HÔM NAY TIÊU TIỀN CHƯA

Ngồi trong xe, Tô Ngự nhìn Tống Quân Ngật, ánh mắt có hơi bối rối khi nhớ lại chuyện vừa rồi, “Hay là từ giờ anh cứ ở nhà chờ em thôi nhé.”

Tống Quân Ngật hơi nheo mắt lại: “Không thích anh à?”

“Không, không!” Tô Ngự vội vàng giải thích: “Em sợ có quá nhiều người nhớ thương anh.”

Vừa rồi cậu thực sự giận điên lên.

Tống Quân Ngật đến gần Tô Ngự, dùng giọng rất nhẹ nói: “Lần sau ngoại trừ em, anh sẽ không mở cửa sổ cho ai hết.”

Anh muốn đi đón Tô Ngự, là do anh tự nguyện, hơn nữa còn rất thích thú.

Bên tai Tô Ngự vang lên giọng nói của Tống Quân Ngật, giọng điệu nhẹ nhàng nghe rất có ý tán tỉnh, đó cũng là giọng nói khiến cậu không thể chịu nổi nhất. Tống Quân Ngật nói bằng giọng điệu này thực sự là rất… Tô Ngự cảm thấy trong lòng căng đầy.

Ánh mắt Tống Quân Ngật thẳng thắn đến mức khiến trong lòng cậu ngứa ngáy. Cậu né tránh ánh mắt anh, khẽ nói: “Vậy, sau này anh đỗ xe xa chút, tan học em sẽ chạy tới tìm anh.”

“Được.” Giọng Tống Quân Ngật hơi trầm xuống.

Nhà họ Tô.

Tô Chấn phong trần mệt mỏi, trở về từ thủ đô.

Người hầu ở bên cạnh bước tới cầm lấy chiếc áo khoác mà ông ta cởi ra.


Trần Thanh Nghiên đi xuống cầu thang, mỉm cười nhìn Tô Chấn vừa trở lại: “Mình về rồi à?”

Tô Chấn gật đầu: “Ừm, về nhà hai hôm.”

Sau khi Trần Thanh Nghiên đi xuống liền nhận áo khoác từ tay người hầu: “Mình có gặp Tử Kính không?”

“Có gặp.” Tô Chấn ngồi trên ghế sofa. “Nó sống ở thủ đô rất ổn.”

Ông ta nói rồi nhìn về phía Trần Thanh Nghiên: “Tôi còn gặp cả đứa bé Tô Ngự kia, nó… cũng sống rất tốt.”

Trong lời nói của ông ta có chút thăm dò, muốn kiểm tra xem vợ mình có quan tâm đến Tô Ngự hay không, nếu có thì sau này ông ta sẽ dễ dàng xử lý hơn nhiều.

Nghe được tên Tô Ngự, Trần Thanh Nghiên lộ vẻ không vui: “Mình nhắc nó với tôi làm gì?”

Phản ứng như vậy khiến Tô Chấn hơi thất vọng. Nhà họ Tô muốn phát triển ở thủ đô thì vẫn phải nhờ vào người đứng sau Tô Ngự, ông ta vốn đã định nhận lại Tô Ngự rồi.

Nuôi mười bảy năm, Tô Chấn không hiểu tại sao vợ mình lại không có chút tình cảm nào với Tô Ngự.

Ông ta nhìn Trần Thanh Nghiên, nghĩ đến chuyện ở thủ đô, rồi vẫn tàn nhẫn nói ra suy nghĩ của mình.

“Tôi muốn nhận lại Tô Ngự về nhà họ Tô.”


Nghe được những lời này, Tô Chấn thấy Trần Thanh Nghiên khựng lại: “Tại, tại sao?”

Bà ta ngạc nhiên nhìn Tô Chấn, không hiểu tại sao chồng mình lại đưa ra quyết định như vậy.

Ông ta quen Trần Thanh Nghiên từ khi họ còn đi học, cả hai đều là sinh viên Đại học Bắc Kinh, khi đó ông mê đắm Trần Thanh Nghiên, một người con gái dịu dàng và tốt bụng. Ông ta không biết vợ mình đã bắt đầu thay đổi từ khi nào, như thể bà ta không còn là người ông từng quen biết nữa.

Ông ta cẩn thận suy nghĩ, sự thay đổi của Trần Thanh Nghiên dường như xảy ra vào khoảng thời gian chuẩn bị gả vào nhà họ Tô.

Cứ thỉnh thoảng bà ta lại khóc lóc ầm ĩ, thậm chí ban đêm còn gửi cho ông ta những tin nhắn rất khó hiểu. Chỉ có điều lúc đó ông ta bận công việc, lại càng bận chuẩn bị cho đám cưới, không để ý nhiều đến cảm xúc của bà ta, có lẽ chính từ lúc đó mà trái tim bà ta đã thay đổi.

Tô Chấn cảm thấy có lỗi với vợ mình, nhưng ông ta càng muốn nhà họ Tô lớn mạnh hơn, để vợ mình được bảo vệ.

“Nhận lại Tô Ngự sẽ tốt cho nhà họ Tô, chúng ta có thể dễ dàng mở rộng hoạt động kinh doanh đến thủ đô.”

Mấy ngày nay, ông ta đã hỏi thăm rất nhiều người về Tô Ngự, vất vả lắm mới hẹn được người cũng là vì Tô Ngự, mà những người ông ta đã hẹn trước nhưng không thèm đến cũng vẫn là vì Tô Ngự. Điều này cũng cho thấy người đàn ông đi cùng Tô Ngự hôm đó có quyền lực tới mức nào.

“Tôi không đồng ý!” Vẻ mặt Trần Thanh Nghiên rất không tốt, bà ta nhanh chóng từ chối, gần như không cần suy nghĩ.

Bà ta thể hiện rõ sự phản kháng của mình đối với Tô Ngự: “Tô Chấn, mình phải suy nghĩ cho cẩn thận. Tô Ngự và tôi, mình chỉ có thể chọn một. Nếu mình chọn Tô Ngự, tôi sẽ rời khỏi nhà họ Tô!”

Nói năng vô cùng kiên quyết.


Ông ta và Trần Thanh Nghiên quen nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy vợ mình dọa bỏ đi, sắc mặt Tô Chấn trông rất khó coi.

“Bà muốn ly hôn với tôi?” Giọng nói của Tô Chấn trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Nụ cười của Trần Thanh Nghiên vẫn tao nhã như mọi khi: “Ông cảm thấy sao?”

Tô Chấn cảm thấy hơi khó thở, cảm giác cổ họng mình như nghẹn lại. Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Trần Thanh Nghiên mà khó chịu đến mức này.

“Bà vậy mà lại nói chuyện ly hôn với tôi?” Ông ta nhớ mình đã vất vả tới mức nào mới cưới được Trần Thanh Nghiên. Để cưới bà ta, ông ta đã từ chối rất nhiều cuộc hôn nhân có lợi cho gia đình mình, thậm chí còn suýt cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô và ông cụ.

Nếu cuối cùng không phải ông bà cụ Tô đột nhiên thoả hiệp thì chắc ông ta cũng đã rời khỏi nhà họ Tô rồi.

Trần Thanh Nghiên thấy ông ta tức giận thì cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng bà ta thực sự không muốn Tô Ngự quay lại, đây là lập trường của bà ta.

Mỗi lần trằn trọc, bà ta đều ước gì Tô Ngự có thể biến mất khỏi thế giới này, nhưng cuối cùng cũng không thể ra tay được…

Bà ta không muốn tiếp tục tranh cãi với Tô Chấn nên ném quần áo của Tô Chấn lên ghế sofa, xoay người đi lên lầu, chỉ để lại cho Tô Chấn một bóng lưng quả quyết, cũng có nghĩa là bà ta sẽ không thoả hiệp bất cứ điều gì cả.

Ban đầu Tô Chấn cho rằng Trần Thanh Nghiên chỉ là không thích Tô Ngự, nhưng ông ta không bao giờ nghĩ rằng vợ mình lại ghét cậu đến thế. Để ngăn cản Tô Ngự quay lại, bà ta thậm chí còn dọa ly hôn với mình.

Ông ta cảm thấy khó chịu vô cùng.

Ông ta nghĩ đến người con gái từng yêu mình khi còn trẻ, người con gái mà trong mắt dường như chỉ có một mình ông ta, luôn coi ông ta là cả thế giới.

Cô ấy sẽ không vứt bỏ bất kỳ một sinh mệnh nào cả.

Ông ta nhớ có lần họ nhặt được một con mèo hung dữ, con mèo sắp chết trên bãi cỏ nhưng vẫn dùng sức lực cuối cùng kêu to.


Khi họ nhổ cỏ và nhìn thấy chú mèo xấu số đó, mắt Trần Thanh Nghiên đỏ hoe.

Con mèo này không thể cứu được nữa. Ông ta hiểu rõ điều này nhưng Trần Thanh Nghiên vẫn bế con mèo lên và tìm đến bệnh viện thú y, ông ta cũng đã cố gắng thuyết phục nhiều lần nhưng đều vô ích.

Nó đầy bệnh tật, nhiều bệnh viện thú y từ chối tiếp nhận vì không thể chữa khỏi, nhưng Trần Thanh Nghiên không bỏ cuộc và cuối cùng cũng đã tìm được một bệnh viện sẵn sàng tiếp nhận.

Sau này, có lẽ nhờ một phép màu nào đó, con mèo đã được cứu, được Trần Thanh Nghiên đưa về nhà, và bản thân ông cũng đã yêu người con gái ấy sâu sắc.

Sau này, khi họ tốt nghiệp và quyết định kết hôn. Trong thời gian tranh cãi với gia đình, ông ta từng đến xem con mèo kia, nó sẽ trìu mến xoa chân ông ta. Trông nó không còn thảm hại như ban đầu nữa, Trần Thanh Nghiên rất yêu thương nó.

Cho đến một ngày sau khi họ kết hôn, ông ta nghĩ đến con mèo đã lâu không gặp nên mới hỏi.

“Mèo đâu rồi?”

Sau khi nghe câu hỏi của ông ta, Trần Thanh Nghiên chỉ liếc nhìn, gương mặt vẫn là nụ cười tao nhã nhưng đôi mắt ấy thì ông ta đã không còn nhìn thấu được nữa.

“Mèo chết đói rồi.” Bà ta nói.

Lúc đó ông ta chỉ nhìn Trần Thanh Nghiên một lúc lâu mà không hỏi cặn kẽ, bởi vì ông ta biết dạo gần đây tâm trạng bà ta không được tốt, thậm chí còn ầm ĩ lên đòi phá thai mấy lần, khó khăn lắm mới khuyên can được.

Ông ta đã hỏi bác sĩ, liệu đó có phải là chứng trầm cảm trước khi sinh không.

Cho nên vì quan tâm đến cảm xúc của vợ mình, ông ta không hỏi kỹ.

Bây giờ nghĩ lại, không biết bản thân ông ta có phải cũng chỉ như con mèo xấu số đó không. Trần Thanh Nghiên ban phát chút tình cảm tạm thời, rồi lại vì cảm xúc của bản thân mà bỏ mặc ông ta.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi