HÔM NAY PHU NHÂN HÒA LI CHƯA

Tuy rằng Quý Duệ tạm thời đè xuống lửa giận, nhưng cũng không hề cứ thế bỏ qua, khi trở về trong phủ liền căn dặn người hầu lục soát trong viện của Diệp Ngọc.

Diệp Ngọc biết hắn vẫn luôn hoài nghi mình có liên can tới Lâm Phong, nhưng nàng trước giờ chưa từng liên lạc với hắn ta, đương nhiên sẽ chẳng có gì, cho nên chỉ đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi.

Bọn người hầu xuống tay cũng không biết nặng nhẹ, căn phòng đang yên lành chẳng bao lâu đã hỗn loạn như vừa gặp phải trộm.

“Đại nhân!” Tiếng gọi của thị vệ khiến Diệp Ngọc vẫn luôn cúi thấp đầu ngẩng lên, chỉ thấy người nọ cầm một phong thư đưa Quý Duệ đang ngồi ở phía bên kia.

Diệp Ngọc hơi sửng sốt, đồ vật trong phòng mình nàng đương nhiên rõ hơn ai hết, vậy mà lại chưa bao giờ trông thấy một phong thư như vậy.

Quý Duệ liếc mắt nhìn Diệp Ngọc một cái mới mở phong thư, lấy thư bên trong ra, càng xem sắc mặt càng trầm xuống.

Diệp Ngọc vừa thấy sắc mặt của hắn liền biết rằng trong thư tuyệt đối không phải điều gì tốt, nàng lập tức nghĩ tới có người ở hãm hại mình, lại không biết thư có nội dung gì.

Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, Quý Duệ tựa hồ chưa xem hết đã vò nát thư trong tay.

“Các ngươi lui xuống trước đi.” Hắn hạ lệnh cho người hầu, mọi người theo thứ tự lui ra, chỉ có Diệu Tình thấy tình hình không ổn, không dám để Diệp Ngọc một mình ở nơi này.

Diệp Ngọc đưa mắt ra hiệu với thị, biểu tình có chút nghiêm khắc, Diệu Tình cắn môi, cuối cùng vẫn không cam lòng lui xuống.

Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Quý Duệ ném phong thư đã bị vò nát trong tay mình xuống đất. 

Diệp Ngọc đi tới phía trước nhặt lấy, nét chữ quen thuộc khiến nàng hơi sửng sốt, chính là nét chữ khỏe khoắn của Lâm Phong, người nàng yêu nhất khi còn trẻ, thậm chí còn đặc biệt phỏng lại suốt một khoảng thời gian, đương nhiên sẽ quen thuộc đến nỗi liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

Tuy biết Lâm Phong đang tìm mọi cách chia rẽ mình và Quý Duệ, có điều, tay của hắn ta, sao có thể với tới tận đây?

Diệp Ngọc vẫn còn chưa hiểu rõ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay lấy đi phong thư.

“Ta đang đợi nàng phủ nhận, nàng có thể giải thích.”

Diệp Ngọc cảm thấy nực cười, thậm chí đến diễn cũng không diễn nổi nữa: “Quý Duệ, cho dù sự thật thế nào cũng chỉ chờ ta phủ nhận thôi sao? Ngươi đang tính lừa mình dối người ư? Vì cái lòng tự tôn nực cười đó của người…..”

Lời còn chưa dứt, người đã bị hung hăng đẩy xuống ghế thái sư bên cạnh, nàng bị đau kinh hô một tiếng, không kịp phản ứng, người đàn ông đang trong cơn lửa giận đã tới gần, chân đè vào bắp chân nàng.

“Vậy mà ngươi dám! Vậy mà ngươi còn dám dây dưa với hắn ta!” Quý Duệ coi những gì nàng nói như lời thừa nhận, tức đến nỗi mắt đều hiện lên tơ máu, “Quả nhiên ngươi vẫn thích hắn, có phải không? Trước kia nói ta tiếp cận ngươi vì có tâm tư khác, không phải ngươi cũng làm ra dáng vẻ thâm tình, nhưng kỳ thực vẫn luôn nhớ mãi không quên hắn ta đấy sao?”

Diệp Ngọc không trả lời, nếu như có thể, nàng hy vọng kẻ mắt mù trước kia bị nhu tình giả dối của người này lừa bịp không phải là bản thân hơn ai hết.

“Diệp Ngọc,” giọng của Quý Duệ bỗng nhiên dịu lại, thậm chí còn mang theo một tia cầu xin không dễ phát hiện, “Phủ nhận ta, nói không phải.”

Diệp Ngọc quay mặt không nhìn hắn, rồi lại bị Quý Duệ bóp cằm xoay trở về.

Hắn nhìn Diệp Ngọc cười lạnh: “Ta nói, Diệp Ngọc à, ngươi có hèn hạ hay không hả? Lúc trước ta có thể lật đổ Diệp gia, Lâm Phong hắn đã bỏ ra bao nhiêu sức lực? Bây giờ vừa mới giả bộ thâm tình, ngươi đã phạm tiện để tha thứ?”

“Quý Duệ!” Diệp Ngọc nghe hắn nhắc tới Diệp gia, thật sự đã bị con người vô sỉ này chọc tức, “Ngươi còn có mặt mũi nói những lời này ư! Xét đến cùng, không phải Lâm Phong bị các ngươi châm ngòi ly gián sao, ngươi khiến cả Diệp gia tuẫn táng theo người trong lòng mình, còn muốn thế nào nữa? Ngươi còn muốn thế nào? Rốt cuộc ta nợ ngươi cái gì?”

Giọng nói của Diệp Ngọc càng ngày càng kích động, nàng hận Lâm Phong, nhưng hết thảy so với nỗi hận đối với kẻ chủ đạo Quý Duệ, lại không đáng nhắc tới.

Nếu không phải bản thân mắt mù coi trọng hắn, Diệp gia cũng đâu đến nỗi như thế. Suy cho cùng, người nàng hận nhất, phải là chính mình.

Quý Duệ nhìn ánh mắt căm hận của Diệp Ngọc, bỗng nhiên bình tĩnh lại, đưa tay xoa nhẹ khóe mắt đang dần đỏ lên, lẩm bẩm nói nhỏ.

“Không sai, chính là như vậy, ta hận cha ngươi giết người ta yêu, ngươi hận ta lật đổ Diệp gia, chúng ta nên như thế, Lâm Phong chẳng qua chỉ là quân cờ hai câu nói đã có thể lừa gạt, hắn dựa vào cái gì mà chen vào giữa chúng ta.” Không biết là hắn đang nói cho ai nghe, “Chúng ta sẽ dây dưa cả đời như thế này.”

Diệp Ngọc nghĩ tới khả năng đó lập tức cảm thấy tuyệt vọng, quả thật là cả đời, chỉ có điều đời này của bản thân sẽ kết thúc trước một bước, nàng lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì cơ thể đang dần lụi tàn của mình.

Quý Duệ cuối cùng cũng rời đi, không nói thêm gì nữa.

Khi Đoạn Vân Tri tới, thứ chàng nhìn thấy lại là khung cảnh người hầu đang ra ra vào vào dọn dẹp lại căn phòng hỗn độn.

Diệu Tình vốn ở bên cạnh chỉ huy bỗng liếc mắt trông thấy chàng, ngay lập tức đi lên đón.

“Đoạn đại phu, ngài tới thật đúng lúc, phu nhân vừa mới động khí, ta sợ ảnh hưởng đến thân thể, nếu ngài đã tới, vậy phiền xem giúp chúng ta.”

Chuyện Quý Duệ nổi giận ở Hinh viên, phủ Thừa tướng không còn ai không biết, bệnh tình của Diệp Ngọc không thể có sự thay đổi cảm xúc quá lớn, Đoạn Vân Tri bởi vì lo lắng cho nên vừa nghe được việc này lập tức vội vội vàng vàng chạy đến.

“Đây là việc tại hạ nên làm, làm phiền Diệu Tình cô cô đi thông báo.” Cho dù trong lòng có gấp gáp muốn thấy người, chàng cũng không thể không duy trì phong độ, lạnh nhạt nói.

Diệu Tình đưa chàng tới sảnh trước, lúc này mới đi mời Diệp Ngọc.

Diệp Ngọc đang chống đầu ngồi cạnh bàn, sự khó chịu của thể xác và tinh thần trộn lẫn vào nhau, khiến nàng có chút tiều tụy, khi nghe được Đoạn Vân Tri tới cũng nhíu nhíu mày.

“Diệu Tình, ngươi mời hắn trở về đi, lúc này ta không muốn gặp người ngoài.”

“Nhưng mà phu nhân,” Diệu Tình vẫn lo lắng cho tình trạng thân thể của nàng, “Đoạn đại phu tới cũng tới rồi, vẫn nên để hắn xem đi. Hay là nô tỳ đưa hắn tới đây….”

“Diệu Tình……”

Giọng nói của Diệp Ngọc lộ ra vẻ vô lực, khiến lồng ngực Diệu Tình co rút đau đớn một hồi, cuối cùng vẫn đồng ý,

“Vâng, thưa phu nhân, vậy ta đưa đại phu quay về.”

Mắt thấy thị sắp ra khỏi phòng, Diệp Ngọc như đột nhiên nghĩ tới điều, gọi thị lại: “Đợi chút.”

Diệu Tình lập tức dừng bước: “Phu nhân có chuyện gì sao?”

“Hình như quả thật ta hơi không thoải mái, vẫn nên để Đoạn đại phu tới xem đi.”

Diệu Tình thấy nàng nói như vậy, trên mặt lộ ra chút vui sướng: “Vâng, để hắn tới xem dù sao vẫn yên tâm hơn chút.”

Diệp Ngọc mỉm cười gật đầu.

Thấy sắc mặt Diệp Ngọc không thay đổi quá nhiều, Đoạn Vân Tri khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng không dám thiếu cảnh giác, chàng biết người con gái này giỏi che giấu cảm xúc đến cỡ nào.

“Đoạn đại phu, đúng là lần nào cũng kịp thời như vậy.” Diệp Ngọc cười nói.

Đoạn Vân Tri bởi vì lo lắng cho nàng nên cũng chưa nghe ra ẩn ý ngoài lời nói.

“Phu nhân, xin phép cho ta bắt mạch.”

Diệp Ngọc nhìn chàng một lúc mới đưa tay ra.

Đoạn Vân Tri sờ lên mạch nàng, tâm bỗng lạnh mất một nửa, một cơn tức giận bất ngờ dâng lên, chàng cũng không biết bản thân rốt cuộc đang tức giận ai, giọng điệu nghiêm trọng hiếm thấy.

“Phu nhân, hẳn là ta đã từng nói, bệnh của người quan trọng nhất chính là phải điều tiết cảm xúc. Nếu đã là bệnh nhân của ta, mạng này đã không chỉ là của mình người, nếu như cứ tùy tiện như vậy…” Chàng nói đến đây, bỗng nhiên không biết phải nói tiếp ra sao, nếu như nàng tùy tiện như vậy thì bản thân sẽ thế nào? Đoạn Vân Tri không nghĩ ra nổi lời nhẫn tâm nào có thể nói ra.

Diệp Ngọc thở dài: “Khiến Đoạn đại phu lo lắng rồi.”

Đoạn Vân Tri nghẹn một hơi, có chút tức giận không quan tâm đến nàng, xoay người sang chỗ khác viết phương thuốc.

Diệp Ngọc nhìn bóng dáng của chàng, do dự nửa ngày mới nói: “Trước kia Đoạn đại phu có nói, ngươi và Lâm tướng quân là quan hệ chủ tớ?”

Đoạn Vân Tri vốn dĩ đã hạ quyết tâm không để ý tới nàng, nhưng nghe thấy nàng cùng mình nói chuyện lại không có cách nào im lặng, chỉ có thể rầu rĩ “ừ” một tiếng.

“Vậy… Không biết Lâm tướng quân giao cho ngươi nhiệm vụ gì?” Diệp Ngọc lại hỏi một câu.

Bút trên tay Đoạn Vân Tri dừng lại, lúc này rốt cuộc chàng cũng nhận ra lời nói của Diệp Ngọc có gì không đúng.

“Phu nhân đây là có ý gì?”

“Ta chỉ là có chút tò mò,” Diệp Ngọc cười khẽ, “Gánh hát mà Đoạn đại phu giới thiệu cho ta, kết quả vũ đài bị sụp. Ta tới chùa Vân Am, Lâm tướng quân dường như đã biết tin từ sớm, còn có…” Còn có phong thư trong phòng nàng, Diệp Ngọc nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nổi, Lâm Phong đã mua chuộc ai làm việc này, nàng nhìn chằm chằm Đoạn Vân Tri, quan sát vẻ mặt của chàng.

Sắc mặt Đoạn Vân Tri hơi xám lại, dường như không thể tin được hỏi lại nàng: “Phu nhân đang hoài nghi ta sao?”

Diệp Ngọc quả thực nghi ngờ hắn, cũng không thể không nghi ngờ hắn, chỉ có hắn mới làm được những chuyện đó, nhưng hiện giờ trông thấy dáng vẻ bị tổn thương của hắn, Diệp Ngọc lại cảm giác bản thân hơi quá đáng, dù sao Đoạn Vân Tri trước giờ điều dưỡng thân thể cho mình không thể nói không tận tâm tận lực.

Nghĩ đến đây, nàng bắt đầu hối hận bản thân hỏi quá lỗ mãng.

“Xin lỗi, là ta…”

“Chuyện gánh hát quả thực là ta bắc cầu,” Đoạn Vân Tri gượng gạo cắt ngang lời nàng, “Ta chỉ nghĩ như vậy có thể giảm bớt gánh nặng cho người, không hề biết hắn còn có kế hoạch như vậy. Còn về những chuyện khác, ta đều không biết. Thỏa thuận giữa ta và Lâm tướng quân chỉ giới hạn trong phạm vi chữa khỏi bệnh của người, chỉ thế mà thôi.”

Nhìn bộ dạng thẳng thắn của chàng, Diệp Ngọc càng thêm áy náy: “Thật xin….”

“Có điều,” Đoạn Vân Tri lại lần nữa ngắt lời nàng, “Tuy không biết nhưng ta cũng tán thành. Ta cũng hy vọng người rời đi.”

Diệp Ngọc nếu như còn ở trong phủ bị Quý Duệ ba ngày hai lần làm kích động, chỉ sợ ngay cả nửa năm cũng không trụ nổi.

Đoạn Vân Tri phải cấu tay mình đến chảy máu mới có thể khắc chế bản thân không nói cho người con gái này biết, ta vì nàng mà đến, thỏa thuận cùng Lâm Phong chỉ là tìm cho mình lý do để tiếp cận nàng thôi.

Nhưng nhìn thấy sự mỏi mệt khó giấu của Diệp Ngọc, chàng biết, người con gái này đã không thể nào tiếp thu thêm những chuyện bất ngờ khác nữa, chỉ đành khắc chế lại những xúc động của mình.

Diệp Ngọc thấy biểu cảm Đoạn Vân Tri khi rời đi vẫn rất kỳ quái, có vẻ như thật sự tức giận rồi.

Nếu như tức giận thì cũng tốt, tốt nhất là rời đi trong nỗi tức giận. Cơ thể này của bản thân quả thực không xứng để hắn hao tâm tổn trí như thế. Cho dù cảm thấy rất có lỗi, những ý niệm trào ra trong đầu Diệp Ngọc lại chỉ có như vậy.

Nghe tin Quý Duệ phát điên ở Hinh viên mà chạy tới còn có còn có Quý Tinh Hoa, y tới đúng lúc đụng phải Đoạn Vân Tri đi ra, y vừa mới nhìn rõ mặt, người đó đã vội vàng bỏ đi.

Quý Tinh Hoa nhìn theo bóng dáng chàng đăm chiêu suy nghĩ, quay sang hỏi Diệu Tình vừa tiễn hắn.

“Diệu Tình, đó là ai vậy?” 

“Đó là đại phu trong phủ chúng ta, tới thăm bệnh cho phu nhân!” Diệu Tình trả lời.

“Ồ.” Quý Tinh Hoa cảm thấy có vài phần không thích hợp, trông người này sao lại quen mắt như vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi