Ngô Vương cũng không thèm để ý Hoàng đế.Thời điểm ông ta vừa tiếp nhận vương vị, cao tăng của Đình Vân Tự đã nói cho ông ta biết, đất Ngô mới thật sự là nơi có Long khí.Nói đúng ra là Ngô Vương sẽ lên làm thiên tử —— đây chính là thiên mệnh.Quả nhiên Hoàng đế càng ngày càng lộng hành, bức ép chư hầu vương không thể không thảo phạt hỏi tội thanh quân trắc [1].[1] thanh quân trắc: ý chỉ gian thần, ngoài ra còn là một cụm từ ngữ chính trị cổ đại, thường dùng để nói việc lấy danh nghĩa "Vì lợi ích của vua, tiêu trừ bè phái gian thần bên cạnh vua" để phát động chính biến.Cho nên ông ta không cần làm quá nhiều, đã có chư hầu vương khác giết Hoàng đế, sau đó ông ta chỉ cần xuất hiện giết chết chư hầu vương mưu phản kia, sau đó ---Triều đình có bao nhiêu binh mã chứ, còn kém hơn một đô thành của chư hầu —— ông ta mới không cần sợ Hoàng đế, nếu Hoàng đế có bản lĩnh thì bay tới đi.Hoàng đế có thể bay qua Trường Giang, rồi bay qua vài chục binh mã nước Ngô, gác thanh đao lên cổ ông ta sao?Nhưng hiện giờ đang xảy ra chuyện gì vậy? Nữ tử này! Chỉ cách ông ta có một bước ngắn, chỉ cần nàng ta khẽ vươn tay là có thể bóp cổ ông ta —— Ngô Vương vội kêu to lùi về phía sau.Trần Đan Chu duỗi tay ôm lấy cánh tay của hắn ông ta, òa một tiếng bật khóc: "Đại vương —— đừng đi —— "Nội thị ngoài cửa nghe được tiếng Đại vương kêu to vội đến thăm dò nhìn xem, nhưng thấy một màn như vậy thì lại vội vàng rụt cổ lại, còn hiểu ý mà đóng cửa lại —— Đại vương thích mỹ nhân, mấy ngày gần đây không có thêm người mới.Huống chi đây là nhị nữ nhi nhà Trần Thái Phó, có duyên phận kiếp trước với Đại vương đấy.Người có duyên phận kiếp trước chính là đại nữ nhi nhà Thái phó.Trần Đan Nghiên là mỹ nhân nổi danh đô, năm đó Đại vương yêu cầu Thái Phó đưa Trần tiểu thư vào cung, những lão già Thái Phó này vừa quay đầu đã gả con gái cho một tên lính quèn, khiến Đại vương suýt chút nữa bị tức chết.Về sau trên yến tiệc trong cung, Đại vương nhìn thấy Trần đại tiểu thư, liền muốn động chân động tay, kết quả lại bị Trần đại tiểu thư làm mất hết mặt mũi, hơn nữa kể từ đó cũng không bao giờ đi yến tiệc ở trong cung nữa.
Đại vương lúc ấy đã nghĩ muốn tịch biên nhà Thái Phó —— còn may Trương đại nhân đã hiến tặng nữ nhi của mình lên, cô gái này còn đẹp hơn so Trần đại tiểu thư một chút, lúc đấy Đại vương mới từ bỏ chuyện này.Nhưng mỹ nhân tuy đẹp cũng sẽ nhìn chán, Nhị tiểu thư Trần gia trưởng thành ——Tiểu cô nương mười lăm tuổi yểu điệu.Tiểu cô nương yểu điệu đang nắm trong tay cây trâm kề lên cổ của Ngô Vương, dịu dàng nói: "Đại vương, ngài đừng —— la hét."Mặc dù Ngô Vương là nam tử, nhưng đã quen sống an nhàn sung sướng, lại suốt ngày uống rượu tìm vui, nên cơ thể vô cùng suy nhược.
Lúc này trong lòng hoảng sợ, nhưng lại không thể trốn thoát, chỉ có thể bị tiểu nữ tử này bắt làm con tin: "Ngươi, ngươi dám hành thích vua!"Trần Đan Chu ngửa đầu nhìn Ngô Vương, Ngô Vương năm nay kỳ thật mới hơn bốn mươi, nhưng trông già hơn mười tuổi so với tuổi thật ——Khi còn bé nàng khi chỉ thấy qua Ngô Vương có mấy lần, hơn nữa đều là nhìn từ xa, tỷ tỷ không mang theo nàng lên ngồi ở đằng trước, mặc dù các nàng hoàn toàn có tư cách này.Thời điểm nàng nhìn rõ Ngô Vương nhất, là lúc ở trước vương cung, Lý Lương cầm theo cái đầu ---Ánh mắt của nàng rơi lên cây trâm mình đang nắm, hành thích vua? Nàng dĩ nhiên muốn làm vậy, từ giây phút nàng nhìn thấy thi thể của phụ thân, chứng kiến nhà cửa bị thiêu hủy, thân nhân chết hết ---Chỉ tiếc khi đó Ngô Vương đã bị chết.
Nàng muốn quất xác ông ta, nhưng bản thân cũng bị bắt nhốt nên không có cơ hội đó.Trần gia ba đời trung tâm, đối với Ngô Vương một mảnh chân tình.
Vậy mà chỉ nghe thấy Lý Lương cầm binh phù hồi kinh, Ngô Vương hỏi cũng không hỏi, đã trực tiếp chém phụ thân ngay tại trước cửa cung khi ông xin cầu kiến.Tại sao ông ta không thể suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút rằng cái chân của phụ thân bị què là vì ai? Suy nghĩ một chút Trần Đan Dương chết ở đâu? —— À, ca ca Trần Đan Dương mặc dù là bị Lý Lương bắn chết, nhưng là do Trương Giám Quân tạo cơ hội.
Trương Giám Quân cố ý để cho ca ca bị lọt vào vòng vây, cũng không đi cứu viện, vậy mà bệ hạ tra cũng không tra xét, chỉ vừa nghe Mỹ nhân khóc, đã bảo phụ thân không được náo loạn.Cái chết của ca ca, chỉ đổi được một chữ "náo"?Tay nắm cây trâm của Trần Đan Chu run rẩy, nàng không dằn được sự hung bạo ở trong lòng, sự tàn bạo này nàng đã đè nén mười năm rồi.Nếu như lúc trước Ngô Vương không giết phụ thân, phụ thân tuyệt đối có thể thủ vững đô thành.
Về sau những người còn lại của Ngô Vương chạy tới đạo quán mắng nàng —— bọn họ không gặp được Lý Lương, nên cũng chỉ có thể tìm đến nàng.
Lý Lương cố ý để nàng ở Đào Hoa Quán, là để cho mọi người có thể gặp nàng, mắng nàng, nhục nhã nàng, phát tiết oán hận và sự tức giận bất kể lúc nào, còn có thể thuận tiện cho hắn trong việc tra tìm dư nghiệt của Ngô Vương —— nói đều là vì Lý Lương, là bởi vì vì cả nhà bọn họ, Ngô quốc mới diệt vong.
Ôi, nàng thực sự muốn nói, rõ ràng là do Ngô Vương, do chính Ngô Vương, tự tìm đường chết!Lý Lương là cừu nhân của nàng, Ngô Vương cũng thế, mà nàng đã giết Lý Lương, thì Ngô Vương cũng đừng mơ được sống sung sướng an nhàn!Trần Đan Chu hít sâu một hơi, đè xuống sự tàn bạo dưới đáy lòng, rồi nói: "Đại vương, ta không phải, ta cũng không dám."Ngô Vương cảm giác được cây trâm trên cổ, liền muốn hét to lên, nhưng cây trâm kia lập tức trượt về phía trước, ông ta lập tức đè giọng xuống thấp: "Vậy ngươi đang làm cái gì vậy?"Trần Đan Chu nói: "Chuyện ta muốn nói vô cùng khẩn yếu, nên sợ Đại vương để người khác tiến vào cắt ngang."Ngô Vương run giọng: "Ngươi nói mau đi." Trong lòng vừa hoảng sợ vừa tức giận.
Cái gì mà Lý Lương làm phản rồi, rõ ràng là cả nhà Thái Phó đều làm phản rồi! Thật hối hận, biết vậy đã sớm chém quách cả nhà Trần gia đi rồi! Hừ, đã nên làm như vậy từ mười năm trước, từ việc không chịu đưa nữ nhi tiến cung, đã thể hiện hai lòng rồi!Trần Đan Chu nhìn ánh mặt của Ngô Vương, thì lại muốn giết Ngô Vương ngay lập tức —— ôi, nhưng nếu nàng làm vậy thì nhất định sẽ bị phụ thân tự tay giết chết.
Phụ thân chắc chắn sẽ ủng hộ nhi tử của Ngô Vương, rồi lại thề sống thề chết cũng phải bảo vệ đất Ngô mất, đến lúc đó, đê vẫn sẽ bị đào mở, và sẽ có nhiều người phải chết hơn nữa.Ngô Vương và nịnh thần của ông ta có thể chết, nhưng dân chúng binh tướng của nước Ngô đều không đáng phải chết!Nàng tựa vào ngực của Ngô Vương, nhẹ giọng hỏi: "Đại vương, bệ hạ hỏi Đại vương là muốn làm thiên tử sao?"Ngô Vương cảm nhận được cây trâm trên cổ, ông ta hiểu nói thật thì sẽ bị giết, nên nói: "Cô không muốn làm thiên tử, cô là vương hầu mà thiên tử sắc phong, làm sao có thể thành thiên tử chứ."Trần Đan Chu lại hỏi: "Vậy vì sao Đại vương lại phái thích khách hành thích bệ hạ? Giết Chu Thanh còn chưa hài lòng, lại còn muốn ám sát bệ hạ —— "Ngô Vương nói: "Nói hươu nói vượn, Chu Thanh là loạn thần tặc tử làm nhiều việc ác, có rất nhiều cừu nhân.
Hắn ta chết đi rồi mà vẫn muốn vu oan hãm hại, Cô chưa từng phái thích khách."Trần Đan Chu nhíu mày: "Vậy tại sao Đại vương lại xuất quân đối với bệ hạ?"Ngô Vương hô to: "Rõ ràng là bệ hạ tới đánh Cô!"Trần Đan Chu cũng lớn tiếng kêu Đại vương, để đè tiếng của Ngô Vương xuống, nói: "Bởi vì bệ hạ tới chất vấn chuyện thích khách, mà Đại vương ngài lại không gặp."Ngô Vương tức giận nói: "Cô cũng không ngốc, để bọn họ tiến vào thì họ sẽ giết Cô."Yến vương Lỗ vương chết như thế nào? Ông ta là người rõ ràng nhất.
Ngô quốc cũng phái binh mã qua, cầm theo thánh chỉ của Hoàng đế về việc tra hỏi thích khách về chuyện mưu phản, nhưng lại trực tiếp công phá thành trì, giết người, vậy ai sẽ hỏi chứ? —— muốn phân chia tài sản, mà chủ nhân chưa chết thì làm sao mà chia được?Trần Đan Chu nói: "Bệ hạ nói sẽ không, chỉ cần Đại vương giải thích rõ ràng với bệ hạ, thì bệ hạ sẽ lui binh."Muốn lừa gạt tiểu con nít sao, Ngô Vương hừ một tiếng: "Cô rất rõ ràng bệ hạ là người như thế nào ——" Đứa trẻ mười lăm tuổi đã đăng cơ, có sự tàn bạo và nhẫn tâm không đúng với tuổi của mình.Lúc ông ta còn là Vương Thái tử của Ngô quốc, lúc đó Chu Thanh còn chưa nghĩ ra chuyện phân đất phong của chư hầu vương cho các vương tử, thì vào thời điểm an táng phụ vương, Vương đệ lại đột nhiên lấy đao đâm ông ta, suýt chút nữa ông ta đã bị giết chết.
Sau khi tra xét loạn đảng lại phát hiện Vương đệ có cấu kết với triều đình, hắn ta làm việc đó là do chính Hoàng đế hiện giờ xúi giục đấy!Trần Đan Chu nói: "Bệ hạ nói chỉ cần Đại vương hòa hảo với triều đình, cùng nhau diệt trừ Chu vương Tề vương, thì nơi chịu sự chưởng quản của triều đình cũng đủ lớn rồi, bệ hạ cũng không cần thúc đẩy chế độ phân đất phong hầu —— "Cho nên kỳ thật Hoàng đế là tới để mua chuộc ông ta? Ngô Vương sửng sốt, muốn liên thủ với ông ta để tiêu diệt Chu vương Tề vương?Nhưng đến lúc đó chỉ còn lại có duy nhất một chư hầu vương là ông ta, Hoàng đế muốn đối phó với ông ta chẳng phải là lại càng dễ dàng hơn hay sao? Ngô Vương nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, ông ta cũng không ngốc!"Đại vương, Hoàng đế tại sao lại phải thu hồi đất phong chứ, đó là vì muốn phân đất phong cho các hoàng tử, hay nói đúng hơn là muốn Phong Vương.
Vậy còn lại một mình ngài là chư hầu vương, Hoàng đế giết ngài rồi, vậy sau này ai còn muốn làm chư hầu vương chứ?" Trần Đan Chu nói, "Nếu làm chư hầu vương lại chính là con đường chết, cho dù Hoàng đế không thèm để ý các ngài, thì cũng sẽ phải để ý đến suy nghĩ của các con của mình chứ? Chẳng lẽ ông ta muốn cha con xa cách à?"Nghe cũng có lý ----Trần Đan Chu lại khóc lên."Đại vương ——" nàng dán lên ngực ông ta khóc như lê hoa đái vũ [2], "Thần nữ không muốn nhìn thấy Đại vương phải xuất chinh, việc gì phải đánh tới đánh lui chứ, Đại vương quá cực khổ —— "[2] Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.Mỹ nhân trong ngực nũng nịu thật khiến cả người rã rời, nếu như không có cây trâm trên cổ thì càng tốt hơn."Đại vương, ngài không biết, binh mã triều đình ở ngoài Ngô quốc cũng không phải là hơn hai mươi vạn." Trần Đan Chu ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Ngô Vương, "Có hơn năm mươi vạn, không chỉ ở chiến tuyến phía bắc, mà đã bao vây từ nam đến bắc rồi, thần nữ thật sự sợ chết khiếp —— "Chuyện này ông ta thật sự không biết, tại sao Trần Thái Phó lại chưa từng nói? —— Trần Thái Phó chỉ nói triều đình có 30 vạn binh mã, nhưng hắn cũng không đủ kiên nhẫn để nghe, chỉ cảm thấy thật khoa trương.Bây giờ nghe ra, lại càng khoa trương hơn.Ngô Vương giật mình: "Từ khi nào mà triều đình lại có nhiều binh mã như vậy?"Lúc đánh Yến vương Lỗ vương, không phải triều đình chỉ có không dưới hai mươi vạn —— triều đình chỉ có mười quận huyện, thuế cũng không đủ để Hoàng đế nuôi cả nhà, nghèo như vậy, không giống nước Ngô bọn họ giàu có, thì lấy tiền đâu nuôi 50 vạn binh?Chính là do Hoàng đế không muốn sống cuộc sống khắc khổ như vậy, mới có thể liều mạng nuôi quân, thu hồi lại đất phong của chư hầu vương, hơn nữa chuyện này cũng đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi, nàng buồn bã nói: "Bởi vì nghèo, nên mới có nhiều binh như vậy."Bởi vì nghèo không có lối thoát, chỉ có thể dựa vào chinh chiến để đoạt công lao, dành được vinh hoa phú quý.Ngược lại vì nước Ngô quá giàu có, cho nên mới quen sống an nhàn mà mất đi sát khí.Nếu thật sự có nhiều binh mã như vậy, vậy lần này —— Ngô Vương hoảng hốt lòng dạ rối bời, lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể đánh được? Binh mã nhiều như vậy, Cô còn đánh thế nào?"Trần Đan Chu ngẩng đầu: "Đại vương, sứ giả của Hoàng đế đã đến đô thành, Đại vương có bằng lòng gặp hay không?".