HÔM NAY CÔNG TỬ HẮC HÓA CHƯA


“Đi đến nơi ta nên đến.” Hôm nay Ngu Phương Linh đã nhận được nhắc nhở của hệ thống, nhiệm vụ lần này vào 0 giờ sẽ hết hạn, mặc kệ cô có thể lấy được kiếm Linh Tê hay không, cũng đều phải đi.
Thấy Bách Lí Triều Hoa im lặng không nói, cô không khỏi cười nói: “Đây không phải là chuyện ngươi hy vọng nhất hay sao?”
“Ngươi sợ nhất còn không phải là ta nhúng tay vào cảm tình giữa Tam tỷ ngươi cùng Hàn minh chủ?” Ngu Phương Linh bưng lên chén rượu trước mặt, lấy tay che chén, đau khổ uống một ngụm, “Cái này ngươi yên tâm.”
“Khi nào trở về?” Bách Lí Triều Hoa hỏi.
“Sẽ không trở lại.” Ngu Phương Linh thở dài.

Cô vừa đi, thân thể Lục Mạn Thanh sẽ tử vong, trên đời này sẽ không còn Lục Mạn Thanh nữa, với Bách Lí Triều Hoa mà nói, còn không phải là sẽ không trở lại.
“Vì sao phải đi?”
“Thân bất do kỷ.”
Bách Lí Triều Hoa dừng một chút, lời nói có ẩn ý: “Ngươi có thể quay đầu lại.”
Ngu Phương Linh sửng sốt, không biết những lời này của Bách Lí Triều Hoa là có ý gì, thời gian không còn nhiều lắm, cô rót cho Bách Lí Triều Hoa một chén rượu, đặt ở trước mặt hắn: “Uống xong một chén này, ta sẽ rời đi, Triều Hoa, ngươi cùng ta tốt xấu gì cũng gặp gỡ một hồi, sẽ không đến một chén rượu cũng không chịu uống chứ.”
Bách Lí Triều Hoa mím môi, lạnh lùng mà cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Uống xong ly rượu này, không bao lâu sau, hắn liền ghé vào trên bàn, hai mắt nhắm lại, đã ngủ.
“Triều Hoa?” Ngu Phương Linh thử gọi một câu.
Bách Lí Triều Hoa không hề phản ứng.
Trong rượu hạ thuốc mê, số lượng này đủ để hắn ngủ một canh giờ.

Ngu Phương Linh mở hệ thống, nhìn thời gian nhiệm vụ mất đi hiệu lực, rốt tốt, còn dư lại mười phút.
Cô đứng dậy, đi đến bên người Bách Lí Triều Hoa, ánh mắt dừng trên thân kiếm Linh Tê trong tay hắn.
Cô vươn tay, đang muốn lấy kiếm, phía sau bay tới một tiếng nói thanh lãnh: “Ngươi quả nhiên giữ lời hứa.”
Ngu Phương Linh quay đầu lại, thấy một bạch y nữ tử chậm rãi từ cửa đi đến, nữ tử một thân thuần trắng, dung mạo cực đẹp, loại thanh diễm này hợp vô cùng với diện mạo, xứng với một thân bạch y, không khỏi quá mức thanh lãnh.
Ngu Phương Linh có ký ức của Lục Mạn Thanh, cho nên cô biết, nữ tử này không phải ai khác, là người lúc trước cùng Lục Mạn Thanh làm giao dịch hữu hộ pháp Sở Dao Hề của Hoa thần giáo.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Ngu Phương Linh kinh ngạc.
Cô vẫn chưa nói cho Sở Dao Hề, cô sẽ ở chỗ này lấy kiếm.
Sở Dao Hề không nói gì, mà lập tức đi qua bên người Ngu Phương Linh, nhìn về phía kiếm Linh Tê, tay nàng ta còn chưa đụng tới vỏ kiếm, trước mắt hàn quang chợt lóe.

Sở Dao Hề nhanh chóng mà lui về phía sau một bước, mu bàn tay tuyết trắng đã nhiều ra một vết máu, nếu không phải nàng ta trốn nhanh, thì một kiếm kia đủ để chặt đứt toàn bộ tay nàng ta.
Ngu Phương Linh kinh ngạc mà nhìn Bách Lí Triều Hoa vốn nên ngủ, tay cầm kiếm Linh Tê, thần sắc lạnh băng mà đứng ở trước người cô cách đó không xa.

Mũi kiếm nhiễm một màu đỏ tươi, chảy dọc theo thân kiếm, vô cùng bắt mắt.
Bách Lí Triều Hoa nâng kiếm đâm về phía Sở Dao Hề, ném xuống một câu: “Lục Mạn Thanh, chuyện ngươi cấu kết với Ma giáo, chúng ta chờ lát nữa lại tính.”
Sở Dao Hề há là hạng người bình thường, nàng ta từ bên hông lấy ra một cây sáo ngọc, nhẹ nhàng phất, ngọc tiêu chia thành hai đoạn, lại bị nàng ta hợp lại, nháy mắt liền biến thành một cây kiếm.
Trong đình nhanh chóng kiếm quang bay đầy, hai bóng dáng đan chéo, phân không rõ ai là ai.
Ngu Phương Linh đứng ngốc, trong chốc lát chưa tiếp thu được chuyển biến lớn như vậy.
【 Hệ thống nhắc nhở: Cách thời gian nhiệm vụ mất hiệu lực lần này chỉ còn lại ba phút.


Giao diện hệ thống nhảy ra một khung nhắc nhở rất lớn.
Vẻ mặt Ngu Phương Linh biến ảo.
Sở Dao Hề là cao thủ số một số hai trong Hoa thần giáo, Bách Lí Triều Hoa ỷ vào có kiếm Linh Tê trong tay, những cũng nhất thời không thể chiếm thế thượng phong.
【 Hệ thống nhắc nhở: Cách thời gian nhiệm vụ mất hiệu lực lần này chỉ còn lại một phút.


Hệ thống lại lần nữa nhảy ra khung nhắc nhở.
Nhiệm vụ lần này kéo lâu như vậy, kết quả lại thành giỏ tre múc nước công dã tràng, thật sự làm người ta không cam lòng.

Ngu Phương Linh nhìn số đang đếm ngược trên giao diện hệ thống, cắn chặt răng, phi thân, vọt tới giữa Bách Lí Triều Hoa cùng Sở Dao Hề.
“Phốc” một tiếng, là âm thanh lưỡi dao sắc bén đâm vào người, hai mắt Bách Lí Triều Hoa đột nhiên trừng lớn, khó có thể tin mà nhìn Ngu Phương Linh.
Kiếm Linh Tê trong tay hắn, đã có một nửa hoàn toàn đi vào trong ngực Ngu Phương Linh, máu đỏ tươi theo miệng vết thương điên cuồng mà tuôn ra, lập tức liền làm mũi kiếm nhiễm đỏ một mảng máu.
Sở Dao Hề cũng đầy mặt khiếp sợ mà nhìn Ngu Phương Linh, kiếm Linh Tê quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, nàng ta cho dù công lực có cao hơn Bách Lí Triều Hoa, nhưng vẫn dần dần hiện ra bại thế, khi một kiếm kia của Bách Lí Triều Hoa đâm tới, vào lúc nàng ta tránh cũng không thể tránh, Ngu Phương Linh vọt ra, che ở trước mặt nàng ta, thay nàng ta nhận một kiếm này.
Máu tươi tuôn chảy, dần dần mang đi ý thức còn sót lại của Ngu Phương Linh, cô nỗ lực nâng đầu, nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa, phảng phất về lại một màn mới gặp kia.
Cũng là như vậy, Bách Lí Triều Hoa một kiếm xuyên qua ngực cô, trước mắt là nốt ruồi đỏ vũ mị lại đa tình, tươi đẹp ướt át.


Chỉ là khi đó mặt mày hắn đều lạnh nhạt, nhìn cô, cũng không làm thêm động tác gì, giết cô, cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ như giết một con kiến.
Không giống giờ phút này, cả khuôn mặt hắn đều là vẻ khiếp sợ, bên trong sự khiếp sợ đó lại cất giấu một chút kinh hoảng thất thố, thế cho nên hắn theo bản năng mà buông lỏng tay đang cầm kiếm, lui về phía sau một bước, trong miệng kêu: “Thanh Nhi.”
Ngu Phương Linh nhân cơ hội nắm lấy kiếm Linh Tê, chỉ kịp nói với Sở Dao Hề ở phía sau một câu: “Giúp Hàn Lãng giải độc.” Trong đầu liền truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống ——
【 Đinh, chúc mừng ký chủ thành công thu hoạch đạo cụ: Kiếm Linh Tê.

Tiến độ công lược 100%, hệ thống kiểm tra đo lường thấy nhân vật khuôn mẫu đã tử vong, tiêu hao 10% tiến độ xuyên qua, đưa ký chủ truyền tống về thời điểm sống lại? 】
Một khi nhân vật tử vong, nếu không lựa chọn truyền tống đến thời điểm sống lại, Ngu Phương Linh cũng thật sự sẽ không sống được.

Cô cắn răng lựa chọn “Đúng”, dù sao một đợt này cô không lỗ, cho dù khấu trừ mất tiến độ xuyên qua, còn có thể tránh 5% tiến độ xuyên qua, cùng lắm thì, lần sau cô tranh thủ không tử vong.
【 Hệ thống nhắc nhở: Đã tiêu hao 10% tiến độ xuyên qua, đang khởi động thông đạo truyển tống về thời điểm sống lại, xin ký chủ chờ đợi.


Ánh sáng phát ra, bao vây lấy thân thể Ngu Phương Linh, ánh sáng này hấp dẫn lực chú ý của Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn về phía cô, chỉ thấy toàn thân cô đều được bao bọc bởi ánh sáng, thân ảnh cơ hồ sắp không nhìn thấy, giữa mày ẩn ẩn hiện ra một đóa mạn châu sa hoa đỏ như máu.
Đóa mạn châu sa hoa chậm rãi nở rộ, khi nở rộ hoàn toàn, ánh sáng biến mất, mạn châu sa hoa cũng biến mất theo, thân thể Ngu Phương Linh ngã xuống, Linh Tê kiếm cắm trong ngực cô lại không thấy bóng dáng.
Bách Lí Triều Hoa nhanh chóng tiến lên thăm dò hơi thở của Ngu Phương Linh, tiếp theo, huyết sắc trên mặt hắn mất hết, ngã ngồi ở trên đất.
Ngu Phương Linh đã ngừng thở.
Trừ bỏ đóa mạn châu sa hoa cùng kiếm Linh Tê đã biến mất, đất đầy máu, cùng với thi thể dần dần lạnh băng cứng đờ, đều đang nói cho hắn, tất cả đều là thật, không phải ảo giác của hắn.
“Mạn châu sa hoa, lại là mạn châu sa hoa…” Bách Lí Triều Hoa lẩm bẩm nói.
【 Đinh, đã truyền tống thành công, hoan nghênh trở về.


Ở ngoài một rừng cây, ánh sáng sáng lên, Ngu Phương Linh nắm kiếm Linh Tê bỗng dưng xuất hiện, làm một tiều phu đi ngang qua sợ tới mức ném bỏ củi trên vai, té ngã lộn nhào mà chạy: “Quỷ! Quỷ a ——”
Ngu Phương Linh sờ sờ mặt mình, chọc chọc hệ thống: “Hệ thống, lần sau truyền tống có thể đáng tin cậy chút được không? Nhìn xem, lại làm một người qua đường sợ hãi.”
“Ý kiến của ký chủ đã được ghi lại.” Trong đầu truyền đến âm thanh máy móc lạnh băng của hệ thống.
Ngu Phương Linh tìm cây, một tay chống nạnh, một tay cầm kiếm Linh Tê, nghĩ một vòng.
Cô không phải người ở thế giới này, không thể sửa đổi giả thiết cốt truyện đã có, kiếm Linh Tê này chủ nhân là Bách Lí Triều Hoa, cô phải tìm một cơ hội trả lại cho Bách Lí Triều Hoa mới được.

Ngu Phương Linh nhấn vào ô đựng đồ trong hệ thống, gửi kiếm Linh Tê vào đó.
Hơn nữa lần này mất 5%, hiện tại tiến độ xuyên qua đã đạt tới 90%, nói cách khác, chỉ cần thêm 10% tiến độ, cô liền có thể rời khỏi trò chơi này, lấy được năm ngàn vạn.
10% tiến độ, cũng chính là một nhiệm vụ cấp A, chỉ cần nhân vật của cô không tử vong, không cần dùng tiến độ xuyên qua, trên cơ bản là có thể đạt 100%.
Nghĩ đến đây, Ngu Phương Linh phấn chấn, nhấn mở hệ thống, hỏi: “Có nhiệm vụ mới chưa?”
Hệ thống: “Đang vì ngài tìm kiếm.”
Một lát sau, trên giao diện hệ thống nhảy ra một hàng chữ ——
【 Đinh, phát hiện nhiệm vụ mới, mời ký chủ kiểm tra và nhận.


Ngu Phương Linh lựa chọn xem xét.
【 Nhiệm vụ khó khăn: Cấp B, nội dung nhiệm vụ: Thu hoạch vòng tay vàng của Vương ma ma.

Thời hạn nhiệm vụ: 15 phút.

Khen thưởng nhiệm vụ: 5% tiến độ xuyên qua.


Phía dưới nhiệm vụ có ghi tóm tắt của nhân vật.
Thân phận: Vương ma ma
Giới tính: Nữ
Tuổi: 45 tuổi
Môn phái tương ứng: Bách Lí sơn trang
Giá trị vũ lực: 5
Giá trị mị lực: 13
Thuộc tính nhân vật: Coi tiền như mạng
Từ trong một ma ma coi tiền như mạng mà muốn lấy được vòng tay vàng, nhiệm vụ này với Ngu Phương Linh mà nói cũng không khó, cô quyết đoán mà lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ.
【 Đinh, nhiệm vụ đã tiếp nhận.

Mời ký chủ lựa chọn nhân vật: 1, nhân vật tự kiến; 2, nhân vật khuôn mẫu.



“Nhân vật tự kiến.” Loại nhiệm vụ này ngắn hạn, nên Ngu Phương Linh tự mình ra trận cho nhanh.
Bản thể của Ngu Phương Linh trong trò chơi, chính là chân thân trong hiện thực, các hạng số liệu của thân thể này đều liên tiếp với số liệu thân thể của cô trong hiện thực, bởi vậy cảm quan sở hữu, đều giống như hiện thực.
【 Sắp khởi động thông đạo truyền tống xuyên qua, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.


Trong đầu truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống, Ngu Phương Linh nhắm mắt lại.
Sau một trận choáng váng, Ngu Phương Linh mở to mắt, ập vào trước mặt chính là gió lạnh gào thét, cùng hàn ý che trời lấp đất, Ngu Phương Linh run lập cập, nhanh chóng mà từ ô đựng đồ lấy ra một bộ xiêm y khoác lên trên người.
Bộ xiêm y này chính là vật phẩm công lược thu được từ trong tay một ông chủ tiệm vải, khoác lên trên người vừa vặn chống lạnh.
Thế giới trong trò chơi là phỏng theo thế giới hiện thực, cho nên có bốn mùa xuân hạ thu đông cũng không kỳ quái, trước kia mỗi lần xuyên qua, Ngu Phương Linh đều sẽ chuẩn bị sẵn sàng, vì sợ xuất hiện tình huống như vậy, vừa mở mắt lại đang ở băng thiên tuyết địa.
Anh sáng chiếu xuống người, ánh nắng vàng xuyên qua tầng mây, chiếu rọi tuyết trắng, gió bắc gào thét mà qua, thổi quét một trận tuyết bay nhỏ vụn.
Ngu Phương Linh hà hơi xoa xoa đôi tay.

Thời gian không nhiều lắm, cô nên nhanh chóng tìm được Vương ma ma, từ trong tay bà ấy lấy được vòng tay vàng.
Đối với đối tượng công lược tham tiền như vậy, cũng khá đơn giản, chỉ cần ngươi ra cái giá cao xa hơn giá trị vật phẩm mà họ có, vật phẩm mục tiêu còn không phải dễ như trở bàn tay.
Ngu Phương Linh ở trong trò chơi lâu như vậy, hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy, chút tiền trên người vẫn phải có.
Cô dậm dậm chân, rắc rắc dẫm lên tuyết, dọc theo một đường nhỏ rời đi.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, loại nhiệm vụ mà yêu cầu hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn, hệ thống sẽ không truyền tống cô đến nơi cách nhân vật mục tiêu quá xa, Vương ma ma này hẳn là ở gần đây.
Ngu Phương Linh nhanh bước chân hơn, mới vừa chuyển sang một cửa viện khác, liền thấy một đoàn người đang đi về phía bên này, cô quyết đoán mà trốn mình sau núi giả, thăm dò nhìn qua.
Đó là một đám trẻ con choai choai, có nam có nữ, đứa lớn nhất tuổi chắc cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, bọn họ mỗi người đều mặc tơ lụa lăng la, trên người đầy ánh sáng vàng kim, thoạt nhìn thân phận không giống người thường.
Ngu Phương Linh đang do dự, có nên đến hỏi một chút Vương ma ma đang ở đâu hay không.
Vương ma ma là vú già trong Bách Lí sơn trang, với những đứa trẻ này, khẳng định có chủ tử mà bà ta hầu hạ.

Bên kia, trong đó có một nam hài đột nhiên lạnh giọng quát: “Bách Lí Triều Hoa, đừng chạy!”
*
Triều Hoa năm chín tuổi đã tới, không dài lắm, đại khái chỉ một chương.

Kế tiếp là Triều Hoa hai mươi tuổi, áo choàng “Sở Dao Hề” sắp online, lần này chủ đề là ân cùng thù.
Không nên hiểu lầm, nói một chút, áo choàng “Mạn Thanh” đối với Triều Hoa, chỉ là bạn.

Lục Mạn Thanh là người bạn đầu tiên kết giao trừ chim ngốc Tiểu Thất, bởi vì chuyện của Tam tỷ, Triều Hoa đối với nàng ấy vẫn còn một tia áy náy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi