HỎI ĐAN CHU


Lý Lương có ngoại thất, thời gian chắc là vào khoảng năm thứ hai sau khi thành thân với Trần Đan Nghiên.Kiếp trước, mãi về sau Trần Đan Chu mới biết được chuyện này.Ngoại thất kia cũng không phải người bình thường.Vào năm thứ hai sau khi triều đình đánh bại Ngô quốc, mặc dù có nhiều nơi ở phía nam nước Ngô phản kháng, nhưng đại cục đã định, Hoàng đế dời đô, luận công ban thưởng tấn phong cho Lý Lương làm Uy Vũ Đại tướng quân, còn tứ hôn cho hắn một vị Quận chúa.Việc này cũng không phải là điều hiếm lạ gì, cũng chỉ để thể hiện sự coi trọng của Đế vương mà thôi.

Thế nhưng, có một lần Lý Lương cùng vị Quận chúa kia đi thăm người thân, trên đường trở về ghé ngang qua thăm nàng.

Quận chúa đương nhiên không lên núi, nhưng lúc hắn xuống núi, nàng vụng trộm bám theo sau, đứng ở giữa sườn núi nhìn thấy xe ngựa của hắn và vị Quận chúa kia.

Quận chúa không xuống xe, nhưng có một tiểu nam hài tầm bốn năm tuổi chạy từ bên trong, dang tay gọi hắn phụ thân.Lý Lương cười ôm lấy hắn.Lúc ấy Trần Đan Chu thực sự kinh hãi, Lý Lương và vị Quận chúa kia mới thành thân được một năm, làm sao lại có nhi tử lớn như vậy?Đào Hoa Sơn nằm trên con đường duy nhất dẫn tới kinh thành, mỗi ngày có rất nhiều người lui tới, các thể loại tin tức cũng được truyền đi nhanh nhất.


Nàng thừa dịp xem bệnh cho các thôn dân, mà thăm dò được một tin đồn, nghe đồn Lý Lương cùng vị Quận chúa kia đã sớm quen biết, hơn nữa còn là anh hùng cứu mỹ nhân, vị Quận chúa kia vừa gặp đã yêu, giấu diếm thân phận một mực đi theo hắn -------Đồ con bà nó, cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, giấu diếm thân phận đi theo chứ.

Vốn tâm Trần Đan Chu đã nguội lạnh lại càng nguội lạnh hơn, rõ ràng nữ nhân này giấu diếm thân phận để dụ dỗ Lý Lương quy thuận, hóa ra Lý Lương ruồng bỏ Trần gia, ruồng bỏ Ngô quốc còn sớm hơn nàng phỏng đoán.Nhìn tuổi của hài tử, hẳn là vào năm thứ ba Lý Lương thành thân với tỷ tỷ, mà thê tử mới của hắn ở ngoài đã có cả hài tử, thế mà các nàng một chút cũng không có phát hiện.

Khi đó Tam vương còn chưa khai chiến với triều đình, Lý Lương vẫn luôn ở tại quốc đô.Trần Đan Chu thực sự muốn móc mắt mình ra.Hiện tại có cơ hội làm lại, nàng không cần móc mắt mình nữa, mà nàng muốn lôi nữ nhân và hài tử kia ra.

Trần Đan Chu yên lặng suy nghĩ, nhưng nữ nhân và hài tử kia ở nơi nào đây? Lý Lương không mở miệng được nữa rồi, nhưng tâm phúc của hắn khẳng định là biết."Nhị tiểu thư." Hộ vệ Trần gia, Trần Cường tiến lên, nhìn sắc mặt Trần Đan Chu, lo lắng nói, "Lý cô gia ngài ấy ----"Ài, hắn còn đang lo lắng cho cô gia đấy.


Trần Đan Chu suy nghĩ có hay không nên nói cho hắn biết chân tướng.

Hộ vệ Trần gia lần này nàng mang theo đều là những người được ban họ chủ, thủ hộ Trần gia qua nhiều thế hệ, là tư binh của Trần Liệp Hổ.Đều là người có thể tin tưởng được."Hiện tại tỷ phu không có việc gì." Nàng nói, "Đã sắp xếp xong người đưa tin chưa?"Trần Cường gật đầu: "Dựa theo Nhị tiểu thư phân phó, ta đã chọn ra những người tin cậy nhất, hộ tống Trần Hải đi đưa tin cho lão đại nhân."Trong lòng hắn có chút kỳ quái, Nhị tiểu thư để Trần Hải về đưa tin, còn muốn hơn hai mươi người hộ tống, hơn nữa còn dặn dò họ phải tự tay lựa chọn binh lính hộ tống lần này, chọn người mà mình có thể tin tưởng được, chứ không dùng người của Lý cô gia.Lý cô gia với bọn họ không phải là người một nhà sao?Trần Đan Chu vẫy tay với Trần Cường, ra hiệu hắn tiến lên.Trong phòng cũng không còn ai khác, Trần Đan Chu dùng lý do hoài nghi tất cả đều là hung thủ đuổi mọi người ra ngoài, chỉ để thân binh của Lý Lương canh giữ ở ngoài trướng, vậy còn chuyện gì mà cần phải nhỏ giọng nói? Trần Cường tiến lên, quỳ một gối xuống, để ngang tầm mắt với nữ hài tử đang ngồi trên giường.Trần Đan Chu khép tay ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: "Độc của tỷ phu là do ta hạ."Trần Cường bịch một tiếng hai đầu gối khuỵu xuống mép váy của tiểu cô nương, ngẩng đầu sắc mặt trắc bệch không thể tin, hắn đã nghe được cái gì?"Ngươi không cần kinh ngạc, đây là phụ thân dặn dò ta làm." Trần Đan Chu lừa hắn, nàng là một tiểu hài tử nên không có cách khiến người khác tin tưởng, thế nên đành phải lấy danh nghĩa của phụ thân, "Lý Lương, đã bỏ rơi Ngô mà đầu nhập vào triều đình rồi."Nghe được đây là dặn dò của lão đại nhân, mặc dù Trần Cường còn rất khiếp sợ, nhưng đã không còn nghi ngờ, đưa mắt nhìn về Lý Lương đang hôn mê nằm ở trên giường, thần sắc phẫn nộ: "Hắn sao lại có thể!"Đối với binh tướng nước Ngô, từ khi lập nước đến nay, bọn họ đều là binh mã của Ngô vương, do chính Cao tổ Hoàng đế hạ chỉ, cho nên bọn họ đầu tiên là binh lính của Ngô vương, sau mới là binh mã của Đại Hạ.Nếu như triều đình cùng Ngô vương đối chiến, bọn họ đương nhiên là vì Ngô vương có chết cũng không hối tiếc.Trần Đan Chu làm dấu xuỵt ngăn tiếng của hắn lại: "Ở đây không biết có bao nhiêu tâm phúc, cũng không biết có bao nhiêu người của triều đình."Hèn chi tiểu thư vẫn luôn dặn dò muốn hắn tự mình tìm ra người tin cậy nhất, Trần Cường nắm tay siết chặt, quân doanh này có năm vạn binh tướng, mà bọn họ chỉ có bốn người ------Trần Cường nghĩ đến một việc: "Nhị tiểu thư, để cho Trần Lập cầm binh phù nhanh chóng quay lại đi."Trần Đan Chu lắc đầu, trên khuôn mặt yếu ớt lộ ra một nụ cười khổ: "Bên kia đã nằm trong khống chế của Lý Lương, chúng ta cần có người ở bên đó, nếu không người của Lý Lương mà phá đê thì -----"Hồng thủy liền như thiên quân vạn mã san bằng quốc đô, mặt của Trần Cường cắt không còn một hột máu, so với tiểu cô nương còn muốn trắng hơn.

Ngô quốc cho dù có vài chục binh mã, cũng không ngăn được hồng thủy, một khi thực sự phát sinh chuyện này, Ngô quốc chắc chắn thây ngang khắp đồng."Lý cô ----- Lương, sẽ không phát rồ đến như vậy chứ?" Hắn thì thào.Hắn đương nhiên sẽ, Trần Đan Chu im lặng."Tiểu thư." Trần Cường vực lại tinh thần nói, "Người của chúng ta quá ít, tiểu thư người ở chỗ này quá nguy hiểm."Đáng lẽ ra nên mang nhiều người tới.Trần Đan Chu nói: "Nếu như chúng ta nhiều người hơn, thì ngược lại căn bản không tiếp cận được Lý Lương, lần này ta có thể thành công, là bởi vì hắn đối với ta không hề phòng bị, mà sau khi ta thành công thì có thể lợi dụng hắn để khống chế thế cục."Còn Trần Lập bên kia thì phải có binh phù của phụ thân mới làm việc được.Trần Cường gật đầu, ánh mắt nhìn Trần Đan Chu nhiều hơn một tia khâm phục, cho dù những thứ này là do lão đại nhân an bài, nhưng Nhị tiểu thư mới mười lăm tuổi, đã có thể làm sạch sẽ lưu loát như vậy, không hổ là nữ nhi của lão đại nhân.Mặc dù thiếu gia đã mất đi, nhưng Nhị tiểu thư cũng có thể gánh vác được y bát của lão đại nhân.Trần Đan Chu nhìn Trần Cường thì hiểu được suy nghĩ của hắn, thở dài một tiếng, phụ thân còn có y bát, nhưng Đại Hạ về sau lại không còn Ngô quốc."Hiện tại Lý Lương trúng độc hôn mê, nhiều nhất có thể chống đỡ được năm ngày." Nàng nói khẽ, "Trong vòng năm ngày này chúng ta phải khống chế càng nhiều binh mã càng tốt, để ổn định được đại quân."Trần Cường lên tiếng đáp ứng: "Nhị tiểu thư, ta đây liền đi nói với bọn họ, chuyện kế tiếp cứ giao cho chúng ta."Trần Đan Chu nói: "Các ngươi nhất định phải cẩn thận làm việc, mặc dù tâm phúc của Lý Lương chưa hoài nghi chúng ta, nhưng đương nhiên là đang nhìn chằm chằm."Trần Cường một gối quỳ xuống ôm quyền nói: "Tiểu thư yên tâm, đây là binh mã Thái phó đã nuôi vài thập niên, mới đến tay Lý Lương ngắn ngủi hai ba năm, hắn không có khả năng nắm hết trong tay."Trần Đan Chu gật đầu: "Ta là nữ nhi của Thái Phó, muội muội của thê tử Lý Lương, ta thay thế Lý Lương tọa trấn, cũng có thể trấn giữ cục diện."Trần Cường thi lễ: "Tiểu thư bảo trọng, ta đi đây."Sau khi Trần Cường rời khỏi, Trần Đan Chu ngồi bên giường nắm chặt tay, nàng không biết mình có làm đúng không, làm như vậy có thể hay không thay đổi chuyện kế tiếp, nhưng cho dù có như thế nào, thì Lý Lương đều phải chết!Ít nhất thì vận mệnh của Lý Lương, đã thay đổi.Nàng ngồi ở bên giường, trông coi Lý Lương sắp biến thành thi thể, vui vẻ nở nụ cười..


.

.

.

..

.


.

.

.Quân doanh năm vạn binh mã trải rộng trên một vùng đất rộng lớn, tại một doanh trướng khác trong quân, có tiếng cười phát ra.Đó là một giọng nam khàn, già nua, yết hầu như bị cái gì đó lăn qua.Hắn cười hỏi: "Lý Lương trúng độc? Vậy mà các ngươi không biết là ai làm hay sao?"Ánh sáng trong doanh trướng lờ mờ, một nam nhân mặc áo giáp có áo choàng đằng sau đang ngồi trước án, che khuất trong bóng tối.Có ba người đứng ở trước mặt hắn, một nam nhân trong đó ngẩng đầu lên, lộ rõ khuôn mặt, hóa ra chính là Phó tướng của Lý Lương, Lý Bảo."Vâng." Hắn nói, thần sắc ngưng trọng có chút sợ hãi, "Chúng ta đang điều tra ai là người đã ra tay, sự tình tới qua đột ngột, Trần nhị tiểu thư vừa tới ------"Giọng nam nhân khàn khàn lại lần nữa nở nụ cười: "Đúng vậy.

Trần nhị tiểu thư vừa tới, Lý Lương liền trúng độc, đương nhiên là do Trần nhị tiểu thư ra tay rồi."Trần nhị tiểu thư? Lý Bảo khẽ giật mình."Các ngươi cho rằng tiểu cô nương mười lăm tuổi sẽ không dám giết người sao?" Nam nhân duỗi một ngón tay trước mặt họ rồi lắc lắc, "Đừng xem nhẹ bất kỳ một hài tử nào.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi