HÔM NAY SƯ TÔN CŨNG GIAN NAN CẦU SINH


Nháy mắt trời đất yên tĩnh, ồn ào huyên náo xung quanh rút lui như thủy triều, dòng người qua lại mờ nhạt như ảo ảnh, dường như chỉ có Yến Cẩn trước mắt là chân thật.
Chỉ có một tiếng "Sư tôn" kia của hắn, là lọt vào tai y rõ ràng.
Thẩm Tri Huyền hốt hoảng nghĩ, vest của y đâu, y khoác trên người mà, cái vest lớn như vậy, nói cởi là cởi, bộ y không cần mặt mũi hả!
Vô số suy nghĩ chạy như điên trong đầu, chạy đến cuối thì chỉ còn một câu duy nhất.
Hay là cho Yến Cẩn xem hiện trường mất trí nhớ tại chỗ đi.
Làm Tuế Kiến lâu rồi, trong chốc lát Thẩm Tri Huyền không có cách nào trở về nhân vật sư tôn của Yến Cẩn được, y bất động thanh sắc rút cổ tay mình ra khỏi tay Yến Cẩn, tiện tay nhét chiết phiến vào tay hắn, thành khẩn nói: "Thật ra ta..."
—— Kinh biến xuất hiện.
Không ai chú ý, hoặc là nói không có ai để ý đến bí cảnh đang bất động lơ lửng, sương trắng của nó phân tán khắp nơi, từng tia từng tia, trong đó có một tia lặng lẽ quấn lấy mắt cá chân Thẩm Tri Huyền, men theo vạt áo, nhanh chóng leo lên trên.
Thẩm Tri Huyền còn chưa nói xong từ "Ta", thì cảm thấy quanh thân lạnh buốt, sương trắng kia đột nhiên khuếch tán thành mảng lớn, nuốt sống cả người y!
Chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, sắc mặt Yến Cẩn thay đổi, lập tức duỗi tay bắt người, nhưng lại không bắt được, đến chạm cũng không được, dường như đám sương mù đó có tri giác, tránh tay Yến Cẩn, lướt nhanh như bay.
Yến Cẩn trở tay rút kiếm, hắn sợ Thẩm Tri Huyền còn trong sương mù, nên không dám trực tiếp chém nát đám sương mù, mà chỉ dám vung kiếm chém một nhát về phía sương mù, tạm thời cản trở hướng đi của nó.
Trên mặt đất có một đường kiếm chém sâu hoắm, còn tản ra kiếm ý lạnh lẽo, khiến sương mù sợ đến mức đứng ngốc tại chỗ, co thành một đoàn, một lát sau, nó "Xì" một tiếng, đột nhiên phân tán, hóa thành vô số tia sương mù, nhanh chóng bay xa.
Thẩm Tri Huyền giống với những người đi vào bí cảnh trước đó, hoàn toàn biến mất trước mặt mọi người.
Vốn dĩ chỗ hai sư đồ bọn họ đứng cách bí cảnh khá xa, một phen động tĩnh này, lập tức hấp dẫn được rất nhiều tầm mắt của quần chúng.
Có người sợ hãi không biết sương mù này là gì, tránh còn không kịp, có người một lòng muốn vào bí cảnh, thấy sương mù bay tới hướng của mình, không chút sợ hãi tiến lên, muốn để sương mù nuốt chửng mình, ai dè sương mù đó lại rất khó tính, ghét bỏ tránh những tiên tu đến gần, như cá chạch hòa vào bí cảnh.
Yến Cẩn cau mày, bước tới chỗ mà mọi người muốn thử đi vào bí cảnh, bên đó cũng có một đám sương mù, yên lặng cuộn người một chỗ, chờ tiên tu tiếp theo, nhưng sau khi cảm nhận được hơi thở của Yến Cẩn, dường như nó đột nhiên kinh sợ, lập tức vừa sợ hãi vừa kích động đến gần, nuốt cả người hắn như đám sương mù kia đã làm với Thẩm Tri Huyền, vội vàng bay vào bí cảnh.
Ánh kiếm man mát, thần sắc Yến Cẩn lạnh lùng, không chút lưu tình rút kiếm, vài đạo kiếm quang vây sương mù một chỗ, thậm chí còn chém một đoạn sương mù như gọt củ cải.
"Người đâu." Yến Cẩn rút kiếm chĩa xuống đất, giọng nói lạnh đến mức có thể khiến người đóng băng.
Đám sương mù giả ngu, cứng nhắc không nhúc nhích.
Yến Cẩn lo lắng cho an nguy của Thẩm Tri Huyền, nên không muốn nhiều lời, rũ mắt, lần nữa nhấc kiếm lên.
Kiếp pháp sư (thầy dạy kiếm pháp) của Yến Cẩn là Thẩm Tri Huyền, kiếm chiêu từ trước đến nay của Thẩm Tri Huyền luôn tùy ý tiêu sái, quang minh lỗi lạc, nhưng một chiêu này của Yến Cẩn, lại là cuồng phong sậu khởi, kiếm ý lạnh băng và hung ác, khiến mọi người ở đây vô duyên vô cớ rét run, run rẩy trong lòng, nháy mắt như chìm vào bóng tối vô tận.
Trong núi rừng cách đó không xa, trên một đại thụ khỏe mạnh nào đó, bỗng nhiên vang lên tiếng lá cây sột soạt, một lát sau, giữa màu lá xanh xuất hiện một cái đầu trụi lủi.

"Hả, tiếng gì vậy..."
Hắn híp đôi mắt nhỏ màu vẩn đục, cố gắng nhìn về phía bí cảnh, mấy năm trước tạo nhiều nghiệp chướng, mắt của hắn không được tốt lắm, lại cách xa, nên cũng không nhìn rõ tình huống gì, chỉ thoáng cảm thấy quen thuộc.
Cái gì vậy?
Hòa thượng đầu trọc nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lấy màn thầu lớn từ giữa lá cây ra, đưa đến miệng cắn một cái, cắn trúng nửa phiến lá xanh cũng kệ, bẹp miệng nhai đến là hăng say, híp mắt cố gắng nhớ lại.
Đại khái là sống lâu rồi, đầu óc đều gỉ cả, hắn suy nghĩ nửa ngày, không nhớ được gì, nhưng lại cảm thấy trong miệng có gì đó là lạ.
"Phi phi phi" phun ra toàn là cặn lá, vừa cúi đầu nhìn màn thầu trong tay, nhất thời giật mình la lên: "Thịt nướng của ta đâu! Thịt nướng của ta đâu!"
Hắn khẩn trương nhìn xung quanh, ngoái đầu nhìn đám lá xanh đằng sau, vất vả lắm mới tìm được nửa mảng thịt nướng trên chạc cây.
Thịt nướng mỏng như lá cây, chỉ đủ để cắn một cái.

Hòa thượng đầu trọc dùng hai ngón tay, vô cùng quý trọng kẹp nó vào màn thầu lớn, cắn một miệng, nhai vài cái, say mê hiện đầy lên mặt, quên luôn tiếng động kì lạ kia, lần nữa lùi vào lá xanh.
Hắn không còn chú ý tới tiếng động kì lạ kia nữa, nhưng tình hình của bí cảnh bên kia lại không ổn lắm.
Trong tiếng gió rét lạnh, dường như còn mang theo âm thanh kỳ dị, âm u lạnh lẽo, nếu như không muốn hình dung, vậy thì có lẽ là tiếng của quỷ khóc, khiến người nghe sợ hãi.
Đám sương mù nhân lúc Yến Cẩn không chú ý, đã sớm chuồn đi, dường như bí cảnh kia cũng cảm nhận được uy hiếp, run rẩy kịch liệt, trước khi kiếm chiêu của hắn chém về bên này, cửa lớn của phủ đệ đang đóng chặt đột nhiên mở ra!
Trong phút chốc, vô số linh khí chen ra, ập vào mặt, chạm đến rất nhiều người khiến họ không chịu nổi, liên tiếp lùi sau mấy bước, sắc mặt xám xịt, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Yến Cẩn cũng không vì phủ đệ trong bí cảnh mở cửa mà thu kiếm, có điều ánh kiếm tàn nhẫn gần như được linh lực bao bọc ấy, rất nhanh đã biến mất.
Cửa lớn của phủ đệ vẫn mở, sương mù mênh mông không nhìn rõ thứ gì, những người kịp phản ứng chật vật bò dậy, điên cuồng chạy lên trước muốn đi, nhưng lại bị sương mù lạnh băng chắn trước mặt, khiến bọn họ không thể đi về phía trước.
Yến Cẩn không có ý định quan tâm những người khác, hắn siết chặt chuôi kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, bước nhanh vào bí cảnh.
Đợi cho bóng dáng của Yến Cẩn khuất hoàn toàn sau sương mù, cửa lớn phủ đệ lần nữa chậm rãi đóng lại, cắt đứt vô số ánh mắt hâm mộ và những lời thì thầm rất nhỏ.
Bên trong bí cảnh, vẫn là một mảnh trắng xóa, đập vào mắt hắn toàn là sương mù dày đặc.
Yến Cẩn nâng kiếm lên, đám sương mù lập tức run sợ, nhanh chóng tản ra hai bên, không bao lâu sau, liền hiện ra một con đường.
Cũng không biết con đường này dẫn đến đâu, Yến Cẩn rũ mắt, không chút do dự đi lên phía trước, một bên thúc giục khế ước trong cơ thể, một bên thì phóng thần thức ra, cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh.
Nhưng cho dù hắn có thúc giục thế nào, khế ước kia như thể không tồn tại, không có chút động tĩnh nào, thả thần thức ra, cũng không thể thấy rõ tình hình sau màn sương mù dày đặc.

Bốn phía tĩnh lặng, không biết đã đi bao xa, đột nhiên hắn nghe được chút âm thanh, rung rinh lao xao, cũng không biết là phát ra từ đâu, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy là của hai người đang nói chuyện.
Giọng nói già nua lên tiếng: "Y vốn thuộc về biển cả mênh mông, tự do tự tại, chấp niệm của ngươi sâu vô cùng, cũng không giữ được y, chỉ thêm thương tâm khổ sở mà thôi, việc gì phải..."
Đáp lại ông là giọng nói vừa rét lạnh vừa kiên quyết của nam nhân trẻ tuổi: "Cho dù có khóa hai tay và làm gãy đuôi cá của y, thì ta cũng phải giữ y bên cạnh ta đến chết."
"Làm càn!"
Nam nhân trẻ tuổi không chút dao động, hắn thấp giọng, si ngốc lẩm bẩm: "Ta nguyện vì y dựng ba ngàn huyễn tượng [1], Hãn Hải [2] không bờ, thủy triều cuộn tiếng gió, tà dương (trời chiều) và hạo nguyệt (ánh trăng), mây mỏng [3] và sao trời...!Sẽ không thiếu gì cả, chỉ có điều, ta tuyệt đối sẽ không để y rời đi lần nữa."
[1] Huyễn tượng: Hình ảnh hão huyền, không có thật.
[2] Hãn Hải: Có hai nghĩa.

Một là chỉ hồ lớn ở phía Bắc (còn của nước nào thì hổng biết), hai là chỉ sa mạc Gobi.
[3] Mây mỏng: Hán Việt là "Bạc vân", ý chỉ sự không bền vững (Nghĩa ngoài lề thôi, chứ với mức độ si mê này thì có lẽ không phải nghĩa này đâu).
"Chấp mê bất ngộ!" Giọng nói già nua vừa tức lại bất đắc dĩ, giận dữ mắng, "Huyễn tượng chung quy vẫn là huyễn tượng, sao có thể là thật được! Tâm cảnh này của ngươi, là nhập ma rồi!"
Bốn chữ cuối cùng hiển nhiên đã kích động đáy lòng của nam nhân trẻ tuổi, khiến hắn nhất thời nổi điên, hắn hung ác lên tiếng, trong lời nói lộ ra nham hiểm và tuyệt vọng: "Nhập ma thì sao, những người từng làm ta tổn thương, đều đã chết hết rồi, chỉ có ta yêu là cầu mà không được..."
"...!Cầu mà không được, cầu mà không được." Nam nhân trẻ tuổi lặp đi lặp lại câu này, nói đến mất tiếng, "Nhập ma thì nhập ma, ta nên nhập ma từ lâu rồi!"
Sương trắng bốn phía đột nhiên quay cuồng dữ dội, một luồng khí âm u mạnh mẽ trộn lẫn vào đám sương trắng, Yến Cẩn nhạy bén bắt được ngọn nguồn khiến nó rung chuyển, ánh mắt dừng lại, nháy mắt tiếp theo lập tức vung kiếm!
Sương trắng bốn phía hốt hoảng, tránh không kịp, bị kiếm khí của hắn chém cho nát vụn, có điều chỉ trong nháy mắt, những âm thanh nơi ngọn nguồn lại xuất hiện trước mắt hắn.
—— Đó là viên linh đan to bằng nửa nắm tay, đỏ gay long lanh như ngọc châu.
Trong linh đan có rất nhiều cái bóng, Yến Cẩn tập trung nhìn, thoáng thấy vô số bóng người và vô số cảnh tượng đan xen vào nhau, nhìn không rõ, chỉ có từng tiếng gào thét khi nhập ma lẩn quẩn bên tai hắn.
Đáy mắt hắn bị linh đan chiếu thành một mảng đỏ đậm, mà giọng nói hắn cất dưới đáy lòng đã lâu, đột nhiên lại sục sôi, hòa vào làm một với tiếng gào của nam nhân trẻ tuổi.
Từng tia khí đen trên linh đan lặng lẽ bay xuống, như giòi trong xương, quấn trên người Yến Cẩn không chịu rời, hung ác đâm mở những vết sẹo như đã nhìn rõ ở bề ngoài.
Vô số lần sỉ nhục chửi rủa tra tấn, vô số lần lang thang không được bình yên, đủ loại ký ức xoay tròn, có đời trước, có đời này, có quen thuộc, có xa lạ, nhiều lần đan xen khó có thể phân biệt.
Yến Cẩn cảm thấy có gì đó không ổn, rút kiếm muốn chém nát viên linh đan kì lạ này, nhưng sương mù mơ hồ mang theo khí đen quấn lên người, quấn lên cổ tay hắn, linh khí áp bức đặc sệt đến gần, nặng nề, khiến hắn không giơ tay được.

Bàn tay nắm chuôi kiếm ngày càng chặt, sức lực lớn, gân xanh cứ thế hiện lên.

Yến Cẩn nghiến răng, chống lại những âm thanh đó.
Giả, đều là giả...!Giữa các cảnh tượng đan xen, Yến Cẩn khó khăn duy trì tia thanh minh cuối cùng, nói với bản thân, chuyện đời trước, đã qua cả rồi, trước mắt, mới là chân thực.
Sư tôn từng nói, quý trọng người trước mắt, chớ phụ người vô tội...
Chớ phụ người vô tội...!Sư tôn...!Tuế Kiến...
Trước mắt là một mảnh đỏ tươi, mũi kiếm nhuộm máu và linh khí nát vụn quanh quẩn trong đầu hắn, đuổi cũng không đi, giữa lúc mơ màng, Yến Cẩn cảm thấy mình bị nâng lên, xóc nảy một trận, sau đó không biết đã bị ném tới chỗ nào.
"Cứ ném đi đi, dù sao cũng chỉ là phế nhân."
"Cũng được, đi thôi, về phục lệnh [5] thôi..."
[5] Phục lệnh: Báo cáo sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Hai giọng nói lạ hoắc xa dần, Yến Cẩn chấn động trong lòng —— Đây là ký ức khi nào?
Đây là, sau khi bị chặt đứt linh căn đời trước?
Như đã nhận ra gì đó, hắn gian nan tìm hiểu trong hỗn loạn, nhưng đó chỉ là chút mảnh vỡ bé nhỏ, hắn không thể giữ được, trái lại bởi vì nhất thời thất thần, mà suýt chút nữa bị những âm thanh quỷ dị đó bức cho phát điên.
Không thể!
Không biết bây giờ sư tôn đang ở đây, có gặp nguy hiểm hay không, hắn còn muốn đi tìm sư tôn, quyết không thể gục ngã ở đây được!
Yến Cẩn gian nan nâng kiếm lên, một tay nắm lấy mũi kiếm, nhẹ nhàng rạch một cái, máu tươi chảy ra, đau đớn giúp hắn miễn cưỡng chống lại bào mòn của những âm thanh kì lạ đó.
Giữa những âm thanh ồn ào, tiếng nói của Thẩm Tri Huyền vang lên trong đầu hắn, vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng: "...!Kiếm mà vi sư tặng cho ngươi, không phải là để ngươi sợ.

Ai muốn bắt nạt ngươi, thì cứ rút kiếm ra đi."
Rút kiếm!
Yến Cẩn cắn răng, trước khi tia thanh minh cuối cùng vỡ vụn, bất ngờ rút kiếm ——
Lần này là kiếm pháp mà Thẩm Tri Huyền đã dạy, Thanh Phong Minh Nguyệt [6], ánh kiếm man mát, kiếm ý tùy tiện, cuốn lên một luồng thanh phong (gió mát), thoáng chốc đã thổi tan đám sương mù âm u lạnh lẽo.
[6] Thanh Phong Minh Nguyệt (清风明月): (Ám chỉ) Cuộc sống đơn độc và yên tĩnh.

(Nghĩa bóng) Đêm yên bình và trong trẻo.


(Nghĩa văn học) Gió mát và trăng sáng (thành ngữ).
Âm thanh đột nhiên im bặt, sợi kiếm khí cuối cùng rơi trên linh đan sáng màu đỏ tươi, đang yên lặng thì đột nhiên nó chấn động một cái, sau đó lập tức vỡ thành bột mịn.
Yến Cẩn thở hổn hển, cầm kiếm nửa quỳ xuống, khẽ híp mắt, bình phục nội tâm đang rung chuyển.
Chuyện vừa xảy ra quá đột ngột, đủ loại tin tức tạp nham khiến người khiếp sợ, nhất thời Yến Cẩn chưa kịp phục hồi tinh thần, nên không nghe thấy, nơi sâu nhất trong biển linh thức, vang lên một tiếng "chíp" rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, lá chắn vô bình bỗng nhiên nứt ra một vết nhỏ.
Từng tia khí đen lặng yên không chút tiếng động men theo khe nứt chui ra ngoài, hòa vào biển linh khí mênh mông cuồn cuộn như địa dương, tan vào linh lực thuần khiết.
Nếu lúc này Yến Cẩn dùng thần thức nhìn vào bên trong, thì có thể nhìn thấy, đằng sau vết nứt của lá chắn, là chút ánh sáng đỏ đậm.
Gần như giống với màu sắc của linh đan mà hắn vừa thấy —— Hoặc là nói, nó sáng hơn, và đỏ hơn so với linh đan.
.....
Lại nói Thẩm Tri Huyền bên, y chưa kịp đề phòng đã bị sương trắng nuốt vào bí cảnh, lo là sẽ có nguy hiểm, nên lập tức lấy túi trữ vật mang từ Thanh Vân Tông ra.
Bởi vì phong linh lực, nên y cố ý mang theo rất nhiều pháp khí đơn giản dễ dùng, chỉ cần không gặp phải nguy hiểm hủy thiên diệt địa, thì bảo mệnh thoát thân không thành vấn đề.
Cũng may sương trắng dường như không có ác ý với y, sau khi cuốn y rơi xuống đất, thì liền dạt ra bốn phía, hòa vào khoảng lớn sương trắng, không để ý đến y nữa.
Xung quanh yên lặng, không hề có âm thanh nào, sương trắng quá dày, y cũng không có linh lực, nên không thể nào dùng thần thức do thám xung quanh, chỉ có thể cầm pháp khí bảo mệnh trong tay, vừa cẩn thận vừa phòng bị đi về phía trước từng bước.
Đường dưới chân chạy dài không dứt, như không có điểm cuối, Thẩm Tri Huyền đi hồi lâu, đừng nói là người, ngay cả vật sống y còn không nhìn thấy, thật ra thì cũng có chút âm thanh gì đó, mơ hồ truyền vào tai y.
Là tiếng gió biển cuốn sóng biển quay cuồng, ào ào, một tiếng lại một tiếng, từ xa truyền đến, tuần hoàn lặp lại, vĩnh viễn không ngừng.
Thẩm Tri Huyền tập trung lắng nghe, giữa tiếng sóng biển, y còn mơ hồ nghe được...
Tiếng hát du dương mát lạnh.
Tiếng hát cách quá xa, bị gió biển thổi đứt quãng, chỉ có vài ba câu truyền tới tai Thẩm Tri Huyền, Thẩm Tri Huyền...!nghe không hiểu.
Đó là ngôn ngữ cổ xưa thần bí, mang theo ý vị thong thả, bỗng nhiên Thẩm tri Huyền nhớ tới giao nhân (người cá), y giật mình, đi về phía trước vài bước.
Đám sương mù phía trước như gặp phải thứ gì rất đáng sợ, đột nhiên hốt hoảng phân tán ra bốn phía, lộ ra con đường trống trải phía trước, một bóng người cao gầy rút kiếm đứng ở đó, nhìn bóng dáng rất quen thuộc.
Hai mắt Thẩm Tri Huyền tỏa sáng, gặp được người quen ở nơi lạ hoắc, xem như là chuyện đáng để vui mừng, tuy rằng người quen này vừa cởi áo vest của y ra.
Y lên tiếng gọi "A Cẩn", chuẩn bị bước qua, Yến Cẩn phía trước nghe thấy y gọi, chậm rãi xoay người lại.
Bước chân của Thẩm Tri Huyền đột nhiên dừng lại.
Vẫn là thanh niên có vẻ mặt lạnh lùng mà y quen biết, nhưng y nhìn thấy...
Đôi mắt màu đỏ lạnh băng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi