HÔM NAY THIÊN KIM LẠI ĐI VẢ MẶT

Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, giơ tay ra: “Cho tôi xem.”
Nữ thư ký lập tức đưa điện thoại cho cô.
Bên trên lại là một bài viết Weibo, thời3 gian đăng bài là 10 phút trước.
Nhưng vì sức nóng của Truyền thông Sơ Quang hôm nay rất cao, cho nên bài viết này đã lập tức lọt vào tốp 5
1bảng tìm kiếm.
#Nhà thiết kế, Mi, tự lộ thân phận#
[@Chiêm Hà V: Xin chào mọi người, có thể mọi người đều không biết tôi, nhưng chắc9 đã từng nghe đến nghệ danh
của tôi khi làm nhà thiết kế: “Mi”. Truyền thông Sơ Quang dùng người nhà để uy hiếp tôi, bắt tôi thiết kế bốn bộ
trang p3hục cho bọn họ, cũng chính là bốn bộ đồ tham gia cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế lúc trước, Chu Tước,
Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ.
Tô8i cũng nên đứng ra thôi, tôi không muốn tiếp tục bị Truyền thông Sơ Quang ép buộc nữa.
Thực ra đây vốn dĩ là năm bộ đồ, còn một bộ nữa tôi chưa đưa ra, bộ lễ phục này tên là Hoàng Kỳ, tôi dùng nó để
chứng minh thân phận của mình.]
Bên dưới đính kèm một bức tranh.
Nước Hoa có một truyền thuyết như thế này, phương đông có Thanh Long, phương tây có Bạch Hổ, Chu Tước trận
phía nam, Huyền Vũ ngự phía bắc.
Đến đời nhà Hán lại bổ sung thêm kỳ lân, cho nên mới có dị bản là Hoàng Kỳ nằm ở trung tâm.
Thế nên cách gọi tử thần thú hay ngũ thần thủ đều đúng cá.
Bằng chứng của Chiêm Hà biển bà ta thành người bị hại trong sự kiện Truyền thông Sơ Quang.
Phong cách của Doanh Tử Khâm không hề dễ bắt chước. Truyền thông Thiên Hành đã mượn rất nhiều nhà thiết kế
của Truyền thông Thời Đại, mới miễn cưỡng thiết kế ra được một bộ đồ này.
Nhưng khi ghép lại với bốn bộ do Doanh Tử Khâm thiết kế thì đúng là không có điểm xung đột.
Cư dân mạng mà xem thì đều cho rằng chúng xuất phát từ cùng một bộ sưu tập. Chuyện Doanh Tử Khâm chính là
nhà thiết kế Mị, đến cả Thương Diệu Chi và Tạ Mạn Vũ còn không biết.


Cũng chỉ có một mình nữ thư ký biết.
Nữ thư ký lại nhận thêm hai cuộc điện thoại nữa, nghe máy xong, cô ta hỏi: “Sếp, ảnh để Thương và ảnh hậu Tạ
đều hỏi có cần họ đăng bài giải thích không.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Bảo với họ là không cần, nếu không
sẽ kéo theo bọn họ xuống nước, còn phiên hơn.”
Cô phát hiện, nếu như không phải chính bản thân mình trải nghiệm, thì thông thường con người đều không rút ra
được bài học đầu. Bọn họ thật sự cho rằng cô chỉ đánh dấu một chỗ trên bản thiết kế của mình thôi ư?
Thực ra hoa văn nào cũng đều là ký hiệu.
Chuyện này ngược lại dễ giải quyết nhất.
“Chúng ta trước hết cũng chưa cần thanh minh vội.” Doanh Tử Khâm thản nhiên nói: “Đến tòa chung cư của công
ty trước đã, chúng ta thu thập đủ chứng cứ rồi hãy nói.”
Bây giờ thanh minh chỉ càng khiến dư luận thêm ồn ào, có hại chứ không lợi.
Nữ thư ký gật đầu: “Đã hiểu thưa sếp.”
***
Mười phút sau, hai người đã đến trước cửa căn hộ chung cư của biên kịch “Trường ca thiên hạ.”
Nữ thư ký gõ cửa.
Bên trong truyền tới tiếng kêu hốt hoảng, còn có tiếng đồ vật đổ vỡ.
“Chắc là cô ấy sợ lắm.” Nữ thư ký thở dài: “Vẫn còn rất trẻ, chưa trải qua những chuyện thể này bao giờ.”
“Trường ca thiên hạ” là bộ tiểu thuyết hot nhất năm 2018, khi ấy tác giả vừa mới tốt nghiệp đại học.
Bây giờ cũng chỉ mới 24. Trên mạng lúc này khắp nơi đều là những lời chửi rủa điên cuồng. Ban đầu yêu thích bao
nhiêu thì bây giờ lại căm ghét bấy nhiêu. “Thượng Thù, là tôi đây.” Nữ thư ký lại gõ cửa: “Có chuyện tìm cô.”
Lúc này cánh cửa mới được mở ra.
Đôi mắt Thượng Thủ đỏ hoe, hiển nhiên là mới khóc xong.
Cô ấy mời nữ thư ký vào trong, lúc ánh mắt lướt tới Doanh Tử Khâm, cô ấy không khỏi giật mình: “Doanh thần?”
Doanh Tử Khâm sững người: “Cô biết tôi?”
“Tất nhiên là tôi biết rồi.” Lúc này Thượng Thù mới vui lên: “Lúc đó cô ngầu thật đấy, tôi còn cầu nguyện cho cô rất
lâu, cô không sao thật là tốt quá.”
“Vào trong trước đã.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Tôi tới tìm cô thảo luận chuyện đạo văn.”
Vừa nhắc đến chuyện này, vành mắt của Thượng Thọ đã lại đỏ lên: “Tôi thật sự không đạo văn, mỗi một chữ đều
do tôi viết ra.” “Ừm, tôi tin cô.” Doanh Tử Khâm nói: “Vậy cô có quen tác giả của “Hồng trang sơn hà” không?”
Thượng Thù mím môi: “Tôi có, cô ấy… cô ấy là bạn cùng phòng đại học của tôi.”
Nghe thấy đáp án này, nữ thư ký cũng có chút bất ngờ: “Bạn cùng phòng của cô?”
“Được.” Ngón tay của Doanh Tử Khâm gõ lên mặt bàn, biểu cảm của cô trầm xuống: “Cho nên chỉ có một khả
năng, cô bạn cùng phòng này của cô đã ăn cắp bản đề cương tiểu thuyết của cô, hơn nữa còn đăng lên mạng sớm
hơn cô một bước.”
“Nhưng bút lực của cô ta không bằng cô, tiểu thuyết ấy mà, cùng một tình tiết nhưng bất lực khác nhau, sẽ đem
đến cho độc giả cảm xúc cũng khác nhau.”
“Truyện của cô ta không hề nổi, sau đó thấy truyện của cô nổi, cô ta lo sợ chuyện đạo văn bại lộ, cho nên đã khóa
truyện của mình lại.”
Vì vậy không thể trách Truyền thông Sơ Quang ban đầu không điều tra ra. Thượng Thù ngẩn người, rồi suy nghĩ
rất nghiêm túc: “Đúng là bạn cùng phòng của tôi biết chuyện tôi viết tiểu thuyết, đúng là có khả năng này thật…
khoan đã, Doanh thần, cô tin tôi không đạo văn?” “Đúng, tôi tin.” Doanh Tử Khâm cụp mí mắt xuống: “Vấn đề bây
giờ là, cô có bằng chứng gì chứng minh cô ta lấy cắp đề cương của cô không?”
Cuốn tiểu thuyết “Trường ca thiên hạ” bắt đầu đăng tải thường xuyên vào năm 2017. Ban đầu lượng người xem
không cao, nhưng về sau dần dần họt lên, cuối cùng trở thành một hạng mục lớn.
Khi ấy rất nhiều công ty đều muốn mua, nhưng cuối cùng Thượng Thù lại chọn Truyền thông Sơ Quang.
Cô ấy cho rằng chỉ có Truyền thông Sơ Quang mới nghiêm túc chọn lựa vai diễn, lột tả được hết toàn bộ thế giới
trong tiểu thuyết của cô ấy.
Nếu không lột tả ra được thì cô ấy thà không bản bản quyền.
Thượng Thù nghĩ ngợi một lúc, cười khổ nói: “Không có.”
Cô ấy thật sự không nghĩ đến, bạn cùng phòng không những lấy trộm đề cương tiểu thuyết của mình, mà còn có
thể làm ra loại chuyện này.
“Không, cô có.” Doanh Tử Khâm gõ ngón tay lên mặt bàn: “Cô có một cái blog, trong đó từng viết một vài đoạn
ngắn, chính là ý tưởng ban đầu của “Trường ca thiên hạ“.”
“Nhưng mà lúc đó cô vẫn còn học cấp 3, trong nhà lại quản rất nghiêm, blog của cô để dưới dạng riêng tư, không
nói cho ai biết.”
Nghe đến đây, Thượng Thù lại một lần nữa ngẩn người. Rất lâu sau cô ấy mới phản ứng lại được: “Có, đúng là tôi
có một cái blog thật!” Cô ấy từ nhỏ đã đam mê viết lách, còn viết rất nhiều vào trong sổ ghi.
Sau khi lên cấp 3 có máy tính cô ấy liền chuyển sang viết vào blog chỉ có điều đều là những đoạn ngắn Nhưng


ngay lập tức, biểu cảm của Thượng Thù lại ảm đạm đi vài phần: “Nhưng thời gian trôi qua lâu lắm rồi, tôi còn
chẳng nhớ nổi mật khẩu nữa.”
Nữ thư ký đã ngạc nhiên đến đời người rồi.
Sếp nhà bọn họ không phải là thần toàn đấy chứ? “Chuyện nhỏ.” Doanh Tử Khâm bảo Thượng Thù viết tên tài
khoản ra: “Có một người chuyên nghiệp sẽ đảm nhiệm việc này.”
Cô đứng dậy: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai cô phải xuất hiện trong buổi họp báo đấy.”
Thượng Thủ gật đầu thật mạnh: “Doanh thần, tôi tin cô.”
Doanh Tử Khâm bước ra khỏi căn hộ chung cư, bấm vào WeChat tìm Tần Linh Yến.
[Giúp tôi một việc, khôi phục lại một đoạn băng từ camera giám sát, ngoài ra hãy công khai hết tất cả số liệu và bài
viết bên trong blog này.]
Tần Linh Yến nhận được tin xong, đang định giống như thường ngày bắt tay vào làm việc, thì bất chợt anh ta phát
hiện ra có chỗ không đúng.
Anh ta nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn quyết định chuyển phát tin nhắn này cho Phó Quân Thâm. [Lão Phó, bạn gái cậu
bảo cậu giúp này.]
Phó Quân Thâm trước giờ trả lời tin nhắn rất chậm, nhưng lần này lại đặc biệt nhanh.
[Bạn gái tôi bảo tôi giúp, mà sao việc lại ở chỗ cậu? Hửm?]
Tần Linh Yến: “…”
Đệt.
Là cún độc thân kiêm đồng minh xúc tiến quan hệ, anh ta dễ dàng chắc?
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Doanh Tử Khâm trở về Truyền thông Sơ Quang, triệu tập một cuộc họp ban
lãnh đạo cấp cao.
Ban lãnh đạo cấp cao lúc này mới biết cô đã quay về, chấn động mất một lúc.
“Phòng quan hệ công chúng, bây giờ có thể lên bài được rồi.” Doanh Tử Khâm dựa vào lưng ghế: “Ngày mai mở
họp báo, tôi sẽ đích thân có mặt, gọi Đồng Vũ Phi, Chiêm Hà và tất cả người của Truyền thông Thiên Hành đến hết
đi.”
Trưởng phòng quan hệ công chúng lập tức gập đầu: “Vâng thưa sếp.”
Anh ta lau mồ hôi, lui xuống chuẩn bị.
Yên ắng suốt một ngày, cuối cùng cư dân mạng cũng đợi được bài thanh minh của Truyền thông Sơ Quang.
Nhưng nội dung lại hoàn toàn khác so với suy nghĩ của họ.
[Truyền thông Sơ Quang V: Đối với những chuyện xảy ra trong hai ngày nay, chúng tôi sẽ mở một cuộc họp báo để
giải thích tất cả mọi chuyện, cho @Truyền thông Thiên Hành V, @Chiêm Hà V, @Đồng Vũ Phi V, cùng tất cả mọi
người quan tâm đến chuyện này một lời giải thích, đích thân CEO cũng sẽ xuất hiện trong buổi họp báo]
Còn lại thì không nói gì nữa.
[Truyền thông Sơ Quang còn chưa sập à, còn mặt mũi mở họp báo? Lãnh đạo cấp cao dưới trướng xâm hại phụ nữ,
trói buộc nhà thiết kế, đạo nhái kịch bản, còn chuyện gì các người không làm ra được nữa không?] 10


[Ộe, còn khiến người ta buồn nôn hơn Tinh Thần Ngu Lạc nữa]
[Từ bỏ đi, đạo văn có dùng OMO cũng không tẩy được đâu.]
Cư dân mạng một bên chửi, một bên tiếp tục đi đánh giá bộ phim. Rất nhanh, điểm số của Trường ca thiên hạ” lại tiếp tục trượt dốc,
tụt thẳng xuống 5.9.
Mở trang đánh giá phim lên sẽ nhìn thấy một hàng một sao thẳng tăm tắp. [Bằng chứng rành rành ra đấy, tôi muốn xem xem Truyền
thông Sơ Quang sẽ làm gì trong buổi họp báo? Chăng lẽ còn lấy ra được bằng chứng khác hay sao?] [Giới giải trí lẽ ra không nên là
một nơi bần thiu, nó là nơi mỗi ngôi sao thực hiện ước mơ của mình, mong mọi người cùng tôi chống lại Truyền thông Sơn Quang, đề
loại công ty kinh tởm này không còn hãm hại bất cứ nghệ sĩ nào được nữa.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi