HÔM NAY KHOA DIỄN XUẤT VẪN MUỐN CÙNG THÁM TỬ ĐỒNG QUY VU TẬN

"Thanh tra Hanada, có thể buông tay rồi, tôi sẽ đỡ được cô." Amuro Tooru nói.

"Được......Được thôi."

......

Một phút trôi qua, Hanada Saharuna vẫn như cũ treo ở nơi đó.

"...... Thanh tra Hanada, cô buông tay ra đi chứ?" Amuro Tooru dở khóc dở cười.

"Tôi thử rồi, nhưng mà ngón tay không nghe lời tôi!" Hanada Saharuna nức nở hô lên. 

Lý trí nói phải buông, nhưng bản năng lại nắm chặt không rời, cô cũng đâu còn cách nào chứ! Đều tại nơi này quá cao! 

Amuro Tooru trầm mặc hai giây, trực tiếp vươn tay nắm lấy eo Hanada Saharuna, ngữ khí trở nên cứng rắn: "Buông tay! Nhanh lên!" 

Ban đầu vốn dĩ muốn đỡ lấy chân cô rồi từ từ đặt cô xuống, nhưng hiển nhiên Hanada Saharuna không hợp với kiểu này nhẹ nhàng này. 

"A a a a! Anh đừng kéo tôi xuống mà! Đừng có kéo!!" Bên hông đột nhiên bị một đôi bàn tay to ấm áp nắm lấy, Hanada Saharuna sợ tới mức thét chói tai, vung chân hướng về mặt và vai Amuro Tooru mà đá. 

Amuro Tooru trốn được hai lần cũng trở nên nóng nảy, trực tiếp cao giọng: "Nếu còn không xuống thì sẽ bom sẽ nổ đấy, đừng có nhúc nhích nữa, cô muốn chết chùm sao?!"

"!" Ngữ khí đối phương vô cùng tức giận, Hanada Saharuna bị dọa sợ. 

Thấy cô không lộn xộn nữa, Amuro Tooru hít một hơi ra lệnh: "Nhắm mắt lại! Buông tay ra!" 

Hanada Saharuna làm theo theo bản năng, sau đó liền cảm nhận được eo bị siết chặt, giây tiếp theo cô đã rơi vào một cái ôm ấm áp mang theo hương thơm xà phòng.

"Ôm chặt tôi, đừng buông tay." Thanh âm Amuro Tooru vang lên bên tai, Hanada Saharuna tức thì siết chặt vòng tay trên cổ đối phương. 

"......Cũng không cần chặt như vậy đâu." Amuro Tooru vừa dứt lời, chân Hanada Saharuna đã nhanh chóng kẹp lấy eo anh, bởi vì quá vội vàng nên còn khiến vạt áo anh xô lên. 

Phần đùi trong mềm mại áp sát vào eo Amuro Tooru, do sợ hãi nên Hanada Saharuna còn toát rất nhiều mồ hôi lạnh, quần tất có chút ướt át cứ như vậy dán trực tiếp lên làn da trên eo, loại cảm giác vi diệu này khiến mặt Amuro Tooru cứng lại rồi.

"Anh còn đợi cái gì nữa? Mau đi thôi!" Hanada Saharuna nhắm mắt lại thúc giục, "Bom sắp nổ rồi kìa!" 

Tên Amuro Tooru này tuy ngốc thì ngốc thật nhưng giá trị vũ lực vẫn khiến người khác yên tâm. Dù sao thì đối phương cũng là học trò của Mori Kogoro, bốn bỏ năm lên cũng tính là vai chính. Vai chính tuyệt đối sẽ không dễ dàng ngỏm như vậy! Từ đó suy ra, bám trên người đối phương cũng sẽ tuyệt đối không có việc gì! 

Không còn thời gian để quan tâm gì khác nữa, Amuro Tooru hơi kéo cánh tay đang thít chặt cổ mình của Hanada Saharuna ra, sau đó cứ thế ôm cô đi về phía vị trí đã chọn ban đầu. 

Gió rất mạnh, nhưng khả năng giữ thăng bằng của Amuro Tooru rất tốt, cho dù ôm thêm một người nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn như trước, rất nhanh anh đã đến được chỗ phía trên cửa sổ Matsuda Jinpei đang đứng.

Amuro Tooru nhanh chóng buộc ống chữa cháy vào thanh thép trên kết cấu mặt bằng, sau đó ra hiệu cho hai người bên dưới mình đã chuẩn bị tốt, lúc này còn cách thời gian nổ hơn 1 phút. 

Matsuda Jinpei đứng ở tầng 39 nhìn đồng hồ trên tay nói: "Còn 1 phút 30 giây nữa là bom nổ, kế tiếp giao cho nhóc đấy, Conan." 

Bởi vì khoảng cách kết cấu thép và tòa nhà quá xa, cho nên Amuro Tooru cần dựa vào tác động lực của quả bom để có thể đu sang bên này. Phải căn thời gian thật chuẩn xác, hơn nữa cơ hội cũng chỉ có một, một khi thất bại thì hai người đều sẽ mất mạng.

Edogawa Conan gật gật đầu, thắt lưng tạo bóng đã được cậu treo trên cửa cổ, một quả bóng đang phình to ra tạo thành túi hơi giảm xóc. Việc cậu cần làm chính là khi hai người Amuro Tooru đụng đến quả bóng thì phải lập tức chọc thủng nó, để cho hai người thành công tiến vào phòng mà không bị quả bóng đẩy ra một lần nữa. 

Đứng trên cao nhìn thấy Matsuda Jinpei ra hiệu cho mình, Amuro Tooru nhìn đồng hồ bắt đồng đếm ngược. Hanada Saharuna dường như cũng cảm nhận được thời gian đang đến gần, vòng tay ôm lấy Amuro Tooru không ngừng siết chặt, thân thể cũng không khống chế được bắt đầu run rẩy. 

Ngay tại lúc này, Amuro Tooru đột nhiên nói một câu: "Lần này thanh tra Hanada thật sự vô cùng xuất sắc."

"Cái gì?" Hanada Saharuna ngơ ra, quên cả run, giây tiếp theo sau đó cô liền cảm giác cả người mình đang rơi tự do. 

A a a tên chết dẫm Amuro Tooru kia nhảy xuống!!

......

Toàn bộ quá trình cứ như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh. 

Rơi xuống, ống chữa cháy căng chặt, lực quán tính sinh ra hiệu ứng đồng hồ quả lắc, dần dần đưa bọn họ tới gần cửa sổ chỗ Matsuda Jinpei. Sau đó trong tiếng nổ mạnh thật lớn, Amuro Tooru buông ống chữa cháy ra, che chở đầu Hanada Saharuna, hai người chuẩn xác đâm vào quả bóng thật lớn bên cạnh tòa nhà. 

Dưới sự giúp đỡ của Edogawa Conan, hai người thành công ngã vào trong phòng. Ngay sau đó là hàng loạt tiếng nổ mạnh liên tiếp như tiếng sấm, đài quan sát lớn trên tầng 46 sập xuống. Có mọi người trợ giúp, Hanada Saharuna thành công thoát hiểm.

Đáng thương cho lớp trưởng khó khăn lắm mới tới nơi thì nhìn thấy cảnh Amuro Tooru mang theo Hanada Saharuna nhảy đến quả bóng kia, chỉ đành kêu đại bàng ngừng lại rồi chỉ huy chúng quay đầu. 

Trên đường trở về, hamster nhỏ ngồi trên lưng đại bàng đen ngẩng đầu nhìn không trung thở dài một hơi. Ở cái thế giới kha học này chỉ cần quả bóng kia xuất hiện thì chẳng khác nào cốt truyện đã đến hồi kết......Cậu cố gắng đẩy nhanh tốc độ lắm cũng chỉ có thể kịp thấy cái phần kết kia, đúng là một câu chuyện bi thương mà. 

- ------------------------------------

30 phút sau, bên ngoài tòa nhà Suzuki vây đầy xe cảnh sát, ánh đèn màu xanh đỏ nhấp nháy đặc biệt rõ ràng trong màn đêm. Một nhóm cảnh sát đang tìm kiếm thi thể của The Gravedigger Kazuta Haruka trong đống đổ nát, thanh tra Megure và Narihisago Akihito bàn giao công việc, xung quanh đều là tiếng ồn ào của đám đông. 

Thanh tra Megure nhíu mày lại, mặc dù cảnh sát đã cố gắng giải tán đám đông, nhưng quần chúng thật sự rất kích động, không ngừng tụ lại bên này quay chụp.

Amuro Tooru hình như có việc gì đó, chào hỏi mọi người xong liền rời đi trước. 

Edogawa Conan đang bị Suzuki Sonoko và Mori Ran giữ lại hỏi thăm, còn Hanada Saharuna và Matsuda Jinpei là người bị thương thì ngồi trên bậc cầu thang đắp thảm lông chờ nhân viên y tế đến. 

Trong lúc đợi, hai người trò chuyện rôm rả. 

"Hầy, anh Amuro đi nhanh quá, tôi đang định thổi phồng anh ta trước mặt truyền thông một chút mà." Hanada Saharuna gãi gãi mặt, "Anh ta không phải là thám tử sao? Nếu nổi tiếng hơn thì không phải càng tốt cho công việc à?"

"Tôi thấy cậu ta không cần đâu." Tên kia chính là vì tránh phóng viên cho nên mới vội vã rời đi mà, Matsuda Jinpei nghĩ thầm. 

"Cô bớt nhằm vào cậu ta đi là cậu ta cảm ơn trời đất lắm rồi." Matsuda Jinpei cuời nhạo, anh vẫn chưa quên vụ Hanada Saharuna mắng bạn mình lúc đi uống rượu thế nào đâu. 

Hanada Saharuna không phục, cô cùng lắm chỉ phàn nàn một chút thôi, chứ đã làm gì tên đó đâu! 

"Anh đừng có nói bậy, tôi nhằm vào anh ta lúc nào....." 

Hanada Saharuna còn chưa dứt lời thì đã bị một tiếng thắng xe đánh gãy, sau đó một chiếc xe cứu thương màu trắng đỗ lại ở phía trước mặt bọn họ không xa. 

Cửa xe cứu thương kéo ra, một thanh niên mặc áo blouse trắng dẫn đầu nhảy xuống.

Trong tay cậu cầm hộp y tế, lớn tiếng hỏi: "Người bị thương ở chỗ nào?" 

Hai nhân viên y tế đi theo sau cũng lần lượt xuống xe, nghe vậy vội vàng nói: "Bác sĩ Ayumu, anh đừng nóng vội, thông báo nói chỉ có hai người bị thương nhẹ, không nghiêm trọng." 

"Đều đã bị sóng xung cập ảnh hưởng rồi thì còn vết thương nhẹ cái gì?! Lực đánh của vụ nổ lớn như vậy, ai biết có ảnh hưởng đến nội tạng hay không? Hoặc là liệu có bị tổn thương màng nhĩ rồi không? Những thứ này không phải việc nhỏ!" Thanh niên bác sĩ quát lớn, "Cảnh sát cũng chả phải người trong nghề, bọn họ có thể chuẩn đoán được như chúng ta sao? Trước khi gặp được người bệnh thì có đoán gì cũng không đúng!"

Nói rồi khóe mắt cậu tựa hồ lướt qua chỗ nào đó, lập tức quay đầu nhìn sang hướng Hanada Saharuna và Matsuda Jinpei. Sau khi phát hiện người bị thương thì hai mắt sáng lên, bước nhanh chân về phía bên này. 

Matsuda Jinpei đang ngồi ở bên ngoài, thấy có bác sĩ đến đây thì chuẩn bị mở miệng để đối phương xử lý vết thương cho Hanada Saharuna trước. Ai ngờ anh còn chưa kịp nói gì đã thấy vị bác sĩ trông rất chuyên nghiệp kia trực tiếp lướt qua người mình, cười tủm tỉm bước đến trước mặt Hanada Saharuna.

"Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Để tôi xem nào." Đối phương ngồi xổm trước mặt Hanada Saharuna, cực kỳ dịu dàng hỏi liền ba câu, ngay cả ánh mắt cũng không vứt cho Matsuda Jinpei một cái.

Matsuda Jinpei lâm vào trầm mặc, cúi đầu nhìn quần áo mình. Áo khoác vest đã được anh cởi ra, vết máu trên áo sơ mi trắng vô cùng rõ ràng, vì cái gì tên bác sĩ này lại giống như không nhìn thấy gì vậy?

Hanada Saharuna chớp chớp mắt: "Cánh tay bị dao cắt qua một chút."

【 Hanada Saharuna [1]: Sao ông lại tới đây?

Bác sĩ Beika [17]: Bệnh viện trung ương Beika ở ngay gần đây, cho nên sau khi xong việc cảnh sát đã liên hệ với bọn tôi. Tôi vừa nghe thấy tòa nhà Suzuki là biết ngay tới giúp mấy bà, liền chủ động xin công tác bên ngoài. Mé! Lúc đọc tình hình trong group lớp tôi còn đang phẫu thuật nữa chứ, nhưng mà sốt ruột, cứ sợ là tôi sắp phải làm phẫu thuật để cứu bà đấy.

........Tuy chỉ là thẻ phân phận giả thôi, nhưng vốn dĩ lần nào phẫu thuật xong tôi cũng nôn, vạn nhất còn bị bức phải nhìn bà khoả th.ân nữa, chắc tôi sẽ chấn thương tâm lý luôn.

Hanada Saharuna [1]: Cút! 】

Số 17 đương nhiên là không cút, cậu nhanh chóng lấy kéo ra cắt tay áo của Hanada Saharuna, sau đó bắt đầu băng bó vết thương trên cánh tay cô. 

Vừa xử lý cậu vừa dặn dò: "May mà vết thương không sâu, không cần khâu lại, giờ tôi băng lại cho cậu một chút. Trước khi miệng vết thương lành hẳn thì đừng đụng đến nước, đại khái một tuần là có thể kết vảy rồi, nhớ đừng nó cạy nó, chờ nó lành thì sẽ tự nhiên bong ra thôi......Yên tâm đi, với thể chất của cậu sẽ không lưu lại sẹo." 

Matsuda Jinpei nhướng mày: "Hai người quen nhau sao?"

Khó trách bác sĩ này không nhìn anh lấy một lần đã trực tiếp chạy qua chỗ Hanada Saharuna, thì ra là có quan hệ cá nhân?

Lời của Matsuda Jinpei khiến Hanada Saharuna và thanh niên bác sĩ hơi ngừng lại, hai người liếc nhau một cái. 

Hanada Saharuna đưa mắt ra hiệu cho thanh niên, thanh niên lập tức lộ ra biểu tình đã hiểu, đáp lại cô bằng một ánh mắt "Hiểu rồi". 

Sau đó cậu quay đầu nói với Matsuda Jinpei: "Đúng vậy, tôi là bạn trai của Saharuna.....!" 

Cậu còn chưa dứt lời đã bị Hanada Saharuna dùng tay véo mặt, lực độ kia làm thanh niên thiếu chút nữa chảy cả nước mắt.

※※※※※※※※※※

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi