Bạch Diễn cách đó không xa đã đứng lên. Cô ta dường như là người bình tĩnh nhất trong hậu trường, từ khi vừa mới bắt đầu đã hoàn toàn không có bất kỳ biểu hiện hồi hộp nào.

Hôm nay cô ta mặc trang phục múa ballet màu trắng, trang phục lụa mỏng bên trên được phủ đầy lông vũ màu trắng nhẹ nhàng, vừa liếc mắt qua đúng thật là rất giống một con thiên nga. Phía sau cô ta còn có mấy cô gái mặc trang phục màu đen giống như vậy, là bạn nhảy của cô ta.

Mấy cô gái đi đến phía sau phòng hậu trường, lúc đi ngang qua Tang Noãn, Bạch Diên dừng bước đánh giá cả người Tang Noãn từ trên xuống dưới, toàn màu vàng óng ánh một lần sau đó cười nhạo một tiếng rồi bước đi….

“Này! Cậu…” Tang Noãn lập tức cảm thấy tức giận đùng đùng.

Cô ta đây là ý gì? Khiêu khích sao? Xem thường cô sao?

“Cậu ta hình như đang chê cười cậu….” Đinh Tiểu Dã ở bên cạnh dè dặt nói.

“Im miệng!” Tang Noãn hung hăng liếc cậu ấy một cái.

Lần này sự hồi hộp trong lòng không còn nữa. Tang Noãn xắn tay áo, bày ra tư thế ghét cái ác như kẻ thù, vũ trụ nhỏ sắp nổ tung….

Chế giễu cô? Hừ! Vậy cứ để cho cô ta cười trước đi!

Chờ lát nữa cô sẽ cho cô ta nhìn thật kỹ cái gì gọi là vũ đạo không tầm thường!

Truyện [Hơi Ấm Của Anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.



Khi đi vào phòng chờ trên sân khấu, Bạch Diên đã múa xong.

Toàn bộ khung cảnh là tiếng vỗ tay như sấm động, đây là một màn biểu diễn rất đặc sắc.

Tang Noãn đứng sau hậu trường sân khấu cẩn thận đặt thẻ số thứ tự bên hông. Tiếp theo chính là cô.

Phía sau cô có bảy tám cô gái mặc trang phục bó sát màu đen đi theo, là những học sinh lớp năng khiếu vũ đạo do Thẩm Phong đặc biệt tìm cho cô, làm bạn nhảy của cô hôm nay. Tang Noãn hít sâu một hơi, lớn tiếng hỏi mấy cô gái kia: “Có lòng tin không?!”

Vẻ mặt mấy cô gái hăng hái đọc khẩu hiệu đã được đội trưởng không đáng tin cậy soạn ra từ sớm:

“Binh tới tướng đỡ! Nước tới đất ngăn! Gặp thần giết thần! Đánh bại Bạch Diên!”

Lúc này Bạch Diên đã đi xuống khỏi sân khấu. Cô ta dường như rất hài lòng với màn biểu diễn của mình, cả người đều rất cao hứng, nghe thấy khẩu hiệu trong miệng các cô, biểu cảm của cô ta lập tức tối sầm lại, ghét bỏ trợn mắt nhìn bọn họ. Sau đó lại nhìn về phía Tang Noãn, cong môi nói một câu khiêu khích cô.

“Tôi rất mong chờ màn biểu diễn của cậu.”

“Chờ xem!” Tang Noãn cũng ngóc đầu lên, trận này không thể là người thua.

Bạch Diên cười một cái rồi bỏ đi xa.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình đi lên sân khấu một lần nữa.

Tang Noãn nhìn ra bên ngoài thông qua khe hở của tấm màn, ở bên ngoài chật kín người, chỗ ngồi hàng thứ nhất là ban giám khảo, tổng cộng năm người, ngoại trừ Thẩm Phong thì còn lại đều là giáo viên. Thẩm Phong ngồi ở ngoài cùng bên trái đang nói gì đó với giáo viên bên cạnh.

Hai người dẫn chương trình trên sân khấu kẻ xướng người họa:

“Cảm ơn bạn học Bạch Diên với màn trình diễn xuất sắc, công chúa ballet quả nhiên danh bất hư truyền!”

“Đúng vậy! Nhưng mà Hạo Nhiên, anh cũng đừng vui mừng quá sớm, bạn học tiếp theo khi đăng kí từng nói đặc biệt đến đây để đá công chúa ballet của chúng ta!”

“Ồ? Lợi hại vậy sao!”

“Đó là đương nhiên, hơn nữa cô ấy còn nói điệu nhảy của cô ấy tuyệt đối là vũ đạo không tầm thường, từ trước đến nay chưa từng có ai nhìn thấy, đây là lần đầu tiên công khai!”

“Ái chà, vậy tôi thật sự không thể chờ được nữa!”

“Không thể chờ được sao? Vậy thì chúng ta mau mời cô ấy ra sân khấu đi! Xin mời thí sinh số năm của chúng ta – Tang Noãn, sẽ mang đến cho chúng ta vũ đạo <The Rising Sun>!”

Dưới sân khấu vang lên một tràng pháo tay.

Tang Noãn thu lại ánh mắt đang đặt trên người Thẩm Phong, cô đè ép lồng ngực của mình, cuối cùng thở ra một hơi và ngẩng đầu lên.

Nên ra sân khâu rồi……

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi