HÔM NAY PHU NHÂN HÒA LI CHƯA

Kể từ ngày hôm đó, rất lâu sau Quý Duệ cũng không xuất hiện trước mặt Diệp Ngọc.

Trái lại, Diệp Ngọc phái người tới xin phép hắn tới chùa Vân Am dâng hương.

Quý Duệ nghe xong, trên mặt không có biểu tình gì, trầm mặc nửa ngày mới lơ đãng nói: “Tùy nàng ấy.”

Phúc Quý biết, đây có nghĩa là đồng ý, đương nhiên, khi đáp lời, thái độ của hắn ta hòa nhã hơn nhiều so với Quý Duệ.

“Diệu Tình cô cô, gia nói, phu nhân muốn đi thì cứ đi, chỉ là phải mang thêm vài người hầu, đến nơi nhớ chú ý an toàn.”

Lời này sao có thể là lời Quý Duệ nói cơ chứ? Diệu Tình biết rõ trong lòng nhưng cũng chỉ có thể giả ngu: “Cảm ơn gia đã quan tâm, làm phiền Phúc Quý ngươi lo lắng rồi, ta sẽ chuyển lời tới phu nhân.”

“Được.”

Sau khi nhận được lời đáp, Diệu Tình trở lại trong viện, Diệp Ngọc dường như đã sớm biết được kết quả, đang vui vẻ sắp xếp đồ dùng. Nàng có chút buồn cười: “Như thế này ai không biết còn tưởng rằng phu nhân muốn bỏ trốn mất.”

Diệp Ngọc cười, ánh mắt mơ màng: “Sẽ có một ngày như thế.”

Diệu Tình cảm giác hôm ấy Diệp Ngọc nói muốn rời đi, có lẽ thật sự không phải là niềm hứng khởi nhất thời. Nhưng Diệp Ngọc đã quay đầu tự mình thu dọn đồ đạc, thị chỉ có thể bất đắc dĩ tiến lên.

“Nhưng mà phu nhân, bây giờ tuyết vẫn đang rơi, trời giá rét, nô tỳ sợ sẽ khiến phu nhân chết cóng mất.”

Diệp Ngọc trách cứ nhìn thị một cái: “Ta còn đang sợ chết vì buồn chán đây. Ngươi không muốn đi ra ngoài một chút sao?”

“Thật ra là…” Diệu Tình khẽ liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn quyết định nói thật, “Muốn ạ.”

“Còn không phải sao. Có thời gian nghĩ nhiều như vậy không bằng đi tìm cho ta mấy bộ y phục dày một chút.”

“Chuyện này tất nhiên phải làm rồi.” Không cần nàng nói, Diệu Tình cũng sẽ làm như vậy.

Diệp Ngọc buồn cười mà nhìn dáng vẻ bận rộn của thị, không khó nhìn ra một tia vui mừng.

Quả nhiên, đại viện này đâu chỉ giam cầm một mình nàng.

Có lẽ là do Phúc Quý cố ý dặn dò, cỗ kiệu của Diệp Ngọc chính là cỗ kiệu mà chỉ khi lão phu nhân trong phủ đi ra ngoài mới được dùng, đã vậy còn sắp xếp cho người đánh xe ngựa và đầy tớ đi theo.

Lúc nhìn thấy sự bố trí này, Diệp Ngọc cũng không hề cảm thấy có thụ sủng nhược kinh, nàng cười cảm tạ Phúc Quý, sau đó lên kiệu.

Khi xe ngựa đi qua con đường náo nhiệt ầm ĩ, Diệu Tình không kìm nén được mà lén lút kéo một góc rèm che lên xem, Diệp Ngọc trong lòng hơi khó chịu, nàng biết người này để ý cảm xúc của mình đến thế nào, nên cố ý nhắm mắt dưỡng thần, giống như không hề chú ý tới động tác của thị.

Xe ngựa ra khỏi thành, dọc theo con đường đi tới chùa Vân Am.

Danh khí của chùa Vân Am trong kinh thành rất cao, hương khói dồi dào, nghe nói những quan lại hiển đạt của kinh thành đều phải tới đây bái lạy.

Những ngày đầu năm là thời điểm hương khói nhộn nhịp nhất, vốn dĩ phải là như thế.

Diệp Ngọc đi trên đường cảm thấy người mình đụng phải có phần ít ỏi, cho tới khi đến nơi mới nhận ra  không phải bản thân gặp ảo giác, chùa Vân Am vốn đông như trẩy hội, giờ đây tuy vẫn có người qua lại nhưng rõ ràng quạnh quẽ hơn nhiều.

Đến Diệu Tình cũng ngạc nhiên: “Sao hôm nay lại ít người như vậy?”

“Cũng phải,” Diệp Ngọc cười, “Chẳng lẽ ta mới mấy năm chưa tới mà nó đã suy tàn thế này ư?”

“Sao lại thế được?” Diệu Tình lập tức phản bác, “Mấy ngày trước còn nghe người trong phủ nói nơi đây đông người lắm mà! Phải rồi, Vân Uyển cô nương và thiếu gia từng tới đây cũng nói người đông khủng khiếp.”

“Nói như vậy có lẽ là chúng ta chọn được thời điểm tốt.” Diệp Ngọc nhìn ngôi chùa thiền âm vấn vít, “Chúng ta vào trước đi đã.”

“Vâng.” Diệu Tình lên tiếng, đi theo sau nàng, những nô bộc khác đều tự giác chờ ở bên ngoài.

Mùi đàn hương bay khắp không gian, tiếng gõ mõ nhịp nhàng, cùng với thanh âm đọc kinh văn diễn cảm, khiến tâm trạng Diệp Ngọc dần dần lắng lại.

Nàng quỳ gối trước tượng Phật, tượng Phật ánh kim với vẻ mặt hiền từ mà đầy xót thương, như đang đồng cảm với nỗi đau khổ của chúng sinh.

Diệp Ngọc nhắm mắt dâng hương cầu nguyện.

Lần đầu tiên, nguyện vọng của nàng không còn đặt lên người Quý Ninh, Quý Ninh có thể nương tựa vào tướng phủ, hiện tại nàng chỉ mong Diệu Tình có chốn đi về.

Lúc từ Phật đường trở ra, trụ trì chùa Vân Am Nguyệt Tịch phương trượng đang đứng đợi ở phía bên kia, trông thấy nàng thì tiến lại hành lễ: “Phu nhân.”

“Phương trượng.” Diệp Ngọc đáp lễ.

“Không biết Diệp tiểu thư đến, không thể tiếp đón từ xa được rồi.”

“Đừng như vậy, phương trượng thật khách khí quá.” Nguyệt Tịch phương trượng vẫn là người mà khi còn trẻ Diệp Ngọc quen biết, khi đó ông ấy gọi bản thân là Diệp tiểu thư, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi.

Nguyệt Tịch cười: “Khó được thấy Diệp tiểu thư đến đây, không biết có thể mời người tới hậu viện trò chuyện không?”

Diệp Ngọc cũng không cự tuyệt. “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Nói chuyện phiếm cùng Nguyệt Tịch là một chuyện rất vui vẻ, nghe ông ấy giảng về thiền lý, cùng với không khí trang nghiêm của chùa chiền, lúc nào cũng khiến lòng người bình thản.

“Diệp tiểu thư hôm nay dường như im lặng hơn rất nhiều.” Nguyệt Tịch nhìn Diệp Ngọc cả buổi gần như chỉ cười mà không nói.

Diệp Ngọc vẫn chưa phát hiện: “Vậy sao?” Nàng hồi tưởng lại một bản thân khéo ăn khéo nói ngày trước, “Phải nói rằng trước kia ầm ĩ quá.”

Trong mắt Nguyệt Tịch lóe lên một tia than thở: “Có lẽ trải qua nhiều thứ, ngôn ngữ đã trở nên vô lực rồi.”

Là như vậy phải không?

“Vậy phu nhân, đã từng cảm thấy đau khổ chưa?”

Nguyệt Tịch lại hỏi, dường như đây là lần đầu tiên ông ấy dùng “Phu nhân” để xưng hô với Diệp Ngọc.

Diệp Ngọc cúi đầu, trong mắt hiện lên vô vàn cảm xúc, cuối cùng cũng chỉ khẽ cười một tiếng: “Chúng sinh đều khổ, ta chẳng qua chỉ là một trong số đó thôi.”

Khi nàng từ biệt Nguyệt Tịch ra khỏi chùa, Diệu Tình đang nói chuyện cùng một nô bộc trong nhà, biểu cảm hơi sốt ruột, trông thấy Diệp Ngọc đi ra thì vội vàng tới đón.

“Phu nhân.”

“Sao vậy?” Diệp Ngọc hỏi.

“Vừa rồi người hầu nói đường chúng ta xuống núi bị tuyết phủ kín rồi.” Diệu Tình nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.

“Bị tuyết phủ kín rồi sao?” Diệp Ngọc liếc nhìn trời, tuy rằng quả thực có tuyết rơi, nhưng đâu đến mức phủ kín cả con đường nhỉ? “Lúc chúng ta tới đây không phải vẫn tốt sao?”

“Đúng thật là!” Diệu Tình trong lòng vô cùng lo lắng, nếu như không thể quay về thì phải làm sao bây giờ, hôm nay phu nhân vẫn còn chưa uống thuốc, “Nhưng mà phu nhân đừng sốt ruột, nô tỳ đã bảo bọn họ đi khai thông đường rồi, hôm nay vẫn có thể trở về.”

Diệp Ngọc bật cười: “Ta không sốt ruột. Ngươi mới là người đang sốt ruột kìa. Cùng lắm thì ở lại đây nghỉ ngơi một đêm là được.”

“Sao có thể thế được? Ôi phu nhân, bên ngoài lạnh quá, chúng ta vào bên trong chờ đi.”

Diệp Ngọc gật đầu, lại trở vào chùa. Tiểu hòa thượng thấy các nàng vừa đi đã quay lại nên cố ý chuẩn bị một phòng nghỉ tốt cho hai người chờ đợi, lại kêu gọi thêm người trong chùa cùng đi khai thông đường.

Diệu Tình vốn ngồi bên trong chờ cùng nàng, nhưng bởi vì sốt ruột mà cứ đứng ngồi không yên, không ngừng nhìn ra bên ngoài, dường như đang đợi người báo tin trở về. Cuối cùng vẫn không kiềm chế được tâm tình đang nôn nóng.

“Phu nhân, ta vẫn nên qua đó xem tình hình thôi. Nếu tuyết thật sự đã lấp kín, chúng ta cũng không thể không làm phiền trụ trì một chút.”

Diệp Ngọc không muốn để thị đi, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của thị thì biết chắc chắn thị không ngồi yên được, cho nên đồng ý ngay.

“Ngươi đi trên đường cẩn thận một chút.”

“Nô tỳ biết rồi.” Nói xong Diệu Tình lại quay đầu dặn dò một câu, “Phu nhân người tuyệt đối không được chạy lung tung đâu đấy.”

Diệp Ngọc bất đắc dĩ nhìn theo bóng nàng rời đi, chẳng lẽ bản thân là trẻ con sao?

Diệu Tình đi rồi, Diệp Ngọc một mình ngồi ở trong phòng một lúc lâu, tuyết bên ngoài hình như càng lúc càng lớn, nàng buông chén trà trong tay đi ra ngoài.

Những vết tích trên sân được phủ lên một tầng tuyết mới, Diệp Ngọc giẫm lên trên lại vạch ra một đường dấu chân.

Nàng đứng trên sân, cảm nhận từng bông tuyết rơi xuống, chẳng bao lâu, một phiến ô đột nhiên xuất hiện phía trên nàng.

Diệp Ngọc ngẩng đầu nhìn chiếc ô trên đầu mình, lại theo cán dù nhìn về phía chủ nhân.

Người đàn ông mặc y phục trắng muốt, như muốn hợp thành một thể với trời tuyết, dung mạo anh tuấn nhuốm màu tang thương của năm tháng, nhưng lại để lộ ra một ý vị khác biệt. So sánh với Diệp Ngọc, hắn ta ăn mặc có vẻ quá mức đơn bạc, có điều không hề cảm nhận được một chút lạnh lẽo.

Giờ phút này, hắn ta vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Diệp Ngọc, chỉ đưa ô ra, che trọn vẹn đỉnh đầu của nàng.

Diệp Ngọc cũng không quá bất ngờ, mở miệng gọi: “Lâm tướng quân.”

Thời điểm Quý Duệ hạ triều, nghe được lời mấy vị quần thần hỏi chuyện nhau.

“Triệu đại nhân, hôm nay không phải ngươi được nghỉ phép sao? Hôm qua còn nói muốn tới chùa Vân Am, sao lại tới thượng triều?”

“Ôi! Ngươi không biết gì sao? Chùa Vân Am hôm nay bị Lâm tướng quân bao hết rồi! Hắn nói hôm nay thanh tràng, kinh thành này còn có ai không có mắt dám …” Nói đến nơi đây, hắn ta đột nhiên nhìn về phía người đàn ông đang đen mặt phía trước, lập tức sợ tới mức tim rơi lộp bộp, nếu như nói kinh thành này thật sự có kẻ không có mắt, vậy không phải là người này thì còn là ai nữa.

Mấy người đều cung kính khom lưng: “Thừa tướng đại nhân.”

“Lâm Phong bao hết chùa Vân Am?”

Giọng điệu của Quý Duệ không lên không xuống, nhưng lại khiến tất cả mọi người xung quanh rùng mình một cái.

“Bẩm đại nhân, đúng vậy.”

“Hôm nay?”

“Phải ạ.”

Trả lời xong ngẩng đầu lên, trước mắt đã không còn bóng người, tất cả thở phào nhẹ nhõm, ai cũng cảm giác giữa ngày đông bị dọa cho toàn thân lạnh toát.

“Quan hệ không tốt giữa Thừa tướng đại nhân và Lâm tướng quân, thật đúng là mười năm như một!”

“Đúng vậy đó, mọi người chẳng phải đều là thần tử sao, thù nào oán nào mà có thể có thể ghi hận nhiều năm như thế.”

Một vị đại thần lớn tuổi bật cười: “Các ngươi chẳng lẽ không biết sao? Lâm tướng quân và phu nhân của Thừa tướng đại nhân đã từng là thanh mai trúc mã, nghe nói hai nhà còn định hôn ước rồi.”

“Không phải chứ?” Mọi người bắt đầu sôi nổi bàn luận.

“Sao lại không phải? Việc này những người lớn tuổi một chút đều biết, các ngươi còn quá trẻ.”

“Vậy chẳng phải chính là mối thù đoạt thê hay sao?”

“Cũng không đúng,” ánh mắt người nọ hiện lên suy nghĩ sâu xa, “Nghe nói năm đó là Lâm tướng quân chủ động từ hôn, mà nội tình, e rằng không phải thứ chúng ta có thể tìm hiểu.”

Mọi người tuy rằng tò mò, nhưng cũng không ai thật sự muốn điều tra, cả hai đều không phải người mà bọn họ có thể đụng tới, nghe được một chút bí mật là đủ rồi.

Phúc Quý đang ở ngoài hoàng cung chờ Quý Duệ hạ triều, hắn ta lạnh tới mức không ngừng hà hơi, mong chủ từ của mình có thể ra nhanh một chút, sau đó trông thấy Quý Duệ quả thật bước ra tức khắc vội đứng thẳng người.

“Gia.”

Bước chân của Quý Duệ rất nhanh, người còn chưa tới trước mặt đã nghe thấy tiếng: “Chuẩn bị roi ngựa cho ta.”

“Dạ?” Phúc Quý nhất thời không kịp phản ứng lại.

Quý Duệ mất kiên nhẫn cướp lấy cây roi trong tay hắn ta, xoay người nhảy lên ngựa.

Phúc Quý nhìn con ngựa đang giương vó, cuối cùng mới nhớ ra, vội vã đuổi theo sao: “Gia! Nơi này là đường Thừa Đức.”

Đường Thừa Đức ở cửa hoàng cung, không cho phép cưỡi ngựa.

Nhưng Quý Duệ hình như không nghe thấy, roi vung lên, ngựa dưới thân đã phóng như bay ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi