Ánh trăng dần dần ảm đạm, ánh sáng phá vỡ bóng tối, nghiêng xuyên qua cửa sổ nửa mở, chiếu vào đầu giường của Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh mở to mắt, nâng bàn tay, che ánh mặt trời chói mắt. Ánh mặt trời chui ra từ khe hở ngón tay của cô, chiếu vào trong mắt.
Cô híp mắt, xoay người ngồi dậy, duỗi tay sờ trên giường. Bên cạnh giường đã trống không, vốn nên ngủ ở bên người cô là Minh Châu, đã không thấy bóng dáng.
“Hỏng rồi, hỏng rồi, ngủ quên!” Ý thức của Ngu Phương Linh lập tức tỉnh không ít, đột nhiên phản ứng lại, nơi này không phải là chỗ tiểu viện Hà Phong nhóm con tin cư trú, mà là viện Mẫu Đan của Bách Lí Triều Hoa.
Cô chạy nhanh cầm lấy quần áo ở đầu giường, luống cuống tay chân mà mặc vào.
Từ khi cô xuyên vào thân thể của Liễu Uyển Âm, vẫn luôn ghi nhớ thân phận con tin của mình, không dám ngủ quên, mỗi ngày đều rời giường từ sớm, tới chỗ ma ma chưởng sự nhận việc.
Cẩn thận chặt chẽ như thế, ở tiểu viện Hà Phong chưa bao giờ xảy ra sai lầm, làm sao chỉ mới đến viện Mẫu Đan này ngày đầu tiên, đã ngủ quên.
Chắc do tối hôm qua ngủ muộn, lại qua lại bôn ba giữa tiểu viện Hà Phong cùng viện Mẫu Đan, tiêu hao quá nhiều thể lực, thế cho nên mỏi mệt, lập tức ngủ quay tít, quên cả giờ rời giường.
Ngu Phương Linh mặc xong quần áo, lấy tốc độ nhanh nhất của cuộc đời rửa mặt chải đầu một lần, mở cửa phòng, chuẩn bị đi tìm Bách Lí Triều Hoa thỉnh tội.
Lại nói tiếp, cũng không biết có phải phong thủy bên viện Mẫu Đan tốt hơn chỗ khác hay không, đêm qua cô ngủ một giấc rất ngon, ngoại trừ lúc mơ thấy ác mộng, thế nhưng một giấc lại ngủ đến rạng sáng, buổi sáng dậy tinh thần tỉnh táo, còn tỉnh hơn cả trước kia.
Buổi sáng lúc rửa mặt, nhớ lại ác mộng đêm qua, lòng Ngu Phương Linh vẫn còn sợ hãi.
Đêm qua cô mơ thấy mình trở thành sủng phi của hoàng đế, hoàng đế vô cùng yêu thích cô, 3000 sủng ái ở một người, đáng tiếc là một tên bệnh kiều, dục vọng chiếm hữu quá cao, trước khi chết lại bỗng dưng ban cho ba thước lụa trắng, hạ chỉ mệnh lệnh cô tuẫn táng. Cô thê thảm chui cổ vào trong vòng lụa trắng, lụa trắng kia khóa lại cổ cô, bóp chặt hô hấp, suýt nữa cắt đứt xương cổ, cũng may được hoàng đế sủng ái, nuôi cô béo quá, cuối cùng lụa trắng không chịu nổi cân nặng của cô, bị đứt, ngược lại cứu cô một mạng.
Ngu Phương Linh nhớ lại ác mộng này, dở khóc dở cười, sờ eo của mình, còn may, không béo.
Làm diễn viên có yêu cầu rất lớn đối với dáng người, béo lên mười cân cũng không phải là nói linh tinh, hơi vô ý, mặt bị phóng đại một vòng, bị diss là việc nhỏ, nếu như lời nói còn không chuẩn, cũng rất ảnh hưởng tới hình tượng. Sau khi xuyên qua, cho dù là dùng thân thể của người khác, thói quan theo bản năng để ý tới cân nặng của mình lại không thay đổi.
Sờ xong eo, cô lại sờ lên cổ.
Ác mộng đêm qua quá chân thật, đặc biệt là lúc bị lụa trắng thít ở cổ họng, Ngu Phương Linh còn cho rằng mình thật sự phải chết, bóng ma tử vong che trời lấp đất, cắn nuốt ý thức của cô.
Loại cảm giác kề bên tử vong, không khác gì việc Bách Lí Triều Hoa giết cô lúc trước. Mỗi lần Bách Lí Triều Hoa giết cô, cô vẫn rất tỉnh táo, biết mình còn có cơ hội sống lại, ở trong mộng cô lại không hề có ý thức này, trong mộng cô cho rằng là tử vong, là tử vong thật sự, cho nên mới sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Sau khi cô tỉnh lại, vẫn nhớ rõ rành mạch như cũ, tử vong kéo theo kinh sợ cùng tuyệt vọng, loại cảm giác chân thật này, thật giống như tự mình trải qua một lần, đi đóng phim cũng chưa từng kích thích như vậy.
Ngu Phương Linh không muốn nghĩ lại thể nghiệm tử vong chân thật này nữa, vội vàng đuổi ác mộng ra khỏi đầu, xuyên qua hành lang gấp khúc thật dài, đi tới chỗ ở của Bách Lí Triều Hoa.
Dưới hiên treo chuông gió, gió phất qua biển hoa Mẫu Đơn, làm vang lên một loạt tiếng chuông, tiếng chuông vang thanh thúy, làm chim tước sợ hãi không dám dừng lại lâu.
Tiếng chuông gió này làm Ngu Phương Linh nhớ tới người chăm hoa, người xưa thích hoa, e sợ chim tước phá hỏng hoa tươi, liền treo chuông ở gần đó, khi chim tước tới, tiếng vang sẽ làm chúng nó sợ hãi bỏ chạy.
Cuối hành lang dài, đứng một bóng dáng cao dài. Bách Lí Triều Hoa đưa lưng về phía cô, trong tay cầm bát đựng thức ăn cho chim, đang đút thức ăn cho một con vẹt.
Vẹt kia có bộ lông xinh đẹp, dưới chân bị khóa bằng một sợi dây xích dài, đứng ở trên giá gỗ, cúi đầu, từng miếng mà mổ thức ăn Bách Lí Triều Hoa đưa.
“Tiểu nương tử! Tiểu nương tử!” Vẹt kia vừa thấy Ngu Phương Linh đến, vui mừng mà đập cánh, mở miệng là gọi “Tiểu nương tử”.
Bước chân của Ngu Phương Linh cứng đờ, biểu hiện trên mặt suýt nữa thì nứt toạc ra. Cũng may lý trí còn sót lại kịp thời đánh thức cô, không làm cô bị thất thố.
Vẹt kia tuy giống như đúc với Tiểu Thất, nhưng lại không phải Tiểu Thất. Tiểu Thất đã chết, đến xương cốt cũng đã bị đốt thành tro, chôn ở Bách Lí sơn trang.
Chắc hẳn do Bách Lí Triều Hoa quá nhớ Tiểu Thất, mới tìm một con vẹt giống y như đúc, làm bạn ở bên người, câu “Tiểu nương tử” này chắc hẳn cũng do Bách Lí Triều Hoa dạy, vẹt kia vì muốn lấy được càng nhiều đồ ăn, liền sẽ lấy lòng mà lặp lại lời Bách Lí Triều Hoa dạy nó nói.
Ngu Phương Linh đoán không sai, vẹt kia sau khi gọi vài tiếng “Tiểu nương tử”, liền ngậm miệng lại, không hề kêu nhiều thêm một câu, thỏa mãn mà mổ thức ăn Bách Lí Triều Hoa đưa.
Ngu Phương Linh lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi tới phía sau Bách Lí Triều Hoa, hơi khom người, thấp giọng nói: “Uyển Âm bái kiến giáo chủ, đêm qua tham ngủ, quên thời gian rời giường, Uyển Âm đến thỉnh tội với giáo chủ.”
Bách Lí Triều Hoa xoay người lại, gió sáng sớm nhẹ xuyên qua hành lang gấp khúc, thổi qua tóc đen như mực của hắn. Ánh nắng kéo dài bóng dáng, chiếu vào mặt đất dưới chân Ngu Phương Linh.
Do hai người cách gần, đứng như vậy, có một phần bóng dáng trùng hợp chồng lên nhau, nhìn như đang ôm nhau vậy.
Ngu Phương Linh cúi đầu, nhìn bóng dáng trên mặt đất của Bách Lí Triều Hoa. Cô có thể cảm giác được một tầm mắt dừng ở trên người mình, không chút để ý lộ ra một tia lười biếng, yên lặng mà đánh giá cô.
“Không sao.” Sau một lúc lâu, tiếng nói mềm nhẹ của Bách Lí Triều Hoa vang ở bên tai, như cô suy đoán, trong hờ hững lộ ra một tia mệt mỏi, giống như một đêm chưa từng ngủ ngon, không vực dậy nổi tinh thần.
Ngu Phương Linh khó hiểu mà ngẩng đầu, nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa mặc bạch y như tuyết, đứng dưới bóng râm, trong tay cầm bát đựng thức ăn vẽ đồ án hoa lá, giao hòa với biển lớn Mẫu Đơn phía sau hắn.
Nhận thấy được cô đang nhìn mình, hắn lười nhác mà xốc mí mắt, khóe môi mơ hồ kéo ra một độ cung: “Làm sao lại nhìn chằm chằm vào bổn tọa?”
Ngu Phương Linh hoàn hồn, vội vàng cụp mắt: “Là Uyển Âm đi quá giới hạn, giáo chủ thứ tội.”
Cô thừa nhận, vừa rồi là do cô thất thố, nhìn chằm chằm hắn, thế nhưng lại thất thần.
Khi ở Bách Lí sơn trang, những lời nhóm thị nữ đó trào phúng cô không hề sai, đích xác là cô mơ ước sắc đẹp của Triều Hoa.
Vẻ đẹp của Bách Lí Triều Hoa thật sự rất phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Thời gian bảy năm dường như chưa từng lưu lại chút dấu vết nào ở trên người Bách Lí Triều Hoa, ngược lại làm khí chất của hắn càng thêm hiện ra vẻ thành thục ổn trọng thuộc về nam nhân trưởng thành.
Sau khi làm giáo chủ của Hoa thần giáo, không cần phải màn trời chiếu đất giống như trước kia khi hành tẩu giang hồ, cuộc sống trong nhung lụa, càng làm mỗi cử chỉ của hắn, lộ ra ưu nhã từ trong xương cốt.
Đây mới là Thất công tử chân chính, Bách Lí Triều Hoa. Trời sinh vốn nên ưu nhã, tôn quý, giống như ánh trăng cuồn cuộn trên trời cao.
Vẻ ưu nhã tôn quý này không giống với Phù Loan.
Vẻ ưu nhã tôn quý của Phù Loan, cất giấu hung ác sát phạt quyết đoán cùng quyền sinh sát trong tay. Bách Lí Triều Hoa hẳn phải là một công tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc, trong cử chỉ thong dong lười biếng, giống như có gió thấu nhập đáy lòng.
Ngu Phương Linh lại nhớ tới nhân thiết của Bách Lí Triều Hoa —— hoa mạn đà la sa đọa.
Sa đọa không nên là số mệnh của hắn, mà là kiếp số khi hoa mạn đà la phi thăng cần thiết phải trải qua. Đây mới là hàm nghĩa chân chính của hoa mạn đà la sa đọa.
Nói cách khác, hắn không nên là ma đầu làm người nghe tiếng sợ vỡ mật, hắn hẳn phải là công tử Triều Hoa mà mỗi người đều kính ngưỡng, chủ nhân của kiếm Linh Tê.
“Lại ngây ngốc.” Ánh mắt Bách Lí Triều Hoa ngừng trên đỉnh đầu cô, gần như nói thầm một câu.
Ngu Phương Linh ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của hắn.
“Được rồi, nên dùng đồ ăn sáng.” Bách Lí Triều Hoa đưa bát đựng thức ăn trong tay cho Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh vội vàng tiếp nhận, không rõ ý của hắn.
Bách Lí Triều Hoa đi được vài bước, bước chân ngừng lại, quay đầu nhìn cô: “Còn không theo kịp.”
Ngu Phương Linh lúc này mới hiểu ý, câu nên dùng đồ ăn sáng kia của Bách Lí Triều Hoa, là muốn cô đi theo hầu. Cô nắm bát thức ăn, hai ba bước đuổi kịp bước chân của Bách Lí Triều Hoa.
Viện Mẫu Đan có nhà ăn riêng, Bách Lí Triều Hoa cùng Ngu Phương Linh bước vào nhà ăn, Minh Châu đã chờ sớm ở trước bàn, đứng dậy chạy vội tới trước người Ngu Phương Linh, một tay ôm lấy Ngu Phương Linh: “Tỷ tỷ!”
Bách Lí Lam đứng ở phía sau Minh Châu nhìn thấy Ngu Phương Linh, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Ngu Phương Linh có câu nói nói không sai, bảy năm tới nay, ngoại trừ người bên cạnh có quan hệ huyết thống, thì bên người Bách Lí Triều Hoa đến một giống cái xa lạ cũng không có, đây còn là lần đầu tiên hắn thấy Bách Lí Triều Hoa đi cạnh một cô nương.
Trong đầu Bách Lí Lam thoáng chuyển qua rất nhiều ý niệm, khom người thi lễ với Bách Lí Triều Hoa: “Giáo chủ.”
“Mang đồ ăn lên.” Bách Lí Triều Hoa ngồi xuống.
Minh Châu dắt tay Ngu Phương Linh, đi đến bên cạnh bàn: “Tỷ tỷ, mau ngồi.”
Ngu Phương Linh tự biết thân phận hiện tại của mình là con tin, nào dám không biết điều, vội vàng lắc đầu: “Không cần, Minh Châu, tỷ đứng là được.”
“Nhưng tỷ tỷ là thầy của Minh Châu, nào có đạo lý thầy đứng, đệ tử ngồi ăn cơm đâu.” Ánh mắt Minh Châu phiếm ánh sáng, quay đầu nhìn Bách Lí Triều Hoa, “Thất thúc, thúc nói xem, Minh Châu nói có đúng không?”
Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa lộ ra vẻ vui mừng: “Minh Châu đã hiểu được tôn sư trọng đạo, rất tốt.”
“Tỷ tỷ nghe đi, thất thúc còn khen muội.” Minh Châu kéo kéo góc áo của Ngu Phương Linh.
Ý tứ của Bách Lí Triều Hoa đã rất rõ ràng, Ngu Phương Linh theo lực kéo của Minh Châu, ngượng ngùng mà ngồi đối diện với Bách Lí Triều Hoa. Hiện tại cô đang lây dính ánh hào quang của Minh Châu, cũng coi như đánh bậy đánh bạ ôm được đùi của Minh Châu, đáng tiếc đùi này lại không thể đưa cô vào trong ngục.
Thôi, đi một bước tính một bước.
Bách Lí Lam sai người bưng đồ ăn sáng lên, đều là đồ ăn sáng truyền thống kiểu Trung Quốc, cháo trắng, bánh bao, sủi cảo, bánh quẩy, sữa đậu nành, cái gì cần có đều có. Ngu Phương Linh không thích món cháo loãng, ngược lại thích nhất lại chính là bánh bao nhỏ mềm mại mà không ngọt.
Đêm hôm qua cô bôn ba qua lại giữa tiểu viện Hà Phong cùng viện Mẫu Đan, lại bị Minh Châu quấn lấy đòi hát ru, hao phí quá nhiều sức lực, lúc này bụng đã sớm đói meo, chỉ đợi Bách Lí Triều Hoa giơ tay, cô liền cầm lấy đũa, xuyên qua mặt bàn, nhanh chóng mà ngậm đi một cái bánh bao nhỏ trong lồng hấp ở trước mặt Bách Lí Triều Hoa.
Động tác của Bách Lí Triều Hoa ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Ngu Phương Linh ngượng ngùng lăn bánh bao nhỏ ở trong đĩa dấm trước mặt, dùng đũa kẹp, đưa đến bên môi, cắn một miếng lên da bánh bao.
Hút một tiếng, nước canh tươi ngon đều bị cô hút vào trong miệng, không lãng phí giọt nào, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình.
Minh Châu ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô, không khỏi mở to hai mắt, cũng học theo cô, kẹp một cái bánh bao nhỏ, lăn trên đĩa dấm. Chỉ là do cô bé còn nhỏ, không nắm chắc đũa, bánh bao nhỏ hoặc là không kẹp được, hoặc là bị rơi xuống, nước canh suýt nữa tưới lên người Ngu Phương Linh.
Bách Lí Triều Hoa nhìn Minh Châu luống cuống tay chân với chiếc đũa, vẻ mặt nhăn nhó chơi trò chơi “Ngươi trốn ta đuổi” với bánh bao nhỏ trong đĩa, sau đó lại lẳng lặng mà thu đũa kẹp bánh bao nhỏ về, ưu nhã mà múc một chén cháo trắng thanh đạm.
Editor: Q17
- -----oOo------