HÔM NAY TRA CÔNG NGU NGỐC LẠI CHƠI TUI

Editor: Cô Rùa

***

Sau khi Hạ Châu rời khỏi nhà.

Thì giận đến sôi máu nhưng ngặt nỗi lại không có chỗ nào để ph4t tiết, ngay cả khi đi làm, chỉ cần nhìn thoáng qua báo cáo thôi là đã có thể bắt được sai sót của cấp dưới, sau đó bắt đầu lôi từng người ra sạc cho một trận, hậm hực như cắn phải thuốc nổ, khiến toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều căng thẳng theo, người nào người nấy cũng nơm nớp lo sợ giẫm phải mìn. 

Lúc này cô thư ký đang cúi đầu, nước mắt chực trào nơi khoé mắt, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Hạ, là em làm không tốt, em lập tức đi chuẩn bị một bản báo cáo mới ngay đây ạ.”

“Ra ngoài đi.” Hạ Châu không cảm xúc nói. 

Trong văn phòng trống trải không một bóng người.  

Hạ Châu ngồi trước bàn làm việc, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ của điều hoà quá cao, tạo cho người ta một cảm giác nóng bức và khó chịu, cà vạt trên cổ áo thì chặt đến nỗi muốn ngạt thở, đã vậy phần báo cáo ngu ngốc của cấp dưới lại càng chọc anh cáu hơn. 

Tất cả những thứ tệ hại này đều làm Hạ không muốn ở lại nơi đây nữa, anh kéo cà vạt xuống rời khỏi công ty, đi đến quán bar gần nhất. 

Hạ Châu uống thì uống nhưng vẫn còn rất lý trí. 

Một ly, hai ly, ba ly đều không làm anh thay đổi sắc mặt được, trái lại càng thêm tỉnh táo hơn vài phần. 

Giống như không bao giờ biết say là gì.

Nhưng chẳng biết tại sao Mạnh Tề Khang lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này. 

Hắn ngồi xuống chỗ đối diện với Hạ Châu.

Cũng tự rót cho mình một ly rượu. 

“Rốt cuộc thì Tinh Vĩ đã mở bao nhiêu quán bar trong mấy năm gần đây nhỉ, mà không ngờ cậu ấy cũng thích mấy thứ này.”

Thẩm Tinh Vĩ là bạn của Hạ Châu, trong thời gian Mạnh Tề Khang làm giáo viên dương cầm cho Hạ Châu tại đại học, Thẩm Tinh Vĩ và hắn cũng dần quen với nhau. 

Hạ Châu không nói gì, vẫn im lặng uống rượu.

Mạnh Tề Khang để ly rượu xuống, nhìn Hạ Châu: “Hạ Châu, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Hạ Châu lại rót cho mình một ly mới, giọng điệu nhàn nhạt: “Không có gì, chỉ là em muốn uống thôi.”

Mạnh Tề Khang đè ly rượu trong tay Hạ Châu xuống, trầm mặc nửa ngày, nói: “Nhìn em bây giờ lạ lắm.”

Hạ Châu vẫn không nói chuyện.

Mạnh Tề Khang không muốn nhìn thấy Hạ Châu cứ uống mãi như vậy, chuyện này chẳng khác gì với việc tự ngược đãi bản thân mình hết.

Hắn xoay đầu, nhìn thấy chiếc piano cổ điển bằng gỗ Steinway ở cách đó không xa. 

Mạnh Tề Khang đi đến chỗ cây đàn ngồi xuống, gõ thử một nốt nhạc, sau đó quay đầu lại hỏi Hạ Châu: “Hạ Châu, có muốn đàn một bài với anh không?”

Hạ Châu uống cạn ly rượu trong tay, lắc đầu.

Trên mặt Mạnh Tề Khang có chút mất mát, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.

Hắn nhắm mắt, mười ngón tay mảnh khảnh lả lướt trên những phím đàn đen trắng, từng giai điệu nhẹ nhàng như mây bay không ngừng tuôn ra từ đầu ngón tay hắn. 

Tư thế của hắn ưu nhã, cộng thêm tiếng đàn lại uyển chuyển du dương, vì vậy hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người trong quán bar.

Bỗng nhiên Hạ Châu cảm nhận được một tầm mắt sắc như dao đang nhìn chằm chằm về phía Mạnh Tề Khang, anh theo bản năng nhìn sang nơi đó, lập tức nhìn thấy Trương Dục Hiên ngồi ở một góc khác.

Và bên cạnh Trương Dục Hiên, là Khâu Ngôn Chí đang nhìn chằm chằm Mạnh Tề Khang.

Hạ Châu hơi rũ mắt, che đi dòng suy nghĩ đang cuồn cuộn trong mắt mình, anh bỗng buông ly rượu trong tay xuống, đứng dậy.

Dáng người của anh quá mức ưu tú, sau khi cởi áo khoác bên ngoài ra thì bên trong chỉ dư lại một chiếc áo sơ mi trắng, càng tôn lên đôi chân dài của anh. 

Vốn dĩ trước đó đã có không ít người nhìn lén anh, sau khi anh đứng dậy, lại càng thu hút thêm nhiều ánh mắt hơn nữa, anh đi về phía đàn piano, giày da màu đen giẫm lên mặt đất như thể đang giẫm vào lòng người, khiến người khác không tự chủ được mà rung động. 

Hạ Châu ngồi xuống bên cạnh Mạnh Tề Khang, đôi tay anh phủ lên phím đàn, cùng đàn một bài nhạc với Mạnh Tề Khang.

Bề ngoài và khí chất của hai người này thật sự quá đáng nể, cảnh tượng bọn họ ngồi sóng vai và đàn bên nhau như vậy, thật sự đã thu hút gần như tất cả mọi người trong quán bar.  

Thậm chí Trương Dục Hiên còn nghe thấy người ngồi bên cạnh hắn cảm thán một câu: “Thật xứng đôi…”

Trong lòng Trương Dục Hiên căng thẳng, cầm lấy bàn tay hơi lạnh của Khâu Ngôn Chí, nhỏ giọng nói: “… Ngôn Ngôn, chúng ta đi thôi.”

Sau khi chơi xong một bản nhạc, trong quán bar lập tức vang lên từng tiếng huýt sáo và vỗ tay, lâu lắm rồi Mạnh Tề Khang mới đánh đàn cùng Hạ Châu, vừa kết thúc tâm trạng của hắn rất vui vẻ, quay đầu lại định nói gì đó với Hạ Châu thì Hạ Châu đã ghé đến bên tai hắn, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi.”

Mạnh Tề Khang hơi ngẩn người một chút, chưa kịp suy nghĩ gì đã bị Hạ Châu nắm tay đứng dậy.

Hạ Châu về lại chỗ của mình mặc áo khoác vào, sau đó lại thu dọn đồ đạc thay Mạnh Tề Khang, động tác vô cùng gă-lăng lại còn dịu dàng.

Lúc rời đi, Hạ Châu lại nắm lấy tay của Mạnh Tề Khang, lòng bàn tay anh ấm áp, còn mang theo một chút cường thế không thể từ chối. 

Mạnh Tề Khanh muốn rút tay về, nhưng lại chẳng ăn nhằm gì, bị Hạ Châu nắm tay rời đi.

Mạnh Tề Khang cảm thấy rất kỳ quái, lúc sắp rời khỏi quán bar, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng ra phía sau.

Bỗng trông thấy Khâu Ngôn Chí đang ngồi ở một góc, mặt mày đỏ bừng, hai mắt thì đỏ hoe, đến chiếc mũi cũng đỏ lên nhìn chằm chằm về phía hai người bọn họ. 

Ra khỏi cửa quán bar.

Hạ Châu liền buông tay Mạnh Tề Khang ra.

Mạnh Tề Khang cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, vừa rồi vì bị người khác nắm quá chặt, mà lúc buông ra còn xuất hiện cả dấu tay đỏ trắng ở bên trên. 

“Hạ Châu.”

Mạnh Tề Khang ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Châu, hắn bình tĩnh nói, “Vừa rồi em lợi dụng anh có đúng không?” 

Hạ Châu hơi sửng sốt: “… Sao cơ?”

Dường như Mạnh Tề Khang đang rất cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trước nguc hắn lại không ngừng phập phồng: “Anh nói, có phải khi nãy em qua đàn với anh, lấy đồ cho anh, nắm tay anh rời đi đều là diễn trò cho Ngôn Chí xem có đúng không? Em coi anh là cái gì? Công cụ để chọc ghen Khâu Ngôn Chí sao?”

Cuối cùng Hạ Châu cũng nhận ra khi nãy mình vừa mới vô thức làm cái gì, vẻ mặt anh dần tái đi, qua một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “… Em xin lỗi.”

Mạnh Tề Khang nhìn Hạ Châu, đột nhiên hỏi: “Hạ Châu, em còn nhớ anh tặng cho em cái lục lạc kia là vào lúc nào hay ở đâu không?”

Không biết có phải là do ban nãy uống quá nhiều hay không, Hạ Châu bắt đầu cảm thấy đầu mình có hơi đau, anh đè thái dương của mình lại, cố gắng suy nghĩ, nhưng chỉ có ký ức mơ hồ. 

Anh có chút mờ mịt ngẩng đầu: “Anh Tề Khang… Xin lỗi, hình như em có hơi say… Nên không nhớ rõ nữa.”

Mạnh Tề Khang mấp máy miệng, bỏ lại một câu anh đi trước, rồi bỏ đi.

Chiếc lục lạc kia đã rất cũ, cũng bị mài mòn đi rất nhiều, ngay cả âm thanh cũng không phát ra nổi, nhưng cũng vì nó nhỏ gọn, nên Hạ Châu vẫn luôn mang nó theo người. 

Mạnh Tề Khang đi rồi, Hạ Châu định lấy chiếc lục lạc từ trong túi ra, nhưng làm thế nào cũng không thấy nó đâu. 

Lúc này anh mới nhớ đến đã lâu rồi mình chưa nhìn thấy nó. 

*

Trương Dục Hiên nhìn cặp đôi chó má Hạ Châu và Mạnh Tề Khang rời khỏi tầm mắt của mình, tức đến mức thở không ra hơi, siết chặt nắm tay lại. 

Trương Dục Hiên tưởng tượng đến việc bạn thân của mình thích Hạ Châu, mà Hạ Châu lại là tên trời đánh như thế thì cảm thấy không đáng giùm Khâu Ngôn Chí, cũng đồng thời đau lòng thay cậu.

Lại nghĩ đến Khâu Ngôn Chí cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, chắc chắn trong lòng đang rất là khó chịu, vì vậy Trương Dục Hiên thậm chí còn không dám nhìn Khâu Ngôn Chí, như vậy sẽ làm cậu khổ sở hơn. 

Cuối cùng hắn vẫn quay đầu lại nói với Khâu Ngôn Chí: “Ngôn Ngôn, nghe tôi, không cần phải ngồi đây khổ sở, chúng ta đi thôi.”

Khâu Ngôn Chí không có phản ứng gì hết.

“Ngôn Ngôn?”

Khâu Ngôn Chí quay đầu, có chút mờ mịt nhìn Trương Dục Hiên: “Bé Dục, tôi thích cái kia.”

Trương Dục Hiên quay đầu nhìn lại, phát hiện thứ mà Khâu Ngôn Chí đang nói đến là một món đồ trang trí được treo trên tường ở lối vào của quán bar.

Nhưng tại sao mặt Khâu Ngôn Chí lại đỏ như vậy, hơn nữa còn cư xử… Không thích hợp như thế?

Trương Dục Hiên nhìn lên bàn.

Nhíu nhíu mày.

Chờ một chút, Khâu Ngôn Chí uống hết hai ly Cocktail để trên bàn hồi nào vậy?!

Trương Dục Hiên thật cẩn thận hỏi cậu: “… Vừa rồi cậu có nhìn thấy anh ta không?”

“Cái gì?” Khâu Ngôn Chí trì độn hỏi hắn.

“Tôi nói là… Cậu có thấy Hạ Châu không?”

Khâu Ngôn Chí cau mày, có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ, cậu hơi nghiêng đầu, qua một hồi lâu mới tỏ ra rối rắm nói: “Hình như có thấy hay sao á, nhưng sau đó lại không nhớ rõ lắm…”

Không nhớ thì tốt, không nhớ thì tốt.

Trương Dục Hiên âm thầm niệm ở trong lòng.

Hắn dìu Khâu Ngôn Chí dậy, chuẩn bị đi về nhưng có làm thế nào thì Khâu Ngôn Chí cũng không chịu nhấc chân lên, đôi mắt cứ dán lên chiếc vương miện nhỏ đội trên đầu con hổ bằng kim loại treo ở trên tường. 

Trương Dục Hiên nói không thể lấy cái kia được. 

Khâu Ngôn Chí liền mếu máo nói vậy thì thôi, nhưng đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm nó, trên mặt đều là luyến tiếc. 

Trương Dục Hiên vốn chỉ cảm thấy Khâu Ngôn Chí đáng thương khiến người khác đau lòng, vừa nhìn trông thấy bộ dạng này của cậu, quả thực không nỡ để cậu thương tâm hơn, vì vậy hắn đi thương lượng với ông chủ quán bar, xem có thể mua lại món đồ trang sức kia hay không. 

May mắn ông chủ nơi này là Thẩm Tinh Vĩ, sau khi biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, hắn có chút dở khóc dở cười mà đi qua, lấy chiếc vương miện nhỏ ấy xuống đưa cho Khâu Ngôn Chí: “Vậy lấy đi đi, tặng cho cậu đấy.”

Khi Khâu Ngôn Chí vừa cầm lấy vương miện, liền nắm chặt nó vào trong tay, cả mặt đều đỏ bừng mà nói cảm ơn. 

Trông vui chưa kìa. 

Trương Dục Hiên hết nói nổi: Tốn công nãy giờ hắn còn lo cho Khâu Ngôn Chí, sao người này say vào thì vô tư như thế chứ. 

Trên thực tế, cái cậu Khâu Ngôn Chí này, mặc dù không say, nhưng cũng chính là loại vô tâm kia.

Khi Trương Dục Hiên dìu Khâu Ngôn Chí ra bên ngoài, lại bất ngờ nhìn thấy được Hạ Châu.

Hạ Châu đứng một mình ở trước cửa quán bar không xa. 

Hàng mày của anh nhíu chặt lại với nhau, hình như đang suy nghĩ cái gì đó.

Trong lòng Trương Dục Hiên có chút hoảng loạn, sợ Khâu Ngôn Chí nhìn thấy Hạ Châu sẽ nhớ đến chuyện thương tâm, kết quả Khâu Ngôn Chí gỡ tay hắn ra, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía Hạ Châu.

Trương Dục Hiên vội vã đi qua theo.

“Hạ Châu!” Khâu Ngôn Chí say khướt đi tới, cười hì hì hỏi anh, “Sao anh lại ở đây vậy!”

Ngay khi bàn tay của Khâu Ngôn Chí sắp chạm đến ống tay áo của Hạ Châu, Hạ Châu liền giơ tay lên tránh đi, đồng thời lùi về sau một bước.

Anh nhíu mày, trên mặt đều là ghét bỏ.

Khâu Ngôn Chí bắt vào một khoảng không, lảo đảo một cái, suýt chút nữa còn ngã sấp mặt, may là có Trương Dục Hiên bên cạnh nhanh tay đỡ lấy cậu.

Trương Dục Hiên nhìn động tác và biểu hiện vừa rồi của Hạ Châu thì có chút tức giận.

Trương Dục Hiên một bên đỡ Khâu Ngôn Chí mềm nhũn trong lòng nguc, một bên nhìn Hạ Châu chất vấn: “Anh Hạ, tốt xấu gì Khâu Ngôn Chí cũng là bạn đời hợp pháp của anh, sao anh lại đối xử tệ với cậu ấy như vậy chứ?!”

Hạ Châu cười nhạo một tiếng: “Tôi làm sao?”

“Anh bỏ rơi cậu ấy, làm lơ cậu ấy, không quan tâm cậu ấy cũng chả yêu quý gì cậu ấy, hơn nữa anh còn lén… Lén cậu ấy ngoại tình!”

Hạ Châu ngẩng đầu nhìn Trương Dục Hiên, trên khóe miệng còn treo lên một độ cong châm chọc: “Nếu cậu ta tỉnh táo, tôi còn có thể ngoại tình ngay trước mặt cậu ta nữa cơ.”

—— Hạ Châu thật sự là quá đáng!

Hắn biết bây giờ Hạ Châu đang giận Ngôn Ngôn là bởi vì bị cậu ấy lừa, nhưng nếu Hạ Châu đối xử tốt với Ngôn Ngôn ngay từ đầu thì Ngôn Ngôn làm sao có thể mạo hiểm cả tính mạng làm chuyện như vậy chứ?!

Nhưng hiện tại Hạ Châu không những mỉa mai châm chọc Ngôn Ngôn mà còn muốn công khai c4msừng Ngôn Ngôn, đây không phải là cố ý sỉ nhục Ngôn Ngôn sao!

Trương Dục Hiên siết chặt nắm tay, nếu không phải trong lòng nguc vẫn còn đang ôm Khâu Ngôn Chí mềm nhũn có thể té sấp bất cứ lúc nào, thì hắn nhất định sẽ xông lên đấm vô mặt Hạ Châu một phát!

Khâu Ngôn Chí không ngừng trượt xuống khỏi lồng nguc của Trương Dục Hiên, hai chân đứng cũng không vững, cậu hơi rũ đầu, hình như là đã ngủ rồi, một mình Trương Dục Hiên không thể ôm cậu xuể được, động tác cũng khó khăn hơn nhiều, nhưng dù là vậy, Hạ Châu lại không hề có ý định muốn giúp đỡ một tay, chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng ở đó. 

Trương Dục Hiên và Khâu Ngôn Chí không có lái xe đến quán bar, cho nên lúc trở về chỉ có thể bắt xe.

Trương Dục Hiên đỡ Khâu Ngôn Chí đi được hai bước, nhưng có kéo thế nào thì người kia cũng không chịu nhúc nhích, hắn đành phải cõng cậu lên trên lưng, lảo đảo đi đến ven đường, sau đó thở phì phò thả Khâu Ngôn Chí xuống đất một lần nữa. 

Con đường này không dễ gọi xe lắm, Trương Dục Hiên duỗi cổ nhìn nửa ngày, cũng không thấy một chiếc tắc xi nào. 

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại ở ngay trước mặt họ, tài xế nhô đầu ra, chào hỏi Hạ Châu.

Hạ Châu mở cửa xe ngồi vào.

Tài xế mắt tinh, nhìn thấy Khâu Ngôn Chí xỉn lên xỉn xuống ngồi bên chân Trương Dục Hiên, thì lật đật muốn xuống xe đỡ ‘Hạ phu nhân’ lên, kết quả vừa mới cởi dây an toàn đã nghe thấy Hạ Châu ở đằng sau nói: “Đi thôi.”

Tài xế sửng sốt, lại nhìn Khâu Ngôn Chí xiêu xiêu vẹo vẹo và  Trương Dục Hiên mặt mày giận dữ, cuối cùng vẫn cài dây an toàn lại, lái xe rời đi.

Trương Dục Hiên chờ đến chân cũng đều tê rần, mới bắt được một chiếc tắc xi.

Nhìn bộ dáng kia của Hạ Châu, Trương Dục Hiên vốn định đưa Khâu Ngôn Chí về nhà mình ngủ, ai ngờ Khâu Ngôn Chí vừa ngồi lên xe chưa được bao lâu đã hơi hơi tỉnh lại, cứ la hét đòi về nhà. 

Trương Dục Hiên thật sự không nhịn nổi nữa, hỏi Khâu Ngôn Chí: “Rốt cuộc Hạ Châu có cái gì tốt? Tại sao cậu cứ một hai phải về chứ?!”

Vẻ mặt của Khâu Ngôn Chí có chút mờ mịt, ngơ ngác mà lặp lại nói: “Hạ Châu?”

Khâu Ngôn Chí lại ngây người trong chốc lát, trên mặt bỗng nhiên mang theo nụ cười trẻ con, cậu tiến đến bên tai Trương Dục Hiên, nhỏ giọng nói: “Bé Dục này, tôi nói cho cậu biết một bí mật.”

Trương Dục Hiên trợn tròn hai mắt, bản năng mách bảo hắn sắp sửa khám phá ra được một bí mật rất là lớn, vì thế hắn cũng hạ giọng xuống mức thấp nhất có thể, thì thầm nói: “Bí mật gì?”

Giọng của Khâu Ngôn Chí càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức làm người ta gần như không nghe được: “Hạ Châu… Trông rất giống……”

Trương Dục Hiên vểnh tai lên hết cỡ mà vẫn không thể nghe được cậu đang nói gì, vì vậy hỏi lại lần nữa: “Giống cái gì cơ?”

Khâu Ngôn Chí: “Tôi nói cho cậu, nhưng cậu không được nói cho người khác biết đâu đấy.”

“Tôi sẽ không nói với ai đâu, tôi thề…”

Khâu Ngôn Chí nhích lại gần hơn một chút, gần như muốn dán lên lỗ tai Trương Dục Hiên luôn, thì thầm bằng một giọng rất nhỏ: “Giống Tiểu Rác Rưởi.”

Trương Dục Hiên: “…”

Trương Dục Hiên có chút bó tay mà thở dài: “Ừa, tôi biết anh ta là rác rưởi.”

Khâu Ngôn Chí lắc lắc đầu, sửa lại: “Ảnh không phải rác rưởi, ảnh giống Tiểu Rác Rưởi……”

Trương Dục Hiên qua loa cho có: “Được được được, giống Tiểu Rác Rưởi giống Tiểu Rác Rưởi, Hạ Châu quả thực là rác rưởi…”

Trương Dục Hiên đưa Khâu Ngôn Chí về đến tận cửa, Khâu Ngôn Chí sau bí tỉ mà phất phất tay với Trương Dục Hiên: “Tạm biệt bé Dục nha!”

Trương Dục Hiên có điểm lo lắng: “… Hay là để tôi đưa cậu vào?”

Khâu Ngôn Chí lắc đầu, cười ngây ngô: “Tôi tự đi được mà.”

Trương Dục Hiên đứng ở trước cửa, tận mắt nhìn thấy Khâu Ngôn Chí bấm mật khẩu, mở cửa vào nhà, lúc này mới yên tâm quay lại xe tắc xi rời đi.

Khâu Ngôn Chí vừa vào cửa đã té lăn đùng ra đất.

Hạ Châu ngồi trên sô pha nghe thấy tiếng động không khỏi nhíu mi một cái, cúi đầu tiếp tục xem máy tính bảng và tài liệu của mình. 

Năm phút, mười phút.

Khâu Ngôn Chí nằm trên mặt đất, không hề có ý định ngồi dậy, thậm chí còn phát ra cả tiếng khò khò.

Có lẽ cảm thấy người nằm trên mặt đất quá ồn ào, Hạ Châu cau mày, cầm đồ của mình đi vào phòng sách.

Từ đầu tới cuối, chưa từng bố thí cho người trên mặt đất nửa cái ánh mắt.

Khâu Ngôn Chí nằm trên sàn nhà ngủ đến ngon lành, đến nửa đêm thì rùng mình tỉnh dậy vì quá lạnh.  

Lúc này mới chịu đứng dậy đi vào phòng. 

Bước đi của cậu loạng choạng, vất vả lắm mới đến được phòng của mình, sau đó cởi áo khoác ra, bỏ chiếc vương miện nhỏ vẫn luôn nắm ở trong tay vào tủ quần áo, sau đó nằm lên giường. 

Ai ngờ vừa mới nằm lên giường, cả mặt cậu đều nhíu lại.

… Giường cứng quá đi, đã vậy còn lạnh nữa.

Cậu mơ mơ màng màng s0 soạng một cái, phát hiện giường không có nệm cũng không có chăn bông, chỉ còn lại một miếng ván trơ trụi. 

Cậu dùng cái đầu ngâm rượu của mình suy tư một hồi lâu mới sực nhớ ra lần trước Hạ Châu đã kêu người dọn đồ của cậu đi hết rồi, bởi vì từ nay về sau phải ngủ cùng nhau. 

Khâu Ngôn Chí bước xuống giường, nhưng hai mắt cậu vẫn nhắm chặt mà đi ra khỏi phòng, sau đó cậu mở cửa phòng Hạ Châu ra, lần mò đến giường anh, xốc chăn lên nằm vào. 

Cậu nằm trên sàn nhà cả buổi trời, thật sự bị lạnh đến run cả người, bỗng dưng cảm thấy trong chăn có cái gì đó nóng hầm hập, thì không tự chủ được mà lăn lại gần hơn, ôm lấy thứ ấm áp kia. 

*

Hôm nay Hạ Châu cũng uống không ít, đầu vừa dính gối đã ngủ say. 

Kết quả đến nửa đêm anh bỗng nhiên mơ thấy một giấc mộng rất kỳ quái. 

Anh mơ thấy có một người tuyết lạnh như băng cứ bám dính lấy anh, còn bắt anh phải ôm nó nữa. 

Anh nói với người tuyết: “Nếu tôi ôm cậu, cậu sẽ tan chảy mất.”

Người tuyết không hề để ý, cứ một hai bắt anh phải ôm. 

Hạ Châu đang định từ chối lần nữa, bỗng dưng phát hiện gương mặt của người tuyết này rất giống với Khâu Ngôn Chí. 

Hạ Châu trong mơ có vẻ rất hận Khâu Ngôn Chí. 

Vì thế liền ôm chặt lấy người tuyết. 

Muốn làm nó tan chảy. 



Sáng hôm sau Hạ Châu tỉnh dậy, trong đầu anh vẫn còn quanh quẩn giấc mộng kia, anh nhíu mày, không biết tại sao mình lại có thể nằm mơ thấy một thứ ngu ngốc và thiểu năng như vậy. 

Kết quả vừa mở mắt ra.

Đã nhìn thấy mình ôm chặt Khâu Ngôn Chí vào trong lòng.

Khâu Ngôn Chí cũng tỉnh lại, cậu cau mày lẩm bẩm nói: “… Anh ôm em chặt quá, em thở không nổi luôn ấy, thì ra anh thích em như vậy à?”

Hạ Châu: “…”

Hạ Châu: Nếu tôi nói tôi ôm cậu là muốn giết cậu thì cậu có tin không?

Hạ Châu buông ôm Khâu Ngôn Chí ra, lạnh mặt nói: “Cút.”

Nhưng bởi vì ôm người ta cả một đêm. 

Chữ cút này lại thiếu mất một phần khí thế và tự tin. 



- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi