HÔM NAY PHÓ TỔNG ĐÃ BỊ VẢ MẶT CHƯA?



Editor: Song Ngư



Vưu Ly hơi ngạc nhiên, Giang Nghiêu thấy vậy thì giải thích, "Vợ tôi rất thích cô Vưu đây."
Câu này không phải giả, lúc trước Lam Dịch có theo dõi Vưu Ly qua TV, cũng rất hay khen diễn xuất của cô.
Tận cho đến khi Vưu Ly lên xe, Lam Dịch cầm tấm danh thiếp Vưu Ly mới vừa đưa nhưng nụ cười vẫn chưa giảm: "Cô bé này đúng là không tệ."
Đặc biệt khi nhìn thấy con bé thì bà bỗng cảm nhận được một cảm giác rất thân thiết quen thuộc.
"Mẹ, không phải con đã nói với mẹ sao, Vưu Ly vốn không phải là người vậy đâu, mẹ không biết cô ta bắt nạt con thế nào đâu!"
"Đủ rồi."
Vẻ mặt Giang Nghiêu không còn dễ gần như ban nãy nữa mà trở nên nghiêm khắc hơn: "Bố đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi, mắng chửi sau lưng người khác không phải là lề lối làm việc của nhà họ Giang, tuỳ hứng ầm ĩ một hai lần còn có thể tha thứ, nhưng nếu còn có lần thứ ba nữa thì đó chính là vấn đề bản chất của chính con."
Giang Miên bị mắng đến sững người, đôi mắt đỏ hoe, còn chưa kịp nói gì thì Lam Dịch đã thất vọng vuốt mặt cô ta: "Giang Miên, mẹ đã nói với con rồi, con phải đối xử chân thành với người ta thì người ta mới có thể đối xử nhiệt tình với con được, một người tốt hay xấu không thể thông qua sự đánh giá của người khác được mà phải tự mình cảm nhận."
Xung quanh đều có người đến người đi, Giang Miên quay đầu lau nước mắt, "Con xin lỗi bố mẹ, con biết rồi."
*
Trên đường trở về Nghiêm Quả Quả mới phát hiện ra khi nãy đầu gối của Vưu Ly bị trầy xước rách da, đỏ cả một mảng, làn da xung quanh quá trắng nên nhìn càng thêm rõ ràng.
Giọng nói của Nghiêm Quả Quả lập tức nghẹn ngào: "Làm sao bây giờ đây ạ, chị có đau không?"
Vương Tỉnh cũng xụ mặt, không nghĩ tới có một lát mà đã xảy ra tai nạn như thế, đang muốn mắng Nghiêm Quả Quả nhưng lại bị giọng nói của cô ấy khiến không còn tâm trạng nào để mắng chửi nữa.
Anh ấy chỉ nói một câu: "Thôi, sau này cô cảnh giác chút hơn đi."
Chuyện lần trước còn chưa đủ nhớ kỹ sao?
Vưu Ly cũng không để ý, cô cúi đầu nhìn rồi kéo váy che lại: "Không sao hết, bị thương nhẹ thôi, đừng nói với anh em, lát nữa em về khử trùng là được."
Giày cao gót kia không trụ vững, cô dùng cánh tay đỡ lấy cả người của bà Giang, người trên có lớp áo lông vũ, còn đầu gối bên dưới thì bị đập thẳng xuống.
Nghiêm Quả Quả chun mũi: "Nếu không chúng ta đi bệnh viện nhé?"
Lần này Vương Tỉnh không nhịn được nữa, trong lòng cảm thấy đầu óc của cô trợ lý này chắc đã mơ hồ rồi, bèn lớn giọng mắng: "Bây giờ không có gì lại chạy đến bệnh viện, cô muốn phóng viên đưa tin hay là thấy anh gần đây rảnh rỗi quá hả?"
"Chuyện lần trước cô vẫn chưa nhớ kỹ à, làm lâu vậy rồi mà không biết nghệ sĩ cần phải chú ý hơn sao?"
Nghiêm Quả Quả vốn đã sợ anh ấy, bị mắng xong thì không kìm được mà từng giọt nước mắt rơi xuống, vô cùng khó chịu.
Vưu Ly vỗ nhẹ cô ấy, màu son môi nude khiến hôm nay Vưu Ly bớt đi vài phần diễm lệ, cô cười nhạt nhìn Nghiêm Quả Quả để an ủi.
Sau đó, cô cất tay về, Vưu Ly đá ghế điều khiển đằng trước, ý bảo: "Anh đủ rồi đấy."
Vương Tỉnh nén giận, được rồi, em cứ che chở đi.
Anh ấy nhớ tới tình huống khi nãy, lập tức đổi giọng: "Ngoại trừ vụ hình chụp ở thang máy lần trước, em còn có chuyện gì liên quan tới Giang Miên không?"
"Ánh mắt cô ta nhìn em đầy oán hận đấy."
Vưu Ly nở nụ cười hờ hững: "Em đẹp hơn cô ta nên cô ta ghen ghét đó."
"....."
Được rồi, em đẹp nên em nói đúng hết.
Vương Tỉnh suy nghĩ một lúc, sau đó vẫn cảnh cáo: "Cô ta là con gái duy nhất của vợ chồng Giang Nghiêu và Lam Dịch, ảnh hưởng của giám đốc Giang trong giới này cũng không phải nhỏ, em bớt qua lại với cô ta đi."
Tính luôn lần ở câu lạc bộ, hai lần đều là do Giang Miên chủ động khiêu khích, Vưu Ly còn không thèm so đo với cô ta.
Có điều trước đây Vưu Ly nghe nói Giang Miên không phải là con ruột của vợ chồng Giang Nghiêu, mà là một đứa cháu gái của người đồng đội thân thiết của ông nội Giang Tĩnh, bởi vì bố mẹ mất sớm nên từ nhỏ đã được ông nội Giang nhận nuôi.
Khi ấy, vợ chồng Giang Nghiêu cũng bị mất đứa con gái ruột, ông của Giang Miên lại là người đồng đội đã qua đời của ông nội Giang, thế nên ông nội Giang đưa đứa nhỏ này cho con trai và con dâu nuôi dưỡng, cũng xem như để nguôi ngoai nỗi đau.
Những năm gần đầy, vợ chồng Giang Nghiêu Lam Dịch thưởng phạt với Giang Miên rất phân minh, cũng là làm hết trách nhiệm của bố mẹ, nhưng hai người cũng chưa từng từ bỏ tìm kiếm đứa con gái của mình. Nhưng ông Giang đã lớn tuổi rồi, cũng nhớ thương người đồng đội, tiếc thương Giang Miên từ nhỏ đã mồ côi bố mẹ, vì thế càng thêm cưng chiều cô ta, yêu cầu gì cũng đáp ứng, thế nên mới nuôi thành cái tính tiểu thư tuỳ hứng làm bậy như bây giờ.
Nếu không, hai người Giang Nghiêu và Lam Dịch tuyệt đối sẽ không dạy dỗ Giang Miên thành cái tính kiêu căng ỷ thế ức hiếp người khác như bây giờ.
Nhớ tới cảnh tượng lúc ấy, Giang Nghiêu trầm ổn điềm tĩnh, bà Giang thì dịu dàng hiền lành, hai người đứng chung một chỗ đúng là đẹp đôi.
Nhưng ánh mắt khi Lam Dịch nhìn Vưu Ly mang theo vài phần cô đơn và tiều tuỵ.
Vưu Ly chỉ đơn giản dán băng cá nhân lên miệng vết thương, đoàn phim đột ngột thông báo trong nhóm chat, bảo mọi người bây giờ nhanh chóng đến thành phố Z, đạo diễn Đinh thì một câu than ngắn một câu thở dài giải thích bên trong group chat:
"Trận tuyết này sẽ càng nặng hạt hơn, tôi đã hỏi thử rồi, bên thành phố Z cũng đang có tuyết rơi, có lẽ đêm nay sẽ có thể thấy khung cảnh tuyết rơi trắng xoá, chúng ta nhanh chóng đến thị trấn kia, quay cảnh diễn đó nhân lúc nền tuyết chưa hoà tan."
Cảnh tượng chân thật như vậy còn gây rung động hơn nhiều so với tuyết nhân tạo, đối với người luôn nghiêm khắc như Đinh Triều Diễn mà nói thì càng thêm kinh ngạc vui mừng.
Vưu Ly kiểm tra tất cả các chuyến bay, bởi vì nguyên nhân thời tiết nên nhiều chuyến bay đã bị chậm trễ, chuyến thích hợp duy nhất vào buổi chiều chỉ có một chuyến lúc hơn 2 giờ.
Lúc này Vương Tỉnh cũng rảnh nên cũng cùng đi với Vưu Ly, sau khi đưa cô về nhà thì cũng quay về sắp xếp hành lý.
Thành phố Z bao bao quanh bởi núi và sông, địa điểm quay còn là một thị trấn nhỏ cổ kính có khung cảnh rất xinh đẹp.
Mây trắng lượn lờ trên khắp dãy núi, nước sông chảy róc rách, tia nắng ban mai bình yên, buổi chiều tà thanh nhã, bầu trời xanh thẳm lùa từng cơn gió nhẹ, những con đường mòn quanh co, không còn là chốn phồn hoa như gấm nơi thành phố lớn mà là sự nhàn nhãn xa vời.
Trước đây Vưu Ly từng có nghe nói về cổ trấn ở thành phố Z, chỉ tiếc lần này họ tới vào mùa đông nên không thấy được cảnh rừng xanh um tùm và những con suối trong vắt.
Cảnh diễn lần này là cảnh cuối trong phim của cô và Đào Nhiên, Lý Mạt rời khỏi thành phố phồn hoa tấp nập mà trở về trấn nhỏ yên lặng lúc đầu của cô.
Trong khoảnh khắc kéo hành lý về lại nơi này, trước mặt Lý Mạt xuất hiện người mẹ duyên dáng hiền lành ở quê nhà, mẹ đang đứng ở cửa đón cô, dịu dàng vẫy tay gọi cô vào nhà.
Mà khi cô tiến thêm một bước nữa, giữa bầu trời đầy tuyết xuất hiện người đàn ông mà cô từng yêu, là người đã phong ấn trái tim cô, hai người từng chơi đùa giữa trời tuyết, cuối cùng là mệt mỏi nằm thở hổn hển trên nền tuyết. Lý Mạt nắm đầy tuyết, tay giơ cao lên, trong nụ cười còn lộ ra sự căng thẳng: "Chúng ta kết hôn đi."
Bóng người tan biến, ngoại trừ tiếng gió gào thét bên tai thì chỉ còn lại hai hàng nước mắt chầm chậm chảy xuống nơi khoé mắt.
Ảo tưởng đẹp đẽ ấy cuối cùng cũng biến mất.
Đạo diễn kêu một tiếng trong loa, nhân viên công tác lập tức bước lên, Nghiêm Quả Quả thì chuẩn bị túi chườm nóng cho Vưu Ly, cô mặc chiếc áo khoác dày ngồi trước màn hình xem đoạn phim phát lại.
Đinh Triều Diễn rất hài lòng, lần đầu bởi vì vấn đề động tác, hai người chỉ diễn dưới trời tuyết như vậy hai lần rồi thông qua, mọi người có thể kết thúc công việc sớm.
Đào Nhiên đi đến trước mặt cô, đưa cho cô một miếng giữ ấm, "Hai ngày trước cô mới bị sốt, cô dán lên đi."
Vưu Ly giậm chân vì lạnh, khi nãy nằm trên nền tuyết khiến quần áo của cô bị ướt đẫm, cô nhận lấy rồi nói "Cảm ơn" rồi nhanh chóng dẫn Vương Tỉnh và Nghiêm Quả Quả rời khỏi.
Đào Nhiên đến chỗ đạo diễn, xem lại đoạn phim vừa quay, đặc biệt là câu nói đầy chờ mong "Chúng ta kết hôn đi".
Bồ Anh vừa đến đây là lập tức yêu thích bầu không khí yên bình ở cái trấn nhỏ này, cô ấy chụp một tấm hình của khách sạn mình ở, sau đó đính kèm định vị rồi đăng trên nhóm bạn bè.
Sau một lúc đã nhận được rất nhiều lượt like và bình luận, hỏi về thể nghiệm ở đó.
Cầu thang gỗ cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, lúc lên lầu vang lên tiếng "cách cách" rất êm tai, trên chiếc bàn gỗ cây du trong và ngoài nhà có đặt mấy bộ ấm trà tử sa nhỏ, trên những khung cửa sổ kiểu cũ được làm bằng tấm ván gỗ có lất phất vài bông tuyết rơi, nhã nhặn chất phác.
Đây không phải là lần đầu Vưu Ly ở trong khách sạn nhỏ không có điều hoà cũng không có sưởi thế này, lúc trước khi quay phim cô cũng từng ở trong hoàn cảnh còn tệ hơn thế này, có điều lần này vừa bị bệnh lại vừa nằm trên nền tuyết lâu như vậy, thế nên khi vừa tắm xong thì cô liên tục hắt xì năm sáu cái.
Không biết Nghiêm Quả Quả tìm đâu ra cho cô một cái máy sấy, sau khi nhanh chóng sấy khô tóc thì bên chỗ Vương Tỉnh cũng đã liên lạc với bên khách sạn.
Cô có nói một tiếng với bên đoàn phim, sáng mai dậy sớm từ thành phố chạy đến.
Vưu Ly ở trên xe đã mơ màng sắp ngủ, đến khách sạn, cô vừa nằm ngủ không bao lâu thì tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
Bởi vì lúc trưa trao đổi số điện thoại ở trước cửa khách sạn, vì vậy khi Vưu Ly nhìn thấy tên cuộc gọi đến là "Giang Nghiêu" thì rất ngạc nhiên, bây giờ đã là 11 giờ rồi, lúc này gọi cho cô chắc là có việc gấp nhỉ?
*
Nghiêm Quả Quả đến khách sạn mới thấy tin nhắn của Thường Trật, thấy anh ấy chụp màn hình Bồ Anh đăng trên vòng bạn bè, mới trả lời: "Đúng vậy, tụi tôi mới tới đây, bởi vì có mấy cảnh diễn dưới tuyết."
Bồ Anh không có cảnh diễn trên nền tuyết, nhưng bởi vì trong ký ức của Vưu Ly nên cần cô ấy lướt qua, chỉ vì một giây trên phim mà cô ấy cũng phải đi tới đây.
Thường Trật cảm thấy đúng là trùng hợp, thế là hớn hở gửi định vị của mình cho Nghiêm Quả Quả,
"Trùng hợp ghê, chúng tôi cũng đang ở thành phố Z nè!"
Hôm qua Phó Thời Dục mới vừa đến công ty con ở thành phố Z, Di Thành là trụ sở chính của tập đoàn bao gồm ngành công nghiệp chính như giải trí, bất động sản và điện tử. Còn công ty con dưới trướng của Duệ Tinh thì Phó Thời Dục từ lâu đã có ý định tách nó ra riêng và triển khai quản lý tập trung.
Tuần trước, hội đồng quản trị mới vừa thông qua đề án, nên tuần này anh đích thân đến đây khảo sát tình hình địa phương, định trước tiên quy hoạch lại mấy công ty điện ảnh ở thành phố Z, bây giờ Phó Thời Dục đang ở trong văn phòng của công ty con.
Có điều Thường Trật cũng không nói nhiều, chỉ tám mấy chuyện gần đây với cô ấy thôi.
Hôm nay Nghiêm Quả Quả bị mắng nên tâm trạng khá tệ, cũng nói nhiều chuyện hơn, thế là cuộc trò chuyện quay lại lúc lần đầu gặp sếp Phó.
Nghiêm Quả Quả: "Lúc đó tụi tôi ở bên cạnh hai người đó, có điều hai người không ở trong phòng."
Thường Trật thấy tin nhắn này thì nhớ tới một chuyện, ngón tay từ dời tới dời lui trên màn hình, lưỡng lự có nên hỏi hay không.
Lúc cậu ấy đang rối rắm thì Nghiêm Quả Quả đã nói trước: "Đúng rồi, tôi còn đưa cho hai người một túi quà đó, sếp Phó của anh có nhận được không?"
Còn không phải nhận được sao, thẻ phòng bên trong.....
"Túi đồ đó là của cô Vưu kêu cô đưa sao?"
Nghiêm Quả Quả trả lời rất nhanh: "Đúng vậy, chị Ly bảo tôi đưa qua đó, ai ngờ lúc tôi đi vào nhìn khắp nơi mà không thấy ai cả."
Tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn, thấy Thường Trật hỏi như vậy thì lập tức hứng thú: "Trong đó có gì thế?"
Thường Trật: "Cô không biết sao?"
Nghiêm Quả Quả lấy làm lạ: "Sao chúng tôi biết được chứ, lúc đó bên ngoài có một người khác đưa tới bảo là giao cho anh Phó, chị Ly nghĩ chắc là đưa nhầm nên mới kêu tôi đưa qua cho hai người."
Thường Trật lập tức kinh ngạc: "Cô cô cô, cô nói lại lần nữa xem!"

Song Ngư: Tuần này chỉ một chương thôi, chương sau tận 9k chữ, tức là bằng 3-4 chương bình thường lận :). Bắt đầu từ chương sau thì số chương cũng nhiều hơn gấp đôi, có khi gấp ba nên tốc độ ra chương sẽ chậm hơn so với mấy chương đầu.
Thêm một chuyện nữa là mình sắp tổ chức game GiveAway trên page facebook, nếu bạn nào muốn tham gia thử vận may nhận quà thì hãy vào page facebook để theo dõi nhé ^^
Chương sau sẽ bắt đầu set pass. Mọi thông tin xin vui lòng đọc mục , những chương pass câu hỏi thì gợi ý sẽ được cập nhật ngay khi truyện được đăng. Mình sẽ không trả lời bất cứ câu nào hỏi về pass!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi