HƠI ẤM CỦA ANH

Tạm biệt Nhã Hinh và Đinh Tiểu Dã xong, Tang Noãn ngồi trên xe bus, dựa vào trí nhớ tìm đến căn phòng nhỏ lần trước.

Cô dùng chìa khoá mở cửa phòng, khoảnh khắc đèn mở lên, Tang Noãn hinh hãi.

Căn phòng đầy màu sắc.

Khắp phòng sáng rực rỡ.

Tang Noãn đứng ở cửa, hai mắt rối rắm, gần như không biết nên nhìn nơi nào.

Khắp phòng treo đầy bong bóng và dây ruy băng màu. Hương vị kem bơ bay khắp phòng. Trên trần nhà của căn phòng được bao phủ đầy những quả bong bóng đủ mọi màu sắc, bao quanh bong bóng là từng dải ruy băng óng ánh, bức tranh trên tường ban đầu cũng đã bị lấy xuống, bên trên chỗ cây đinh gắn bức tranh trước kia giờ đây treo đầy búp bê nho nhỏ, hoặc là dùng dây ruy băng màu cột thành nơ con bướm, rủ xuống đầy ắp cả tường. Trong hộc tủ đối diện cửa chính có dán vài mảnh giấy màu ghép lại thành chữ – Tang Noãn sinh nhật vui vẻ.

Cô vừa vào cửa thì nhìn thấy.

Giá vẽ và bản vẽ ở trong phòng lúc trước cũng bị đưa đi mất, giờ đây có vẻ rất trống trải. Mà ngay chính giữa gian phòng có một cái bàn nhỏ và hai cái ghế. Trên mặt bàn đặt một chiếc bánh kem thật lớn.

Cô hoàn toàn không ngờ sẽ có sự ngạc nhiên vui mừng như vậy.

Trong lúc nhất thời nhịp tim Tang Noãn đập cực nhanh, đi vào cửa, cô nhìn xung quanh cả căn phòng một lượt, nhẹ giọng gọi: “Mạc Tư Nguyên?”

Dựa theo kịch bản phim thần tượng mà cô đã từng xem, vào lúc này hẳn là nhân vật nam chính chuẩn bị bất ngờ xuất hiện.

Thế nhưng đợi một lúc, cô cũng không thấy ai trả lời.

Lúc xác nhận Mạc Tư Nguyên không hề ở đây, cô lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi điện thoại cho anh, đột nhiên nghĩ mình có thể nhân cơ hội này trêu đùa anh. Vì vậy cô đã dứt khoát khóa trái cửa, tắt đèn, trốn vào phòng ngủ giả vờ như vẫn chưa trở lại đây.

Như vậy chờ lúc Mạc Tư Nguyên đến, sẽ cho là mình còn chưa tới. Cô có thể nhân cơ hội chui ra ngoài, khiến anh ấy hoảng sợ một phen!

Tang Noãn đột nhiên cảm giác thấy bản thân cực kỳ thông minh!

Đồ đạc ban đầu của phòng khách hầu như đều được xếp vào bên trong phòng này, chất đầy ở đây, gần như không có chỗ nào để có thể đặt chân. Tang Noãn cố gắng dịch chuyển những cái giá vẽ kia, thật vất vả mới tìm được nơi có thể ngồi ở trước ván giường. Cô quá mệt mỏi, mấy ngày nay vì cuộc thi nên tinh thần vẫn luôn cực kỳ căng thẳng. Bây giờ cuối cùng cũng được thả lỏng, tác động của việc thiếu ngủ trong nhiều ngày liên tục kéo đến, cô mơ màng buồn ngủ.

Tang Noãn ngáp một cái, cơn buồn ngủ theo trực giác kéo đến càng ngày càng mạnh, cuối cùng cô tựa vào bên trên ván giường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trên tường, đồng hồ chỉ năm giờ rưỡi.



“Từ sau năm cháu và mẹ của cháu rời đi, mấy năm nay, ba cháu vẫn điên cuồng làm việc như thế, cho đến tận năm trước, ông ấy đột nhiên phát hiện bị ung thư dạ dày.”

Trong quán cà phê, Mạc Tư Nguyên đang ngồi cùng Cảnh Mộ Viễn ở góc phòng, họ ngồi đối diện nhau.

“Vốn là ông ấy đã thực hiện phẫu thuật một lần, thế nhưng mãi cho đến đầu năm nay mới phát hiện tế bào ung thư đã lan rộng từ lâu, bây giờ rất nhiều bộ phận trong cơ thể ông ấy đã suy yếu, bệnh tình đã đến giai đoạn cuối, hoá trị cũng không có tác dụng nữa.”

Cảnh Mộ Viễn lặng lẽ thở dài: “Bác sĩ nói, có lẽ là lần này không xong rồi.”

Trong quán cà phê có tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, giai điệu thong thả chầm chậm, có hơi ảm đạm buồn bã.

Mạc Tư Nguyên hạ thấp ánh mắt, vẻ mặt có chút hờ hững.

Lẳng lặng ngồi chờ ông ta nói xong, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “Vậy thì cũng đâu có liên quan gì tới cháu.”

Thái độ hờ hững của anh khiến cho Cảnh Mộ Viễn không khỏi giật mình.

“Tư Nguyên, ông ấy là ba của cháu.” Cảnh Mộ Viễn nói: “Mấy năm nay ba cháu vẫn rất hối hận. Sau khi mẹ cháu qua đời, ông ấy vẫn luôn muốn đón cháu về, nhưng ông ấy biết cuộc sống của cháu ở nhà họ Tang không tệ nên sợ quấy rầy đến cuộc sống của cháu. Nhưng hiện tại thì không giống, ông ấy muốn gặp lại cháu một lần.”

“Hối hận sao?” Nghe thấy hai chữ này, Mạc Tư Nguyên đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Khóe môi của anh cong lên, nhưng cuối lại chỉ có thể lộ ra một độ cong khinh thường: “Không phải ông ta vừa mới cưới người khác ư? Theo cháu được biết, bọn họ còn sinh cho cháu thêm một đứa em gái, chẳng lẽ đây chính là phương thức ông ta hối hận sao?”

“Tư Nguyên, chuyện này không giống nhau.” Cảnh Mộ Viễn thở dài, hiểu rõ đây là sự hiểu lầm cắt ngang ở giữa cha con bọn họ từ trước đến nay, vội vàng nói: “Có phải cháu cho rằng ba cháu bỏ rơi mẹ con cháu không?”

“Nếu không thì sao?” Mạc Tư Nguyên nhìn về phía ông ta, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Anh mãi mãi nhớ kỹ ngày mà mình và mẹ rời khỏi nhà họ Mạc đó.

Ngoài trời đổ mưa to, anh đi theo mẹ, xách theo hai rương hành lý lớn khó khăn bước đi dưới trời mưa lớn. Anh tận mắt nhìn thấy chính người đàn ông kia ở phía sau đóng cửa lại, thậm chí ông ta cũng không chịu đón một chiếc taxi cho bọn họ. Cứ như vậy mà vứt bỏ anh và mẹ ở ngoài cửa giống như ném một món rác rưởi đi vậy.

Mà điều làm cho anh sợ hãi nhất là bọn họ hoàn toàn không biết phải đi đâu.

Do một lần dầm mưa đó, anh từng phát sốt cao đến mức phải nhập viện, lúc đó anh và mẹ bị ép phải xuất viện vì không đủ tiền trả viện phí, người kia cũng chưa từng vươn tay ra giúp đỡ, thậm chí ông ta còn không thèm liếc mắt nhìn anh, không hề dòm ngó hỏi han tới.

Lúc đó anh đã thề, bản thân sẽ không bao giờ trở lại cái nhà kia một lần nào nữa, cũng sẽ không thừa nhận người kia.

Cảnh Mộ Viễn lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải.”

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh, trong chốc lát ông ta căn bản không biết nên nói bắt đầu từ đâu, chỉ có thể nói: “Lúc trước ba và mẹ cháu vì hiểu lầm nên mới ly hôn. Ba cháu cho là cái chết của bà nội có liên quan đến mẹ của cháu.”

“Cái gì?”

Cảnh Mộ Viễn lắc đầu: “Tư Nguyên, đây là chuyện rất phức tạp, chờ sau này có cơ hội chú sẽ nói cụ thể cho cháu biết. Tóm lại, mặc dù ba cháu và mẹ cháu ly hôn là do nhất thời xúc động, nhưng tuyệt đối không phải ý định ban đầu. Ba cháu vẫn luôn nhớ đến mẹ con cháu.”

“…” Mạc Tư Nguyên lẳng lặng rũ mắt xuống: “Vậy thì sao chứ?”

Anh cười tựa như ngầm giễu cợt: “Còn không phải là ông ta để cháu lưu lạc ở bên ngoài, chẳng thèm quan tâm sao.”

Vẻ mặt của Cảnh Mộ Viễn trở nên nghiêm túc: “Tư Nguyên. Cháu thật sự cho rằng trong mấy năm nay, ba cháu không hề quan tâm đến cháu một chút nào sao?”

Mạc Tư Nguyên giật mình.

Nhìn anh, biểu cảm của Cảnh Mộ Viễn bỗng nhiên có phần phức tạp: “Chú hỏi cháu, mẹ cháu ngoài việc mở phòng vẽ tranh ra có phải còn cung cấp bản vẽ cho một toàn soạn tạp chí không, mà tòa soạn tạp chí kia đưa tiền nhuận bút cũng cao hơn nhưng tòa soạn khác rất nhiều, đúng không? Còn năm cháu lên tiểu học nữa, cháu không đóng nổi học phí nên bị từ chối đi học, sau đó có phải là hiệu trưởng đặc biệt gọi điện thoại cho nhà cháu, nói là đã tìm hiểu rõ tình huống của nhà các cháu nên có thể miễn thu học phí của cháu phải không?”

Mạc Tư Nguyên khiếp sợ ngẩng đầu lên.

Ông ta nói không sai. Sau khi rời khỏi nhà họ Mạc, cuộc sống của anh và mẹ vô cùng túng thiếu, để giảm bớt chi tiêu, mẹ mang theo anh đi tới thành phố nhỏ này sinh sống. Vì để kiếm sống, mẹ anh đã bỏ tiền mua lại căn phòng nhỏ ở ngoại ô làm phòng vẽ tranh. Khi đó, ba Tang vẫn liên tục trợ giúp cho bọn họ, nhưng đều bị mẹ anh kiêu ngạo từ chối.

Một khoảng thời gian nọ, có một lần anh cũng cho là mình không thể đi học được nữa.

Thế nhưng chính vào lúc đó, cuộc sống của anh và mẹ lại có bước ngoặt mà trở nên tốt hơn.

Mẹ tìm được một công việc cung cấp bản vẽ với tiền lương cao đến mức ngỡ ngàng. Anh cũng được miễn đóng học phí bởi vì hoàn cảnh gia đình. Lúc đó anh cho rằng những thứ này chỉ là thời cơ may mắn đến, mà bây giờ ông ta lại nói như vậy…

“Không sai.” Nhìn ra thắc mắc bên trong ánh mắt của anh, Cảnh Mộ Viễn gật đầu: “Tư Nguyên, ba cháu vẫn luôn rất nhớ thương mẹ con cháu. Mấy năm nay ông ấy vẫn luôn quan tâm để ý đến cháu, cũng âm thầm giúp đỡ mẹ con cháu.”

Cảnh Mộ Viễn trầm giọng nói: “Năm đó mẹ cháu qua đời, ông ấy đang ở nước ngoài, chờ trở về nước mới nhận được tin tức, nhưng vào lúc ấy cháu đã đi tới nhà họ Tang, ông nội từ bỏ quyền nuôi dưỡng cháu, ba cháu lại cảm thấy thay vì kêu cháu trở về, chi bằng bằng cứ để cháu ở lại nhà họ Tang sinh sống. Mà lần này ông ấy muốn gặp cũng không phải muốn làm phiền đến cuộc sống của cháu. Ông ấy đã nói nếu như cháu khăng khăng lựa chọn ở lại nhà họ Tang, chờ khi ông ấy chết đi, sẽ để cháu quay về.”

“Tư Nguyên, chú biết cái chết của mẹ khiến cho cháu rất khó mà tha thứ cho lỗi lầm của ba mình.”

Ông ta nhìn thẳng vào mắt anh.

“Nhưng mà xin hãy suy nghĩ cho thật kỹ,” Cảnh Mộ Viễn bình tĩnh cất giọng nói: “Suy cho cùng ông ấy cũng là một trong số những người thân duy nhất của cháu trên đời này.”



Tang Noãn mơ hồ từ trong giấc mơ tỉnh lại, cô cảm thấy khắp người mình đều lạnh cóng.

Cô dùng tay sờ lên mặt của mình, nhưng lại sờ thấy cả tay đầy nước, lại ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện nóc nhà ngay phía trên đang rỉ nước.

Tang Noãn nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, đã bảy giờ rồi mà Mạc Tư Nguyên vẫn chưa tới.

Bên ngoài bầu trời âm u mờ mịt lại còn lạnh. Cô đi tới mở cửa sổ ra, gió lạnh ở ngoài phòng ngay lập tức thổi vào, có lác đác vài hạt mưa bay vào bên trong.

Tang Noãn vội vàng đóng cửa sổ lại, có hơi rùng mình.

Thì ra trời đang mưa…

Cô tức giận dậm chân thật mạnh, suy nghĩ lung tung: “Mạc Tư Nguyên chết tiệt! Mạc Tư Nguyên thối tha! Mạc Tư Nguyên anh là tên bại hoại…”

Để cho cô phải chờ lâu như vậy mà bây giờ còn chưa tới.

Bởi vì trời mưa nên nhiệt độ trong phòng giảm xuống thấp. Vì để mừng sinh nhật, hôm nay Tang Noãn cố ý mặc một chiếc váy trắng mỏng manh, không hề suy nghĩ sẽ làm ra trò đùa giỡn khiến cho Mạc Tư Nguyên sợ hãi nữa. Cô bật đèn lên, bản thân chạy qua chạy lại vài vòng ở trong phòng, suy nghĩ một chút, lại thắp nến ở bên trên bánh kem lên để sưởi ấm.

Ngồi ở bên cạnh bánh kem, cô gọi điện thoại cho Mạc Tư Nguyên, thế nhưng đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói: “Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không thể kết nối được…”

Tang Noãn nhất thời giận không có chỗ phát tiết, cô nhảy lên kéo mấy quả bóng bay trên trần nhà xuống, sau đó đặt ở dưới chân dùng sức giẫm thật mạnh lên.

Bụp bụp bụp! Âm thanh bong bóng bị vỡ vang lên.

Cô nhảy nhảy mấy cái thật mạnh ở trên “xác” của mấy quả bong bóng, cô vừa nhảy vừa mắng thầm: “Mạc Tư Nguyên, đồ khốn kiếp! Mạc Tư Nguyên, đồ đáng chết!”

Nhưng mà dù tức giận đến đâu cũng không thể làm gì được, bên ngoài trời vẫn đang mưa, cô chỉ có thể ở nơi này kiên nhẫn chờ đợi.

Thở dài ngồi trở lại trên ghế, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho anh:

“Mạc Tư Nguyên chết tiệt, em đến rồi, bên ngoài trời đang mưa, lúc anh tới nhớ mang theo hai cây dù. Trong vòng nửa tiếng nữa nếu không xuất hiện thì anh chờ chết đi!”

Sau một lát, cô lại chỉnh sửa tin nhắn: Mang thêm cho em một bộ đồ nữa.

Nhưng tin nhắn còn chưa kịp gửi đi, màn hình điện thoại đã nhấp nháy, trên góc màn hình lấp lóe nhắc nhở hết pin, ngay sau đó liền sập nguồn trở nên đen thui.

Tang Noãn giật mình, vội vàng bấm giữ nút nguồn, nhưng cho dù cô có bấm thế nào đi nữa thì màn hình vẫn duy trì trạng thái đen thui.

“Thế quái nào…” Tang Noãn cố gắng vỗ vỗ vào điện thoại lên bàn tay, trong lòng cảm thấy vô cùng tủi thân.

Ngày sinh nhật tốt đẹp trở thành như bây giờ…

Đều do Mạc Tư Nguyên!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi