HỐI HẬN MUỘN MÀNG


Nhìn ánh mắt ông ta, Tô Uyên Linh có ngu mới không biết ông ta muốn nói gì với Lâm Mặc Phong.
Nắm lấy tay ông ta như ngăn lại, ánh mắt cầu xin hướng về phía ông ta.
Thấy Tô Uyên Linh như vậy, người đàn ông hài lòng nở nụ cười, nhướn mày ý hỏi cô ta muốn gì.
Xin ông...
Tô Uyên Linh nhỏ giọng hết mức có thể để người bên kia điện thoại không nghe thấy.
Xin ông đừng nói với anh ta là tôi đang ở đây.
Tô Uyên Linh sợ thật rồi, nếu để Lâm Mặc Phong biết cô ta đang ở đây, bị anh bắt về cô ta chỉ có con đường chết.

Còn người đàn ông này, nghe cách nói chuyện kính trọng vừa rồi của anh liền biết người đàn ông này không hề tầm thường, anh chắc chắn sẽ không làm gì ông ta nhưng Tô Uyên Linh thì khác.
Rất tiếc, tôi không thể đáp ứng cô.

Cô đã từ chối tôi, nói tôi làm sao đáp ứng cô.
Người đàn ông tỏ vẻ tiếc nuối.
Quay lại muốn tiếp tục câu chuyện còn dang dở với Lâm Mặc Phong thì Tô Uyên Linh lại nắm chặt tay ông ta hơn, mắt nhắm chặt, khó khăn nói ra một câu.
Tôi đồng ý.
Âm lượng chỉ đủ để hai người nghe được.
Đồng ý chuyện gì?
Người đàn ông giả vờ không hiểu.
Tô Uyên Linh thật sự là tức, tức muốn hộc máu, đã nói như vậy rồi, mà ông ta còn cố tình làm ra vẻ mặt đó.
Tôi đồng ý hợp tác với ông.
Tô Uyên Linh cắn răng nói ra.


Vì đảm bảo mạng sống cô ta đành chấp nhận hợp tác với người đàn ông bởi phải sống cô ta mới có thể trả thù.
Nghe được đáp án hợp ý người đàn ông kia nở nụ cười, nụ cười cô cùng chói mắt.
Henry, chú có chuyện gì cần tìm cháu sao?
Lâm Mặc Phong ở đầu dây bên kia thấy lâu như vậy mà Henry vẫn chưa nói gì, thấy lạ bèn hỏi.
Haha...!không có gì, chỉ muốn hẹn cháu thứ năm tuần này đi đánh golf, sẵn tiện chú cháu ta hàn huyên đôi chút.
Nghe thấy người đàn ông nói vậy Tô Uyên Linh thầm thở phào một hơi.
Chú đang ở trong nước sao?
Lâm Mặc Phong hỏi.

Tại sao ông ở trong nước mà anh lại không hề hay biết.
Cũng được một tuần rồi, chỉ là bận rộn quá chưa kịp đến tìm cháu.

Henry tươi cười nói.
Chú cũng thật là, nếu chú báo cháu sớm hơn cháu đã cho người ra sân bay đón chú, chú cháu ta sẽ có nhiều thời gian để nói chuyện hơn.
Lâm Mặc Phong vờ không vui nói.
Cháu bận trăm công nghìn việc như vậy, lão già nhàn rỗi như ta đâu dám phiền đến cháu.
Henry tỏ ra áy náy nói.
Dù có bận nhưng chú đến cháu tất nhiên phải tiếp đón chu đáo.
Lâm Mặc Phong cười nói.
Như vậy đi, thứ năm này sau khi đi đánh golf về cháu cho người chuyển đồ đạc chú về nhà cháu, chú cháu ta ở với nhau thời gian chú ở trong nước tiện thể hàn huyên chuyện cũ.

Lâm Mặc Phong đưa ra đề nghị.
Không cần, không phiền cháu.

Chủ đích của ta là muốn gặp cháu nói chuyện vài câu.

Lần này về đây để giải quyết vài việc không tiện ở lâu nên thứ bảy ta sẽ lại bay về.
Henry từ chối lời đề nghị của Lâm Mặc Phong.
Vậy sao.

Vậy lần sau chú về nhất định phải nói với cháu một tiếng, cháu đích thân ra sân bay đón chú, được chứ.
Lâm Mặc Phong nói.
Được, được, lần sau về nhất định sẽ nói với cháu.
Henry cười vui vẻ nói.
Được, vậy hẹn chú vào thứ năm.
Nói rồi Lâm Mặc Phong tắt máy trước.
Kết thúc cuộc trò chuyện quay qua nhìn Tô Uyên Linh một mặt ngạc nhiên không thôi, Henry cười cười.
Thấy rồi chứ, đồng ý sớm có phải tốt hơn không.
Để lại câu nói đó Henry bỏ lên phòng.
Tô Uyên Linh ngồi đó vẫn chưa hết bất ngờ.

Không nghĩ người đàn ông tên Henry đó và Lâm Mặc Phong lại có quan hệ tốt đến vậy.
Nhưng nếu quan hệ đã tốt tại sao lại muốn giúp cô ta trả thù Lâm Mặc Phong.

Cảm giác khó hiểu bao chùm lấy Tô Uyên Linh nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được lý do Tô Uyên Linh đành bỏ cuộc không nghĩ nữa.

Đâm lao thì phải theo lao thôi, thuyền cũng đã lên muốn xuống cũng không được.
????????????⬅️⬅️⬅️.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi