HÔM NAY PHU NHÂN HÒA LI CHƯA

Khi Quý Ninh nhìn thấy Diệp Ngọc, trong mắt hiện lên nét vui mừng, bước chân đi đến càng nhanh hơn chút: “Mẫu thân! Thân thể người tốt hơn chưa?”

Diệp Ngọc vẫn cười như thường với cậu ta, không nhìn ra sự khác thường: “Ừ, tốt hơn rồi.”

“Vậy là tốt rồi, trước đó vài ngày không được gặp người, con vẫn luôn lo lắng. Hôm nay nếu không có việc gì, hay là con và mẫu thân….” Có lẽ Quý Ninh thật sự vui mừng vì nhìn thấy nàng, thoạt nhìn có nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng mà chưa nói xong đã bị Diệp Ngọc ngắt lời.

“Không phải ngươi đến thăm mẹ ngươi à?”

Nụ cười của Quý Ninh hơi cứng lại, lúc này mới nhớ đến mục đích chính bản thân đến đây: “Vâng….” Cậu ta vừa thấy Diệp Ngọc đã cực kỳ vui vẻ nên quên mất.

“Vậy vào nhanh đi,” Diệp Ngọc cười săn sóc, “Tình huống hiện giờ của nàng có vẻ không tốt lắm.”

“Tình huống không tốt lắm là sao ạ?” Quý Ninh vốn do dự giữa đi gặp ả và nói thêm mấy lời với Diệp Ngọc, vừa nghe xong cũng không rảnh lo rối rắm, “Con đi gặp bà ấy trước đây.”

“Ừ.” Diệp Ngọc gật đầu, dẫn theo Diệu Tình đi qua bên cạnh cậu ta.

Bước chân đi vào trong phòng của Quý Ninh hơi ngừng lại, cậu ta quay đầu nhìn bóng dáng Diệp Ngọc rời đi, cứ cảm thấy quái quái chỗ nào, dường như không thể ngăn được một sự bi thương lan tràn trong lòng.

“Mẫu thân….” Cậu ta lẩm bẩm kêu một tiếng, có loại xúc động muốn đuổi theo.

Trong phòng vang lên tiếng “choang” thanh thúy ngừng bước chân cậu ta, đó là tiếng đồ sứ vỡ tan tành, liên tưởng đến Diệp Ngọc vừa mới nói tình huống không tốt lắm, Quý Ninh hạ quyết tâm, nhanh chóng đi vào phòng.

“Mẹ!” Khi cậu ta đi vào, chỉ thấy trên mặt đất đầy mảnh nhỏ và bộ dạng Hà Thủy Dao ngã ngồi trên mặt đất, cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, nhanh chóng đỡ ả, “Mẹ, mẹ sao thế? Đứng lên trước đã, nếu bị thương thì sao giờ?”

“Cút.”

Giọng nói trầm thấp của Hà Thủy Dao nghe rất bình đạm, nhưng ẩn chứa cảm giác mưa gió sắp đến, khiến Quý Ninh vô thố cho rằng mình nghe nhầm: “Mẹ?”

“Mẹ? Ha,” nghe đứa con của người phụ nữ mình ghét nhất gọi mẹ mười mấy năm, Hà Thủy Dao chịu đựng loại tra tấn này chỉ vì lý do duy nhất là vì đây là vũ khí sắc bén để tra tấn Diệp Ngọc. Nhưng mà bây giờ chút giá trị này Quý Ninh cũng không có, Hà Thủy Dao càng nghĩ càng thấy buồn cười, cũng thật sự buồn cười, “Thật sự rất buồn cười đó Quý Ninh, ngươi biết ta ghét ngươi gọi ta là mẹ đến nhường nào không?”

Tuy tính tình ả thất thường, nhưng đối xử với Quý Ninh cũng coi như hòa ái, càng đừng nói đến chuyện sẽ nói ra những lời độc ác này, Quý Ninh nhất thời sững sờ ở đó, muốn gọi ả, nhưng vừa mở miệng lại nhớ đến ả vừa nói nên không dám.

Người phụ nữ trước mặt như thay đổi thành một người khác, trên mặt không nhìn ra chút thân thiết thường ngày nào.

Hà Thủy Dao chống thân thể lung lay đứng lên, một tay hất cánh tay Quý Ninh muốn nâng ả, ả quả thật là bị Diệp Ngọc ép muốn nổi điên.

Từ khi có trí nhớ, trên tất cả phương diện ả không thể bằng Diệp Ngọc, ả hao tổn tâm cơ mới có thể đứng vững gót chân ở nhà, được cha cưng chiều giữa một đám tỷ muội, Diệp Ngọc thì sao? Cái gì cũng chẳng cần làm, là bảo bối của toàn Diệp phủ, có thanh mai trúc mã đi theo sau làm tùy tùng.

Người kia cái gì cũng không làm, đã có thể đạt được hết thảy, cuối cùng còn gả cho Quý Duệ người đàn ông như thiên thần, hưởng hết cưng chiều.

Ghen ghét với Diệp Ngọc, dường như đã dung hòa vào xương tủy của Hà Thủy Dao, ả vốn dĩ cho rằng cả đời sẽ như vậy, giống như con chuột trong cống ngầm lén nhìn lên Diệp Ngọc, mọi chuyện lại đột nhiên có biến chuyển.

Diệp phủ sụp đổ, Diệp Thần đã chết, Diệp Ngọc cũng bị Quý Duệ vắng vẻ. Ả cho rằng bản thân có cơ hội, bày hết tâm cơ gả vào phủ Thừa tướng, có thể gả cho người đàn ông như Quý Duệ, dù làm thiếp thì sao? Huống chi, Diệp Ngọc đã mất đi sự sủng ái, lại không có Diệp gia để dựa vào, ngày tháng bản thân gạt ngã nàng ta để trở thành chính thê sắp đến.

Nhưng mà khi vào tướng phủ, ác mộng của ả mới chân chính bắt đầu.

Cái người giống kẻ điên kia yêu Diệp Ngọc, nhưng không chịu thừa nhận, tra tấn nhau đến chết cũng không chịu buông tay, đó là thế giới người khác không thể chen chân vào được.

Thế giới của Quý Duệ, chỉ có một mình Diệp Ngọc, Hà Thủy Dao bi ai phát hiện sự thật này, cái tên Diệp Ngọc, lại lần nữa là cơn ác mộng ả không thể tránh khỏi.

Ả chỉ có thể giả bộ không hiểu quan hệ của hai người này, nắm chặt quyền lực trong tay, để người nào nhìn thấy mình mới là người chân chính cầm quyền ở hậu viện phủ Thừa tướng, duy trì phong cảnh vô hạn ngoài mặt.

Nhưng mà bây giờ, ngay cả cái này ả cũng không có, lần đầu tiên Hà Thủy Dao thật sự cảm nhận được sự sụp đổ, đối với Quý Ninh, sự ghen ghét tràn đầy trong lòng ả cuối cùng không ức chế được, chỉ cảm thấy trong lồng ngực bị nghẹn sự buồn bực, cần phải nhìn thấy người khác thống khổ mới cảm thấy thống khoái hơn chút.

“Quý Ninh, ngươi có biết ta hận ngươi nhiều như nào không, lúc trước ta nên nhìn ngươi chết đi, ngươi sống chính là đang nhắc nhở ta, ta thất bại đến mức nào, ngay cả đứa con của mình cũng không có. Ngươi nghĩ vì sao ta nuôi ngươi? Ngươi sẽ không thấy được khi ta ôm ngươi đi, gương mặt tuyệt vọng kia của Diệp Ngọc, thật sự suốt đời này ta sẽ không quên, bắt đầu từ khi đó, ta hạ quyết tâm phải nuôi ngươi cho tốt, khiến ngươi trở thành cái gai trong lòng nàng ta.”

“Mẹ….. Đừng nói nữa…. Đừng nói những lời này.” Sắc mặt của Quý Ninh trở nên cực kỳ tái nhợt, cậu ta cảm thấy bản thân chắc đang nằm mơ, sao mẹ có thể nói những loại lời này với mình, thậm chí cậu ta còn véo tay mình, hy vọng tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này.

Hà Thủy Dao lại cực kỳ vui sướng, sao có thể chỉ có một mình ả thống khổ? Dù sao mình bây giờ, chẳng còn cái gì hết.

“Nhưng bây giờ ta đã không còn cách nào lợi dụng ngươi để kích thích nàng ta, Quý Ninh, ngươi đã bị từ bỏ, bị nàng ta từ bỏ.” Nó đến đây, ả còn tặc lưỡi, “Chậc, đồ vô dụng.”

“Không có khả năng,” nghe được lời này, ý thức của Quý Ninh lập tức quay về, phản bác như một lẽ đương nhiên, “Mẫu thân sẽ không từ bỏ ta.”

Hà Thủy Dao nhìn cậu ta như vậy, chỉ cười lớn tiếng, cười đến mức chảy nước mắt: “Quý Ninh, ngươi quá coi trọng bản thân. Ngươi biết không? Nàng ta biết ta hạ độc đoạn hương tuyệt đường nối dõi cho ngươi thì chạy đến nói với ta cái gì? Nói cảm ơn, cảm ơn ta đã ngáng phía sau của Quý Duệ. Ngươi xem, ngươi đối với nàng mà nói, chẳng qua cũng chỉ như thế.”

Nếu những lời trước đó của Hà Thủy Dao với Quý Ninh là sét đánh ngang tai, thì lời này dường như đã rút hết sức lực của cậu ta.

Đầu óc cậu ta vang lên ầm ầm, tiếp thu luân phiên hai sự thật là mẹ hạ độc mình và mẫu thân sau khi biết lại phản ứng lãnh đạm, ngáng phía sau? Cậu ta sẽ không có con ư?

Quý Ninh bất giác lui về sau hai bước, dựa vào tường đỡ lấy cơ thể gần như đã nhũn ra của mình.

Cậu ta thành như vậy, Hà Thủy Dao trong chốc lát lại cảm thấy vui vẻ, trong chốc lát lại cảm thấy dù sao Diệp Ngọc bây giờ cũng không quan tâm, làm Quý Ninh thống khổ thì có thể như nào?

“Đấu hơn nửa đời, cuối cùng là ta thua.” Ả không hề nhìn Quý Ninh, chỉ lẩm bẩm tự nói như vậy, biểu cảm hoảng hốt không biết đang nghĩ gì.

Quý Ninh miễn cưỡng lấy lại thần, thậm chí không rảnh xem Hà Thủy Dao như thế nào, lung lay trốn khỏi phòng.

Thủ vệ tò mò nhìn Quý Ninh lao ra như mất hồn, ở phía sau gọi hai tiếng, không nghe được đáp án chỉ có thể lắc đầu đóng rầm cửa lại, trong phòng lại chìm vào bóng tối.

Sau khi Diệp Ngọc về viện thì luôn đọc sách ở bàn, mãi đến khi sắc trời tối lại, Diệu Tình ở cạnh thắp đèn cho nàng.

“Phu nhân, nếu không thì đi nghỉ ngơi đi?”

Diệp Ngọc lắc đầu: “Không vội.”

Diệu Tình im lặng, sau đó lại mở miệng: “Phu nhân đang lo cho thiếu gia ư? Đoạn đại phu y thuật cao minh như vậy, nếu không để Đoạn đại phu đi khám cho thiếu gia.”

Ngón tay Diệp Ngọc hơi động, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không vội.”

Diệu Tình không hiểu nàng đang nghĩ gì, cũng không nói nữa.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng ồn ào vang lên, trong màn đêm yên tĩnh cực kỳ chói tai, Diệu Tình nhíu mày, đang định ra ngoài xem cho rõ lẽ, Diệp Ngọc ở sau gọi thị lại: “Diệu Tình, không cần ra ngoài.”

Diệu Tình ngừng lại, thị không hiểu ý này, chẳng lẽ phu nhân biết ai đến? Tập trung lắng nghe, thế mà thị nghe được giọng của Quý Ninh: “Phu nhân, là thiếu gia!”

“Ừ, ta biết.” Diệp Ngọc buông sách trong tay xuống.

Bên ngoài Quý Ninh không biết thoát khỏi sự dây dưa của thị vệ như nào, vọt đến ngoài cửa phòng Diệp Ngọc, nhưng không dám xông vào, chỉ có thể ở ngoài gọi nàng: “Mẫu thân.”

Tiếng nói kia run rẩy, giống như đứa trẻ gặp ấm ức bên ngoài, tìm kiếm sự che chở của mẹ.

Diệu Tình quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Ngọc, thấy nàng không dao động, chỉ đành tiếp tục ngừng tại chỗ.

Bên ngoài Quý Ninh gọi một tiếng không nhận được sự đáp lại, lại tiếp tục gọi: “Mẫu thân, mẫu thân…”

Cậu ta kêu tiếng này càng ấm ức hơn tiếng nọ, biểu cảm Diệp Ngọc hơi hoảng hốt, trong trí nhớ, cũng từng có hình ảnh giống vậy.

Bởi vì nghịch ngợm khiến thầy dạy học tức giận bỏ đi, cô bé bị phạt đứng ở trong viện, nàng ấm ấm ức ức đợi trời tối, cuối cùng không nhịn được chạy đến phòng cha gõ cửa.

“Cha, cha!” Nàng vừa gõ cửa vừa khóc thút tha thút thít, chỉ gọi hai tiếng, cửa phòng lập tức mở ra.

Diệp Thần vốn định giữ uy nghiêm của người cha, vừa thấy bé đáng thương khóc như xé lòng, lại mềm lòng, ngồi xổm xuống bế nàng lên.

“Được rồi được rồi, không phải cha đang ở đây ư? Khóc cái gì?”

Diệp Ngọc ghé đầu vào vai ông, khóc không dừng được: “Cha…. Có phải không cần con nữa không? Bên ngoài rất tối… Con sợ lắm.”

Nàng khóc quá nhiều, sụt sịt liên tục, nói chuyện cũng không thành câu.

Diệp Thần cực kỳ đau lòng, cũng hối hận bản thân phạt quá nặng, vỗ lưng thuận khí cho nàng: “Sao cha lại không cần con gái cưng của cha được? Cha sẽ không bao giờ bỏ con. Nhưng về sau không được trêu chọc người khác nữa, biết chưa?”

“Dạ.”

Không bao giờ bỏ nàng, đây là hứa hẹn của cha với con cưng của mình, nhưng hứa hẹn tương tự, nàng không có cách nào cho Quý Ninh. 

Nàng rất xin lỗi Quý Ninh, không có cách nào cho nó quá nhiều tình thương của mẹ, không có cách nào cho nó một gia đình toàn vẹn. Nàng làm mọi thứ có thể làm, bây giờ nàng cũng phải vì chuyện của bản thân, cho nên không thể mềm lòng nữa.

Quý Ninh nhìn cửa phòng đóng chặt, trái tim rơi xuống không ngừng, nhưng vẫn không chịu rời đi.

“Thiếu gia,” giọng nói của Diệu Tình vang lên từ bên trong, “Phu nhân đã đi ngủ, có chuyện gì, mai rồi nói sau.”

Trong lòng Quý Ninh cháy lên hy vọng, cậu ta mở miệng cầu xin: “Diệu Tình cô cô, ta cũng chỉ muốn nói với mẫu thân mấy câu thôi.”

Diệu Tình cắn môi không biết mở miệng như nào.

“Ngươi ở đây làm gì?”

Giọng nói của Quý Duệ như một chậu nước lạnh tạt đến, khiến Quý Ninh trở về hiện thực, theo bản năng lui về sau hai bước để tránh đường.

“Cha.”

Quý Duệ nhíu mày, mặt hiện lên vẻ không vui: “Không biết mẫu thân ngươi đang dưỡng bệnh à? Tối rồi ồn ào nhốn nháo ở đây làm gì?”

“Dạ….. Con xin lỗi,” tim Quý Ninh đau thắt lại, mẫu thân đến chỗ Hà Thủy Dao, chắc chắn hắn đã biết, chuyện mình trúng độc chắc chắn hắn cũng biết, nhưng mà trong mắt hắn Quý Ninh không hề nhìn thấy chút quan tâm nào, giờ phút này cậu ta mới ý thức được, người cha này của mình, thật sự chưa bao giờ quan tâm đến mình, “Là con suy xét chưa thấu đáo.”

Thoạt nhìn Quý Duệ cũng có việc tìm Diệp Ngọc, nên cũng không có ý dây dưa thêm với cậu ta: “Nếu biết, còn không đi về nhanh.”

Quý Ninh gật đầu nói vâng, nhưng bước chân nặng nhọc như bản thân không muốn rời đi, cậu ta nhìn cửa phòng đóng chặt, không cam lòng tuyệt vọng gọi lên một tiếng.

“Mẹ.”

Quý Duệ nghe thấy một tiếng mẹ, cũng không hề thúc giục Quý Ninh rời đi, chỉ đứng đó với cậu ta chờ phản ứng người trong phòng.

Đợi một lát, trong phòng im ắng, cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ.

Quý Duệ cười lạnh một tiếng: “Ngươi trở về đi.”

Trên mặt Quý Ninh hoàn toàn tuyệt vọng, cậu ta biết, cậu ta thật sự bị vứt bỏ.

Cha không bao giờ quan tâm đến mình, mẹ cũng chỉ vì lợi dụng mình, bây giờ, ngay cả mẫu thân cũng không cần cậu ta, thậm chí nhờ người mẹ cậu ta hiếu kính nhiều năm như vậy, về sau cậu ta còn không thể có đứa con của mình.

Quý Ninh cảm thấy choáng váng, đích trưởng tử gì chứ, cậu ta chỉ là trận chê cười thôi.

Đáng tiếc Quý Duệ bây giờ không rảnh quản cậu ta nghĩ cái gì, chỉ đẩy cửa đi vào phòng.

Quan hệ của Quý Ninh và Diệp Ngọc phát triển đến mức này, bản thân là đầu sỏ gây tội, cho nên Quý Duệ cố ý tránh đi vùng cấm này, không nhắc đến Quý Ninh vừa mới ngoài cửa.

“Diệp Ngọc,” hắn ngồi xuống bên cạnh Diệp Ngọc, muốn phân tán sự chú ý của nàng, “Ta điều tra chuyện nàng trúng độc, đã có tiến triển.”

Diệp Ngọc nghe xong quả nhiên cho hắn một ánh mắt: “Ồ?”

Quý Duệ như được nàng cổ vũ, nói tiếp: “Người trong viện nàng có vấn đề, ta đã tìm ra, tiếp đó là hỏi người làm chủ phía sau ả, ngày mai nàng có muốn tự mình thẩm vấn không?”

“Ta tự mình thẩm vấn làm gì?” Diệp Ngọc từ chối không chút do dự, khi quay đầu trong mắt còn nét chán ghét, “Ngươi xem mà làm là được.”

Quý Duệ vẫn kiên nhẫn thuyết phục: “Rốt cuộc cũng từng là người của nàng, nàng không muốn biết là ai hại nàng ư?”

Diệp Ngọc không muốn biết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Quý Duệ chờ mong nàng đi như vậy, lời nói đến bên miệng rồi lại thay đổi 

“Một khi đã như vậy, ta sẽ đi xem.”

“Được.” Trong mắt Quý Duệ nhanh chóng hiện lên sự tàn nhẫn, “Ta sẽ sắp xếp thật tốt.”

Nếu Diệp Ngọc đã muốn đi, địa điểm thẩm vấn không thể là địa lao ẩm ướt tối tăm được, ngày hôm sau Quý Duệ đưa nàng đến sảnh trước, đợi nàng ngồi xong xuôi mới gọi người đi áp giải đứa nha hoàn bị thẩm vấn lên.

Nha hoàn bị dẫn đến cả người đều là vết thương, trên người đầy mùi máu tươi và mùi thối của địa lao dù cách xa cũng có thể lan đến, người phụ nữ tóc tai bù xù trên mặt thậm chí không thấy rõ dáng vẻ.

Không chỉ có Diệp Ngọc, ngay cả Quý Duệ cũng nhíu mày: “Sao lại biến ả thành như vậy?”

“Bẩm đại nhân,” người hầu nhanh chóng mở miệng, “Miệng nữ nhân này quá cứng, không tra tấn thì căn bản không nói.”

Quý Duệ lo lắng nhìn thoáng qua Diệp Ngọc, thấy nàng không lộ ra vẻ không khỏe quá lớn mới chuyển tầm mắt sang người phụ nữ kia.

“Nàng còn nhớ rõ người này không?”

Diệp Ngọc nhìn gương mặt quỷ thần khó phân biệt của người nọ, không biết bản thân nên dựa vào đâu để nhận ra, nhưng Diệu Tình ở một bên nhìn nửa ngày rốt cuộc nhận ra người kia: “Đây không phải là Tích Nhi ư?”

“Ha,” người phụ nữ phía dưới phát ra ý cười âm u, “Diệu Tình cô cô còn nhớ rõ nô tỳ, đúng là khiến nô tỳ cảm động.”

“Thật là……” Diệu Tình không thể tin tưởng định nói gì đó, lại ngậm miệng chờ kế tiếp.

Diệp Ngọc dường như cũng nhớ ra đây là ai, không lên tiếng, tiếp tục chờ đợi.

“Độc khổng tước lam cũng không phải mua được ở mọi nơi, chuyện ngươi lén giao dịch với đại phu Thảo Y đường, ta đã tra được. Với những thứ này, ngươi có gì muốn nói không?”

Thoạt nhìn Quý Duệ như muốn đích thân thẩm vấn, những người khác đều lui sang một bên.

Tích Nhi cười cười, làm khuôn mặt bị vết thương che kín kia càng thêm đáng sợ: “Đúng, ta không có lời nào để nói. Độc cũng là ta hạ, ta nhận.”

“Ngươi không cần gấp gáp một mình ôm tội, khổng tước lam giá cả đắt đỏ, không phải mình ngươi có thể gánh được, huống chi là…. Mười năm, cho nên, sau lưng ngươi là ai?”

Tích Nhi nhìn ánh mắt sắc bén của Quý Duệ, không hề sợ hãi, thân thể tuy suy yếu nhưng giọng nói lại kiên định vững vàng: “Sau lưng nô tỳ không có ai, cũng chỉ có mình nô tỳ. Sở dĩ hạ độc phu nhân, cũng là nhìn thấy nàng quá thống khổ, giúp nàng giải thoát thôi.”

Trên người Quý Duệ ngùn ngụt lửa giận nhưng gắng áp chế lại, mục đích của hắn hôm nay không ngừng ở đây, không thể quá mức lỗ mãng.

“Nếu ngươi không muốn nói, thì ta thay ngươi nói vậy. Đặng Tích Nhi, ngươi là người của Lâm Phong nhỉ?”

Diệp Ngọc vốn vẫn luôn cúi đầu nhìn móng tay mình nghe vở tuồng này, Quý Duệ vừa nói xong, nàng kinh ngạc ngẩng đầu.

Đặng Tích Nhi thế mà là người của Lâm Phong? Tuy khó tin, nhưng bởi vậy, những chuyện nghi hoặc trước đó của mình, cũng có giải thích.

Là ả báo cáo hành tung của mình cho Lâm Phong, cũng là ả để phong thư châm ngòi kia ở trong phòng mình.

Đặng Tích Nhi nghe thấy Lâm Phong thì trong mắt mới có hoảng loạn: “Ta nói, đều là ta làm, liên quan gì đến Lâm tướng quân? Có thể có thuốc, cũng là ta nhờ vả ông lão kia thôi.”

“Ha, Lâm tướng quân.” Mặt Quý Duệ lộ vẻ kinh thường cười cười, nếu thật sự là Lâm Phong, hắn chắc chắn sẽ có suy nghĩ liều mạng với người nọ. Nhưng trực giác của hắn cảm thấy Lâm Phong sẽ không bao giờ ra tay với Diệp Ngọc, rất có khả năng là con ả này tự làm chủ.

Hắn sẽ giết con ả này, nhưng chắc chắn cũng phải kéo Lâm Phong xuống nước, để Diệp Ngọc nhìn cho kỹ diện mạo ngụy quân tử ghê tởm kia.

“Lúc này còn giải vây cho hắn, ngươi đúng là tình thâm nghĩa trọng với hắn.” Quý Duệ nhìn về phía Diệp Ngọc, “Ta có thư từ bọn họ lui tới làm minh chứng, nàng muốn nhìn không?”

Diệp Ngọc không để ý đến hắn, ngược lại hỏi Đặng Tích Nhi: “Là Lâm Phong ra lệnh ngươi hạ độc?”

Nàng không hỏi ngươi có phải người của Lâm Phong không, trực tiếp hỏi vấn đề này, sau khi Đặng Tích Nhi sửng sốt, sắc mặt biến đổi vì phẫn nộ, quát lên với Diệp Ngọc. 

“Diệp Ngọc, ngươi đúng là mù mắt chó, tướng quân đối đãi ngươi hết lòng, thế mà ngươi lại hoài nghi ngài!”

Trong lời nói có quan hệ gì với Lâm Phong thì không cần nói cũng biết.

Quý Duệ hừ lạnh, đối xử với nàng hết lòng? Hết lòng đối xử sao lại thả con rắn độc đến bên cạnh Diệp Ngọc?

Diệp Ngọc không để ý đến vấn đề của ả, lại hỏi lần nữa: “Cho nên? Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta, kêu ngươi hạ độc, là Lâm Phong?”

“Đương nhiên không phải!” Ngữ điệu Đặng Tích Nhi kích động, “Ta thừa nhận, là tướng quân phái ta đến, nhưng hắn chỉ để ta bảo vệ ngươi. Sai sử ta hạ độc, là lão phu nhân! Ta đồng ý ngay, cũng vì thấy không đáng cho tướng quân, lãng phí tuổi trẻ vì nữ nhân như ngươi.”

Ba chữ lão phu nhân vừa ra, Quý Duệ lập tức thay đổi sắc mặt.

Diệp Ngọc lại cười cười hiểu rõ, huân hương trong phòng lão phu nhân rất độc đáo, thường ngày nàng có thể ngửi được mùi hương đó trên người nha hoàn này, vẫn luôn biết hai người có lui tới, bây giờ cũng coi như chứng thực được phỏng đoán của mình.

Nàng xem kịch vui nhìn về phía Quý Duệ sắc mặt âm trầm, ha, ngươi phải làm gì bây giờ? Báo thù cho ta ư?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi