HÔM NAY PHU NHÂN HÒA LI CHƯA

Dư Tích Tuyết vẫn luôn nhớ về chuyện của Diệp Ngọc, trực giác mách bảo Dao phu nhân và Như phu nhân chắc chắn không có ý tốt gì, cái này luôn làm nàng ấy lo lắng bất an.

Nói thì cũng kỳ quái, nhìn qua thì người con phụ nữ kia nhu nhu nhược nhược, nhưng mặc kệ chuyện gì xảy ra, sống lưng luôn thẳng tắp, cứ khiến nàng ấy để ý hết sức.

Cho nên khi Quý Duệ đến đây, nàng ấy nói chuyện này ra.

“Thân thể phu nhân thoạt nhìn thật sự không thoải mái, nếu không đừng để nàng ấy làm lụng vất vả.”

Biểu cảm Quý Duệ có chút gì đó không rõ: “Nàng vì tránh phiền toái mà diễn đủ đường ha.”

“Phu nhân nhìn không giống……” Dư Tích Tuyết muốn nói không giống như diễn trò, lại thấy Quý Duệ hoàn toàn không có ý tin tưởng, chỉ có thể im lặng.

“Việc này cứ để nàng ấy phụ trách đi, nàng cố gắng đừng xen vào, đừng để bản thân bị tính kế.”

Lời nói Quý Duệ mang theo sự quan tâm, lại có thể nghe ra sự tín nhiệm, cái này làm Dư Tích Tuyết dân lên chút ngọt ngào trong lòng.

Bản thân khác với những người khác đúng không nhỉ?

Như thường lệ, Quý Duệ thong thả ung dung uống xong một ly trà rồi đứng dậy, Dư Tích Tuyết cũng vội đứng dậy đi theo hắn, tay túm chặt góc áo hắn.

“Gia, hôm nay cũng không thể ở lại ư?”

Quý Duệ quay đầu nhìn thoáng qua cánh tay túm mình, ánh mắt nhu nhược đáng thương của người con gái cực kỳ giống với người nào đó trong trí nhớ, nhưng lại không cách nào khiến lòng hắn dâng lên sự thương tiếc. Hắn quay đầu đi: “Hôm nay có chuyện gấp, lần sau lại đến với nàng.”

Dư Tích Tuyết cắn môi chậm rãi buông lỏng tay, trơ mắt nhìn Quý Duệ không hề lưu luyến đi khỏi cửa.

Nàng ấy thật sự không hiểu người đàn ông này, rõ ràng vinh quang cưới mình vào cửa, mỗi ngày đều đến gặp mình. Nhưng mà hành động với mình chỉ dừng lại trong lễ nghĩa, không hề ngủ lại. Ánh mắt nhìn mình, giống như nhìn một người khác thông qua mình vậy.

Rốt cuộc vì sao lại cưới mình?

Đoạn Vân Tri cảm nhận được gần đây tâm trạng Diệp Ngọc rõ ràng tốt hơn không ít, bệnh của nàng vốn bị ảnh hưởng bởi tâm trạng, nay tâm trạng ngày càng tốt, dẫn đến sắc hồng trên mặt cũng nhiều hơn hẳn.

“Hôm nay phu nhân uống thuốc sảng khoái quá.”

Diệp Ngọc ngượng ngùng đặt cái chén không sang một bên: “Uống lâu rồi, cũng không đắng như vậy.”

Thật ra là vì có chuyện vui mừng đúng không? Trong mắt Đoạn Vân Tri có ý cười, biết kẹo trong tay áo không cần lấy ra nữa.

“Đúng rồi!” Diệp Ngọc gọi chàng lại khi chàng chuẩn bị rời đi, “Ván cờ lần trước, ta đã hạ cờ xong.”

Nàng lấy một tờ giấy từ trong lồng ngực đưa qua, Đoạn Vân Tri hơi sửng sốt sau đó nhận lấy.

Diệp Ngọc bưng nước trên bàn lên uống một ngụm, giương mắt thấy Đoạn Vân Tri vẫn ở đó, bèn hỏi: “Đoạn đại phu còn chuyện gì sao?”

Đoạn Vân Tri cúi đầu che giấu cảm xúc trong ánh mắt: “Không có gì, ta xin cáo lui.”

Mãi đến khi về phòng mình, chàng mới mở ra tờ giấy mà chàng siết chặt trong tay.

Quân đen quả nhiên đã thêm một quân nữa, chàng nhẹ nhàng vuốt ve, tưởng tượng đôi tay của Diệp Ngọc cũng tinh tế vuốt ve qua từng chỗ.

“Ta đã không thể chịu đựng bản thân chỉ là một người ngoài cuộc. Chắc hẳn nàng cũng không nhớ rõ ta phải không?”

Lúc trước được người tiện tay cứu lấy, lại khiến cuộc đời của cậu bé thay đổi.

Thư tịch bày bừa bộn khắp nơi trong phòng tối tăm này, cho dù đã thành thần y trong mắt người đời, cho dù có nghiên cứu như thế nào, duy chỉ người con gái này, chàng không cứu được.

“A, thần y.” Chàng cười châm chọc, việc làm của chàng, chỉ vì một người mà thôi.

Chuyện dựng sân khấu kịch vẫn rơi xuống người Diệp Ngọc, Quý Duệ đã lên tiếng, nàng không thể không nhận lấy. Chỉ là việc mệt nhọc này, thân thể lại hơi không chịu nổi.

Đoạn Vân Tri thấy nàng như thế, lông mày chưa từng giãn ra.

“Phu nhân, về gánh hát, ta thật ra có quen biết, không biết có thể đề cử cho người hay không.”

“Ồ?” Diệp Ngọc cười cười, không đồng ý cũng không từ chối, “Ta nhìn qua trước đã.”

Thật ra Diệp Ngọc cũng không muốn nhận ơn nghĩa này của Đoạn Vân Tri, nàng biết đối phương muốn sẻ chia một ít giúp nàng, nhưng nếu Đoạn Vân Tri muốn giúp nàng, hơn nửa đều sẽ qua tay Lâm Phong.

Nàng bây giờ không muốn liên quan một chút nào đến Lâm Phong.

Nhưng mà gánh hát Đoạn Vân Tri giới thiệu thật sự không thể bới ra tật xấu.

Ngay cả Dư Tích Tuyết nhìn thấy cũng vỗ tay ở bên cạnh: “Thế mà kinh thành lại có gánh hát như vậy, hát hay hơn nhiều so với những gánh hát mà thiếp đã xem. Phu nhân cảm thấy như nào?”

Diệp Ngọc ở bên cạnh tuy có chút miễn cưỡng trong lòng, nhưng cũng không thể nói lên lời chê bai, chỉ có thể mỉm cười phụ họa: “Thật sự rất đáng xem.”

“Vậy thì lão phu nhân cũng sẽ vừa lòng, bà ấy thích nhất những cái này.”

Diệp Ngọc hơi liếc mắt nhìn thoáng qua, Dư Tích Tuyết đã giúp mình nhiều ngày, không thể nói là cố hết sức, nhưng ý tốt lại rất rõ ràng. Nàng không nghĩ ra một phu nhân không có quyền thế bị chèn ép khắp nơi như nàng, cuối cùng hấp dẫn nàng ấy ở điểm nào.

Nhưng mà thật tình cũng được giả dối cũng thế, Diệp Ngọc không có tâm tư kết giao, vẫn luôn là thái độ không mặn không nhạt.

Nhưng thật ra vì có nàng ấy, lần này có nhiều chuyện dễ dàng hơn nhiều, dù sao thì bây giờ nàng ấy là thị thiếp được Quý Duệ cưng chiều.

Nhận thấy được ánh mắt nàng, Dư Tích Tuyết cũng quay đầu nhìn nàng một cái, lại không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì từ trong ánh mắt nàng. Dư Tích Tuyết đột nhiên cảm thấy nàng và Quý Duệ đúng là có chút giống nhau, một người là mặt không biểu cảm, một người vĩnh viễn mang theo ý cười ôn hòa, nhưng đều giấu đi cảm xúc chân thật.

Chuyện gánh hát cuối cùng quyết định như vậy, chuyện dựng sân khấu kịch còn liên quan đến phòng thu chi, Diệp Ngọc bị chèn ép rất nhiều.

Ban ngày còn tốt, vừa đến tối ngực lập tức khó thở như bị cái gì đó đè nặng.

Diệu Tình nghỉ tạm ở gian ngoài, Diệp Ngọc biết nàng có động tĩnh gì thì thị lập tức phát hiện, vì không muốn bị thêm phiền toái, chỉ có thể cố gắng giấu động tĩnh trong ổ chăn.

Có mấy lần nàng cảm thấy sớm chết vì không thể thở nổi, nhưng lại sống sót một cách kỳ lạ.

Cho ta thêm chút thời gian nữa là tốt rồi, đợi Quý Ninh trở về, chỉ cần có thể nhìn nó một cái, bản thân chết cũng không tiếc.

Diệp Ngọc cầu nguyện như vậy, lại đột nhiên nghe thấy có tiếng sáo du dương truyền vào từ ngoài cửa sổ.

Tiếng sáo uyển chuyển nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ truyền vào tai nàng, như có sức mạnh xoa dịu. Nàng thật sự cảm thấy lồng ngực không bị đè ép nữa, hô hấp cũng dần dần đều đặn.

Cơn buồn ngủ chậm rãi ập đến, Diệp Ngọc cảm thấy bản thân đã ngủ một giấc ngon lành rất lâu, nhưng mà không biết tiếng sáo từ đâu lại, dường như thổi suốt đêm ở trong mơ.

Ngày hôm sau khi nàng tỉnh lại trời đã sáng rồi, Diệp Ngọc biết thời gian chắc chắn không còn sớm. Vừa mới đứng dậy, Diệu Tình đã từ bên ngoài đi vào.

“Phu nhân tỉnh rồi?” Diệu Tình cười hỏi.

Diệp Ngọc oán trách nhìn thị một cái: “Sao lại không gọi ta? Chỗ lão phu nhân còn chưa đi đâu!”

“Hiếm khi phu nhân ngủ ngon như vậy, sao nô tỳ nỡ gọi người dậy được. Nô tỳ đã sai người đến cáo ốm, dù sao lão phu nhân đã không hài lòng với người, không thể tệ hơn nữa rồi.”

Diệp Ngọc bị lời nói của thị làm nghẹn họng, cả kinh nhìn trân trối: “Lá gan ngươi đúng là ngày càng lớn.”

Diệu Tình chỉ cười cười bắt đầu chuẩn bị quần áo cho nàng, sống chết trước mặt, còn gan lớn gan nhỏ gì nữa? Bây giờ thị tận tâm tận lực hy vọng Diệp Ngọc có thể vui vẻ hơn.

“Phu nhân, hôm nay muốn mặc bộ nào?”

Diệp Ngọc tùy tay chỉ một bộ trong đó, sau đó tùy ý để Diệu Tình thay quần áo cho mình. Sau khi tràn đầy năng lượng lại thấy mệt mỏi, bèn trộm túm ống tay áo Diệu Tình ngăn cản tiến độ thị thay quần áo cho mình.

“Diệu Tình, ngươi đến chỗ lão phu nhân xin nghỉ, sau đó lại đến chỗ Tuyết phu nhân từ chối cho ta đi! Hôm nay ta không muốn đi.”

Diệu Tình hơi buồn cười: “Còn nói nô tỳ ngày càng lớn gan, phu nhân mới là người được một tấc lại muốn tiến một thước nhở?”

“Còn dám tranh luận, ai mới là người được một tấc lại tiến lên một thước!”

Hai người vừa nói cười vừa chỉnh trang xong, Diệp Ngọc ngồi vào bàn chuẩn bị dùng cơm, nhìn Diệu Tình đang sắp xếp chén đũa, đột nhiên mở miệng hỏi.

“Nhưng mà Diệu Tình này, tối hôm qua ngươi có nghe thấy tiếng sáo gì không?”

“Tiếng sáo?” Diệu Tình ngẩn người, động tác trên tay cũng lập tức ngừng lại, “Không có mà! Có phải nô tỳ ngủ say như chết không? Phu nhân người lại một đêm không ngủ ư?”

Nhìn Diệu Tình lo lắng, Diệp Ngọc nhanh chóng xua tay: “Không phải không phải, tối qua ta ngủ khá ngon. Mà cũng phải, trong phủ lấy đâu ra tiếng sáo? Chắc do ta nằm mơ.”

Diệu Ngọc biết vì nàng nên tinh thần Diệu Tình trong khoảng thời gian này luôn căng thẳng, có động tĩnh gì lập tức tỉnh lại. Nhưng nếu không nghe thấy, có lẽ nàng chỉ đang nằm mơ, nhỉ? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi