HỒI ỨC KHẢM VÀO MẢNH TRĂNG TÀN


“Mới có thế đã cảm động rồi à?”
Anh cười, đưa tay xoa đầu cô.

Dáng vẻ cô ngơ ngác lại rất ngoan, vừa muốn bắt nạt, cũng muốn ôm lấy vỗ về.

Thước Vi Nhi hiếm khi thể hiện chút ngây thơ của mình.

Cô lấy tay anh ra khỏi đầu mình, chậm chạp hỏi: “Anh không ăn bánh kem sao?”
“Tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Cô mỉm cười, nhưng chợt khựng lại, nụ cười trên mặt dần trở nên cứng ngắc: “Thiếu gia, anh không thích ăn ngọt? Vậy sao lúc trước lại bắt tôi mỗi tối làm bánh cho anh vậy?”
Lần này đến lượt Triều Lâm ngây người.

Anh quên mất, không ngờ cô lại nhạy bé như vậy.

Nhưng rất nhanh anh đã che giấu được chút bối rối kia: “Ý tôi là những loại bánh kem như thế này thường ngọt rất gắt.

Nhưng bánh của em làm lại ngọt thanh, có thêm trà uống cùng nên rất dễ chịu.

Tôi rất thích!”
Thước Vi Nhi gật gù, lời giải thích của anh nghe rất thuyết phục.


Cô không tò mò nhiều hơn, chỉ cắm cúi ăn sạch chiếc bánh ngọt trước mặt.
Nhìn dáng vẻ hào hứng của cô, anh bất chợt mỉm cười.

Từ góc độ này trông cô cũng có vẻ xinh xắn mà nhỉ? Nhất là ánh mắt trong trẻo kia, tuy không phải kiểu xinh đẹp yêu kiều hay linh tú động lòng, nhưng vẫn dễ dàng cướp đi tâm trí của anh.
“Tôi còn chuẩn bị cho em một món quà đặc biệt.”
Thước Vi Nhi vẫn đang ăn bánh kem, ngước mắt nhìn anh.

Triều Lâm chậm rãi đưa cho cô phong thư xem.

Phong thư được niêm phong trang trọng, bên trên còn ghi tên cô theo lối hành thư rất nghệ thuật.

Đến lúc mở ra xem thì mới vỡ òa, là giấy mời thực tập tại công ty Lãm Nhã.
Lãm Nhã là cơ ngơi của Triều gia, một công ty kiến trúc lâu đời và danh tiếng.

Rất nhiều tòa thị chính, văn phòng của nhiều vị chính khách đều do Lãm Nhã thiết kế và xây dựng.

Giống như tên gọi, mọi công trình qua tay Lãm Nhã đều đẹp một cách trang nhã, tinh tế lạ thường.

Gia nghiệp chỉ truyền cho con trai trưởng, đến đời của Triều Lâm đã là đời thứ ba.
“Vì sao? Sao lại cho tôi đến công ty anh thực tập chứ?”
Ánh mắt cô lấp lánh niềm vui, Triều Lâm lại tưởng cô đang quá cảm động mà không biết cô vui bởi vì kế hoạch mà mình lập ra suôn sẻ bất ngờ.
“Thành tích của em thật sự rất tốt.

Tôi rất ấn tượng.”
Cô không giấu được vẻ mặt dương dương tự đắc: “Tôi đã nói là tôi làm được mà.”
Triều Lâm đưa tay vò đầu cô: “Được rồi, biết em tài giỏi rồi.

Nhưng nếu ở công ty em làm không tốt thì tôi không nể tình đâu đó.”
Thước Vi Nhi cười đến xán lạn: “Cảm ơn, thiếu gia.

Đây đúng là món quà sinh nhật tuyệt vời.”
***
Thước Vi Nhi không ngờ mọi chuyện lại êm thắm đến vậy.

Đầu tiên là thừa nhận sự thật với Mạch Thiên Tầm, đến việc trở thành chủ tịch câu lạc bộ Cờ vây, bây giờ lại đường hoàng đến Lãm Nhã làm thực tập sinh.

Đây mới là dáng vẻ nên có của một người trùng sinh!
Ngồi trên xe, cô không cách nào giấu được nụ cười hạnh phúc.

Tháng ngày tự do sẽ không còn xa xôi nữa.

Đợi khi mọi chuyện xong xuôi, cô sẽ đi đến một nơi thật xa, cùng cô bạn thân gây dựng cuộc sống mới vô lo vô nghĩ.
Thước Vi Nhi mới bước xuống xe đã chạm mặt Triều Doanh Diệp.

Nó bây giờ trông nghiêm nghị, ra dáng quản gia hơn hẳn.

Vừa nhìn thấy cô liền lườm đến cháy cả mặt, nói kháy vài câu: “Người ngoài nhìn vào còn tưởng cô mới là tiểu thư của cái nhà này đấy!”
“Vừa làm cô chủ, vừa làm quản gia, cả cái nhà này đều của cô còn gì!” Thước Vi Nhi mỉm cười, bước đến bên cạnh vỗ vai nó trêu chọc.

Triều Doanh Diệp né ra xa, cố ý đưa tay phủi phủi như sợ cô làm bẩn mình vậy.
“Nữ hầu mà dám chạm vào chủ nhân? Cô quên quy tắc nữ hầu rồi à?”
“Đáng tiếc.

Tôi không còn là nữ hầu nữa rồi.

Đại thiếu gia đã để tôi đến công ty làm nhân viên của anh!”
“Sao cơ? Cô đến Lãm Nhã làm việc???”
Triều Doanh Diệp sốc đến không ngậm nổi miệng.

Rốt cuộc anh trai cô đã trúng bùa mê thuốc lú gì vậy? Tại sao vì một đứa con gái thấp kém mà không ngừng phá lệ vậy chứ?
“Tất nhiên.


Người có năng lực thì ở đâu cũng sống được mà.”
“Cô nói nghe thanh cao quá nhỉ? Cô như vậy… là lừa gạt tình cảm của các anh tôi?”
Thước Vi Nhi nghe vậy liền không vui, bắt lấy tay Triều Doanh Diệp truy hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì? Lừa gạt tình cảm gì chứ? Tôi có lên giường với các anh trai của cô à?”
Triều Lâm bước ra liền thấy hai người cãi nhau chí chóe, nhíu mày cất lời: “Hai đứa có thôi đi không? Là con nít hay sao suốt ngày gặp mặt là cãi vậy hả?”
“Anh hai, nó là nữ hầu mà dám cãi chủ nhân!”
“Thiếu gia, cô ta vu oan giá họa cho tôi!”
Triều Lâm đưa tay lên day trán, biết thế hôm nay không đưa Thước Vi Nhi về đây rồi.

Mấy tháng nay thấy Triều Doanh Diệp ngoan ngoãn, vâng lời, anh còn tưởng rằng rốt cuộc nó cũng đổi tính đổi nết, nào ngờ tất cả chỉ là phông bạt mà thôi.
“Đi vào nhà.

Còn cãi nữa thì cả hai ngủ ở ngoài luôn đi!”
“Hứ!” Triều Doanh Diệp liếc cô, hất mặt bỏ đi.

Thước Vi Nhi mím môi, cố tình chạy nhanh sượt qua người nó.

Triều Doanh Diệp hét lớn: “Cô cố tình kiếm chuyện đúng không?”
Cô quay đầu lại, nở nụ cười ẩn ý như muốn nói: Tôi kiếm chuyện vậy đó, cô làm gì được tôi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi