Bia được rót ra, thịt nướng cũng vừa chín tới.
“Thịt nướng xong rồi này, các cậu tới ăn thử xem.” Phó Kim Hủ gọi mọi người.
Lệ Dương Vinh lướt tới: “Ể? Cái cục đen thùi lùi này là thịt gì thế?”
Phó Kim Hủ chột dạ: “… Thịt cừu.”
Lệ Dương Vinh bị sốc: “Ai nướngs?”
Phó Kim Hủ: “… Tớ.”
Lệ Dương Vinh chớp chớp mắt, giơ ngón tay cái lên: “Hủ Hủ, cậu thật sự quá giỏi.”
“Vậy cậu nếm thử xem có ngon hay không.”
Lệ Dương Vinh: “Tớ, tớ ăn đồ Nguyên Châu nướng trước đã.”
Phó Kim Hủ: “…”
Giản Hòa và những người khác cũng đi đến, vừa nhìn thấy món thịt nướng đen thui thùi lùi của Phó Kim Hủ, tất cả mọi người đều đi sang phía Quý Nguyên Châu.
Phó Kim Hủ: “Này, các cậu… Thịt tớ nướng thật sự ngon lắm, tớ đã thử nếm trước rồi.”
Giản Hòa bật cười: “Tớ cũng nghĩ vậy đó, cố gắng lên! Ấy, ấy, Quý Nguyên Châu, cho tớ một xiên nữa đi.”
“Ha ha ha ha ha…”
Mọi người nhìn nhau cười to, Phó Kim Hủ trừng mắt liếc mấy người đó: “Được, được, được, tớ tự ăn.”
“Cho tớ.” Bất chợt, giọng của Thiệu Hàn Việt vang lên đằng sau mọi người.
Tất cả đồng loạt ngoái lại, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Phó Kim Hủ.
Lệ Dương Vinh nịnh nọt nói: “Tớ biết những thứ Hủ Hủ nướng ra có thị trường riêng nên tớ không thể vô liêm sỉ cướp đoạt được.”
Hoắc Kiều: “Ừ phải, ý anh cũng vậy.”
Giản Hòa: “Đúng, đúng, Thiệu Hàn Việt thích, mau đưa cho cậu ấy đi.”
Phó Kim Hủ: “…”
Mẹ nó, cái đám bạn này!
“Mùi vị cũng tạm được.” Thiệu Hàn Việt cầm xiên thịt cắn một miếng.
Phó Kim Hủ hào hứng hỏi: “Ngon phải không? Tớ đã nói ăn được mà, chỉ là không được đẹp như Quý Nguyên Châu nướng thôi.”
Thiệu Hàn Việt mỉm cười đáp: “Ừ.”
“Thế cậu có muốn thử ngô không? Tớ đã nướng lâu lắm đó.”
“Có.”
“Để tớ bẻ đôi ra, bọn mình mỗi người một nửa.”
“Ừm.”
“Vậy cậu có muốn ăn cánh gà không? Tớ sẽ nướng thêm một xiên nữa.”
“Có.”
…
Lệ Dương Vinh trông thấy bộ dạng cái gì cũng được cái gì cũng tốt của Thiệu Hàn Việt chỉ biết lắc đầu thở dài: “Cái gì liên quan đến Hủ Hủ là thằng Việt vứt hết nguyên tắc.”
Quý Nguyên Châu bồi thêm: “Trước đây có ai từng thấy nó ăn đồ nướng thế này chưa? Đừng hòng nghĩ đến.”
“Người tình trong mắt hóa Tây Thi, người mình thích nướng gì cũng đều là sơn hào hải vị cả.”
“Ờ ha… Nghe có lý lắm.”
Nhận thấy Phó Kim Hủ không có tài năng gì về nướng thịt, Quý Nguyên Châu bèn cầm lấy túi thịt sống đi nướng tiếp.
Sau khi nướng xong, mọi người quây quần lại bên nhau, vừa uống rượu vừa thưởng thức thịt nướng.
“Chúng mình cùng nâng ly chào mừng năm 12 sắp tới nào!”
“Cạn ly!”
Bảy người mỗi người cầm một chai cụng cùng nhau, sau đó Phó Kim Hủ ngửi ngửi thử mới uống thử.
Thiệu Hàn Việt nhìn cô: “Cậu có uống được không?”
“Có.” Phó Kim Hủ uống thêm một hớp nữa: “Tớ thấy cái này không khó uống như mấy thứ trước đây từng uống.”
Thiệu Hàn Việt nhoẻn cười: “Uống ít thôi, không lát nữa lại say.”
“Ừm.”
“Nào nào nào, mọi người hãy nói về những dự định sau này của mình đi.”
Hoắc Kiều: “Anh đây không có gì để nói, vì dù sao anh cũng thi xong rồi.”
Lệ Dương Vinh: “Anh mau biến đi, đừng xát muối vào anh em.”
Sài An An: “Tớ. Tớ muốn thi đỗ một trường top ở Hàng Châu, nhưng mà mẹ tớ không muốn quá xa nhà.”
“Ồ… Còn tớ thì không muốn ở đây mãi, tớ muốn đến Bắc Kinh, tớ muốn đi thật xa để bố mẹ không bao giờ can thiệp được cuộc sống của tớ nữa…” Giản Hòa nói: “Lệ Dương Vinh, còn cậu? Điểm của cậu tệ như vậy, phải làm sao bây giờ?”
Lệ Dương Vinh liếc cô: “Sơn nhân tự có diệu kế
[1], bố tớ muốn ném tớ ra nước ngoài học, trốn kỳ thi tuyển sinh đại học.”
Quý Nguyên Châu: “Trùng hợp ghê, tớ cũng thế!”
Giản Hòa: “Chuyện này trái lại khá phù hợp với các cậu, qua đó lăn lộn lấy được tấm bằng tốt nghiệp trở về cũng có thể khiến cha mẹ bớt lo lắng hơn.”
Lệ Dương Vinh: “Sao lại là lo lắng chứ? Tớ cũng giỏi mà…”
Giản Hòa phớt lờ anh chàng, quay sang hỏi Phó Kim Hủ: “Hủ Hủ, tới lượt cậu!”
“Hả? Tớ á?” Phó Kim Hủ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra, tớ cũng muốn đến Bắc Kinh.”
“Thật ư? Thế thì tốt quá rồi. Sau này bọn mình vẫn có thể tụ tập cùng nhau.” Giản Hòa nhìn Thiệu Hàn Việt: “… Người cạnh cậu thì không cần hỏi nữa đâu, vì câu trả lời sẽ không khác đâu nhỉ!”
Thiệu Hàn Việt ho khẽ.
Giản Hòa: “Nhắc đến mới nhớ, kỳ diệu quá đi, Thiệu Hàn Việt, điểm của cậu…”
Quý Nguyên Châu: “Gì cơ? Anh Việt của tớ là thiên tài đấy! Nó tất nhiên có thể đứng đầu khối rồi!”
Thiệu Hàn Việt coi đó là điều hiển nhiên: “Bạn cùng bàn của tớ dạy giỏi.”
Phó Kim Hủ: “…”
Cậu mau cút đi, giả vờ cái bép gì.
Giản Hòa cười ha hả: “Phải, phải, phải. Dù sao đây cũng là chuyện tốt, thế này hai cậu có thể học cùng một trường đại học.”
Hoắc Kiều: “Được rồi, chúng ta cùng nâng ly chúc các cậu có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học nào.”
“Cạn! Tối nay không say không về!”
“Được! Nói lời phải giữ lời!”
Nếu không say không về, quả thật là không say không về.
Nửa tiếng sau, người mới chỉ uống một chai Sài An An đã không thể trụ thêm được nữa, cô và Giản Hòa nửa tỉnh nửa say dìu nhau lên gác.
Lệ Dương Vinh khoác tay lên vai Hoắc Kiều: “Chu choa, nhìn qua cũng có thể thấy, trong đám con gái Hủ Hủ là người uống được nhất.”
Thiệu Hàn Việt nghe vậy cũng nhìn Phó Kim Hủ, cô đã uống một chai, nhưng vẫn chưa gục.
Thiệu Hàn Việt: “Nếu cậu mệt, thì lên tầng ngủ trước đi.”
Phó Kim Hủ lắc lắc tay, lại với tay khui thêm một chai nữa, “Mới mấy giờ chứ? Ngủ cái gì mà ngủ.”
“Không chóng mặt à?”
“Không!” Phó Kim Hủ bất ngờ đứng dậy: “Đến đây, 100%!”
Mấy người con trai đều giật mình, mãi sau mới phản ứng thì đứng dậy ngay tức thì: “100%, 100%.”
Nghỉ hè hiếm khi được tụ tập, mấy cậu con trai đều cố gắng ép đối phương uống rượu đến cùng. Ngay cả Thiệu Hàn Việt cũng bị ép uống kha khá, nhưng có vẻ vẫn còn chịu được.
Quay sang nhìn Phó Kim Hủ ‘uống một chai hùng hùng hổ hổ, uống hai chai yên lặng như gà mắc tóc’, trong lòng cậu lại đầy vui vẻ.
“Có khó chịu không?”
Phó Kim Hủ chậm rãi ngước mắt nhìn cậu, lắc đầu.
Ánh mắt mơ mơ màng màng đầy sương mù.
Thiệu Hàn Việt đứng dậy: “Tớ dìu cậu lên gác ngủ trước.”
Phó Kim Hủ: “Hả? Tớ chưa buồn ngủ.”
“Cậu phải đi ngủ.”
“Tớ không…”
“Đứng lên.” Thiệu Hàn Việt bỏ ngoài tai lời cô, cúi xuống kéo người lên: “Đi theo tớ.”
“Ơ… Thiệu Hàn Việt…”
Lệ Dương Vinh đã say đến điên rồi, vẫy tay liên tục với hai người đang đi vào trong phòng: “Việt ơi, lát nữa xuống uống tiếp nha.”
Thiệu Hàn Việt: “Mấy người còn tỉnh thì tính tiếp.”
“Không được, đã nói không say không về mà!”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
“Oẹ… Tao muốn nôn.”
“Mẹ kiếp, mày đừng có nôn lên người ông đây…”
Phía sau ồn ào lộn xộn, tất cả đều say bí tỉ. Thiệu Hàn Việt không thừa sức để quan tâm đến họ, cậu dìu Phó Kim Hủ vào trong phòng. Phó Kim Hủ đi lảo đà lảo đảo, nếu không có Thiệu Hàn Việt đỡ thì không biết cô đã ngã bầm dập như thế nào.
“Cậu leo lên đi!” Thiệu Hàn Việt khom người đưa lưng đến trước mặt cô: “Đã biết mình không thể uống nhiều, còn thích thể hiện.”
“Tớ uống giỏi hơn cậu đấy! Thấy chưa, tớ chưa say mà cậu đã say rồi kìa.” Phó Kim Hủ véo tai cậu: “Đây này, tai cậu đỏ hết rồi đó.”
“Tốt hơn cậu.” Thiệu Hàn Việt để mặc cho cô véo tai mình, cõng cô lên phòng của nhóm Giản Hòa.
Khi cậu đẩy cửa ra thì thấy hai cô nàng đang nằm bềnh càng trên chiếc giường lớn, tư thế ngủ độc đáo này gần như chiếm hết cái giường.
Thiệu Hàn Việt do dự, thật sự rất bất tiện khi phải điều chỉnh lại dáng ngủ của hai người bên trong, bèn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau đó cậu cõng cô đến một căn phòng khác.
“Thiệu Hàn Việt, hôm nay tớ sẽ ngủ với Giản Hòa!”
Thiệu Hàn Việt: “Không được.”
“Được. Cậu ấy nói giường có thể ngủ được ba người!”
Thiệu Hàn Việt đứng trước một căn phòng khác, đẩy cửa: “Hai cậu ấy nằm như thế, cậu mà vào thì nằm dưới gầm giường à?”
“Thế… tớ sẽ ngủ ở đâu?”
Thiệu Hàn Việt bật đèn: “Cậu ngủ phòng này đi.”
“Vậy không ai ngủ chung với tớ sao?” Phó Kim Hủ nấc lên: “Cậu, cậu ngủ chung cùng tớ đi.”
“……”
Bước chân của Thiệu Hàn Việt chợt dừng lại.
Một lúc sau, cậu nghiêng đầu nhìn cô: “Nếu cậu nói những lời này lúc tỉnh táo, thì tớ sẽ cân nhắc?”
“Hở, gì cơ? Ngủ đi mà Thiệu Hàn Việt…”
“Không.”
“Tại sao không ngủ?”
“…”
“Tại sao không ngủ chứ?”
Thiệu Hàn Việt nghiến răng, thả cô từ trên lưng xuống, lật chăn ra nhét cô vào trong: “Bởi vì cậu quá ngốc.”
“Cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc.” Phó Kim Hủ véo tai cậu không tha.
“Ừ.”
“Ừ cái gì mà ừ? Cậu có nghe thấy không? Cả nhà cậu đều ngốc!”
Thiệu Hàn Việt bắt buộc phải cúi xuống: “Mắng xong chưa? Mắng xong rồi thì thả tay ra.”
“Không.”
“Phó Kim Hủ…” Thiệu Hàn Việt cố kiềm chế: “Cậu đừng ép tớ.”
Phó Kim Hủ say đến không biết trời nam đất bắc gì nữa, không hiểu được ý của Thiệu Hàn Việt, ngốc nghếch cười hì hì, tay kia giữ chặt, tay còn lại tóm lấy tai kia của cậu.
“Cậu là đồ ngốc.”
“Cậu…”
“Nhưng tớ thích cậu.”
Thiệu Hàn Việt sững sờ, song lập tức bình tĩnh lại.
“Tớ thích cậu lắm.” Phó Kim Hủ từ từ thả hai tay đang véo tai cậu ra, chầm chậm quàng lên ôm cổ cậu và lẩm bẩm: “Sao tớ thích cậu thế chứ?”
Ánh đèn của khu nghỉ mát ngay gần đó hắt lên cửa sổ, màn cửa che phủ, chặn một nửa ánh sao của bầu trời đêm. Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiến ồn ào của ba con ma men kia, lúc lớn lúc nhỏ, hoàn toàn không hợp với màn đêm đen kịt yên tĩnh này…
Thiệu Hàn Việt vẫn rất tỉnh táo dù đầu hơi choáng váng vì rượu, tuy nhiên sau câu nói đó, hết thảy sự bình tĩnh của cậu đều biến mất như thủy triều rút trong thoáng chốc.
Cậu nhìn cô không chớp mắt, ý thức bị sự rung động đột ngột phá nát, trong đầu trong lòng cậu lúc này chỉ còn lại câu nói thích cậu của Phó Kim Hủ.
Không che giấu không né tránh, thẳng thắn thừa nhận.
“Phó Kim Hủ…”
Phó Kim Hủ tiến sát người cậu, vùi đầu vào cổ: “Cậu cũng thích tớ phải không?”
“… Ừ.”
“Thật ư?”
“Ừ.”
“Hì hì, tớ cũng thích cậu.” Phó Kim Hủ dụi dụi, lẩm bẩm: “Thiệu Hàn Việt, cậu là người tốt nhất.”
Thiệu Hàn Việt nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy từng tế bào bắt đầu kêu gào.
“Cậu…”
Đúng là khiến người ta không bớt lo được.
Thiệu Hàn Việt đưa tay vuốt ve má cô, cậu cảm thấy mình còn có thể kiềm chế được.
Nhưng khi đặt cô lên gối, nhìn cô mơ màng nhìn mình, cậu lại thấy sợi dây lý trí trong đầu mình đứt hẳn rồi.
Kéo căng quá lâu, nên khi sợi dây kia đứt phựt, cậu cảm nhận được sự rung động trước nay chưa từng có.
Cậu hôn cô gần như trong vô thức.
Ban đầu chỉ là chạm môi, nhưng khi cảm nhận được nhiệt độ và sự mềm mại thì không kiểm soát được nữa.
Nụ hôn này không giống như nụ hôn lúc trưa. Cậu suồng sã hôn mút, đầu lưỡi thỏa ý quấn lấy răng môi cô, vội vàng, mạnh mẽ… Cậu chưa từng có cảm giác như lúc này, khó mà kiềm chế, tình cảm cuộn trào mãnh liệt, giờ này khắc này hận không thể hòa tan cô vào thế giới của anh.
Mà người nằm trên giường cũng mơ mơ màng màng, thứ xuất hiện trên miệng cô là cái gì, cô cũng vô thức gặm nhấm nó, hơn nữa còn không biết nặng nhẹ, muốn cắn nó một cái.
Thiệu Hàn Việt bị đau, thay vì buông cô ra, cậu lại dùng sức hôn mạnh hơn. Trong làn sóng tình cảm mãnh liệt, đau đớn không đáng kể gì.
“Ừm…” Phó Kim Hủ khẽ rên một tiếng.
Mê man vì say rượu, cũng là sự rung động.
Nhưng một tiếng này lại khiến hai người tương tư trong mơ tỉnh giấc.
Thiệu Hàn Việt đột ngột dừng lại, đẩy nhẹ cô ra.
“Ưm.. Đau…”
Thiệu Hàn Việt thở hổn hển, ngồi bệt trên sàn nhà.
“Thiệu Hàn Việt… Đau…”
Hình như là vừa nãy bị cắnthì phải.
Dọc theo mép giường Thiệu Hàn Việt nhìn người đang nằm phía trên, hít một hơi thật sâu, đưa tay lên che mắt mình lại.
Điên rồi.
Hết chương 54_____________
Chú thích
[1] Một câu nói của Gia Cát Lượng thời Tam quốc, nhiều lần xuất hiện trong vở “Thu Khương Duy”, ý là ta đây đã có kế hay, các người không cần lo lắng.