HÔM NAY ÔNG CHỦ LẠI GHEN

Tài xế chạy tới rất nhanh, đón cả hai người.

Sau khi đến nhà Mẫn Đăng, Hoắc Sơ đưa người lên tận lần.

Mẫn Đăng mở cửa, quay đầu nhìn Hoắc Sơ.

Tóc Hoắc Sơ ướt, trên người cũng ướt, trên chân còn chen đôi giày của cậu mà với Hoắc Sơ thì cực nhỏ.

Hai người một người ở trong cửa, một người ở ngoài cửa. Gần như mở miệng cùng lúc.

“Vậy tôi đi trước đây.”

“Nếu không anh tắm trước đi.”

Hai người đều ngớ ra.

Mẫn Đăng muốn giải thích: “Tôi —— ”

“Vậy sao được.” Hoắc Sơ cười thản nhiên.

Mẫn Đăng: “...”

“Có phải anh hiểu lầm gì rồi không...”

“Tôi không hiểu lầm.” Hoắc Sơ nói xong lách người vào phòng.

“...” Mẫn Đăng bất đắc dĩ đóng cửa lại.

Trong căn phòng chỉ có một mình cậu thì dư xài, sau khi Hoắc Sơ đi vào lại làm nền cho căn phòng cực kỳ nhỏ.

Nhất là khi ngồi trên ghế sofa, hai chân cũng chen chúc ôm lấy, nhìn vô cùng đáng thương.

Mẫn Đăng đi qua kéo bàn trà nhỏ ra.

“Không sao, tôi thích chen…” Hoắc Sơ nói được một nửa hắt hơi một cái, phất tay nói: “Cậu nhanh đi tắm đi, cậu tắm xong rồi tôi tắm.”

Mẫn Đăng rót cho anh cốc nước ấm, cầm quần áo liền đi vào tắm.

Tắm xong đi ra, vừa định mở miệng gọi Hoắc Sơ, thì thấy Hoắc Sơ đã ngủ thiếp đi.

Hoắc Sơ nhắm mắt dựa vào ghế sofa, dưới mắt hơi thâm, sắc mặt mệt mỏi.

Nét mặt khi ngủ nhìn rất nghiêm túc, Hoắc Sơ thế này rất khác biệt.

Mẫn Đăng nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, đi vào phòng ngủ tìm bộ quần áo hơi rộng đặt trong phòng tắm. Lúc này mới đánh thức Hoắc Sơ.

“Tôi để quần áo ở bên trong, anh cởi quần áo ướt ra đưa cho tôi, tôi xem có thể hong khô được không.” Mẫn Đăng đứng bên ngoài cửa phòng tắm nói.

“Được.” Hoắc Sơ lên tiếng.

Trong cửa vang lên âm thanh cởi quần áo sột soạt, một lát sau, cửa mở ra một khe nhỏ. Một bộ quần áo được đưa ra.

“Làm phiền rồi.” Hoắc Sơ cười nói.

Mẫn Đăng nghe âm thanh cười nhẹ của anh, không hiểu sao ngứa lỗ tai, Nhận lấy quần áo lập tức chạy đi.

Đặt một cái băng ghế bên cạnh máy sưởi, vắt quần áo ngay ngắn lên ghế.

Đợi một lúc, trên quần áo dần nóng lên.

Cậu ngẩn ngơ, duỗi tay sờ sờ bụng. Chưa ăn cơm tối, cho tới bây giờ, quả thật hơi đói bụng.

Mẫn Đăng đi đến phòng bếp, rửa sạch nồi. Ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra nhấn mở phát sóng trực tiếp, đặt ở vị trí cũ.

Thời gian đã ba giờ sáng, một lát sau mới chậm rãi có một vài người xem.

—— người mất tích trở về.

—— hơn nửa đêm rồi chủ blog muốn để chúng tôi chết sao?

—— a a a a a xem tôi lướt đến cái gì!

Mẫn Đăng nhìn số người xem lên hai chữ số, liền nấu nước, lấy một túi sủi cảo đông lạnh còn dư bên trong tủ lạnh nhỏ ra.

“Hôm nay làm nước trong nấu nhanh sủi cảo đông lạnh…” Cậu vừa nói, vừa thêm nước tương.

Tình trạng của Mẫn Đăng đã tốt lên nhiều, có thể không căng thẳng nữa trả lời những câu hỏi lướt qua của dân mạng.

“Gần đây hơi bận xíu.”

“Giọng khàn là vì bị cảm.”

“Sống một mình.”

“Không có bạn gái... cũng không có bạn trai...”

Mẫn Đăng trả lời mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu không trả lời nữa, tập trung làm đồ ăn.

“Mẫn Đăng!” Hoắc Sơ đột nhiên gọi một tiếng.

Phòng ở quá nhỏ, cho dù hiệu quả cách âm tốt cũng vô dụng.

Mẫn Đăng và dân mạng yên lặng cùng lúc.

“Quần áo nhỏ quá, không mặc được.” Hoắc Sơ lại hô.

Mẫn Đăng luống cuống tay chân tắt lửa, vừa định xoay người đi nhìn xem.

Hoắc Sơ đã đi tới, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm.

Tuy rằng người đàn ông trong video cao quá, đám dân mạng chỉ có thể nhìn thấy phần từ cằm trở xuống, nhưng nên điên vẫn phải điên.

“Cả hai cái đều không mặc vừa ư?” Mẫn Đăng nhíu mày hỏi

“Ừm.” Hoắc Sơ thò đầu nhìn thoáng qua trong nồi, “Nấu gì vậy?”

“Sủi cảo, nếu không anh lên giường nằm một lúc trước đi?”

“Tôi cũng không lạnh lắm...” Hoắc Sơ nói xong thì hắt hơi một cái.

“Tôi lấy một cái chăn nhỏ cho anh khoác lên nha?” Mẫn Đăng lo lắng anh bị cảm.

“Không sao.”

Hai người tự mình nói, hoàn toàn không có chú ý tới cư dân mạng trong video đã xuất phát đến bệnh viện tầm thần từ lâu.

—— dáng người này tôi đã thấy được Thần mặt trời Prometheus Apollo thiên đường của nhân gian sao?

—— a a a a a hôm nay làm đồ ăn là xào lăn dân mạng hả? Tôi bạo quá mức đã nổ!!!

—— ô mài gót! Mẹ ơi cuối cùng con cũng nhìn thấy cơ thể của đàn ông! Tôi là đứa trẻ trưởng thành! Xin cho phép tôi không lễ phép cởi sạch quần áo, rụt rè lại ngượng ngùng nằm dưới chân anh! Mời chà đạp tôi đi!

—— ồn ào. Ngay tại lúc này không phải làm spa dưỡng ẩm một lần cho màn hình điện thoại không còn gì tốt hơn sao?? Các cậu có chuyện gì thế? Không nói với các cậu nữa, đầu lưỡi liếm hơi tê dại.

Mẫn Đăng đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn thoáng qua điện thoại im phăng phắc đặt ở kia.

Lại nhìn Hoắc Sơ xuất hiện bên trong màn hình điện thoại, lúng túng nói: “... Hình như tôi đang phát sóng trực tiếp.”

Hoắc Sơ: “...”

Hoắc Sơ cúi đầu liếc nhìn bản thân, im lặng trong chốc lát, bình tĩnh nói, “Thật ra tôi cảm thấy tôi có thể mặc vào.”

Anh quay lưng lại, ép buộc mặc áo thun trên tay vào, xoay người hỏi, “Thế nào?”

Mặc cũng mặc vào được rồi, Mẫn Đăng lại cảm thấy hơi quái lạ, nhưng lại không nói ra được quái lạ chỗ nào.

Liếc nhìn bình luận của dân mạng lướt qua trên điện thoại, lúc này mới hậu tri hậu giác đỏ vành tai.

—— tôi van cầu anh cởi ra đi, mặc vào càng sắc tình đó!!

—— a a a a a kéo! Khăn! Tắm! Xuống! Đừng muốn nghênh còn cự siết ra cơ ngực lớn của anh! Quá đáng!

Sau khi mặc vào bản thân Hoắc Sơ cảm thấy cũng không tệ lắm, bỏ sủi cảo vào trong nồi giúp Mẫn Đăng.

“Hôm nay muộn quá rồi.” Hoắc Sơ giả vờ như vô tình nói.

“Ừm.” Mẫn Đăng vội vàng gia vị.

“Bên ngoài hình như lại bắt đầu mưa.” Hoắc Sơ không ngừng cố gắng.

“Anh tránh ra một chút.” Mẫn Đăng đẩy anh ra đi lấy xì dầu.

Hoắc Sơ thở dài một hơi, đứng qua một bên.

Sủi cảo đã nổi lên rồi, Mẫn Đăng cầm cái muôi lớn để vớt, lại không ngờ một miếng sủi cả bên trong đột nhiên rơi ra.

Cậu vội vươn tay ra đỡ.

Một đôi tay tại đỡ được sủi cả trước cậu.

“Nóng như thế sao cậu lại có thể dùng tay đỡ?” Hoắc Sơ để miếng sủi cảo xuống, nhíu mày lắc lắc tay.

“... Tôi quên, tay anh sao rồi?” Mẫn Đăng nhíu mày lo lắng.

“Tôi không sao.” Hoắc Sơ cầm lấy cái muôi to vớt hết sủi cảo ra.

“Hôm nay đến ——” Mẫn Đăng chuẩn bị đóng phát trực tiếp, lại nhìn bình luận lướt qua trong video có phần mờ mịt.

—— hôm nay Cupid của tôi cũng không tin hôm nay không bắn chết hào quang màu tím của hai người.

—— phúc lợi đêm khuya, vũ khí sắc bén ăn với cơm! A a a a a a tôi đói nhào mạnh một phát tới nhấn hai người lên quầy bếp một người trên một người dưới!!

—— tôi ở sâu trong rãnh biển Đại Tây Dương, ra lệnh hai người nổi sóng lên cho tôi! Ùng ục ùng ục ùng ục ùng ục...

—— hôm nay! Tôi tuyên bố!! Chúng tôi đều là sủi cảo!!

Từng chữ Mẫn Đăng đều có thể đọc hiểu, nhưng tổ hợp lại với nhau đọc không hiểu gì cả.

“Đây là... Có ý gì?” Mẫn Đăng chăm học tốt hỏi.

Hoắc Sơ lại gần nhìn thoáng qua, mặc dù không thể hoàn toàn đọc hiểu, nhưng đoán được sơ sơ.

Cúi đầu hơi suy tư trong chốc lát, nghiêm túc nghiêm cẩn nói: “Ý là bọn họ cảm thấy hai chúng ta thích hợp ngủ chung trên một cái giường.”

Cứ cho là Mẫn Đăng phản ứng châm chạp đến mấy, nhưng lúc này cũng suy nghĩ ra chút ý tứ kia. Vành tai đỏ lên thử cười ha ha đi qua, “... Bọn họ đã hỏi ý của cái giường chưa.”

“Có thể không cần hỏi ý cậu hử!” Hoắc Sơ khiếp sợ.

“Không, tôi không phải —— ”

“Này, giường, mày đồng ý không?” Hoắc Sơ kêu, “Đồng ý tao sẽ khảm kim cương cho mày!”

Mẫn Đăng quả thực nghẹn họng nhìn trân trối, không phải lúc nãy Hoắc Sơ bị dội ngu rồi chứ.

Trực tiếp chưa dừng lại, dân mạng điên rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi