HÔM ĐÓ TRỜI CÓ MƯA



Duy Thành đi công tác rồi, Mai Thư lại trở về với cuộc sống một mình.

Nói là đi bốn ngày nhưng chính anh ấy cũng không chắc cho lắm, chỉ sợ công việc kéo dài thì khéo phải hơn một tuần mới về được.

Đương nhiên quan hệ của hai vợ chồng họ chưa thân thiết tới mức khiến Mai Thư nhớ anh, nhưng hai ngày rồi ba ngày trôi qua, cô bắt đầu cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó.

Xem ra việc ở cạnh Duy Thành đã trở thành thói quen của Mai Thư mất rồi.
Mùa đông thủ đô ngày càng thể hiện rõ rệt, sáng sớm nay nhiệt độ đã giảm xuống còn có mười ba.

Mai Thư ra khỏi Đài phát thanh liền ghé tới bệnh viện ngay bởi vì tối qua Như Quỳnh đã điện cho cô một cuộc điện thoại...
"Chị, chị đến rồi!"
Vừa tới trước cửa phòng bệnh, Mai Thư đã bắt gặp Như Quỳnh đang đứng ngoài hành lang.

Cô bé đó nhìn thấy cô thì rất vui vẻ, nhưng không hiểu sao chỉ vừa reo lên một cái liền thu lại nụ cười ngay lập tức.

Mai Thư nhìn theo hướng ánh mắt của Như Quỳnh cũng đã ngờ ngợ ra được câu chuyện.

Hẳn là bác gái đã biết đến sự giúp đỡ của cô rồi.
"Chị...!lát nữa mẹ em có lỡ miệng nói lời gì khó nghe...!chị đừng để trong lòng nhé?"
Mai Thư mỉm cười với cô ấy một cái rồi gật đầu, nhanh chóng quay người đi vào trong phòng bệnh.

Vẫn là không gian trắng xoá tràn ngập mùi thuốc khử trùng, hôm nay ngoài những máy móc thiết bị ra còn có thêm vài tiện nghi khác nữa.


Trên giường bệnh, một người phụ nữ trung niên tầm năm mươi mấy tuổi đang dựa lưng về chiếc gối phía sau.

Chiếc gối đó được kê ngay ngắn, người phụ nữ ấy tuy tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo.

Khi bà trông thấy Mai Thư, phản ứng đầu tiên là...!chẳng có phản ứng gì cả!
Hơn ai hết, bà Phương vô cùng thương xót Mai Thư.

Nhưng Mai Thư dĩ nhiên không biết điều này, cô cho rằng bác gái luôn rất hận mình...
"Bác gái."
Mai Thư thấp giọng mở lời trước, lễ phép chào hỏi người lớn tuổi.
Bà Phương thì chỉ gật nhẹ đầu một cái, nhìn cũng không chịu nhìn Mai Thư nữa, hai mắt nhắm lại đầy mệt mỏi.
"Để không mất thời gian, tôi sẽ nói thẳng.

Tôi nghe cái Quỳnh kể là nó đi mượn tiền của cô đúng không?"
Âm thanh tuy hơi yếu nhưng ngữ điệu lại rất chắc chắn, bà Phương không phải là hỏi nữa mà đã xác nhận được sự việc rồi.

Câu nói này, vốn là muốn Mai Thư lấy lại số tiền đó.
"Tiền không hẳn là của cháu, cháu chỉ giúp em ấy mượn thôi ạ.

Bác gái, cháu nghĩ hiện tại bác cứ hãy cố gắng khắc phục sức khỏe cho thật tốt, còn những chuyện khác..."
"Những chuyện khác thì cũng không cần cô Thư đây phải lo lắng cho tôi."
Bị ngắt lời, Mai Thư không biết nên nói gì tiếp theo.

Bà Phương hiện tại tóc đã rụng hết, khoé mắt cũng đầy những nếp nhăn, thân thể thì gầy gò yếu đuối như ngọn đèn trước gió.

Nhưng tính cách của bà vẫn dứt khoát như vậy, bà nói không nhận chính là không nhận.
"Cô Thư, lát nữa tôi sẽ bảo cái Quỳnh rút tiền trả cho cô, chúng tôi cảm ơn cô vì đã cất công tới đây một chuyến."
"Bác gái, con sẽ không nhận lại tiền đâu.

Con biết bác ghét con, nhưng dù bác không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho em Quỳnh trước đã.

Hiện giờ em ấy chỉ có một thân một mình, sao em ấy có thể gánh thêm món nợ lớn?"
Mai Thư không hiểu cô lấy đâu ra cái dũng khí cãi ngược người lớn như vậy, nhưng cô hôm nay dù có thế nào cũng phải nói cho hết.
"Tiền do con vay thì con còn có thể giúp Quỳnh trả dần người ta.

Bác gái, con xin bác hãy nghĩ xa một chút được không?"
Không biết có phải do Mai Thư nói hăng quá hay không, bà Phương lúc này đã chịu quay đầu nhìn cô rồi.

Ánh mắt của bà vẫn quyết liệt như vậy, y hệt như cái lần Quốc Huy dẫn cô trở về nhà anh, chỉ khác là khi đó bà rất thương và yêu quý cô.
"Cô đây là đang trả nợ cho con trai tôi phải không? Mạng sống của nó đối với cô chỉ đáng giá vài chục triệu phải không?"

Câu hỏi của người phụ nữ làm Mai Thư thoáng hoảng hồn, sợ hãi tới mức ngơ ngẩn không biết trả lời thế nào.

Cô không ngờ trong mắt bác gái cô lại trở nên vô liêm sỉ đến thế.
"Sao con có thể..."
"Đủ rồi."
Bà Phương nhanh chóng quay đầu đi, trên gương mặt tiều tụy rõ ràng nặng nề tâm sự.
"Nếu cô không muốn tôi nghĩ như vậy thì hãy nhận lại tiền rồi đi đi.

Trước kia tôi từng nói, chúng ta không nợ nần nhau cái cả, tôi không làm phiền cuộc sống của cô và cô cũng vậy.

Bây giờ vẫn thế, mối liên kết duy nhất giữa tôi và cô đã đứt rồi, cô không cần đứng ở đây tỏ ra nặng tình nặng nghĩa."
"Quỳnh, con mau vào đây mời cô Thư đi giúp mẹ!"
Nói tiễn khách là tiễn khách, bà Phương không cho Mai Thư một cơ hội nào để mở lời nữa.

Như Quỳnh nghe thấy tiếng gọi liền chạy vào, cảm nhận được bầu không khí bên trong đang căng thẳng thì hơi sợ sệt mà thấp giọng nói với Mai Thư.
"Chị...!hay là chị cứ về trước đi?"
Mai Thư hết nhìn người phụ nữ đã nằm xuống rồi lại nhìn cô bé bên cạnh, hiện tại cô cũng không muốn tranh chấp với bác gái vì sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của bà.

Vậy là cô cùng với Như Quỳnh đi ra bên ngoài.
"Em không cần đi theo chị đâu, nếu bác gái có bắt em trả tiền cho chị, em cứ nói không liên lạc được với chị là được."
Ra đến hành lang, Mai Thư mới chậm rãi lên tiếng, sắc mặt và giọng nói so với mọi khi nặng nề hơn hẳn.
"Còn nếu bác gái nghĩ chị đang trả nợ thì cứ để bác ấy nghĩ vậy đi, dù sao cái mạng này của chị cũng là do anh Huy đổi lấy."
Như Quỳnh nghe vậy liền lắc đầu nguầy nguậy.

"Chị, anh Huy không trách chị, mẹ cũng chưa bao giờ trách chị, chị không cần cảm thấy mình mắc nợ gì cả."
Cô bé vẫn nhớ lúc anh trai còn sống yêu thương Mai Thư tới cỡ nào.

Nếu hành động của anh khiến Mai Thư phải chịu sự giày vò vì hối lỗi, anh ấy nhất định sẽ rất không vui.
Mai Thư thở dài một tiếng rồi vỗ nhẹ lên vai Như Quỳnh.


Cô không đáp lại nữa mà cứ thế xoay người rời khỏi bệnh viện.
Bóng dáng cô gái đã khuất, Như Quỳnh lúc này mới dám trở lại phòng bệnh với mẹ mình.
"Mẹ, mẹ nói vậy cũng tàn nhẫn với chị Thư quá."
Bà Phương được con gái đỡ ngồi dậy, khó nhọc thở dài một tiếng rồi mới đáp lời.
"Nếu không tàn nhẫn một chút thì con bé ấy sẽ không dứt ra được.

Con nhìn nó xem, bao nhiêu năm qua vẫn cứ canh cánh trong lòng, như vậy có khổ không cơ chứ?"
Con trai bà yêu một cô gái tốt, sau này cũng vì cô bé ấy mà hy sinh cả mạng sống.

Bà Phương sao có thể trách Mai Thư chỉ vì vụ tai nạn bất ngờ đó? Có trách thì chỉ trách mấy đứa nhỏ này đều xấu số, khi không lại bị chia cắt bởi sự sống và cái chết.

"Khi còn sống, anh trai con rất thương cái Thư.

Nếu nó mà biết con bé đó cứ mãi hối lỗi với gia đình mình, cứ mãi phải chạy đôn chạy đáo với những người xa lạ không có quan hệ, nó nhất định sẽ trách mẹ đấy."
"Mẹ à, anh Huy sẽ không trách mẹ.

Nếu là anh Huy thì chắc chắn sẽ tự nhận lỗi lầm về bản thân mình."
"Đúng vậy...!y hệt con bé kia..."
Bà Phương đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thở dài một cái nữa rồi nói với Như Quỳnh.
"Sau này mẹ không cho phép con tùy ý lấy tiền của người khác nữa."
"Vâng...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi