HỘI CHỨNG LỆ THUỘC PHEROMONE

A Lam: “Trước cửa nhà cậu!”

A Lam: “Hình như bác trai đi rồi!”

A Lam: “Tôi có thể vào không!”

Chu Miên nhìn tin nhắn Ngư Lam gửi đến, biểu tình không khỏi có chút kinh ngạc.

Anh không ngờ Ngư Lam vẫn luôn chờ ở đó.

Ngư Lam nhanh chóng gửi thêm một tin nhắn nữa:

“Muốn gặp cậu.”

Chu Miên đáp một từ “Ừm”, anh đứng dậy ra cửa đón hắn.

Kết quả còn chưa ra tới đại sảnh thì Ngư Lam liền dùng tốc độ chạy thi 50m phi đến giếng trời nhà anh, mất vài giây đã xuất hiện trước mặt Chu Miên.

Quản gia bị Ngư Lam dọa sợ, ông cứ tưởng có thứ gì đó trốn bay qua người ông, bình tưới nước trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

Hiện tại là giữa tháng 11, thời tiết buổi sáng cũng đã rất lạnh rồi mà quần áo Ngư Lam lại chẳng được mấy lớp.

Chu Miên bị hắn phi tới, nhào vào người đến hơi nghiêng ngả. Anh ôm Ngư Lam lui hai bước, đỡ được hắn rồi mới thấp giọng hỏi: “Không phải tôi bảo cậu về nhà rồi sao?”

Ngư Lam nghe xong trợn mắt, bật mode trùm trường ngang ngược, ngẩng đầu đốp lại: “Cậu còn không thèm nhớ đến tôi đúng vừa cắn xong lập tức trở mặt không nhận người?”

Chu Miên bật cười: “Sao có thể chứ?”

Hai người bọn họ vừa mới hoàn thành đánh dấu, sự ỷ lại cùng nhu cầu kề cận bên đối phương lên đến đỉnh điểm, Ngư Lam vốn đã rất dính lấy Chu Miên, hắn tình nguyện lén trốn ngoài cửa đợi cha Chu đi cũng không có ý định về nhà một mình.

… Nhưng chiếc trùm trường này e thẹn, không dám để lộ cảm xúc này.

Quản gia chắp tay đứng cạnh, cười vui vẻ nhìn hai thiếu niên đánh yêu nhau.

Là ông tận mắt nhìn cậu út nhà họ Chu này lớn lên từng ngày, tuy ràng giữa bọn họ chẳng hề có nửa phần quan hệ huyết thống, nhưng cũng gần gũi như người nhà.

Cậu chủ nhỏ từ nhỏ đã trầm ổn hơn các bạn cùng trang lứa, cũng không có thời điểm phản nghịch tùy hứng, tính cách hoàn mỹ như một con người được lập trình sẵn.

Mà hiện giờ, ông cuối cùng cũng có thể nhìn ra một phần tình cảm thuộc về “con người” trên người cậu chủ nhỏ.

Trên sô pha, Ngư Lam cẩn thận đưa tay đỡ lấy cổ Chu Miên, nói: “Để tôi xem xem.”

Da Chu Miên trắng, có dấu vết gì cũng không tan nhanh.

Đã qua một đêm nhưng trên cổ hắn vẫn in một dấu răng rõ ràng, còn hơi sưng đỏ.

Ngư Lam có chút đau lòng.

Con người hắn mỗi khi xúc động luôn mất kiểm soát, ra tay không nhẹ cũng không nặng.


Tuy rằng hôm qua hắn đã rất nỗ lực kiềm chế.

… Không biết trên gáy hắn có phải cũng có một “dấu tích” giống y vậy hay không.

Ngư Lam nhìn sắc mặt anh vẫn tái nhợt, nhỏ giọng nói: “Cậu đi nghỉ đi.”

Hắn chủ động xin ra trận: “Tôi làm bữa trưa tình yêu cho cậu.”

Nghe vậy, Chu Miên kinh ngạc nhìn hắn: “Cậu biết nấu cơm?”

“Đương nhiên rồi!” Đầu tiên Ngư Lam tỏ vè tự tin vỗ ngực, sau đó xoa mũi, nhỏ giọng: “Chỉ là… có thể ăn sẽ không ngon lắm.”

Hiện giờ Chu Miên đã khá hơn rất nhiều, người không còn nóng rực như lúc sáng tỉnh dậy, nhưng anh vẫn trở về phòng nằm nghỉ.

Ngư Lam mượn phòng bếp, lục cục hết nửa ngày mới cho ra lò một đĩa “nấm bạch ngọc xào giấm”.

Vốn định làm một đĩa Địa tam tiên*, cuối cùng là vì không để ý mà để lửa quá to, cà tím bị đè dưới đáy nồi nhão nhoét, không thể ăn được.

( Địa tam tiên: Một món ăn Trung Quốc được làm từ khoai tây, cà tím và ớt chuông xào. Các thành phần khác có thể bao gồm tỏi, hành lá,...)

Ngư Lam dùng đũa gắp một cây nấm lên nếm thử.

Trang trí không đẹp, vị cũng miễn cưỡng lắm mới nuốt được.

Ngư Lam nghiêm túc “đối diện” với bàn đồ ăn kia trong nửa phút, sau đó bưng ra ngoài.

Đến phòng ngủ, hắn gọi Chu Miên: “Bảo bối dậy ăn cơm thôi.”

Quản gia bưng khuôn mặt u sầu nhìn đồ ăn trên bàn.

Cậu út nhà ông nào đã phải ăn đồ ăn kiểu này…

Nhưng Chu Miên không ngại, cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.

Ngư Lam một tay chống cằm, đôi mắt sáng ngời nhìn anh: “Thế nào?”

Chu Miên gật đầu.

“Ngon lắm.”

Quản gia cúi đầu, khóe miệng giật nhẹ.

Đầu bếp trong nhà thuê cùng giá với đầu bếp của khách sạn 5 sao nhưng cũng chưa từng nhận được một câu “Ngon lắm” từ cậu chủ nhỏ nhà mình.

Ngư Lam vui vẻ ra mặt, cái đuôi to sau người vẫy tíu tít.

Buổi chiều Chu Miên đã khỏe hơn, hoàn toàn có thể đến trường học.

Bọn họ đến bệnh viện thăm bà ngoại trước, nhưng bà vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, người nhà không được vào, chỉ có thể nhìn bà qua tấm kính chắn.


Sau đó tài xế đưa bọn họ đến cổng trường.

Hai người sóng vai cùng đi vào sân trường nhưng lại không nắm tay.

Rất nhiều người có đôi có cặp trong đợt khai giảng —- Nên nơi nào trong sân cũng sắp xếp “Đặc vụ” Phòng Giáo vụ mai phục để tóm mấy đứa yêu sớm.

Từ vụ lần trước bị Phó chủ nhiệm Phòng Giáo vụ bắt quả tang, Ngư Lam rõ ràng không dám vênh vênh kiêu ngạo ban ngày ban mặt nữa —- Hắn không sợ bị phạt, nhưng hắn không muốn kéo theo Chu Miên chịu tội viết kiểm điểm cùng.

Chỉ đến khi đêm xuống, trăng thanh gió mát mới dám phi lễ chủ tịch Chu.

Hai người đi dọc ven đường đến hồ nhân tạo, Ngư Lam vẫn luôn ngó nghiêng xung quanh.

Chu Miên thấy biểu tình hắn như vậy, hỏi: “Sao vậy? Hình như cậu có chuyện muốn nói.”

Ngư Lam do dự một hồi, cắn môi, nhỏ giọng: “Hôm nay bố cậu tới… là để nói về chuyện bọn mình à?”

Kỳ thực Ngư Lam đã nghẹn cả một buổi trưa, hắn sợ nhỡ nghe được câu trả lời nào đó không được tích cực lắm nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.

Chu Miên “Ừm” một tiếng.

Nói tiếp: “Không sao đâu, người nhà tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của tôi.”

Chỉ cần có thể tự gánh vác hậu quả, trưởng bối nhà Chu sẽ không nhúng tay vào quyết định của con nối dõi, đó chính là quy củ nhà Chu.

Ngư Lam lo lắng gãi gãi đầu: “Tôi cảm giác bác trai không thích tôi lắm.”

Chu Miên khẽ cong môi: “Không đâu. Phong cách nói chuyện của phụ thân tôi là như vậy đấy, lúc trong nhà cũng giống thế.”

Anh đảo mắt nhìn Ngư Lam, an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, nhà tôi ai cũng sẽ thích cậu mà.”

Nội tâm Ngư Lam hơi khó tả.

Hắn với Chu Miên ở bên nhau còn chưa đến nửa tháng thì đã được diện kiến toàn bộ người nhà anh rồi.

Hơn nữa lần nào hắn lên sân khấu trông bộ dáng cũng không được “đoan trang” lắm.

Ngư Lam bỗng dưng hiểu ý của câu “Múc cải trắng bảo bối” mà mẹ hắn nói.

Khả năng ai ai cũng nghĩ vậy.

Nam thần hoàn mỹ cấp bậc đỉnh của chóp như Chu Miên – đẹp trai, tính tình tốt, học tập giỏi – lại bị một tên Alpha như hắn cắp đi.

Nhưng Ngư Lam có khi nào từng để ý cái nhìn của người khác, hắn và Chu Miên lưỡng tình tương duyệt, người khác thích nói gì thì mặc kệ người đấy chứ.

Hắn chỉ sợ người nhà Chu Miên không đồng ý cho họ bên nhau.

Trước kia lúc Ngư Lam không làm việc đàng hoàng thì hay thích đọc tiểu thuyết máu chó, mà mấy nam chính hào môn thế gia thường bị ép kết một đoạn “Liên hôn thương nghiệp”, “Vị hôn thê môn đăng hộ đối” hay “Omega duyên trời tác hợp” gì gì đó…


Ngư Lam tự biên tự diễn một tuồng ngược luyến tình thâm lâm li bi đát, đơn phương bố trí một duyên đào hoa nào đó cho bạn trai hắn rồi tự dưng ghen điên cả người.

– Hắn tóm lấy tay Chu Miên, nắm thật chặt bất chấp việc hai người đang ở sân trường.

Cũng may không đụng phải “gián điệp” Phòng Giáo vụ, hai người đến phòng học an toàn.

Ngư Lam đi vào từ cửa sau, ngồi xuống ghế.

“Đệt.”

Hứa Gia Duyên ngửi thấy gì đó, ngửa cổ lên nhìn hắn một cách khiếp sợ.

“Trên người cậu có mùi gì đấy!”

Ngư Lam không xịt sương khử mùi lúc đến trường, hiện tại cả người hắn toàn hương vị Chu Miên lưu lại.

Thanh âm Hứa Gia Duyên không lớn không nhỏ, cả lớp đều có thể nghe thấy, toàn bộ quay đầu nhìn về phía hắn.

Ngư Lam hạn hán lời: “... Mũi chó à, ngậm cái mõm vào đi.”

Hứa Gia Duyên đè thấp giọng xuống: “Alpha không thể bị đánh dấu, sẽ xuất hiện phản ứng bài xích, cậu không biết à?”

Ngư Lam nhướng mày: “Bọn này khác.”

Hứa Gia Duyên: “...”

Ngư Lam ngoắc ngoắc ngón tay, “Cậu biết độ tương thích pheromone giữa tớ với chủ tịch Chu cao bao nhiêu không?”

Hứa Gia Duyên thì lại gần, mặt viết đầy chữ “tò mò”.

Ngư Lam: “Không thích nói đấy.”

Hứa Gia Duyên: “...”

Xem cái kiểu vênh vang đắc ý ngứa đòn này, chắc chắn không phải mức cao thông thường.

Dù vậy, Hứa Gia Duyên vẫn có chút ngạc nhiên.

Ngư Lam thế nhưng sẽ chịu để người khác cắn cổ hắn.

Thật là… không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nghĩ đến Alpha kia là Chu Miên, tự dưng lại có thể lý giải được.

Hương hoa đào kia cũng không nồng, chỉ khi ghé sát vào Ngư Lam mới ngửi thấy.

Những học sinh khác trong lớp không phát hiện.

Hứa Gia Duyên hít hít, nhịn không được lẩm bẩm: “Pheromone chủ tịch Chu dễ ngửi thật, thơm quá trời.”

Nháy mắt Ngư Lam xoay đầu lườm cậu chằm chặp, trong mắt mang theo sát khí bừng bừng.

Hứa Gia Duyên che mũi lại: “.... Tớ xin lỗi.”

Ghen vừa vừa thôi cha nội.

Tiết tự học tối kết thúc, Ngư Lam vẫn dựa lưng vào chỗ ngã rẽ tầng hai tối tăm chờ Chu Miên xuống.


Chờ anh tan học, hai người cùng đi từ khu dạy học về ký túc xá, đây đã là một phần trong sinh hoạt hằng ngày của Ngư Lam ở trường.

Ngư Lam cảm giác ham muốn độc chiếm của hắn với Chu Miên hình như càng ngày càng nghiêm trọng.

Kể cả người khác ngửi thấy hương vị pheromone Chu Miên thông qua hắn, Ngư Lam vẫn khó có thể chịu đựng được.

Tốt nhất là trong mắt Chu Miên chỉ có thể nhìn đến hắn, chỉ có thể tiếp xúc với hắn chỉ có thể để hắn ngửi thấy pheromone.

Nếu có thể giấu anh đi luôn thì càng tốt.

…Ngư Lam thở dài, hắn linh cảm hắn lại có bệnh rồi.

Hai người đạp ánh đèn sân trường hòa cùng sắc trăng đêm sáng về ký túc xá.

Lúc sắp đến nơi, bước chân Chu Miên chậm dần, anh nhẹ giọng nói: “Ngư Lam, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Ngư Lam “Hả?”, quay đầu nhìn Chu Miên, chớp chớp mắt: “Chuyện gì vậy?”

Chu Miên tạm dừng hai giây rồi chậm rãi nói: “Tôi sẽ thi vào đại A sau khi tốt nghiệp cấp ba.”

Ngư Lam ngẩn ra.

Đại học A, trường đại học Khoa học tự nhiên top 1 được cả nước công nhận, với thành tích của Chu Miên thì việc thi đỗ hẳn không vấn đề gì.

Chưa chắc về sau bọn họ sẽ trong cùng một trường đại học, trong lòng Ngư Lam biết rõ điều này.

Chỉ là… học kỳ I năm nhất còn chưa kết thúc, còn một năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp, hắn chưa nghĩ xa đến vậy.

Cùng lắm thì yêu xa.

11 giờ tối.

Ngư Lam nằm trên giường vò vò đầu. Hắn không ngủ được

Yêu xa…

Hắn cảm thấy lấy cái đức hạnh của hắn hiện tại mà nói, giờ mà phải cách xa Chu Miên hơn 48 tiếng là lập tức mắc bệnh “Không được gặp cậu tôi sẽ chết.”

Xa cái quần què.

Với thành tích thể thao của Ngư Lam thì việc vào đội tỉnh hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ cần huấn luyện thêm một hai năm nữa là có thể đại diện tỉnh đi thi đấu.

Ngư Lam vốn tính toán như vậy - đó là trước khi thành đôi với Chu Miên.

Nhưng hiện tại khác rồi.

Về sau hắn muốn thấy bạn trai còn phải phi thiên độn địa, ngồi trên máy bay bay vèo vèo trên cao, nói không chừng mười ngày nửa tháng cũng không gặp được nôi một lần – Ngư Lam hoàn toàn không thể tưởng tượng được loại sinh hoạt này.

Rốt cuộc thì hiện tại hắn mới chỉ cách Chu Miên mấy cái ký túc xá đã cảm thấy siêu siêu xa xôi rồi.

Ngư Lam cúi đầu, điện thoại sáng lên, hắn lên mạng tìm điểm chuẩn khoa thể dục của đại học A mấy năm trước.

Sau đó vò đầu bứt tai.

Khoa thể thao của đại học A yêu cầu tổng điểm văn hóa trên 460.

Ngư Lam cẩn thận hồi tưởng, hình như tổng điểm thi tháng trước của hắn… không tới 200.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi