HÔM NAY TRA CÔNG NGU NGỐC LẠI CHƠI TUI

Editor: Cô Rùa

*

… Cái lùm mía!

Hạ Châu còn nhớ!!!

Khâu Ngôn Chí cựa quậy không được, đầu óc thì trống rỗng, linh hồn giống như trôi tuột ra khỏi người. Cơ thể cậu bị Hạ Châu giam cầm trong lòng nguc, còn hồn vía thì đã sớm bay ra ngoài bóp lấy cổ Đại Hoàng, vẻ mặt cậu u ám nghiến răng hét lên: “Đại Hoàng, ông phải giết mày ——”

Nói cái éo gì mà sau khi sử dụng thẻ reset thì toàn bộ dấu vết của ông ở ván game trước đều sẽ bị xóa sạch hả?!

Còn nói con mẹ gì mà Hạ Châu chỉ là một NPC nho nhỏ, sẽ không có khả năng giữ lại ký ức?!

OK, ông là người chơi, không cần thay đổi cơ thể và xóa ký ức, nên vết cắn ở ván trước vẫn còn hằn lại thì cũng không có vấn đề gì đi.

Vấn đề ở đây Hạ Châu là một NPC, thế méo nào lại còn nhớ dai hơn cả ông nữa?!!

Vậy bảo ông phải xộn lào như thế nào đây!!!

Hiển nhiên Đại Hoàng cũng ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa trước tình huống hiện tại, nó rối loạn bay tới bay lui giữa không trung, sau đó bay đến trước mặt Khâu Ngôn Chí, hốt hoảng đến nói năng cũng lộn xộn: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Đừng hoảng! Đừng hoảng sợ!!!”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Được, tôi không hoảng nữa, sau đó thì sao.

Đại Hoàng gấp gáp nói tiếp: “Sao ngài không nói gì? Mau nói gì đi, ngài cứ im lặng như vậy thì anh ta sẽ sinh nghi đó!!!”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Được, tôi nói, nhưng tôi phải nói gì bây giờ.

Ánh mắt của Đại Hoàng kiên định: “Em tin ngài có thể xoay sở được! Ngài nhất định phải cố lên!! Nếu NPC mà biết đây là thế giới trò chơi thì bọn họ nhất định sẽ hỏng hết, sẽ bạo loạn, thế giới này liền toang!!! Đừng nói là thoát khỏi đây, ngài sống ở đây là cả một vấn đề đó!! Ngài phải ráng hết sức, đây không chỉ là chuyện của ngài mà còn là của toàn bộ thế giới game!!! Những gì mà hiện giờ ngài làm sẽ ảnh hưởng đến hòa bình và ổn định của thế giới!!!”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Áp lực của ông cũng thật lớn. 

Chờ ông ra khỏi đây, nhất định sẽ cho công ty của tụi bây phá sản. 

“Sao em không nói nữa đi?”

Hạ Châu như nắm chắc phần thắng, giọng nói cũng có chút tùy ý.

Khâu Ngôn Chí rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, cậu nhìn Hạ Châu, lạnh lùng nói: “Bởi vì anh Hạ quá bất lịch sự.”

Khâu Ngôn Chí hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Cho dù tôi bắt cá mấy tay đi nữa, thì hình như cũng chẳng có liên quan gì tới anh Hạ đây. Vả lại, làm sao anh biết dấu răng trên người tôi không phải là do Diệp Minh Húc cắn?”

“Bởi vì đó là do anh cắn.” Hạ Châu nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí, đôi mắt đen như đáy vực sâu thẳm, khiến người ta phải bối rối.

Khâu Ngôn Chí:…

Gì mà thẳng thắn dữ vậy anh hai, làm tôi cứng họng luôn rồi nè. 

Khâu Ngôn Chí quyết định có ch3t cũng không nhận.

Khâu Ngôn Chí nhíu mày: “Anh Hạ, nếu đầu óc có vấn đề thì nên đi bệnh viện đi.”

“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu dừng một chút, giọng anh rất trầm, trầm và chậm tựa như giai điệu của tiếng đàn Cello ngân lên trong màn đêm.

“Em đã từng hứa là sẽ không bao giờ nói dối anh nữa.”

Khuôn mặt Hạ Châu bình tĩnh, giọng nói dễ nghe, nhưng không hiểu tại sao những lời này lại mang theo một chút vắng lặng trong đêm tối.

Phần vắng lặng này giống như một cái gai, đâm vào trước nguc của Khâu Ngôn Chí một cách vừa phải.

Khiến cậu không thể thở được.

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Hạ Châu: “Anh Hạ này, sợ là anh nhớ nhầm rồi. Hôm nay thật sự là lần đầu tiên tôi gặp anh.”

“Em chắc chứ?” Hạ Châu hỏi.

Khâu Ngôn Chí: “Tôi chắc mà.”

“ROẸT ——”

Một tiếng vải bị rách toạc vang lên, cổ váy của Khâu Ngôn Chí đã bị người ta xé không thương tiếc.

Khâu Ngôn Chí trợn tròn đôi mắt, bởi vì tức giận mà giọng nói cũng không còn bình tĩnh: “—— Hạ Châu, anh làm cái gì đó?!”

Hạ Châu lạnh lùng nhìn cậu: “Em có muốn nhìn thêm hai dấu nữa trên vai của mình không?”

Khâu Ngôn Chí sững người, chậm chạp quay đầu nhìn bả vai của mình.

Hạ Châu gạt lớp vải rách sang một bên để lộ ra đầu vai của Khâu Ngôn Chí.

—— Dưới ánh trăng, đôi vai trần mịn màng như ngọc của Khâu Ngôn Chí bóng loáng không tì vết. 

Sắc mặt Hạ Châu bỗng trở nên vô cùng tệ.

… Rõ ràng anh cũng đã cắn ở chỗ này. 

Thậm chí lực độ còn lớn hơn cả vết cắn ở trên cổ.

Không lý nào vết trên cổ vẫn còn mà nơi này lại không có.

Khâu Ngôn Chí thấy Đại Hoàng nháy mắt với mình, mới nhận ra lúc nãy là Đại Hoàng giúp mình điều chỉnh lại số liệu thân thể.

Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng có chút tự tin để khoác lác, cậu vươn tay ra kéo cổ áo của mình lại, trông có hơi xấu hổ. Nhưng đến khi nhìn về phía Hạ Châu, ánh mắt lại không có nửa phần yếu thế: “Anh Hạ, anh có biết, từ lời nói và hành vi của anh đã có thể cấu thành tội danh quấy rối t1nh dục rồi không?”

Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí, đột nhiên hỏi: “Vậy dấu răng trên cổ em là sao?”

“Hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói cho anh biết.”

“Trừ Diệp Minh Húc ra, em vẫn còn thằng khác ư?”

“Anh Hạ, cho dù tôi có một trăm thằng đàn ông thì anh cũng không phải là một trong những số đó.”

“Đàn anh!” Giọng Diệp Minh Húc bỗng nhiên vang lên, hắn nhìn thấy cổ váy của Khâu Ngôn Chí bị rách bươm thì sửng sốt trong giây lát, sau đó lật đật cởi áo khoác của mình ra phủ lên người Khâu Ngôn Chí, nói: “Đàn anh… Sao lại thế này?”

Khâu Ngôn Chí kéo áo khoác lên, nhìn thoáng qua Hạ Châu, giọng nói lạnh lẽo.

“Không có gì.”

“Chỉ là một tên chả hiểu ra sao thôi.”

“Chúng ta đi nào.”

Hạ Châu nhìn Khâu Ngôn Chí và Diệp Minh Húc cùng sóng vai rời đi, ánh mắt dần trở nên u tối, gần như có thể dung hoà với màn đêm.

Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu khẽ gọi cái tên này. Giọng của anh rõ ràng rất nhẹ, tựa như nó sẽ tan biến ngay khi có một cơn gió thổi qua, nhưng không biết tại sao ba từ này vừa thốt ra khỏi miệng anh, lại như mang theo nỗi oán hận như muốn nghiền nát nuốt chửng nó vào bụng.

*

Hạ Châu tận mắt nhìn thấy Khâu Ngôn Chí biến mất ngay trước mặt mình.

Mới đầu anh đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi.

Khâu Ngôn Chí quá ngoan, ngoan đến một cách lạ thường.

Kể từ khi rời khỏi bệnh viện sau vụ tai nạn giao thông kia, cậu ấy đột nhiên trở nên rất kỳ quái.

Cậu đưa anh đi ăn, đưa anh đi gặp người nhà và bạn bè của mình, sau đó lại cùng anh đến đảo Hồng Minh.

Khâu Ngôn Chí nắm tay lấy anh dạo bước trên bờ biển, hứa với anh rằng sẽ không bao giờ nói dối anh nữa, chủ động choàng lấy cổ anh, hôn anh, nằm ở trên giường dịu dàng nhìn anh, hỏi, Hạ Châu, có phải anh thích em rồi không?

Cậu ấy mềm mại như một con mèo và ngọt ngào tựa một viên kẹo vậy.

Khiến Hạ Châu không khỏi đối xử dịu dàng với cậu hơn một chút, nhẹ nhàng thêm một chút.

Nào ngờ ngày hôm sau tỉnh lại, anh nhìn thấy Khâu Ngôn Chí mặc quần áo chỉnh tề đứng bên mép giường, như là đang nói chuyện với không khí.

Lúc ấy Hạ Châu đã cảm thấy khó hiểu mà gọi cậu một tiếng.

Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn anh, vẻ mặt trở nên hoảng hốt.

Thì đúng ngay khoảnh khắc này, tại một cái chớp mắt này.

Hạ Châu tận mắt chứng kiến Khâu Ngôn Chí giống như một đống cát bụi tan biến dần theo cơn gió, không còn sót lại dấu vết nào.

Hạ Châu suýt chút nữa còn tưởng mình vẫn đang nằm mơ.

Anh ngơ ngác đứng dậy, rồi lại đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu đau như muốn nứt ra, sau đó ngã xuống giường.

Lúc anh mở mắt ra lần nữa, mọi thứ đã thay đổi.

Bên cạnh vẫn không có Khâu Ngôn Chí, thời gian cũng không phải tờ mờ sáng mà là vào buổi tối khuya. Hơn nữa đây cũng không phải là đảo Hồng Minh mà là nhà của anh.

Trên người anh cũng không phải là bộ đồ ngủ cặp ấu trĩ do Khâu Ngôn Chí mua, mà là bộ đen tuyền trước kia anh thường mặc.

Hạ Châu bật đèn.

Nhìn thấy phòng ngủ hai màu đen và trắng của mình.

—— Anh nhớ rõ ràng nơi này đã bị Khâu Ngôn Chí trang trí lại đến rối tinh rối mù.

Đáng lẽ trên giường phải có hai cái gối đầu, đầu giường phải để một cặp ly uống trà, rèm cửa phải là màu xanh lá mới đúng, hơn nữa trên tường hẳn là nên treo ảnh cưới của bọn họ.

Nhưng nơi này lại không có gì cả.

Trên giường chỉ có một gối đầu, đầu giường cũng chỉ có một tách trà, rèm cửa là màu xám buồn tẻ, mặt tường vẫn là màu trắng đơn điệu kia.

Hạ Châu rời giường đi xuống lầu.

Người giúp việc đang hoàn thành nốt công việc cuối cùng trong ngày, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Hạ Châu nhớ anh đã cho đối phương nghỉ phép, nguyên nhân rất ấu trĩ, là do anh muốn trả thù Khâu Ngôn Chí, muốn Khâu Ngôn Chí phải ôm đồm hết công việc nhà.

—— Tuy rằng sau này, những việc đó hầu như đều là một mình anh làm.

Có điều hiện tại Hạ Châu cũng không rảnh hỏi người giúp việc đã quay lại làm từ khi nào, anh cất giọng, trong giọng có hơi khàn: “Khâu Ngôn Chí đâu?”

Chị giúp việc ngơ ngác nhìn anh: “Ai ạ?”

Đối phương không biết Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử treo ở đối diện. 

23:00.

Phía trước là.

Ngày 11 tháng 8 năm 2020.

Là bốn tháng trước.

—— Lúc này, anh và Khâu Ngôn Chí vẫn còn chưa gặp nhau.

Hạ Châu cảm thấy bản thân có thể bị điên rồi.

Sau đó anh tỉnh táo lại, suy nghĩ cẩn thận, và cho ra được một đáp án khó có thể xảy ra nhất —— Đó là anh đã du hành trở về bốn tháng trước.

*

Ngày hôm sau, Hạ Châu đến nhà Khâu Kình Thương, một đối tác làm ăn lâu năm của mình để bàn chuyện công việc như thường lệ.

Lần này anh có chút bồn chồn.

Bởi vì anh nhớ rõ, ngày 12 tháng 8 năm 2020.

Khi anh và Khâu Kình Thương đang nói chuyện, quý tử nhà ông là Khâu Ngôn Chí sẽ đẩy cửa phòng sách tiến vào với gương mặt ửng đỏ đưa điểm tâm cho anh.

Đây là lần đầu tiên Hạ Châu gặp Khâu Ngôn Chí.

Nhưng sau này, theo lời kể của Khâu Ngôn Chí, đây chỉ là ngày cậu lấy hết can đảm bước đến trước mặt anh sau nhiều năm thích thầm anh mà thôi.

Hạ Châu ngồi trong phòng làm việc của Khâu Kình Thương từ sáng đến tối, bàn từ dự án quý này đến dự định hợp tác của năm sau, từ đầu tư kinh doanh cho đến chuyện nhà cửa, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nói đến mức Khâu Kình Thương cũng muốn hỏi thẳng ra —— Sao cậu còn chưa đi?

Đến tối, Hạ Châu lại tiếp tục mặt dày ở lại nhà Khâu Kình Thương ké bữa cơm.

Nhưng trên bàn cơm cũng chỉ có ba người Khâu Kình Thương, Chung Nhã Bách và anh.

—— Không có người mà anh muốn gặp.

Rốt cuộc Hạ Châu cũng nhịn không được mà hỏi: “Nghe nói nhà mình còn có đứa con trai nữa? Sao lại không thấy em ấy đâu?”

“Nó ấy à?” Chung Nhã Bách nhìn người đàn ông có hành động bất thường cả ngày hôm nay, nói: “Nó trọ ở trường, sẽ không về nhà ăn cơm.”

“Ra vậy.” Hạ Châu gượng cười một tiếng, cuối cùng tìm đại một lý do rời đi.

Sau này Hạ Châu cũng có ghé qua nhiều lần, nhưng lại chưa có lần nào gặp được Khâu Ngôn Chí.

Anh tham gia tiệc sinh nhật của Khâu Kình Thương, cũng uống không ít rượu, nhưng từ đầu đến cuối lại vô cùng tỉnh táo.

Không có chuyện mới uống hai ly đã say đến mất ý thức, không có chuyện tỉnh dậy bên cạnh một cậu trai tr4n truồng với đầy dấu vết ho4n ái, cũng không có chuyện cha mẹ Khâu Ngôn Chí đỏ mắt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi đẩy cửa bước vào, càng không có chuyện bị Khâu Kình Thương dùng hợp đồng ép anh cưới con trai mình.

Được làm lại từ đầu, Hạ Châu nhận ra có rất nhiều chuyện mà anh có thể làm tốt hơn so với cả trước đây, lẽ ra anh đã có thể ký hợp đồng trước hôm sinh nhật của Khâu Kình Thương, tránh những rắc rối không đáng có trong tương lai, nhưng anh lại cố tình trì hoãn việc đó cho đến ngày sinh nhật, để lịch sử có thể tiếp tục được lặp lại một lần nữa.

Nhưng kể cả vậy, Khâu Ngôn Chí vẫn không hề xuất hiện.

Thẩm Tinh Duy mời Hạ Châu đến dự tiệc sinh nhật của hắn tại một biệt thự bên cạnh biển.

Hạ Châu đi.

Nhưng trong bữa tiệc hôm ấy, lại không xuất hiện cậu trai nào đó nhìn chằm chằm anh.

Càng không có chuyện anh vì bị ép hôn mà dồn nén phẫn nộ xúi bẩy cậu ta nhảy xuống biển.

Hạ Châu bắt đầu thắc mắc.

Nếu anh du hành về bốn tháng trước.

Vậy thì tại sao Khâu Ngôn Chí lại hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh?

Tất cả quỹ đạo trong dòng đời anh, mỗi một tài liệu mà anh ký, mỗi một báo cáo mà anh nghe và mỗi một dự án mà anh làm đều giống hệt với trong ký ức của anh, không sai một chút nào.

—— Nhưng chỉ duy nhất là không có Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu đến gặp bác sĩ tâm lý đã trị liệu cho mình trong nhiều năm.

Bác sĩ kia nói: Cậu sai rồi, cậu không du hành về bốn tháng trước, cậu chẳng qua là nằm mơ mà thôi.

—— Vậy tại sao trừ Khâu Ngôn Chí ra, mọi thứ còn lại đều xảy ra giống với những gì mà tôi nhớ?

—— Đây chỉ là cảm giác quen thuộc, là ký ức ảo.

—— Ý của ông là, những chuyện xảy ra giữa tôi và em ấy đều không hề tồn tại? Sao có thể chứ? Rõ ràng tất cả đều diễn ra chân thật như thế.

—— Nếu nó thật sự đã xảy ra, vậy cậu giải thích thế nào về cảnh tượng cuối cùng, việc cậu ta tan biến như mây khói ngay trước mắt cậu? Cậu đừng cố chấp nữa, cậu chỉ là trải qua một giấc mộng rất dài mà thôi, những cái đó đều là giả, nó không hề tồn tại.

Hạ Châu tức giận bỏ đi.

Lúc đi còn xém chút chửi thề —— Bác sĩ cái đéo gì thế không biết!

*

Ngoài mối quan hệ làm ăn ổn định với Khâu Kình Thương, Hạ Châu cứ ngỡ rằng mình sẽ không còn dính líu gì đến Khâu Ngôn Chí nữa, cho đến một hôm anh nhìn thấy một bản hồ sơ lý lịch.

Dương Phong Trình.

Bạn cùng phòng của Khâu Ngôn Chí.

“Đây là ai?” Hạ Châu hỏi thư ký.

Khi thư ký nhìn thấy người trong bản sơ yếu lý lịch thì có chút bối rối nói: “Tổng giám đốc Hạ, em xin lỗi, là em lấy nhầm tài liệu, đây là danh sách đã bị sàng lọc, bây giờ em sẽ đưa cho anh danh sách của nhóm nhân viên đã thông qua phỏng vấn đầu tiên ngay…”

“Chờ chút.” Hạ Châu trả lại tập hồ sơ của Dương Phong Trình cho thư ký, “Cậu này ứng tuyển vị trí phiên dịch tiếng Đức, đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng có rất nhiều người còn ưu tú hơn cậu ta, nên phòng nhân sự đã chấm rớt rồi ạ.”

“Để cậu ta nhận chức đi.” Hạ Châu dừng một chút, nói, “Chức vụ là phiên dịch viên riêng của tôi.”

Mới đầu Hạ Châu cũng không tính tham gia buổi tiệc chào đón nhân viên mới của công ty, nhưng anh lại vô tình nhìn thấy một bài viết trên trang cá nhân của giám đốc phòng kinh doanh.

Dường như đây cũng chỉ là một bức ảnh liên hoan bình thường được tiện tay chụp lại, có điều trong góc lại xuất hiện một cậu con trai… Mặc váy đen.

Hạ Châu nhìn một cái đã cảm thấy có gì đó không đúng, anh nhíu mày bấm vào tấm hình, sau đó lại phóng to gương mặt ấy ra.

Quả nhiên, người mặc váy đen đó có gương mặt của Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu tức tốc chạy đến địa điểm của buổi tiệc.

Sau bao lâu, đây vẫn là lần đầu tiên anh được tận mắt nhìn thấy Khâu Ngôn Chí.

Hạ Châu vốn có chút thấp thỏm.

Bởi vì Hạ Châu cũng không chắc Khâu Ngôn Chí có ký ức của bốn tháng kia hay không.

Hạ Châu ngồi xuống bên cạnh cậu, lại không biết nên mở lời như thế nào.

Anh thật sự nhịn không được mà muốn nhìn chằm chằm Khâu Ngôn Chí, rồi lại sợ ánh mắt của mình quá nóng bỏng và đường đột sẽ dọa đến cậu, cho nên chỉ đành dời tầm mắt đi, dùng dư quang lặng lẽ quan sát cậu ấy.

Nhận ra Khâu Ngôn Chí bị vướng tóc khi đang ăn, Hạ Châu quay đầu mượn dây cột tóc từ chỗ thư ký bên cạnh mình.

Dưới ánh mắt hoang mang và khó hiểu của thư ký, anh cầm dây cột tóc ấy đưa tới trước mặt Khâu Ngôn Chí.

Nhưng lại bị từ chối.

Khâu Ngôn Chí tháo tóc giả xuống, nói: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Có điều giây phút khi cậu vừa gỡ tóc giả xuống cúi đầu ăn thịt, Hạ Châu lập tức nhìn thấy một vết cắn vô cùng quen thuộc trên cổ cậu.

Suýt chút nữa Hạ Châu đã làm rớt cái đĩa trước mặt mình. 

Ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được mà dồn dập theo.  

Đây là dấu răng do chính anh cắn vào buổi tối ở đảo Hồng Minh.

Dưới tai bốn tấc… Quả thật là ngay vị trí này.

Hạ Châu gần như còn có thể tưởng tượng lại được tư thế khi anh để lại nó.

Đúng lúc này, lại nghe thấy Khâu Ngôn Chí nói chuyện với tên đàn em phiền phức kia.

“… Có nhiều người cũng hay tự nhận mình nấu ăn ngon lắm, đến hồi nấu ra lại toàn cái thứ quỷ yêu gì đâu không.”

Hạ Châu biết câu này là đang ám chỉ anh.

Bởi vì cái đêm ở đảo Hồng Minh ấy, Khâu Ngôn Chí còn tranh thủ lúc nghỉ một chút mà cười khúc khích ghé vào tai Hạ Châu nói: “Bật mí cho anh thêm một chuyện nữa nè, tuy anh cảm thấy tay nghề nấu nướng của mình không tồi, nhưng thật ra cơm do anh làm khó ăn ch3t đi được…”

Hạ Châu nghe xong lời này thì rất tức giận, lại bắt nạt cậu thêm một hồi lâu.

Hạ Châu rũ mắt, mặt không cảm xúc mà dùng đũa xé miếng thịt nướng ở trên đĩa. Anh nghe thấy một giọng nói đang gằn từng chữ một trong lòng mình, bình tĩnh đi, kiềm chế đi.

Trên người Khâu Ngôn Chí vẫn còn hằn lại dấu răng của mày.

Em ấy còn nhớ.

Nhưng lại làm bộ như không nhớ. 

Lúc Hạ Châu đi theo Khâu Ngôn Chí ra ngoài thì nghe thấy cậu và Trương Dục Hiên nói chuyện.

Khâu Ngôn Chí mặc váy là vì một thằng đàn ông.

Mà tên đó chính là cái người mới nãy nói chuyện với Khâu Ngôn Chí, là Diệp Minh Húc một tên đàn em phiền phức.

Khâu Ngôn Chí còn đồng ý ngày mai sẽ đi siêu thị với tên đó, còn muốn tới nhà hắn ăn cơm.

Hạ Châu đứng trước cửa, gió đêm lạnh lẽo từ bên ngoài thổi qua, nhưng vẫn không tài nào dập tắt được lửa giận đang dâng lên trong lòng anh.

Vì thế sau khi Trương Dục Hiên rời đi, anh đã chặn Khâu Ngôn Chí lại.

“Vậy bạn trai tương lai của em có biết, em mặc váy là vì cậu ta, nhưng bên trong lại mang theo vết cắn của một thằng đàn ông khác hay không?”

Khâu Ngôn Chí lại tiếp tục gạt anh.

Khâu Ngôn Chí miệng đầy gian dối.

Hạ Châu nhớ lại từng dấu vết mình để lại vào tối hôm đó, để vạch trần hoàn toàn lời nói dối của Khâu Ngôn Chí, Hạ Châu đã xé toạc cổ váy cậu, bắt cậu nhìn vết cắn trên đầu vai của chính mình.

—— Nhưng không có.

Dấu trên cổ cậu vẫn còn tại vị trí đó, nhưng vết cắn đáng lẽ ở trên vai lại biến mất không thấy đâu.

Khâu Ngôn Chí lạnh lùng nhìn anh.

Không mềm mại một chút nào, không hề ngoan một tí nào, cũng không thích anh lấy một chút.

Khâu Ngôn Chí nói: Anh Hạ, cho dù tôi có một trăm tên đàn ông thì anh cũng không phải là một trong những số đó.

Khâu Ngôn Chí không nhớ anh sao?

Người này đã không còn là Khâu Ngôn Chí đi dạo cùng anh trên bờ biển đảo Hồng Minh, nắm tay anh, hôn môi anh nữa rồi sao?

… Dấu răng trên cổ kia thật sự không phải của anh ư?

Cũng đúng.

Đối với bốn tháng kia mà nói. 

Hạ Châu anh cũng chỉ có ký ức, còn Khâu Ngôn Chí làm sao có thể mang theo vết thương tới đây được?

Vậy thì, dấu răng ở trên cổ em ấy rốt cuộc là do tên nào làm?

Là người đàn ông như nào mà lại có thể để lại dấu vết như vậy ở nơi anh ưa thích như thế?

Hạ Châu không ngờ bản thân lại để ý đến vậy, lại ghen tị đến vậy.

Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí.

Khâu Ngôn Chí.

Phẫn nộ và đố kỵ điên cuồng khiến anh lặp đi lặp lại cái tên của Khâu Ngôn Chí.

Nào ngờ đến cuối cùng, cũng chỉ còn dư lại một cảm giác trống rỗng mờ mịt và hoang mang.

Trong lòng anh bất lực mà dâng trào một cảm xúc không rõ.

… Đó chỉ là mơ sao?

Bốn tháng đó thật sự chỉ là một giấc mơ dài dằng dẳng, lắt nhắt từng chút một, nhưng lại tình cờ dự đoán được trước tương lai sao?

Mà sự biến mất của Khâu Ngôn Chí khỏi cuộc đời anh, chẳng qua chỉ là biến số và sai lầm về sự tiên đoán của giấc mơ đó.

Giống như những gì mà bác sĩ kia nói, bốn tháng đó thật sự chưa từng tồn tại, chưa từng xảy ra sao?

Hạ Châu cảm thấy bản thân sắp điên rồi.

Anh bắt đầu tự chất vấn bản thân.

—— Nếu đó chỉ là một giấc mơ thì sao?

—— Nếu tất cả mọi thứ thật sự chưa từng xảy ra thì sao?

Nếu đó chỉ là một giấc mơ.

Có phải anh nên sớm phân rõ giữa thực và mơ, lựa chọn từ bỏ Khâu Ngôn Chí, đừng cố chấp với những gì đã xảy ra ở trong mơ hay không.

Hạ Châu ngẩng đầu nhìn về hướng Khâu Ngôn Chí rời đi.

—— Đồ đáng ghét, miệng đầy xảo trá, rõ ràng là trêu chọc anh trước nhưng cuối cùng lại bỏ anh mà đi, trên người thì mang theo dấu hôn của thằng khác, lại còn mặc váy vì một thằng đàn ông, tên lừa đảo Khâu Ngôn Chí.

Anh nhấm nuốt cái tên Khâu Ngôn Chí, hung tợn, nghiến răng nghiến lợi từng câu từng chữ, mang theo hận ý như muốn ăn tươi nuốt sống chủ nhân của nó.

Không.

—— Nếu đó chỉ là một giấc mơ.

—— Vậy thì anh càng phải có được một cái kết còn tốt hơn cả giấc mơ ấy, làm Khâu Ngôn Chí phải kết hôn với anh, yêu anh, vĩnh viễn cũng không có cách nào rời khỏi anh.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi