HÔM ĐÓ TRỜI CÓ MƯA



Mai Thư xin nghỉ một ngày rồi cùng Khánh An đến công ty Duy Thành từ sớm.

Không nằm ngoài dự đoán, mấy hôm nay Duy Thành hoàn toàn không đi làm.

Người đàn ông ấy cũng không phải tự xin nghỉ, chẳng qua là anh vừa hoàn thành xong một dự án tốt nên đã được sếp ưu ái cho xả hơi hẳn một tuần.

Những chuyện đơn giản như vậy mà Mai Thư lại không hề hay biết.

Có lẽ hôm đó anh đang vui vì công việc nên mới hẹn cô ra ngoài ăn uống.

Tạm thời bỏ qua những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía mình của đồng nghiệp Duy Thành, Mai Thư rời khỏi công ty cùng tiếng thở dài thườn thượt, khiến cho Khánh An đứng bên cạnh cũng không nhịn được lên tiếng.
"Lần này tao không bênh được mày.

Mày vô tâm lắm Thư ạ."
Nói thế thì cũng oan cho cô quá, thời gian này Mai Thư vốn dĩ đã rất quan tâm Duy Thành rồi.

Chỉ là từ trước tới giờ cô luôn ở một mình, có những lúc sẽ bất giác quên mất bên cạnh còn một người đàn ông nữa, đôi khi cũng vì còn quá dè chừng nên mới không dám can thiệp sâu vào đời sống riêng tư của anh.

Nhưng mà Mai Thư vẫn đang tập làm quen đấy thôi!
"Tao cũng đâu có cãi là tao đúng đâu.

Chỉ là…"
"Chỉ là cái gì?"
"Hôm đó… anh ấy nói chuyện thật sự rất khó nghe."
Khánh An thấy vậy liền im lặng suy ngẫm đôi chút.

Sau khi lội một vòng trí nhớ, cô bất giác lên tiếng.
"Lúc tao quen biết lão chồng nhà tao cũng là lúc quen biết anh Thành.


Tuy gặp gỡ không nhiều nhưng anh ta trong mắt tao trước giờ vẫn luôn là một người đàn ông rất lịch thiệp.

Hay là mày chọc vào giới hạn của anh ấy?"
"Giới hạn gì đâu." Mai Thư không do dự mà lập tức phản bác.

Cô thật sự đâu có nói gì quá đáng đến vậy.

Có điều hiện tại sự việc thành ra nông nỗi này khiến cô cũng không chắc chắn cho lắm.

Cô không thể đoán được người đàn ông ấy đang giận dữ vì điều gì.
"Hôm đó tao lỡ quên hẹn thôi mà.

Mọi khi cho dù tao có hành xử mất não hơn anh ấy cũng không nói chuyện kiểu vậy."
Nói Duy Thành ôn hoà, Mai Thư đồng ý cả hai tay hai chân.

Nhưng cô vẫn luôn có cảm giác đó không phải con người thật của anh.

Anh giống như đang tạo nên một lớp vỏ bọc tử tế cho riêng mình vậy.
"Nhưng vì sao mày lại quên hẹn?" Khánh An tiếp tục hỏi.
"Vì… hôm đó là ngày giỗ anh Huy… tao đi thăm mộ anh ý…" Mai Thư thoáng ngập ngừng.

"Có khi nào lão ấy ghen không?" Khánh An bất chợt vỗ đùi.

"Anh Thành yêu mày rồi đúng không Thư?"
Khánh An tự nhiên la toáng lên khiến Mai Thư giật cả mình.

"Hâm hả mày.

Kết hôn rồi còn yêu đương cái gì?"
"Mày mới hâm ý! Ai bảo mày kết hôn rồi là không được yêu đương? Mày với lão cũng mới loanh quanh ba mươi chứ mấy.

Có phải vợ chồng già đâu mà chỉ có tình thân mến thương?"
Khánh An đúng thật cạn lời với suy nghĩ kỳ quặc của con bạn mình.

Nó cứ cho rằng nếu nó không yêu thêm ai thì cũng sẽ không ai yêu nó vậy.

"Tao nói cho mày nghe, chuyện này xảy ra rất nhiều.

Có thể trước đây tụi mày đến với nhau là vì phù hợp, nhưng tiếp xúc lâu đương nhiên phải nảy sinh tình cảm nam nữ chứ? Huống chi hai người còn là vợ chồng, lão yêu mày thì chẳng có gì vô lý cả."
Khánh An hạ quyết tâm, hôm nay cô nhất định phải khai thông bộ não cho Mai Thư mới được.

Vẻ mặt ngơ ngác của nó khiến cô hận không thể lập tức xắn tay áo lên giải giảng một tràng đạo lý tình yêu tình báo.
"Cứ cho là yêu đi, nhưng tại sao anh ấy lại ghen? Tao chỉ nói tao đi thăm mộ một người bạn thôi mà, còn chưa nói với anh ấy là nam hay nữ anh ấy đã tức giận như vậy rồi."
Càng nói lại càng cảm thấy vô lý, Mai Thư vẫn nghĩ trường hợp yêu kia thật sự không thể xảy ra được.

"Lẽ nào ông Bình nhà mày nói cho anh ấy biết chuyện của tao trước kia rồi à?"
Đúng! Cho nên anh ấy mới biết đến sự tồn tại của Quốc Huy.

"Không thể nào! Ông chồng tao tính cách ngu ngơ như vậy, có khi ổng còn chẳng nhớ đến mày từng yêu ai ý.


Hơn nữa ổng cũng không phải là kẻ nhiều chuyện."
Thật rối não! Mai Thư chỉ còn nước ôm đầu thở dài.

Cứ ngồi ở đây đoán già đoán non, chi bằng tranh thủ đi tìm Duy Thành trước rồi hỏi thẳng anh ấy cho xong.
"Thôi được rồi tạm để đó đã.

Mày thử hỏi chồng mày xem, liệu anh Thành có thể đi đâu vào những lúc được nghỉ như thế này?"
Khánh An nghe vậy cũng nhanh chóng rút điện thoại ra.

Nhưng khi cô đang định bấm số gọi cho chồng mình thì bất chợt nghe thấy tiếng gọi lớn.
Ơ, đó chẳng phải là anh Bình cô hay sao?
Dương Bình xác định "mục tiêu" rồi rảo bước về phía này.

Hôm nay nhiệt độ ngoài trời hơi thấp, anh cũng không quên đem theo áo khoác cho Khánh An.
"Anh tới rước em đây."
Trong mắt mọi người xung quanh, vợ chồng họ vẫn luôn là một đôi chuyên rải cẩu lương, vô cùng ngọt ngào.

Nhưng có một điều mà chỉ riêng Mai Thư mới nhìn được ra, đó chính là con bạn của cô luôn bắt nạt chồng nó.
Khánh An sau khi thấy người tới quả nhiên liền bĩu môi, không thèm đứng dậy cũng không thèm nhìn Dương Bình.
"Mọi khi đi cả ngày trời không thèm kiếm, nay lại rảnh rỗi thế."
"Mọi khi anh còn bận kiếm tiền nuôi vợ mà." Dương Bình chỉ cười cười nịnh nọt.

"Mặc áo khoác vào đi em."
Ôi trời! Bây giờ thì Mai Thư đã biết vì sao bạn cô sau khi lấy chồng lại càng chanh chua đanh đá hơn rồi.

Đây chẳng phải là do được chồng chiều chuộng quá mức hay sao?
"Anh không ở nhà ngủ mà đi ra đây làm gì?" Khánh An tủm tỉm nhìn ông chồng "già", nét mặt đương nhiên không giấu được sự vui vẻ khi được quan tâm.
"Em bảo trưa về nên anh tới đón còn gì."
Dương Bình chậm rãi đáp lời, lúc này mới để ý đến bóng đèn sáng chói là Mãi Thư đang đứng ngay cạnh đó.

Anh ta gật đầu lịch sự với cô, lên tiếng hỏi.
"Sao rồi? Hai chị em đã tìm được người cần tìm chưa?"
"Đương nhiên là chưa rồi."
Mai Thư còn chưa kịp đáp lời, Khánh An đã nhanh nhảu nói trước.

"Mày chọc giận chồng cho lắm vào giờ kiếm mãi không ra."
"Được rồi, em tới giúp đỡ bạn mình hay tới đả kích cô ấy vậy." Dương Bình nói thì nói vậy nhưng ánh mắt vẫn rất cưng chiều cô gái bên cạnh.

Anh hướng Mai Thư ôn hoà.

"Cô cứ yên tâm đi, dù cậu ta có thế nào thì cũng sẽ không chạy tới ổ bài bạc hay quán bia ôm nào đó đâu."
Không cần Bình Dương nói Mai Thư cũng tin Duy Thành sẽ không tới mấy nơi đó.

Nhưng cô căn bản chẳng thể nào đoán được tâm lý chồng mình cả, hơn nữa anh còn từng gặp vài vấn đề trong quá khứ, cô chỉ sợ có chuyện không may xảy ra thôi.
"Anh có biết những nơi anh ấy thường hay tới không?"
Bình Dương suy tư một lúc rồi mới lên tiếng.
"Trước kia khi còn học đại học, mỗi lần tới kỳ nghỉ cậu ta sẽ về căn nhà cũ của ông bà ngoại ở Nam Định."
"Ơ? Thế là quê ngoại anh Thành ở cùng một tỉnh với quê nhà mày sao Thư?"
Mai Thư cũng rất bất ngờ với câu chuyện vừa được nghe.

Như vậy anh ấy và cô cũng tính là đồng hương rồi.
"Cô Thư quê ở Nam Định sao?"
"Đúng rồi, nhà nó ở đó mà."
"Hoá ra là vậy." Bình Dương bất chợt thốt lên một tiếng.
"Sao? Hoá ra cái gì?"
"Không có gì đâu em."
Nghe Khánh An hỏi lại, Bình Dương chỉ cười tủm tỉm.

Anh ta giống như vừa mới phát hiện ra một hòn đảo hoang trên biển lớn vậy, vẻ mặt bí bí ẩn ẩn.
"Tôi nghĩ cô về đó tìm chắc sẽ được đấy Thư.

Tôi cho cô địa chỉ nhé?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi