HÔM NAY THIÊN KIM LẠI ĐI VẢ MẶT

Tiếng cười rộ lên, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt tiến về phía họ. Những ánh mắt không hề kiêng kỵ quét khắp người cô gái, không mảy may mang ý tốt.




Cô gái lại chảng liếc nhìn lấy một cái, vẻ mặt vẫn hờ hững. Cô cất đồng tiền cổ, chuẩn bị rời đi.




Phía sau, những tràng cười chế giễu vẫn không chịu buông tha.




“Nhìn xem, đã bảo cho chút mặt mũi, cậu làm con gái nhà người ta tức giận bỏ đi mất rồi, người ta chạy về khác với người lớn thì làm sao đây?” “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô ta thôi, như vậy mới có thể tôi luyện tính tình, xem ra cô ta cũng…”


“Thưa cô, ông chủ nhà tôi muốn bỏ ra sáu triệu mua lại đồng tiền bạc nửa lượng thời Tần trong tay cô, không biết cô có thể từ bỏ món đồ yêu thích này không?”


Nụ cười trên mặt gã thanh niên đông cứng tại trận, thực sự không thể tin những gì mình vừa nghe được.


Cái gì?


Sáu triệu mua một đồng tiền có thể trông thấy ở bất cứ đâu ư?


Đùa gì vậy?


Những người khác đến hóng chuyện cũng sững sờ, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.


Doanh Tử Khâm hơi nhướng mày, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói. Đó là một ông lão mặc trang phục thời Đường, râu tóc bạc phơ nhưng bước đi lại vững vàng mạnh mẽ, khí thể ép người không hề suy giảm.


Người lên tiếng lúc trước chính là một người trẻ tuổi đi phía sau ông lão. Anh ta bước lên, cất giọng thương lượng: “Nếu cái giá này không đủ thì chúng tôi có thể trả thêm.”


Một câu nói đủ gây ra một cơn chấn động.


“Rốt cuộc đó là tiền gì thế, sáu triệu tệ vẫn không đủ cơ à?”


“Hình như vừa rồi tôi nghe thấy gì mà đồng tiền bạc nửa lượng thời Tần thì phải?”


“Không thể nào…”


“Nếu đúng là đồng tiền bạc nửa lượng thời Tần thì đáng giá này thật.” Trong một hội đấu giá quốc tế mấy năm trước, một đồng bạc nửa lượng thời Tần giống như thế này được đấu giá lên đến bảy triệu sáu trăm nghìn.


“Đồng tiền bạc nửa lượng thời Tần gì cơ?” Gã thanh niên bán hàng nổi trận lôi đình: “Đây là tối nhặt được ở bờ sông, ông tưởng đồng bạc nửa lượng thời Tần là cái trắng đấy à?”


Nếu thật sự là đồng bạc nửa lượng thời Tần, chẳng phải gã sẽ trở thành một trò cười hay sao?


Ông lão chắp hai tay sau lưng, không giận tự uy: “Mục Thừa.”


Mục Thừa hiểu ý, lấy ra một tập tài liệu, đó là một tờ giấy chứng nhận, giấy trắng chữ đỏ viết vô cùng rõ ràng: Thẩm định viện thẩm định văn vật quốc gia.


Cấp tám.


Cấp bậc cao nhất.


Tờ chứng nhận này đã chặn đứng tất cả những tiếng chất vấn, chẳng khác nào một cái tát vang dội, rơi mạnh xuống mặt gã thanh niên chủ quán.


Doanh Tử Khâm lại rất nghiêm túc quan sát tờ giấy chứng nhận này như đang ngẫm nghĩ điều gì, quả nhiên, thế kỷ 21 cũng có nhiều nghề nghiệp mới ghê. Cô gật đầu: “Không cần đầu, cái giá này rất thích hợp.” “Được, cảm ơn cô đây đã chịu từ bỏ món đồ yêu thích.” Mục Thừa khẽ gật đầu, lấy ra một tấm thẻ đen: “Trong này là sáu triệu, dùng được khắp thế giới.”


Góc trên bên phải tấm thẻ đen này có một đóa hoa diên vĩ màu vàng. Tầm mắt Doanh Tử Khâm hơi khựng lại, đuôi mắt khẽ nhếch lên.


Ừm, tốt lắm, ngân hàng cô cất vàng trước kia vẫn chưa đóng cửa.


“Không được, tôi không bán!” Nhìn thấy tấm thẻ đen kia, gã thanh niên không tài nào nhịn được nữa. Gã bất ngờ xông lên, định cướp lấy đồng tiền cổ trong tay cô gái, động tác rất hung hãn: “Đưa đây!”


Đây là thứ gã nhặt được, theo lý tiền cũng phải là của gã.


Cô gái không tỏ thái độ gì, chỉ nhấc chân phải lên.


Động tác vô cùng tùy ý, lộ ra chút thờ ơ. Nhưng động tác này của cô đã trực tiếp đá gã thanh niên bay xa mấy mét. “Rầm.”


Mọi người xung quanh đều sững sờ: “…”


Lúc này, Doanh Tử Khâm mới đưa đồng tiền ra, nhận lấy tấm thẻ đen: “Cảm ơn.”


Mục Thừa ngây người, hoang mang đáp: “… Không cần cảm ơn.”


Đừng nói là Mục Thừa, ngay cả ông lão mặc áo thời Đường cũng hơi kinh ngạc, ánh mắt lộ ra chút thăm dò.


Mà điều khiến mọi người kinh ngạc hơn là người quản lý chợ vốn chẳng mấy khi xuất đầu lộ diện cũng chạy tới, sầm mặt lên tiếng.


“Chợ đen có quy tắc của chợ đen, đồ đã bán đi rồi lại còn muốn đòi lại à? Thu hồi giấy phép của người này, sau này không được cho vào chợ nữa.”


Nói xong, người quản lý lại xoay người, khom lưng xin lỗi cô gái: “Xin lỗi, làm cô hoảng sợ rồi.”


Doanh Tử Khâm cất tấm thẻ đen vào túi: “Không sao.”


Sáu triệu, đủ tiêu một thời gian rồi.


Lúc này, tay quản lý mới thở phào nhẹ nhõm, hắn xoay người, chỉ huy bảo vệ đỡ gã thanh niên chủ quán ra ngoài. Cách đó không xa, anh chàng bartender thu hết cảnh tượng này vào mắt, thoáng trầm mặc, đoạn nói từ tận đáy lòng: “Hình như cô bạn nhỏ cậu quen hơi dữ dằn đấy.”


Một cô gái nhỏ ốm yếu như thể lại có thể đạp bay một gã đàn ông ra ngoài. “Nói linh tinh cái gì đấy?” Cặp mắt đào hoa của Phó Quân Thâm hơi cong lên: “Rõ ràng vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.”


Anh chàng bartender: “…”


Lớp filter này nặng quá rồi đấy. Nhưng anh ta vẫn không hiểu: “Sao cậu không tự đi? Anh hùng cứu mỹ nhân không tốt à?”


Cứ phải làm chuyện thừa thãi, bảo nhân viên quản lý ra giải quyết cơ?


Mí mắt Phó Quân Thâm giàn giật, anh cười khẽ: “Tôi không thể đi.”


Anh chàng bartender hơi sửng sốt: “Tại sao?”


“Ừm…” Phó Quân Thâm chỉ hơi trầm ngâm, cười: “Tôi phải quan tâm đến cảm xúc của cô bạn nhỏ, dù sao hai tiếng trước chúng tôi mới chúc nhau ngủ ngon xong.”


Kết quả lại gặp nhau ở chợ đen, chẳng phải rất lúng túng hay sao?


Tuy anh đã sớm đoán được cô nghe Nhiếp Triều nói như vậy sẽ tới chợ đen nhưng vẫn chờ đợi xem có đúng thể không. “…” Anh chàng bartender càng cạn lời: “Cậu quả không hổ là tay chơi số một thành phố Hồ, tôi thấy thời gian của cậu đều dùng để dỗ dành phụ nữ hết rồi.” Ngay cả chút cảm xúc nhỏ như thể cũng muốn săn sóc, đúng là không thể tinh tế tỉ mỉ hơn.


“Cậu lại nói gì thế hả?” Phó Quân Thâm cúi thấp đầu: “Tôi mà phải dỗ à?”


Anh chàng bartender nhìn gương mặt làm điên đảo chúng sinh của người đàn ông trước mặt: “…”


***


Bên kia, trong một con ngõ nhỏ. “Ông chủ, nếu chúng ta tới sớm một chút thì tốt rồi.” Mục Thừa nói: “Phí mất sáu triệu liền.” Tuy rằng sau triệu đối với bọn họ chẳng thấm tháp gì nhưng tiết kiệm được thì vẫn phải tiết kiệm.


“Không phí đầu.” Ông lão khẽ xua tay, gương mặt hiện lên nét cười: “Ít nhất giúp tôi gặp được một cô bé thú vị như thế.”


Mục Thừa nhanh chóng hiểu ra: “Ý ông là củ đã ban nãy của cô ấy ạ?”


“Đúng vậy.” Ông lão bình thản đáp: “Hơn nữa đồng tiền cổ này, cô ấy cũng không phải ăn may nhặt được.”


Mục Thừa ngập ngừng: “Không thể như vậy được…”


Ngay cả anh ta cũng phải quan sát ở chợ đen cả chục ngày mới xác nhận được đó chính là đồng bạc nửa lượng thời Tần.


Anh ta biết từ sau khi Mục Hạc Khanh thoái lui, ông không có sở thích gì khác, chỉ ham mê sưu tầm đồ cổ quyên góp cho bảo tàng quốc gia.


Mục Hạc Khanh cũng không nói gì nữa, ho khan mấy tiếng: “Đi thôi.”


Mục Thừa đuổi theo, đang định dò hỏi một lần nữa thì thấy ông lão ôm ngực, cơ thể bất ngờ co giật rồi ngã xuống.


Mục Thừa thất kinh, vội vàng tiến lên: “Ông chủ!”


Nguy rồi, không ai ngờ Mục Hạc Khanh lại phát bệnh đúng lúc này, bọn họ không dẫn bác sĩ theo.


Sức khỏe Mục Hạc Khanh vẫn luôn rất tốt nhưng trước khi thoái lui, ông bị trúng một phát đạn lệch tim. Tuy người đã tỉnh nhưng bệnh căn lại không dứt, thường xuyên phát bệnh.


Nhưng lần trước vừa phẫu thuật xong, lẽ ra không phát bệnh nhanh thế này mới đúng.


Giờ biết làm thế nào đây?


Mộng tiểu thư ở để đô, hoàn toàn không tới kịp.


Mục Thừa luống cuống đến mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Anh ta run rẩy đi lấy thuốc nhưng làm thế nào cũng không cho ông lão uống vào được.


Lúc anh ta đang cuống cuồng, một giọng nói bỗng vang lên sau lưng. “Đừng đỡ lưng, sẽ chỉ làm ông ấy khó thở hơn thôi. Đặt ông ấy nằm thẳng xuống đi.”


Mục Thừa kinh ngạc ngẩng đầu.


Cô gái đứng bên ngoài con ngõ, hai chân cô vừa dài vừa thắng. Cô bước mấy bước tới gần, ngồi xổm xuống, đặt tay lên mạch cổ tay Mục Hạc Khanh, đuôi lông mày cô khẽ giật giật. Cuối cùng Mục Thừa cũng phản ứng kịp, thấy hành động của cô gái, anh ta vừa kinh vừa sợ. Anh ta toan đập mạnh vào tay cô, lạnh giọng trách cứ “Ai cho cổ động vào?”


Mục Hạc Khanh có thân phận gì?


Ông ấy mà xảy ra chuyện, không ai gánh nổi trách nhiệm đầu. Nhưng tay anh ta hoàn toàn không động được đến cô, cứ thể vỗ thẳng xuống đất. Mục Thừa hít sâu một hơi, càng thêm nổi nóng: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Doanh Tử Khâm vẫn đang kiểm tra mạch đập: “Cứu người.”


Mục Thừa làm như vừa nghe được một câu chuyện cười: “Cô á?” Ngoại trừ Mộng tiểu thư, cả nước Hoa này còn có người dám nói cứu chữa Mục Hạc Khanh ư?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi