HỐI HẬN MUỘN MÀNG


Thẩm phu nhân và Thẩm lão gia đều là người hoà nhã, dễ gần, mới tiếp xúc một lúc cô liền cảm thấy yêu quý họ như ba mẹ của mình vậy.

Mà vợ chồng Thẩm lão gia cũng như cô, trước đây nghe Thẩm Quân Đình kể về hoàn cảnh của cô họ vốn đã thương cô nhưng đó là thương cảm còn giờ đây họ là thật lòng yêu thương cô, coi cô như con gái ruột mà đối đãi.
Chưa tiếp xúc thì chưa biết, tiếp xúc rồi Thẩm phu nhân mới hiểu vì sao con trai mình lại nhất mực ***** **** với Cố Tuyên Nghi như vậy.

Cô không chỉ ngoan ngoãn, lễ phép, hiểu chuyện mà còn vô cùng hiểu lòng người, đôi khi còn rất dễ thương khiến người gặp người yêu, người quý nên con trai bà mê đắm cũng phải, đến bà còn mê nữa là.
- Con gái, lại đây, ngồi đi, không cần ngại.
Thẩm phu nhân kéo Cố Tuyên Nghi lại ghế ngồi, vui vẻ trò chuyện với cô.
- Con gái, chúng ta trước sau gì cũng là người một nhà nên không cần câu lệ, cứ thoải mái như ở nhà.

Nhìn Cố Tuyên Nghi vẫn còn e ngại Thẩm phu nhân nói thêm.
- Dạ, thưa bác gái.
Cố Tuyên Nghi e ngại, lễ phép đáp lại.
- Con bé  này, bác gái cái gì chứ, trước sau gì con và Tiểu Đình cũng về chung một nhà, nên con phải như Tiểu Đình, gọi ta là mẹ, biết không.
Cố Tuyên Nghi vừa mừng vừa lo nhìn về phía Thẩm Quân Đình.

Biết rằng như vậy là coi được vợ chồng Thẩm lão gia chào đón, họ cũng chấp nhận để cô và Thẩm Quân Đình bên nhau nhưng như vậy có phải nhanh quá rồi không, cô có chút không theo kịp.
- Con nhìn nó làm gì chứ, hay là nó bắt nạt con, nếu nó bắt nạt con thì nói với ta, ta sẽ xử lí nó lấy lại công bằng cho con.
Thẩm phu nhân thấy cô cứ nhìn về phía Thẩm Quân Đình như đang hỏi ý kiến anh thì lên tiếng, cô con dâu này bà đã chấm rồi, không thể để vụt mất được, con trai bà bây giờ bà không cần, bà chỉ cần cô con dâu này là được.
- Dạ, bác....!dạ thưa mẹ.
Chữ bác vốn đã nói ra nhưng cô lại vội sửa lại khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Thẩm phu nhân.
- Ngoan, con gái ngoan.
Thẩm phu nhân nghe được cô gọi tiếng mẹ thì cười vô cùng vui vẻ, tay nắm chặt tay cô vỗ vỗ luôn miệng khen ngoan.
Thẩm Quân Đình nhìn cảnh này có chút tủi thân, rõ ràng anh mới là con ruột của họ nhưng nhìn mà xem, từ lúc hai người đặt chân đến đây ba mẹ anh đều chỉ chăm chăm đến cô, quan tâm hỏi han cô, còn anh thì như người vô hình nhưng như vậy cũng tốt, ba mẹ anh đối tốt với cô như vậy anh cũng yên tâm hơn nhiều.
- Được rồi, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.
Thẩm lão gia lên tiếng, nhìn vợ mình vui vẻ trò chuyện với con dâu tương lạ quên cả giờ cơm ông đành lên tiếng nhắc.

- Đúng,...!đúng...!ăn cơm thôi, nào con gái...!ăn cơm thôi.
Thẩm phu nhân nghe vậy liền dắt tay cô vào phòng ăn bỏ mặc hai người đàn ông bị bỏ rơi ngơ ngác nhìn nhau lắc đầu cười khổ.
Có con dâu có khác, cả chồng và con trai đều bị vứt một xó, thật đau lòng.
Bữa cơm diễn ra vô cùng vui vẻ thì bên ngoài truyền tới tiếng xe, sau đó người làm chạy vào.
- Ông bà chủ, ông Thẩm Bình đến.
Câu nói vừa dứt thì Thẩm Bình vừa hay bước vào, giọng nói vang vọng.
- Chà, em tới vừa hay lúc mọi người đang ăn cơm sao.
Thẩm Bình cười cười đi đến bàn ăn, nhìn thấy cô đang được Thẩm Quân Đình chăm sóc, như thấy chuyện lạ bèn hỏi.
- Tiểu Đình, có phải cháu nên giới thiệu cô bé này với ta không.
- Đây là Tiểu Nghi, con bé là bạn gái của Tiểu Đình, không lâu nữa sẽ là thành viên mới của Thẩm gia ta.
Thẩm phu nhân vui vẻ giới thiệu cô với Thẩm Bình.

- Tiểu Nghi, đây là chú ba Thẩm Bình.
- Chú ba...
Nghe vậy Cố Tuyên Nghi theo lễ chào hỏi Thẩm Bình một câu.
- Ngoan...
Thẩm Bình đáp một câu, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô cảm thấy bức bối, khó chịu.
- Nào, đã đến rồi thì ngồi ăn chung luôn đi.
Thẩm phu nhân vui vẻ mời Thẩm Bình ở lại ăn cơm, sai người lấy thêm chén đũa cho ông ta.
Bữa cơm vẫn tiếp tục diễn ra nhưng không khí có phần trầm lắng, trên bàn ăn chủ yếu là Thẩm Bình và Thẩm lão gia là trò chuyện qua lại, Thẩm phu nhân thỉnh thoảng nói thêm vài câu còn cô và anh không nói câu nào, anh vẫn như thường ngày săn sóc cô từng chút một..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi