HÔM NAY CHÚNG TA MẤT NƯỚC RỒI SAO? KHÔNG CÓ

Edit: Alice.T

Hoàng Đế căn bản không có tâm tư quan tâm ai cáo trạng ở sau lưng, cả tinh thần và thể xác hiện tại đều dành ở trên người Tiểu Trạng Nguyên trước mắt.

Tiểu Trạng Nguyên mặt đỏ bừng ở trong lòng hắn, lắp bắp nói chịu trách nhiệm.

Trong lòng Hoàng Đế tức thời như pháo hoa nổ tung, vui mừng đến không có cách nào hình dung.

Quả nhiên anh hùng cứu mỹ nhân rất có hiệu quả, lời ngon tiếng ngọt cũng rất có hiệu quả.

Hoàng Đế bây giờ hận không thể dẫn Tiiểu Trạng Nguyên đi nhìn cái mảnh đất mà mình mua kia ngay lập tức, nói cho y biết về sau bọn họ già rồi, sẽ ở đây sinh sống, không xa không cách cho đến bạc đầu.

Nhưng mà vui mừng thì vẫn phải chờ đến ban đêm.

Bây giờ bọn họ phải đi dạo phố thật vui, từ từ thưởng thức cảnh đẹp, từ từ hưởng thụ thời gian của hai người, trước khi người ở trong cung tìm tới.

Tiểu Trạng Nguyên được Hoàng Đế dắt, tim đập thình thịch, trong đầu còn đang suy nghĩ lung tung.

Cha ơi, con trai đã tìm cho cha một người con dâu lợi hại nhất trên đời này về rồi, cha người vui vẻ không?

Xa kia Hộ Bộ Thượng Thư ở kinh thành hung hắng hắt xì một cái, luôn có dự cảm không lành.

Hoàng Đế mang Tiểu Trạng Nguyên đi ăn hết đồ ăn vặt ở ven phố một lần, cuối cùng ngồi ở trong quán trà ven sông uống trà nói chuyện phiếm, tán gẫu đào lại chuyện hai người gặp nhau lần đầu tiên.

Tiểu Trạng Nguyên hỏi ra vấn đề giấu trong lòng đã lâu, khi đó ta đổ nguyên bầu rượu vào quần áo ngươi, sao ngươi không tức giận?

Nắm tay Hoàng Đế để ngay môi ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng nói, nếu không phải ta lén ngáng chân ngươi, ngươi sẽ không đổ rượu lên trên người ta.

Tiểu Trạng Nguyên nhớ lại, khi đó y có hơi say, đứng lên lùi hai bước về sau thì bị vấp một cái, y còn tưởng là chân ghế, ai mà ngờ đó là do Hoàng Đế cố ý chứ.

Ngươi ngáng chân ta để làm gì?

Không ngáng chân ngươi, sao ngươi có thể đổ rượu lên người ta? Không đổ rượu lên người ta, ngươi làm sao sẽ ngoan ngoãn đi với ta chứ? Hoàng Đế đúng lý hợp tình nói.

Tiểu Trạng Nguyên cạn lời không có gì để nói.

Mặt trăng lặng lẽ bò lên, Hoàng Đế dẫn Tiểu Trạng Nguyên rời quán trà, chậm rãi đi đến căn cứ bí mật của hắn.

Chỗ kia cách khu náo nhiệt này một khoảng nhất định, có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh bên kia nhưng sẽ không cảm thấy ầm ĩ lắm.

Cách đó không xa chính là Hồ Nam nổi danh, trên mặt hồ chiếu trăng tròn, các vì sao như những con đom đóm rơi xuống nhân gian.

Hoàng Đế ôm lấy vai của Tiểu Trạng Nguyên, nhìn phong cảnh đằng xa hỏi y, ngươi nghĩ chúng ta ở chỗ này dưỡng lão thế nào? Ngươi nói xem chúng ta xây nhà mấy lầu thì mới tốt đây? Có muốn xây thêm cái hoa viên không?

Tiểu Trạng Nguyên cả mặt ngớ ra, Hoàng Đế tốt một lòng vì dân đi đâu rồi? Sao nói dưỡng lão liền dưỡng lão vậy?

Ngươi xem, chúng ta có thể……

Hoàng Thượng, Tiểu Trạng Nguyên nghĩa chính lời nghiêm đánh gãy Hoàng Đế, mặc kệ là ở triều đình, hay là ở khắp chốn giang hồ, dù là hiện tại, hay tương lai về sau, ta đều sẽ ở bên ngài, vì vậy bây giờ ngài không cần phải quá vội nghĩ đến chuyện dưỡng lão đâu.

Hoàng Đế cố ý trêu y, nhưng khi ta ở bên ngươi, cái gì cũng không suy nghĩ được, chỉ nghĩ về ngươi.

Tiểu Trạng Nguyên trong nháy mắt quên luôn mình định nói cái gì.

Được rồi, ta đã biết. Chúng ta trước tiên cứ lập kế hoạch cho nơi này tốt đã, mời thợ đến làm từ từ, chờ ta thoái vị, chúng ta xuất cung đến chỗ này dưỡng lão, có được không?

Giọng nói của Hoàng Đế vừa trầm thấp vừa dịu dàng, Tiểu Trạng Nguyên ngây ngốc gật đầu, bị Hoàng Đế ấn vào trong ngực hung hăng xoa hai cái.

Thật muốn cứ ở đây không về nữa.

Hai người cùng lúc thầm nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi