HÔM NAY TRA CÔNG NGU NGỐC LẠI CHƠI TUI

Editor: Cô Rùa

*

Thật ra Hạ Châu cũng không biết bản thân mình đang nghĩ cái gì nữa.

Có đôi khi anh sẽ cảm thấy Khâu Ngôn Chí giống như một con mèo mà mình nuôi, lúc thì ngoan ngoãn, lúc lại cộc cằn mà cào anh bị thương.

Mãi đến cái lần con mèo ấy cào anh chảy đầy máu, anh mới tức giận mà đuổi nó đi.

Nhưng ai ngờ đâu hai ngày sau con mèo ấy lại tự bò về, trên mình thì đầy rẫy các vết thương mà người thường không tài nào hiểu được, nó yếu ớt chui vào lòng anh, nép vào người anh, li3m anh, cọ anh, phát ra những tiếng cầu xin nho nhỏ, năn nỉ anh đừng bỏ nó.

Anh biết con mèo này không ngoan, anh biết nó có thể sẽ cào anh bị thương lần nữa, anh cũng biết nó ỷ vào anh như vậy cũng không nhất định là bởi vì yêu anh.

Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại này của nó, anh lại không có cách nào nhẫn tâm bỏ nó  được.

Khi Thẩm Tinh Vi rời đi, Khâu Ngôn Chí đã lựa xong một túi quýt.

Hạ Châu đi về phía cậu, thấy Khâu Ngôn Chí đang chuẩn bị cầm túi quýt đi cân.

Hạ Châu cầm một trái quýt no tròn đưa cho cậu: “Trái này cũng được.”

Khâu Ngôn Chí nghe thấy thì ngẩng đầu lên, nhìn trái quýt trong tay anh, nụ cười rạng rỡ lan tràn trên gương mặt, Hạ Châu cảm thấy nụ cười của người đối diện tràn đầy sức sống nhưng lại không hề đứng đắn, anh nghe thấy Khâu Ngôn Chí vui vẻ nói: “Ừa, trái này cũng ngon nè.”

Sau đó cậu bỏ trái quýt vào trong túi rồi rất tự nhiên nắm lấy tay Hạ Châu, đi về phía máy cân.

Bàn tay của Khâu Ngôn Chí rất trắng, nắm ở trong lòng bàn tay tựa như đang cầm một khối ngọc, tuy có phần hơi lạnh, nhưng nắm lâu vẫn có thể cảm nhận được một chút độ ấm.

Siêu thị to lớn đông người ồn ào, Hạ Châu bị Khâu Ngôn Chí cầm tay dẫn về phía trước, bỗng nhiên anh dần không nghe thấy những âm thanh ầm ĩ xung quanh nữa, anh lẳng lặng nhìn mái tóc đen mềm mại, vành tai và cái cổ trắng nõn của Khâu Ngôn Chí, trong lòng bất chợt sinh ra một chút hy vọng nho nhỏ.

—— Hy vọng con mèo của anh có thể ngoan ngoãn một chút.

Giống như như bây giờ vậy. 

*

Trong hai ngày Khâu Ngôn Chí ở nhà nghỉ ngơi, Hạ Châu đều xử lý mọi việc thông qua máy tính để có thể tiện ở bên chăm sóc cậu, nhưng làm người đứng đầu của một công ty lớn, anh không thể lúc nào cũng vắng mặt được.

Hiện tại Khâu Ngôn Chí đã tốt hơn rất nhiều, hai mắt đã có thể nhìn thấy được, còn có thể chạy nhảy khắp nơi, vì vậy Hạ Châu tính trở lại công ty.

Nhưng lúc này Khâu Ngôn Chí lại không hề muốn tách ra khỏi Hạ Châu dù chỉ là nửa bước, Hạ Châu đi đâu cậu cũng phải kè kè bên cạnh, vì vậy Hạ Châu đành phải dẫn cậu đến công ty cùng.

Lần trước Khâu Ngôn Chí đến công ty vẫn là tới để “Bắt gian”.

Lúc cậu rời đi còn đập đồ, giận dữ đùng đùng, ồn ào quá trời, hơn nửa cái công ty đều biết cậu. Mối tình tay ba giữa tổng giám đốc, vợ tổng giám đốc và crush của ngài ấy đến giờ vẫn là đề tài hot nhất trong công ty.

Cho nên lúc Khâu Ngôn Chí tay trong tay với Hạ Châu đi vào cửa lớn của công ty vẫn làm không ít người ngạc nhiên đến rớt cằm.

Dù sao thì trong diễn đàn nội bộ của công ty vẫn còn đang treo phấp phới bài đăng top đầu với tiêu đề là “Tình yêu không cầu được —— Cuộc hôn nhân bi kịch của vợ tổng giám đốc”. 

Lúc Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu còn đang ở dưới sảnh lầu một. 

Nữ nhân viên trên tầng mười tám đã nhìn thấy một bài post mới toanh vượt mọi chông gai, mở một đường máu ở trong diễn đàn nhiều chuyện kia, giẫm bẹp lên bài post top đầu trước đó ở dưới chân.

Tiêu đề của bài post ấy là ——《 Tổng giám đốc nắm tay vợ mình xuất hiện ở công ty phát cơm tró là có chuyện gì?!》

Khâu Ngôn Chí ngồi trong văn phòng Hạ Châu buồn chán không có gì làm nên cầm máy tính ở bên cạnh Hạ Châu lên chơi game.

Khâu Ngôn Chí cảm thấy hẳn là cậu đã hoàn thành một cái thành tựu: Chơi game ở trong thế giới game.

Dòng thời gian trong con game VR mà Khâu Ngôn Chí đang chơi là năm 2020, vì vậy cũng sẽ không xuất hiện mấy con game VR trình độ cao nào ở đây cả. Cho nên game mà Khâu Ngôn Chí có thể chơi cũng chỉ là mấy con game phổ biến vào hồi đó, mặc dù không chân thật hay là thú vị như game online VR, nhưng khi chơi cũng mang một cảm giác rất mới lạ.

Cho nên lúc thư ký đến tìm Hạ Châu để báo cáo thì trông thấy Khâu Ngôn Chí ngồi ở một bên, vô cùng tràn đầy năng lượng, mở to hai mắt và mang tai nghe, ngón tay bùm bùm chát chát trên bàn phím, đại sát tứ phương ở trong game.

Nhưng thư ký chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi nhanh chóng dời lực chú ý quay lại trên tập tài liệu mà mình muốn báo cáo.

Cách đây không lâu, sự trách mắng nặng nề của tổng giám đốc Hạ vẫn để lại trong cô một nỗi sợ khôn nguôi, cô không muốn mình mắc thêm một sai lầm nào để rồi khiến lịch sử phải lặp lại. 

“Dừng một chút.” Hạ Châu nhíu mày, bỗng nhiên nói. 

Là báo cáo của mình lại có vấn đề sao? 

Thư ký lập tức cảm thấy lạnh toát cả người.

Kết quả Hạ Châu đứng lên, đi tới sau lưng Khâu Ngôn Chí trầm giọng hỏi: “Chơi xong chưa?” 

Thư ký lập tức thở phào một hơi, cũng may cũng may, vấn đề không phải ở chỗ cô, nhất định là do vợ tổng giám đốc chơi game gõ bàn phím mạnh quá nên tổng giám đốc đang định đến phê bình cậu ấy.

Khâu Ngôn Chí tháo tai nghe xuống, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt thỏa mãn: “Vừa xong á, trận vừa nãy một mình em cân hết cả team địch luôn đó.”

Hạ Châu vốn dĩ đứng ở đằng sau lưng ghế Khâu Ngôn Chí, nghe thấy Khâu Ngôn Chí nói vậy thì cúi người xuống, nắm lấy con chuột trên mặt bàn, tư thế này có hơi ái muội, còn vừa vặn nắm trọn lấy bàn tay của Khâu Ngôn Chí.

Bị một người đàn ông khác dùng tư thế này bao lấy, lại có người lạ đứng ở bên cạnh nhìn, Khâu Ngôn Chí cảm thấy có hơi mất tự nhiên, nhưng còn chưa kịp nói gì đã thấy Hạ Châu click chuột, tắt giao diện của trò chơi.

Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn anh, có chút bất mãn oán giận nói: “Anh làm gì thế, em còn chưa có chơi đã đâu.”

Hạ Châu thấp giọng nói: “Cậu đã chơi hai tiếng rồi, bộ cậu quên bác sĩ dặn gì à? Trong thời gian này không được dùng mắt quá độ.” 

“Thôi được.” Khâu Ngôn Chí chán nản đáp, “Thế em ngủ một lát vậy.”

Hạ Châu nói: “Lên sô pha mà ngủ.” 

Thư ký chứng kiến một màn này mà trợn mắt há hốc mồm.

Hạ Châu trở về chỗ của mình, ngẩng đầu lên nói với thư ký: “Tiếp tục đi.”

Thư ký vẫn còn chưa hoàn hồn lại.

Hạ Châu hơi nhíu mày một chút, gõ hai cái xuống bàn: “Thư ký Hứa, tiếp tục báo cáo của cô đi, vừa rồi đang nói đến điều 4 hạng mục 3.”

Cuối cùng hồn thư ký cũng trở về, cầm lấy tài liệu tiếp tục báo cáo.

Sau khi báo cáo xong, cô đứng yên tại chỗ, có hơi thấp thỏm chờ nhận xét của Hạ Châu.

“Không tệ.” Hạ Châu nói, “Trật tự cũng coi như rõ ràng, có tiến bộ hơn lần trước.”

Thư ký Hứa theo anh lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhận được lời khen ngoài mấy câu châm chọc, cô bỗng cảm thấy kích động đến không sao hiểu được.

“Cảm ơn tổng giám đốc Hạ, tạm biệt anh.”

Thư ký cảm thấy lúc mình rời đi, bước chân cũng thoáng nhảy nhót theo.

Cô vừa chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì đột nhiên bị gọi lại.

“Chờ chút.” Hạ Châu nói, “Lấy cho tôi một cái chăn mới đến đây.”

Lấy chăn để làm gì? Thư ký vừa xoay đầu, đã nhìn thấy Khâu Ngôn Chí đang nằm ngủ trên sô pha.

Tâm trạng của cô nhất thời phức tạp đến mức không thể phức tạp hơn, nhưng trên mặt vẫn bày ra nụ cười chuyên nghiệp: “Dạ, em lập tức đi lấy ngay ạ.”

Nói tóm lại, sau khi thư ký Hứa làm xong hết mọi chuyện rồi trở về chỗ làm việc của mình, với sự cố gắng của bản thân, trong vòng mười phút ngắn ngủi cô đã đưa bài post《 Tổng giám đốc nắm tay vợ mình xuất hiện ở công ty phát cơm tró là có chuyện gì?!》 ấy lên top đầu, khiến cho số lượt phản hồi lên tới con số trên 300.

*

“Tổng giám đốc Hạ.” Thư ký đi vào nhắc nhở, “Tới giờ họp rồi ạ.” 

Hạ Châu gật đầu nói: “Ừ, tôi biết rồi.”

Anh đứng dậy cầm theo tài liệu đi về phía cửa phòng họp, vừa mới chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên dừng lại.

Anh nhớ đến lần trước sau khi mình rời đi, Khâu Ngôn Chí ngủ dậy khóc bù lu bù loa hỏi tại sao anh gọi cậu ta tỉnh dậy.

Hạ Châu do dự, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh Khâu Ngôn Chí, lay lay cậu. 

Khâu Ngôn Chí dụi dụi hai mắt: “… Ớ, sao vậy anh?”

Hạ Châu nói: “Tôi phải đi họp, cậu có thể ở đây ngủ tiếp.”

Khâu Ngôn Chí nghe xong, lảo đảo đứng dậy khỏi sô pha, đôi mắt nửa khép nửa mở, mơ mơ màng màng nói: “Hông, em muốn đi cùng anh cơ…”

Hạ Châu bất đắc dĩ, đành phải đưa cậu theo.

Kết quả, tất cả mọi người trong phòng họp liền trông thấy cảnh tổng giám đốc dẫn theo  ‘người nhà’ của mình đến, bản thân ngồi nghe cấp dưới báo cáo, còn vị kia thì ngồi ở bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng dứt khoát nằm bẹp lên mặt bàn ngủ luôn.

Hạ Châu ngồi nghe báo cáo, lâu lâu lại nhìn sang Khâu Ngôn Chí.

Mới đầu cậu cấp dưới còn đang đứng phát biểu vô cùng hăng say, nhìn thấy cảnh này thì hạ thấp tông giọng xuống, sợ đánh thức cái người kia.

Mà tổng giám đốc Hạ trước giờ vẫn luôn lạnh lùng và khắt khe của bọn họ, người có thể chỉ ra mười hai phần bất mãn đối với báo cáo của mọi người, hôm nay lại ôn hòa đến lạ thường.

Tuy vẫn là chỉ ra thiếu sót của bọn họ, nhưng lại không còn dùng những lời lẽ cay nghiệt như muốn giết người hay khiến người ta tay chân bủn rủn nữa, mà ngược lại, giọng điệu bình tĩnh như thể nói cho mọi người biết, nếu có làm chuyện gì sai thì chỉ cần sửa sai là được, không cần phải hối hận tự trách hoặc lấy cái ch3t để tạ tội.

… Đây quả thực là một ngày tràn ngập kỳ tích.

Bởi vậy, ngay khi tổng giám đốc dẫn vợ mình tan làm, bài post được ghim ở trên cùng của giao diện diễn đàn nhiều chuyện trong công ty đã biến thành 《Thảo luận khoa học xem tổng giám đốc Hạ là bị hạ độc hay trúng tà, PS: Tại đây, tôi ước gì ngày nào tổng giám đốc cũng đưa vợ đi làm!!! 》

Thêm vào đó.

Bài post 《 Tổng giám đốc nắm tay vợ mình xuất hiện ở công ty phát cơm tró là có chuyện gì?!》cuối cùng cũng đã có đáp án.

—— Bởi vì tình yêu chính là vô lý như thế đó.

Mọi người sôi nổi nói. 

*

“Em có hơi nhớ mẹ.” Khâu Ngôn Chí vịn cửa xe, bỗng nhiên nói. 

“Vậy cùng về thăm họ đi.” Hạ Châu nói với tài xế, “Đến quận Thanh Ngọc đường Trung Sơn…” 

“Không, đến trung tâm mua sắm trước đi.” Khâu Ngôn Chí ngồi vào chỗ của mình cười nói, “Lâu rồi không gặp mẹ, em phải tạo bất ngờ cho bà ấy, tặng cho bà ấy một món quà nho nhỏ.”

Khâu Ngôn Chí đứng ở trước quầy chọn đi chọn lại mới chọn được một bộ khuyên tai ngọc bích đơn giản mà rất đẹp, sau đấy vui vẻ bảo nhân viên gói lại.

Hạ Châu đứng ở một bên bỗng nhiên nói: “Hay mua cái gì tặng cho ba luôn?”

Lúc này Khâu Ngôn Chí mới nhớ ra mình vẫn luôn bỏ qua người ba này.

Người ba Khâu Kình Thương ở trong con game này là điển hình của một “người ba nghiêm khắc”, từ trước đến giờ vẫn luôn trầm mặc ít nói, có yêu cầu cao đối với cậu, lúc cậu mới bắt đầu vào game, do muốn công lược Hạ Châu nhanh nhanh mà làm ra không ít chuyện ngốc, người ba này chính là người sắm vai khiển trách.

Giờ ngẫm lại, mỗi lần ba cậu quở mắng cậu, thật ra đều là xuất phát từ quan tâm và thương cậu.

Khâu Ngôn Chí mím môi. 

… Trò chơi thật tốt, sẽ có nhiều người yêu cậu như vậy. 

“Hãng đồng hồ này thế nào?” Hạ Châu bảo nhân viên lấy một chiếc đồng hồ từ trong ngăn tủ ra, đưa cho Khâu Ngôn Chí xem, “Có lẽ ba sẽ thích kiểu này.”

Khâu Ngôn Chí nhìn nó, Hạ Châu thật có mắt, nhãn đồng hồ này thiết kế rất tinh xảo, rất hợp với ba cậu.

Khâu Ngôn Chí nhìn thoáng qua giá cả, hàng triệu hàng chục triệu…

Lúc này Khâu Ngôn Chí nhìn vào cái ví rỗng tuếch của mình mà mặt đỏ tai hồng. 

Cậu chỉ là một sinh viên trong con game này nên cũng chẳng có thu nhập gì cả, đôi bông tai đá quý vừa rồi mà cậu mua tặng cho mẹ đã gần như ngốn hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của cậu rồi.

Tuy cậu có thẻ đen mà ba cho.

Nhưng cầm tiền của ba để mua quà cho ba… Nhìn kiểu nào cũng có chút kỳ kỳ.

Dường như Hạ Châu cũng nhận ra rối rắm của Khâu Ngôn Chí, anh đẩy chiếc đồng hồ đấy cho nhân viên, nói “Gói cái này lại giùm tôi.”

Nói xong cũng đưa thẻ của mình ra.

Khâu Ngôn Chí ngơ ngác nhìn anh: “… Hạ Châu?” 

“Chúng ta là bạn đời hợp pháp.” Hạ Châu dừng một chút nói, “Tài sản đều là của chung.” 

Nhân viên đã quẹt xong thẻ và trả lại cho Hạ Châu, nhưng sau khi Hạ Châu nhận lấy lại đưa nó cho Khâu Ngôn Chí, nói: “Sau này cậu muốn tiêu cái gì thì cứ dùng cái thẻ này đi, mật khẩu là sinh nhật tôi.”

Khâu Ngôn Chí đưa tay ra nhận tấm thẻ, nhưng nghe đến đây, sắc mặt lại có chút xấu hổ. 

Hạ Châu ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên mở miệng nói: “0129.” 

Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt, bỗng nhiên cười hì hì nói: “Sao em có thể không biết sinh nhật anh được chứ, 29 tháng 1, em nhớ mà! Tuy bây giờ chỉ mới là tháng 12, nhưng thật ra em đã bắt đầu chuẩn bị quà cho anh hết rồi  đó!”

Hạ Châu lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Vừa rồi tôi gạt cậu thôi, thật ra sinh nhật tôi là 28 tháng 6.” 

Khâu Ngôn Chí: “…”

Hạ Châu cười lạnh một tiếng ở trong lòng. 

Hừ, còn gạt tôi nói yêu tôi, yêu đến muốn ch3t đi sống lại, vậy mà ngay đến cả sinh nhật tôi cũng không nhớ. 

Chỉ cần Khâu Ngôn Chí cầm sổ hộ khẩu hoặc là nhìn qua giấy đăng ký kết hôn một lần, thì sẽ không đến mức ngay cả sinh nhật của anh là mùa đông hay mùa hè đều không phân biệt được. 

Khâu Ngôn Chí căn bản là không quan tâm đến anh một chút nào. 

Hạ Châu chua xót nghĩ thầm ở trong lòng.

*

Lúc ngồi trên xe, Khâu Ngôn Chí cúi đầu tỏ vẻ mình cực kỳ hối lỗi với sai lầm của bản thân, cậu nói cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ về điều này và cũng nghiêm túc gửi lời xin lỗi đến Hạ Châu.

Hạ Châu khịt mũi cười nhạo một tiếng: “Cậu không cần phải xin lỗi tôi đâu, đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường thôi, người làm việc lớn nên không để tâm đến mấy cái cỏn con cũng là chuyện đương nhiên.”

Khâu Ngôn Chí hối hận lắc đầu: “Không, em không nên quên, anh là người yêu của em, là người quan trọng nhất đối với em, em biết trong khoảng thời gian này trí nhớ của em có vấn đề, nhưng cho dù em có quên tên mình là gì thì cũng không nên quên mất sinh nhật anh…”

Hạ Châu cau mày ngắt lời cậu: “Trí nhớ của cậu có vấn đề?” 

Khâu Ngôn Chí thở dài, lắc đầu, vẻ mặt có chút bi thương: “Khoảng thời gian này anh đã phát hiện cũng đã từng hỏi em, tại sao lại luôn bám theo anh và không muốn tách ra khỏi anh, nhưng lần nào em cũng không trả lời anh…”

Nói đến cái này, quả thật Hạ Châu cảm thấy Khâu Ngôn Chí rất kỳ quái, anh vẫn luôn cho rằng đây là hậu di chứng để lại sau khi Khâu Ngôn Chí chịu k1ch thích, mới đầu anh có hỏi qua Khâu Ngôn Chí, nhưng cậu ta lại chưa từng nói cho anh biết lý do là tại sao. Sau này thì anh sợ cứ hỏi nhiều sẽ khiến cậu lại bị k1ch thích, vì vậy cũng chiều theo ý cậu, để cậu đi theo mình mà không hỏi gì nữa.

Bây giờ Khâu Ngôn Chí đang định nói cho anh biết nguyên nhân ư?

Hạ Châu buông đồ trong tay xuống, anh nhìn Khâu Ngôn Chí, dùng giọng điệu trầm thấp bình thản nói: “Hiện tại cậu có thể nói cho tôi biết.”

Khâu Ngôn Chí ngước cổ lên như thể lấy hết can đảm để nhìn anh.

“Thật ra… Thật ra là vì Hạ Viễn muốn bóp ch3t nhân cách chủ để độc chiếm thân thể em, điều này làm em rất bất an, bởi vì em rất yêu anh, đối với em mà nói anh là người quan trọng nhất, anh cho em cảm giác an toàn, cho em dũng khí, cho em sức mạnh tinh thần để chống lại Hạ Viễn, nên em không muốn rời xa anh một giây nào.”

Hạ Châu: “…” 

“Sau đó thì sao.” Hạ Châu cầm máy tính bảng, mở phần mềm ghi chú ra, không hề lưu tình mà vạch một đường lên đó. 

Bịa đi, tiếp tục bịa đi. 

Thấy Hạ Châu có vẻ rất nghiêm túc ghi chép, Khâu Ngôn Chí càng cảm thấy mình nói dối không chê vào đâu được, nói chuyện cũng tự tin hơn: “Có điều thỉnh thoảng Hạ Viễn vẫn sẽ ăn mòn ý thức và tinh thần của em, ví dụ như chuyện mới nãy em quên sinh nhật anh vậy á, là do Hạ Viễn làm đấy…”

Hay lắm, ném sạch mọi tội lỗi cho một tên giả tưởng gánh hết, không hổ là Khâu Ngôn Chí, con lươn thành tinh này.

Hạ Châu ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, nói: “Khâu Ngôn Chí, ngày mai cậu đến bệnh viện với tôi đi.” 

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút: “Đi bệnh viện làm gì vậy anh?” 

Hạ Châu nắm lấy tay Khâu Ngôn Chí, giọng điệu ôn nhu: “Tôi biết một vị bác sĩ khoa thần kinh rất chuyên nghiệp, ông ta nhất định sẽ chữa được căn bệnh này của cậu.”

Sắc mặt Khâu Ngôn Chí tái đi một chút.

Lời nói dối sứt sẹo này của cậu, nói không chừng vừa mới đụng phải chuyên gia là bể dĩa ngay.

Khâu Ngôn Chí: “Em… Em, em trước giờ vẫn luôn liên hệ với bác sĩ riêng, lúc thường đều là gặp ông ấy để khám.”

Trên mặt Hạ Châu đều là quan tâm: “Vậy ngày mai hai ta đến gặp ông ấy đi.”

Khâu Ngôn Chí: “… Vị bác sĩ kia…Ông, ông ấy ở nước ngoài.” 

“Vậy chúng ta đợi ông ấy về nước.” Hạ Châu nói. 

Khâu Ngôn Chí vừa mới thở phào một hơi, đã nghe thấy Hạ Châu nói thêm, “Trước khi ông ấy về nước, cậu theo tôi đến gặp vị bác sĩ mà tôi quen đi.”

Khâu Ngôn Chí: “…” 

Gòi xong. 

Khâu Ngôn Chí cố ý dời đi lực chú ý của Hạ Châu: “Bác sĩ mà anh quen? Sao anh lại quen với bác sĩ khoa thần kinh?” 

Hạ Châu có hơi ngẩn ra, sau đó lại rũ mắt xuống, bình thản nói: “Hồi bé, ba mẹ tôi gặp tai nạn giao thông ch3t ngay trước mặt tôi, lúc ấy tôi còn quá nhỏ, cho nên để lại một chút di chứng, vì vậy phải trị liệu trong một thời gian dài.”

Giờ đến lượt Khâu Ngôn Chí ngẩn người. 

Trước giờ cậu vẫn luôn xem Hạ Châu như một nhân vật công lược, nên ngoài mấy chuyện có liên quan thì chẳng biết một chút gì về anh.

Mặc dù lúc kết hôn không thấy ba mẹ Hạ Châu đâu, nhưng Khâu Ngôn Chí cũng chưa từng tự hỏi đến việc tại sao ba mẹ Hạ Châu lại không có mặt ở đó.

Cậu thật không ngờ, nguyên nhân là thế này.

Ngay khi Khâu Ngôn Chí đang chuẩn bị dựa theo chủ nghĩa tinh thần nhân đạo nói vài câu an ủi Hạ Châu thì ai ngờ Hạ Châu lại xoay đầu lại nói với cậu: “Vị bác sĩ này đã chữa khỏi bệnh tâm lý nhiều năm của tôi, nhất định ông ấy cũng sẽ chữa được chướng ngại hai nhân cách của cậu.”

Khâu Ngôn Chí: “…” 

Đề tài dời đi thất bại, over. 

Vốn còn đang cảm thấy hơi phiền muộn khi nhắc đến chuyện của bố mẹ mình, nhưng khi Hạ Châu nghiêng đầu nhìn thấy biểu cảm thê thảm trên mặt Khâu Ngôn Chí, anh chợt cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút, anh duỗi tay xoa xoa đầu Khâu Ngôn Chí, thầm nghĩ:

Sao người này lúc nào cũng thích nói dối như thế chứ?

Điều này là không tốt, cần phải sửa.

Một lát sau xe đã tới trước cổng nhà của ba mẹ Khâu Ngôn Chí, cậu cầm theo hai món quà bước xuống xe cùng Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí đứng tại chỗ, nghiêm túc kiểm tra hai món quà trong tay mình, cảm thấy có hơi khẩn trương.

Cậu đã không tặng quà cho ai rất nhiều năm rồi.

Không biết ba mẹ có thích không nữa.

“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu ở phía trước gọi cậu, “Nhanh lên.” 

“Đây, em tới đây.” Khâu Ngôn Chí nhấc chân đi về phía trước. 

Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen lao ra từ chỗ ngoặt mà không hề báo trước, nhắm thẳng về phía Hạ Châu!

“Hạ Châu!” Khâu Ngôn Chí hô to một tiếng, nhưng đối phương vẫn chưa có phản ứng.

Anh chỉ quay đầu lại, nhìn thấy phương hướng của chiếc xe, sắc mặt trắng bệch nhưng đôi chân lại không hề nhúc nhích.

Khâu Ngôn Chí ở trong lòng điên cuồng chửi rủa, sau đó liều mạng nhào về phía Hạ Châu, ôm lấy anh, hai người cùng ngã lăn mấy vòng trên mặt đất.

Chiếc xe kia thật giống như hồn ma, bất ngờ xuất hiện, vô cùng quỷ dị, thậm chí còn không có cả biển số mà chạy vụt ngang qua mặt họ.

Ngay cả dừng một chút cũng không có.

Tài xế riêng của Hạ Châu đang ngồi đợi ở trong xe cũng nhìn thấy một màn này, hắn hốt hoảng mở cửa xe chạy xuống: “Tổng giám đốc Hạ, cậu Khâu, hai người không sao chứ, tôi đưa hai người đến bệnh viện!”

Hạ Châu không bị thương gì hết, chỉ là có hơi trầy da, anh chống đầu gối ngồi dậy, lại phát hiện tình trạng của Khâu Ngôn Chí bên cạnh vô cùng tệ, lúc cái xe kia xoẹt ngang qua đã cán trúng chân cậu, khiến cho quần của Khâu Ngôn Chí rách một cái lỗ thật lớn, hơn nữa toàn bộ đùi bên phải đều ướt đẫm máu tươi, chói mắt đến dọa người.

Hô hấp của Hạ Châu đều hoảng loạn: “Khâu Ngôn Chí… Khâu Ngôn Chí, sao cậu lại…”

Khâu Ngôn Chí khó khăn mà mở to mắt: “Anh không sao chứ……” 

Hiện tại, đối với Khâu Ngôn Chí mà nói Hạ Châu là người quan trọng số một trong lòng cậu, bởi vì Hạ Châu là trời là đất của cậu, là cánh cửa cũng như là công cụ để cậu có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới.

Nếu Hạ Châu mà có mệnh hệ gì thì cậu cũng sống không được.

Khâu Ngôn Chí khó khăn nói: “Em… Em không sao.” 

Khâu Ngôn Chí há miệng thở d0c đang chuẩn bị nói cái gì đó nữa, lại bất chợt ngất đi. 

Chỉ cần cậu hôn mê trễ ba giây thôi là Hạ Châu đã có thể nghe thấy một câu tỏ tình cực kỳ tha thiết.

“Lần sau có xe chạy đến thì phải biết né chứ, cái anh ngốc này.”

*

Lúc Khâu Ngôn Chí tỉnh lại, mở mắt ra. 

Sau đó cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm. 

May là không phải một mảnh trắng xoá bạt ngàn kia. 

Xem ra Hạ Châu vẫn luôn ở bên cậu. 

Khâu Ngôn Chí quay đầu, đang chuẩn bị gọi Hạ Châu, lại chợt ngây người. 

Không có Hạ Châu, bên cạnh cậu chỉ có một Trương Dục Hiên, hiện tại đang cúi đầu ngồi ở trước giường bệnh, vừa nhai kẹo cao su vừa chơi game thời trang.

Khâu Ngôn Chí dụi dụi hai mắt mới ý thức được mình không có nhìn lầm. 

Bây giờ cậu có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới, nhưng người ở đây không phải Hạ Châu mà là Trương Dục Hiên, điều này có phải có nghĩa là…

Không chỉ một mình Hạ Châu mới có thể giúp cậu thấy thế giới này, mà bé Dục cũng có thể?! 

Khâu Ngôn Chí có chút kích động nắm lấy tay Trương Dục Hiên. 

“Bé Dục!” hai mắt Khâu Ngôn Chí rưng rưng kêu lên, “Tôi sút Hạ Châu đi để tới với cậu có được không!!!” 

Trương Dục Hiên bày ra bộ mặt chán ghét từ chối cậu: “Tôi chê nhó!” 

Khâu Ngôn Chí nhiệt tình chào hàng bản thân mình: “Bé Dục à, tôi có thể giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, kiếm tiền nuôi gia đình, còn có thể bonus thêm làm ấm giường nữa…”

“Lạch cạch.” 

Cửa phòng bị đẩy ra. 

Đứng ngoài cửa chính là tổng giám đốc Hạ tay trái cầm cơm tay phải xách đồ ăn, trên mặt hết xanh rồi tím.

Cùng với…

Bà Chung Nhã Bách và ông Khâu Kình Thương với vẻ mặt vừa xấu hổ vừa phức tạp, xen cả khiếp sợ, mất mặt, nghi ngờ lẫn áy náy, thậm chí còn ẩn ẩn thêm một chút vui mừng quỷ dị.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi