HÔM NAY KHOA DIỄN XUẤT VẪN MUỐN CÙNG THÁM TỬ ĐỒNG QUY VU TẬN

Hanada Saharuna và Sakurai Chinko vừa bước ra khỏi cửa liền nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống.

【 Hệ thống: Thông báo, kết quả bài kiểm tra số 2 --"Chị đây chưởng quản bảy đại dương, dùng bản lĩnh một chân đạp 5 thuyền" được 80 điểm, đạt đủ tiêu chuẩn. Vai chính [Số 1] được 20 điểm, vai phụ [Số 7] được 15 điểm, [Số 11] được 10 điểm, [Số 17] được 15 điểm, [Số 24] được 10 điểm, [Số 35] được 10 điểm.

Lưu ý: Điểm số thu được cho mỗi lần kiểm tra thành công sẽ được cộng dồn cho những lần không thành công.】

"YES!" Hanada Saharuna nhịn không được nắm chặt nắm tay phát ra tiếng kêu thắng lợi.

"Tuyệt cmn vời!" Sakurai Chinko lập tức hiểu được ý hệ thống: "Vậy nghĩa là cho dù lần kiểm tra sau có trượt đi nữa, chỉ cần những người biểu diễn có điểm trong tay thì không phải là đủ tiêu chuẩn qua vòng rồi sao? Như vậy thì sẽ không cần chịu trừng phạt nữa!"

"Đúng! Hơn nữa số người biểu diễn càng nhiều càng có lợi, vì suy cho cùng điểm đạt chuẩn được tính dựa trên tổng điểm của mọi người. Chắc hẳn hệ thống đã tính đến việc diễn nhóm càng khó thì khả năng mắc lỗi càng cao, nên mới thiết lập ra điều khoản này....... Từ từ, hình như có chỗ không đúng." Hanada Saharuna nói được một nửa, rất nhanh liền nhận ra lỗ hổng trong đó.

Cô nhăn mày lại: "Độ khó của bài kiểm tra hẳn không chỉ dựa trên nhân số tham dự. Bằng không thì chẳng phải kịch bản hai người đơn giản điểm số càng cao sao? Chỉ cần vượt qua được bài kiểm tra, trung bình mỗi người đều sẽ được 35 điểm, vậy bài kiểm tra kế tiếp có thể không làm mà vẫn có ăn. Cái thứ chó má hệ thống kia không có khả năng giơ cao đánh khẽ chúng ta như vậy được."

Ngay sau đó cô lại lắc đầu: "Không ổn, lát nữa phải vào trong nhóm lớp thảo luận chút, xem ý kiến của mọi người như thế nào....... Tóm lại, chúng ta không thể thiếu cảnh giác."

Sakurai Chinko cười hì hì ôm lấy cánh tay Hanada Saharuna: "Ôi dào, vấn đề tốn tế bào não thế này cứ để cho lớp trưởng với lớp phó tự suy xét đi ~ Khó khăn lắm mới gặp được nhau, hai chúng ta đi đâu chơi nhé?

Nói cho bà biết, bây giờ tôi siêu siêu ~ nhiều tiền nha. Muốn mua gì ăn gì cũng được ~ Vất vả lắm mới rút được thẻ thân phận tốt như vậy, trước khi mấy cái bài kiểm tra này kết thúc phải tận hưởng một chút mới được."

"Hâm mộ thật đấy....." Hanada Saharuna đi phía trước dẫn đường cho cô ấy, oán giận nói: "Nếu tôi có một nửa vận khí của bà, chắc sẽ cười tỉnh cả ngủ luôn. Thẻ thân phận cảnh sát là cái đồ đáng ghét, ngày nào cũng phải tăng ca....... Được rồi, đi nhanh lên thôi, giờ tôi cứ nhớ đến cảnh tượng vừa rồi là lại muốn khoét một lỗ dưới đất chôn mình xuống luôn! Vì cái bài kiểm tra này, tôi đã phải trả giá quá nhiều. Đời này đến chết tôi cũng sẽ không quay lại đây!"

Hai người dần dần đi xa, ở nơi các cô vừa rời đi chưa đến 5 phút, một nhóm học sinh tiểu học ríu rít xuất hiện trước cửa quán cafe Poirot.

Tổng cộng có 4 đứa trẻ, 3 nam 1 nữ, mỗi đứa đều có một đặc điểm riêng biệt. Cậu bé đeo nơ đỏ đi ở cuối hàng vẻ mặt bất dĩ nhìn những người bạn của mình.

"Nè nè nè, các cậu đừng có nô đùa trên đường như vậy, nguy hiểm lắm đấy." Cậu nói.

"Conan lắm chuyện quá đi, rõ ràng chỉ là học sinh tiểu học mà suốt ngày cằn nhằn như mẹ già vậy!" Kojima Genta mập mạp bất mãn nói.

Ê ê, nhóc cho rằng anh đây là đang lo cho ai hả? Edogawa Conan lộ ra mắt cá chết.

"A~! Tới quán cafe Poirot rồi!" Yosida Ayumi hưng phấn giơ cao tay: "Anh Amuro nói hôm nay có bánh kem mới, muốn chúng ta đến ăn thử, từ hôm qua Ayumi đã rất mong đợi!"

"Tớ cũng vậy!" Tsuburaya Mitsuhiko hưng phấn nói, "Không biết anh Amuro làm bánh kem vị gì ta, háo hức quá đi ~"

"Bọn em tới rồi ạ~~" Ba nhóc tì nhóm thám tử nhí hô to.

"Hoan nghênh ghé thăm." Amuro Tooru đang lau bàn cười nói.

"Anh Amuro! Hôm nay bọn em đến thử bánh kem mới đây ạ ~" Yosida Ayumi tung tăng chạt đến trước mặt Amuro Tooru.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Anh mau mang ra cho chúng em nếm thử đi!" Kojima Genta giục giã.

"Genta cậu nóng nảy quá đó!" Tsuburaya Mitsuhiko nói thầm một câu, sau đó đi đến lễ phép chào: "Chào buổi chiều, anh Amuro."

"Chào buổi chiều các em..... A, cả Conan-kun nữa." Amuro Tooru cười tủm tỉm, "Ngồi đây đợi một lát, để anh đi lấy bánh."

Nói rồi anh cầm khăn lau đi về phía phòng bếp.

Ba đứa nhóc nhanh chóng ngồi vào bàn, Edogawa Conan cũng chậm rãi ngồi xuống.

Làm một thám tử, cậu luôn có thói quen quan sát xung quanh mọi lúc mọi nơi, rất nhanh liền chú ý tới Enomoto Azusa đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, hơn nữa còn phát hiện ra cô có chỗ không phù hợp.

"Chị Azusa, mặt chị đỏ vậy ạ? Có phải bị sốt rồi không?"

Edogawa Conan vừa nói xong, rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của đám nhóc hiếu kỳ, bọn nhỏ sôi nổi quay đầu nhìn về phía Enomoto Azusa.

"Chị Azusa, mặt chị đỏ thật đấy!" Yosida Ayumi nhảy xuống khỏi ghế, lo lắng đi đến: "Chị bị bệnh ạ?"

"A?" Enomoto Azusa theo phản xạ có điều kiện dùng mu bàn tay áp lên mặt, đúng là cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng. Nhưng rất nhanh cô liền phủ nhận phỏng đoán của bọn nhỏ: "Không không, chị không sao hết."

"Là do trời nóng quá sao?" Tsuburaya Mitsuhiko cũng đã đi tới, cậu ngửa đầu nhìn cô: "Bây giờ cũng đã bắt đầu vào hè rồi, nhiệt độ hôm nay là 33 độ, đúng là cũng nóng thật."

"Không, cũng không phải đâu!" Enomoto Azusa vội vàng xua tay.

"Vậy thì là gì ạ?" Kojima Genta nhăn mày: "Chị Azusa, trông chị kỳ quái thật đấy. Sao cứ ấp a ấp úng vậy?"

Còn là vì cái gì nữa? Chẳng phải là do bị vị khách vừa rồi làm cho khiếp sợ sao? Mỗi con cá của cô ấy đều vô cùng đặc sắc, cái câu nói 6P kia làm cho Enomoto Azusa lập tức liền có chút suy tưởng. Rõ ràng biết là không nên, nhưng cô lại không nhịn được tưởng tượng một chút....... Huhuhu, sự thuần khiết của cô!

Cứ nhớ tới việc đó là Enomoto Azusa lại không nhịn được che mặt lại, cái này làm sao có thế kể với bọn nhỏ được chứ! Sẽ vấy bẩn chúng mất!

"Này này! Chị Azusa chị sao vậy? Sao chị lại che mặt lại? Là vấn đề rất khó nói sao?" Kojima Genta không hay biết gì truy vấn.

"Chị Azusa chỉ đang hơi mệt chút thôi." Lúc này Amuro Tooru bước ra giải thích, anh đặt bánh kem ở trên quầy cười nói: "Nếu các em đã đứng đây hết rồi thì ăn luôn ở đây nhé? Đây là tác phẩm mới của anh -- bánh kem mousse xoài.

Bởi vì cũng đã vào hè rồi, thời tiết càng ngày càng nóng, số lượng khách order đồ uống có đá tăng lên rất nhiều. Những loại bánh kem hồi trước bán được tuy cũng không ít, nhưng anh lại muốn làm một món mát mẻ hơn với mùa hè hơn. Nói đến trái cây mùa hè, chắc hẳn sẽ nghĩ ngay đến xoài và dưa hấu phải không? Dưa hấu thì thích hợp làm đồ uống, vậy thì muốn làm bánh kem đương nhiên phải chọn xoài rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, anh liền làm ra cái bánh mousse xoài này..... Đến đây, các em nếm thử xem?"

"Dạ ~~" Ba đứa nhóc quả nhiên nhanh chóng bị bánh kem hấp dẫn, không truy vấn Enomoto Azusa nữa.

Enomoto Azusa thở phào nhẹ nhõm, Edogawa Conan nhìn cô một cái.

"Oa~ Ngon thật đấy! Kem mousse mềm mềm mát mát, miếng xoài cũng thật lớn!" Yoshida Ayumi che khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì thích thú, "Chua chua lại ngọt ngọt."

Tsuburaya Mitsuhiko cũng vui sướng nheo mắt: "Vị ngọt và chua kết hợp rất vừa phải, lại không ngán chút nào! Ăn cùng với mousse mát lạnh, giống như đang được ăn kem vậy!"

Kojima Genta chỉ lo vui đầu mà ăn, lấy hành động biểu đạt suy nghĩ.

Amuro Tooru được khen cười tít mắt, bắt đầu tường thuật quá trình làm ra bánh kem mousse xoài: "Xoài này anh chọn là loại mới sản xuất trong nước. Tuy rằng số lượng xoài tự trồng ở Nhật Bản so với nhập khẩu từ nước ngoài ít hơn nhiều, nhưng hương vị lại thơm ngon và đậm mùi xoài hơn nhiều.

Xoài sau khi được cắt thành từng miếng nhỏ, sẽ đem xay nhuyễn cùng với sữa tươi rồi quấy đều với gelatin. Đánh đều bơ và đường sau đó trộn cùng với xoài xay nhuyễn, tạo thành kem mousse, cuối cùng cho thêm thịt xoài đã cắt nhỏ là được. Buổi sáng anh làm xong thì để vào tủ lạnh, đến lúc ăn đông lại là vừa."

"Đúng là hợp với mùa hè thật, vị của sữa cũng vừa đủ." Edogawa Conan bình luận: "Bởi vì vị ngọt chủ yếu là từ xoài, cho nên cũng không bị ngọt quá, không chỉ nữ mà nam cũng ăn được...... Chắc là sẽ rất được hoan nghênh."

"Vậy sao? Rất mong lời của Conan-kun sẽ thành sự thật." Tâm tình Amuro Tooru cực kỳ vui vẻ, quyết định vứt cái việc một rừng có muôn vạn loài kia ra sau đầu.

Chân đập mấy thuyền kia chỉ là vấn đề đạo đức cá nhân, anh không quản nổi, chi bằng dốc sức tận lực bảo vệ quốc gia là được. Hơn nữa trường hợp vừa rồi chỉ là thiểu số, phần lớn người dân Nhật Bản vẫn còn rất bình thường.

Cho dù có một số ít bất thường đi nữa thì cũng là tội phạm pháp luật. Giải quyết loại tội phạm này, chỉ cần có cảnh sát Nhật Bản thì nhất định sẽ không thành vấn đề. Ở phương diện này, anh vẫn rất tin tưởng đồng nghiệp của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi