HỘI CHỨNG LỆ THUỘC PHEROMONE

Hiệu trưởng cho rằng Ngư Lam đang cãi ông, tức khắc ngọn lửa trong bụng càng bốc lên cao, ông cười lạnh: “Với cái kiểu cà lơ phất phơ kia của anh ấy, nếu không phải Chu Miên nguyện ý đi quản thì cả cái trường này cũng không đủ để anh phá!”

Giọng Hiệu trưởng như sấm nổ bên tai Ngư Lam, trong lòng hắn nảy sinh một suy đoán gần như không thể tin nổi, hắn hỏi từng chữ: “Chuyện khi nào thế ạ?”

Hiệu trưởng: “...?”

Ông cảm thấy trọng điểm chú ý của ông và tên nhãi ranh này không giống nhau lắm!

Hiệu trưởng nhìn Ngư Lam hơi khó hiểu: “Chuyện tự mình làm mà còn quên? Lần đầu tiên lên đài chủ tịch trong năm nhất anh phát biểu cái gì?”

Năm nhất…

Cảm xúc đáy lòng Ngư Lam phập phồng, hắn bỗng nhiên xoay người chạy ra khỏi sân bóng rổ.

Hiệu trưởng trơ mắt nhìn hắn chạy mất hình: “Anh đi đâu đấy! Ngư Lam! Tên nhãi ranh này! —-"

Ngư Lam chạy thẳng không dừng đến văn phòng, đẩy cửa ra cái “Uỳnh”.

Chu Miên đang cúi đầu xuống sửa lại những nội dung quan trọng trong notebook theo trật tự rõ ràng, một quyển sách vật lý để mở ở trong tay.

Ngư Lam thở hổn hển: “Chu Miên.”

Chu Miên hơi ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đang đi chơi bóng à?”

Ngư Lam đứng đối diện, nhìn sâu vào mắt Chu Miên, trái tim trong ngực nhảy lên dồn dập. Hắn gấp gáp muốn chứng minh phỏng đoán trong lòng mình, có phải Chu Miên… —

Nhưng lời nói thật khó để thốt lên, thậm chí còn nhiễm chút kinh tâm động phách, “Chu Miên, cậu, cậu bắt đầu thích tôi từ khi nào?”

“Năm hai, năm nhất, hay còn sớm hơn nữa?”

Ngư Lam nhớ rõ lần đầu tiên hắn làm kiểm điểm, thời điểm niên thiếu khinh cuồng đứng trên đài chủ tịch nhả ra không ít từ khiến người muốn ngất xỉu – Chính là khi đó hắn bắt đầu nổi danh toàn trường.

Nhưng khi đó bọn họ khai giảng chưa đến hai tháng, hắn gần như không có bất cứ tiếp xúc gì với Chu Miên, thậm chí còn chưa gặp mặt được mấy lần.

Rốt cuộc thì Chu Miên thích hắn từ khi nào?


Một ý niệm chui từ sâu trong lòng Ngư Lam lên khỏi mặt đất –

Hắn nên sớm phát hiện, Chu Miên đối xử với hắn không giống những người khác.

Hai người bọn họ ở bên nhau, nói là hắn chủ động theo đuổi Chu Miên thì không bằng nói là Chu Miên từng bước một dung túng hắn đi đến bên anh.

Chu Miên hơi ngẩn ra, sau đó làm như không có gì xảy ra, ngữ khí bình tĩnh: “Sao tự dưng cậu hỏi chuyện này?”

Ngư Lam nhìn hàng mi đen nhánh của Chu Miên khe khẽ run, không biết vì sao, hắn cảm thấy hình như giờ Chu Miên có chút khẩn trương – Cứ việc Chu Miên đã che giấu cảm xúc thật kín, nhưng Ngư Lam vân nhạy bén nhận ra gì đó.

Biết Chu Miên cũng khẩn trương, Ngư Lam bỗng không thấy hồi hộp như trước nữa.

Hắn thở ra một hơi, đi đến trước mặt Chu Miên, nhìn anh từ trên cao xuống, lại nhẹ nhàng nhéo cằm Chu Miên nâng lên, hỏi như thể bức cung: “Cậu thích tôi từ bao giờ?”

Dừng lại chút, bổ sung thêm: “Không được giấu tôi.”

Chu Miên thực sự không giỏi biểu lộ cảm xúc, Ngư Lam phải dùng kính lúp mới phát hiện biểu tình của anh có sự biến hóa, mà hiện tại kết luận quan sát của hắn là —- Hình như Chủ tịch Chu, đỏ mặt.

Chu Miên trầm mặc vài giây, sau đó tháo kính xuống.

Giữa trưa Chu Miên không nghỉ ngơi mà vẫn luôn giúp Ngư Lam tổng hợp kiến thức nên quầng mắt có chút thâm.

Ngư Lam nhìn anh không chớp mắt.

Chu Miên hơi nhìn lảng sang bên khác, cụp mi, lát sau nhẹ giọng nói: “Hồi học cấp hai, tôi và phụ thân từng đến trường các cậu.”

“Ông ấy nói chuyện với Hiệu trưởng, còn tôi đến sân bóng rổ một mình.”

Sân bóng rổ cấp hai.

Có một tia sáng lóe lên trong đầu Ngư Lam, hắn bỗng nhớ tới gì đó.

Đúng rồi.

Hắn vẫn còn chút ấn tượng, cứ việc thời gian đã trôi qua lâu đến mức hắn gần như quên hẳn dung mạo của nam sinh xinh đẹp kia, nhưng hắn nhớ rõ quả thực từng có người như vậy —-


Mấy Alpha lớp trên dồn nam sinh tinh xảo đẹp đẽ kia vào góc tường, tùy tiện ngả ngớn niết mặt anh.

Sau đó hắn ném bóng rổ đuổi đám Alpha kia đi.

Rồi giơ tay cọ sạch vệt bụi trên mặt nam sinh.

Ngư Lam rất khó hình dung cảm xúc trong lòng hiện tại, hắn vừa không thể tin nổi vừa khiếp sợ vô cùng, sau một lúc lâu mới mở miệng được: “... Thì ra người kia là cậu.”

Thì ra bọn họ đã gặp nhau từ sớm.

Ngư Lan hoảng hốt ngồi xuống ghế bên cạnh, khó hiểu: “Sao cậu không nói cho tôi biết?”

Nếu Chu Miên đến tìm hắn vào khai giảng năm nhất, chắc chắn lúc ấy Ngư Lam sẽ thích anh…

Dù là Ngư Lam nào đi nữa thì cũng sẽ phải thích Chu Miên thôi.

“Chúng ta đều là Alpha.” Chu Miên nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn vì tôi mà cậu phải đưa ra bất cứ lựa chọn không tình nguyện nào cả.”

Suy cho cùng hai Alpha ở bên nhau cũng chỉ là tiểu số không được xã hội chấp nhận, thậm chí còn bị quy kết là “Lầm đường lạc lối”. Alpha càng mong muốn kết bạn lữ với Omega hơn, đó là bản năng thuộc về bọn họ.

Cho nên mặc dù Chu Miên thích Ngư Lam nhưng cũng không nói cho hắn, chỉ giấu kín trong lòng.

Nhưng Chu Miên biết, cuối cùng anh vẫn đi quá giới hạn.

—- Anh vẫn không nhịn được, cố ý hoặc vô tình dụ hoặc Ngư Lam đến gần bên anh.

Ngư Lam ngây người hồi lâu, cảm giác được một trận rùng mình nghĩ mà sợ. Nếu hắn không mắc hội chứng “Lệ thuộc pheromone” thì có lẽ nào Chu Miên sẽ vĩnh viễn giấu thứ tình cảm này trong lòng kể cả sau ba năm bọn họ bỏ lỡ nhau không.

Thời điểm vừa xác định quan hệ, Ngư Lam cũng từng băn khoăn —- Không biết Chu Miên có nguyện ý dây dưa mập mờ với một Alpha, thậm chí còn cực kỳ áy náy vì cảm thấy hắn đã liên lụy Chu Miên đi vào con đường trái lẽ thường tình.

Ngư Lam không ngờ Chu Miên đã sớm chịu đựng hết thảy những điều này từ hai năm trước.

“Thích” của Chu Miên là bình tĩnh, khắc chế cùng ẩn nhẫn.


Nếu Ngư Lam không chủ động tiếp cận anh thì có lẽ anh vĩnh viễn sẽ không vượt qua hàng rào ngăn cách kia mà chỉ lấy thân phận bạn bè - thậm chí là “Ủy viên kỷ luật” - để đối mặt với hắn.

Nhưng từ giây phút Ngư Lam chủ động ôm cổ anh không kỳ nhạy cảm, mọi thức lập tức mất khống chế.

Bánh răng vận mệnh phảng phất bị đôi tay vô hình dùng sức thúc đẩy, hai người bọn họ cuối cùng vẫn va vào nhau —-

Ngư Lam liếm liếm đôi môi khô: “Cho nên, năm cấp hai cậu đã thích tôi, là vì tôi đã từng giúp cậu một lần ở sân bóng rổ à?”

Nhưng thế này cũng không đúng lắm… Lấy thân thủ của Chu Miên, hẳn là anh có thể dễ dàng đối phó với mấy tên côn đồ kia mới đúng, sao có thể bị dồn vào góc tường bắt nạt được.

Đôi mắt dáng hoa đào kia của Chu Miên nhẹ nhàng rũ xuống, anh giải thích:

“Tôi thấy cậu ở bên ngoài.”

“Muốn biết cậu có tới hay không.”

Ngư Lam: “...”

Tức là ba năm trước hắn đã bị Chu Miên ngậm trong miệng gắt gao, đúng không.

Thì ra hắn đã rơi xuống một cái lưới tên “Chu Miên” ngay từ thời khắc hắn chủ động bước vào sân bóng rổ kia rồi.

Ban đầu quả thực Chu Miên chỉ muốn biết Ngư Lam sẽ có phản ứng gì. Anh không biết thế có được tính là nhất kiến chung tình không nhưng từ ánh mắt đầu tiên thấy hắn, anh không nhịn được muốn được hiểu biết về người này càng nhiều hơn – Mãi cho đến khi người thiếu niên kia lấy tư thái bảo hộ đứng trước anh, nhẹ nhàng mơn trớn mặt anh, nói “Về sau có chuyện gì thì cứ tìm tôi.”

Đó là lần đầu tiên Chu Miên động tâm.

Anh nhớ kỹ tên Ngư Lam, nhớ về lần đầu họ gặp mặt rất nhiều lần trong một năm sau đó, cuối cùng quyết định không du học nước ngoài như gia đình sắp xếp mà lựa chọn một trường cấp ba dân lập như Ngư Lam.

Như vậy bọn họ có thể thường xuyên gặp nhau trên trường.

Chu Miên thực sự đã chuẩn bị tinh thần ở bên hắn ba năm. Lấy thân phận “Ủy viên kỷ luật” đối lập với hắn, Ngư Lam sẽ vĩnh viễn không biết trong lòng anh có một người.

Chỉ là không ngờ Ngư Lam sẽ chủ động tiếp cận anh.

Dù sao đó cũng là người anh thích, Chu Miên khó có thể bảo trì bình tĩnh được. Phòng tuyến lý trí luôn kiên cố từ trước tới nay vỡ nát, thất bại thảm hại dưới sự thân cận của Ngư Lam.

Ngư Lam nhịn không được nhéo nhéo má Chu Miên: “Thế tức là hồi trước tôi luôn cảm thấy cậu đang câu dẫn tôi, là vì cậu đang thực sự câu dẫn tôi à?”

Chu Miên không nói gì như thể cam chịu.

Ngư Lam nhìn vành tai cùng cần cổ Chu Miên hồng lên, bỗng thấy, hắn nhận mệnh.


Kể cả biết rõ Chu Miên đang “câu” hắn – Nhưng anh chỉ cần dùng chính bản thân anh làm mồi thôi cũng đủ để Ngư Lam cam tâm tình nguyện cắn câu rồi.

Bất luận là bao nhiêu lần hay là thời điểm nào, hắn đều chú định sẽ bước về phía Chu Miên. Hai năm trước là thế, hai năm sau cũng vậy.

Ngư Lam cảm nhận rõ ràng trái tim trong lồng ngực đang không ngừng đập thình thịch, khiến hắn không kiềm được muốn làm gì đó Chu Miên. Ngư Lam ghé sát vào tai Chu Miên, thanh âm khàn khàn: “Chủ tịch Chu thâm tàng bất lộ thật, sớm biết cậu thích tôi lâu như vậy thì tôi chẳng cần khép nép lúc theo đuổi cậu làm gì.”

Chu Miên: “Cậu khép nép?”

Thổ lộ, viết thư tình xong là bắt đầu “Giao lưu” trực tiếp luôn.

Ngư Lam còn chưa kịp nói gì thì Chu Miên bỗng ngước mắt lên: “Sao cậu biết chuyện này?”

Động tác vốn chuẩn bị động thủ động cước của Ngư Lam tức khắc cứng đờ, khí chất sói đuôi to cũng không duy trì nổi.

Hắn nhìn Chu Miên, biểu tình hơi chột dạ xíu, lí nhí: “....Đánh nhau với một đám, bị hiệu trưởng bắt quả tang.”

Chu Miên khẽ nhíu mày: “Đánh nhau?”

Ngư Lam ngạc nhiên phát hiện, lúc Chu Miên là ủy viên kỷ luật thì hắn chẳng sợ tí nào cả, thậm chí có thể đùa giỡn hai ba câu cợt nhả. Nhưng từ khi Chu Miên biến thành bạn trai hắn – Đột nhiên hắn có chút “Sợ vợ”!

Ngư Lam nuốt nước miếng, nhỏ giọng giải thích: “Không phải tôi gây sự đâu, bọn nó nói lần thi tháng này tôi tiến bộ là vì được biết trước đề, thế thì sao mà tôi nhịn được.”

Đồng tử Chu Miên trầm xuống.

Tính cách Ngư Lam ở trường nổi tiếng ác liệt, hắn gây thù chuốc oán không ít, thấy thành tích hắn tiến bộ, số kẻ đỏ mắt ác ý muốn hãm hại tuyệt đối không ít.

Chu Miên ngẫm nghĩ, đứng dậy hỏi: “Bọn họ ở đâu?”

Ngư Lam không muốn để mấy việc vớ vẩn đó lãng phí thời gian, hắn không buồn để bụng: “Không sao đâu, cứ kệ bọn nó đi, đám mồm thối kia bị tôi tát một cái rồi.”

Ngư Lam tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt.

Hắn nhún vai: “Để bọn nó nói thoải mái, cuối cùng thành tích tôi cao hơn đám đấy là được.”

Giữa mày Chu Miên nhăn lại, anh tựa hồ suy tư gì đó.

“Đừng nghĩ về những người khác mà, nghĩ về tôi đi.”

Ngư Lam nhẹ nhàng hôn khóe môi Chu Miên, thanh âm trầm thấp: “Ba năm, để tôi bù lại cho cậu nhé?”

Merry Christmas ヽ(o^▽^o)ノヽ(o^▽^o)ノヽ(o^▽^o)ノ


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi