HÔM NAY TRA CÔNG NGU NGỐC LẠI CHƠI TUI

Editor: Cô Rùa

*

Sau khi Khâu Ngôn Chí cúp điện thoại, cậu thuận tay cầm lấy cái remote mở TV.

Trương Dục Hiên đi tới ngồi bên cạnh cậu, còn chu đáo cầm bắp rang đến cho Khâu Ngôn Chí.

Hắn tiến lại gần và nói một cách thần bí: “Vừa rồi cậu nhận hai cuộc điện thoại, người đầu tiên có vẻ chỉ là quan hệ bình thường, nhưng người thứ hai có phải là Hạ Châu không?”

Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút: “Sao cậu biết?”

Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên nhận ra có gì đó sai sai: “Không đúng, sao cậu lại biết Hạ Châu?”

Trương Dục Hiên không trả lời cậu, mà là hứng khởi chạy vào phòng bếp: “Trừng Trừng, cậu tuyệt thật đấy, đều bị cậu đoán trúng hết!”

Khâu Ngôn Chí cũng ôm bắp rang đi vào theo: “Đoán trúng cái gì?”

Trương Dục Hiên nói: “Trừng Trừng nói nếu muốn theo đuổi đàn anh thì phải nâng cao EQ và khả năng quan sát của mình lên, vừa rồi cậu ấy lấy cậu làm ví dụ, lúc cậu nói chuyện điện thoại với người đầu tiên thì cậu đứng thẳng, hơn nữa vẻ mặt còn rất nghiêm túc, chứng tỏ đối phương không quá thân chỉ tầm quan hệ xã giao thôi, nhưng đến người thứ hai thì lại trông rất thả lỏng thậm chí còn nằm lên sô pha, chứng minh người thứ hai là người cậu thích, là người tạo cảm giác thoải mái cho cậu, sau đó bọn tôi liền đoán người thứ hai chính là Hạ Châu!”

Khâu Ngôn Chí bĩu môi: “Thích cái gì, toàn là đoán bừa, vừa không khoa học lại không lô-gích, tôi thả lỏng là vì đã cùng Hạ Châu sống chung thời gian dài thôi.”

“Đúng rồi.” Khâu Ngôn Chí hỏi Trương Dục Hiên, “Cậu còn chưa trả lời tôi làm sao cậu lại biết Hạ Châu, tôi nhớ là tôi đâu có nhắc anh ấy ở trước mặt hai cậu đâu?”

Trương Dục Hiên nói: “Hôm qua bọn mình không tìm thấy cậu thì có gọi điện cho cậu, người bắt máy là Hạ Châu, đã vậy khi đó Diệp Minh Húc còn nói cậu đang ở trên giường của Hạ Châu nữa.”

Khâu Ngôn Chí có hơi xấu hổ.

Trương Dục Hiên lại nói: “Có phải sau này cậu sẽ không theo đuổi Diệp Minh Húc nữa đúng không?”

Khâu Ngôn Chí: “Ừa… Không theo nữa.”

Trương Dục Hiên: “Trừng Trừng nói cậu đã tìm được bến đỗ tiếp theo, không ngờ lại là thật.”

“Bến đỗ tiếp theo cái quái gì, sao tôi không biết.”

“Chẳng phải cậu và Hạ Châu đang quen nhau sao?”

“Không có. Tôi chỉ đồng ý với ảnh là không theo đuổi ai nữa thôi.”

Liễu Trừng nhìn cậu một cái, nhướng mày: “Hai người cũng thật là lắm trò.”

Trương Dục Hiên đột nhiên nhớ đến cái gì đó, rầu rĩ nói: “Ngôn Ngôn, tôi thật sự rất hâm mộ tính cách nâng được buông được của cậu, tôi cảm thấy cả đời này mình sẽ không thể thích ai khác ngoài đàn anh được nữa, tôi thích anh ấy lắm mà việc thích anh ấy lại chỉ khiến tôi buồn phiền. Nhưng dù là vậy, tôi cũng không có cách nào ngừng thích anh ấy.”

… Bởi vì cậu là NPC.

Vĩnh viễn thích Tỉnh Trạch Vũ là tính cách thiết lập bất biến của cậu.

Khâu Ngôn Chí mím chặt môi, sau đó bóc một nắm bắp rang đưa tới trước mặt Trương Dục Hiên: “Điều đó chứng minh tình yêu của cậu rất trong sáng.”

“Vậy còn cậu?”

“… Tôi không có tình yêu.”

Ngoài đời thực, Khâu Ngôn Chí còn không muốn thể hiện sự chân thành của mình với bất kỳ ai chứ nói chi là NPC.

Trước kia khi Tiểu Rác Rưởi bỏ cậu đi đã nói gì nhỉ?

Hình như là nói: Loại người như cậu cả đời này sẽ không thể yêu ai, cũng không xứng được người khác yêu.

Chậc.

Thật không ngờ hồi đấy Tiểu Rác Rưởi mới tí tuổi đầu mà đã có thể nhìn thấu được tình sử cả đời của Khâu Ngôn Chí cậu.

Giờ nhìn lại.

Lúc đó cậu còn rất xem nhẹ câu nói kia, không ngờ bây giờ lại ứng nghiệm hệt như một lời nguyền vậy.

Buổi phỏng vấn bắt đầu vào lúc tám giờ sáng.

Tham gia phỏng vấn cùng cậu còn có bốn người khác nữa, thoạt nhìn bốn người này đều trông rất quen mắt, trong đó còn có Triệu Duệ, một người bạn cùng phòng của cậu.

Triệu Duệ đi tới chào hỏi Khâu Ngôn Chí, sau đó quay đầu nhìn ba người còn lại, cười nói: “Tôi đoán là thằng nhãi Dương Phong Trình ấy gọi hết những người học tiếng Đức mà cậu ta quen đều tới đây, nghe đâu cậu ta còn gọi Diệp Minh Húc nữa, nhưng chẳng hiểu thằng cu kia bị làm sao, từ chối một cơ hội tốt như vậy mà không hề suy nghĩ…”

“Diệp Minh Húc á?” Khâu Ngôn Chí sửng sốt một chút, “Em ấy đang học năm ba mà, không phải có rất nhiều chương trình học sao?”

Triệu Duệ nói: “Diệp Minh Húc là học sinh giỏi đó trời, cậu ấy đã hoàn thành xong chương trình kỳ này từ học kỳ trước rồi, tôi thấy quan hệ của cậu và Diệp Minh Húc cũng đâu đến nỗi nào, vậy mà chuyện này cũng không biết à?”

Triệu Duệ nhiều chuyện lại gần hỏi: “Bộ hai người cãi nhau à? Xảy ra chuyện gì sao?”

Khâu Ngôn Chí có lệ nói: “Chuyện phức tạp lắm, giờ tôi cũng không thể giải thích được, cậu mau mau chuẩn bị đi, sắp sửa phỏng vấn rồi đấy.”

“Đã đến giờ phỏng vấn, mời năm ứng cử viên lần lượt theo thứ tự vào phòng.”

Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi, sau đó bước vào phòng cùng với những người khác.

Có ba người phỏng vấn, Hạ Châu ngồi chính giữa.

Khâu Ngôn Chí vừa bước vào cửa thì Hạ Châu cũng vừa khéo ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Khâu Ngôn Chí.

Ánh mắt họ chạm nhau hai đến ba giây, sau đó Khâu Ngôn Chí thấy khóe môi Hạ Châu cong lên.

Khâu Ngôn Chí không biết tại sao lại cảm thấy lỗ tai mình nóng bừng.

Thư ký đưa cho mỗi người bọn họ một phần báo cáo, yêu cầu mỗi người dùng tiếng Đức để diễn giải đoạn văn ở trong đấy.

Lĩnh vực của công ty Hạ Châu là nghiên cứu, phát triển và sáng tạo khoa học công nghệ internet. 

Trong khoảng thời gian này còn bắt đầu phát triển và đầu tư vào mảng game online.

Phần báo cáo trong tay Khâu Ngôn Chí đang cầm là về một con game mobile tình yêu mà bọn họ hiện đang phát triển.

Khâu Ngôn Chí không biết tại sao lại cảm thấy có hơi kỳ quặc.

… Trong thế giới trò chơi ba chiều về tình yêu mà nghiên cứu và phát triển game mobile tình yêu là cái quái gì?

May là khoa học công nghệ của thế giới này phát triển vẫn không quá nhanh, còn chưa khai phá ra được game VR ba chiều.

Nếu phát triển game VR chẳng phải lại càng quỷ dị hơn sao.

Nhưng thành thật mà nói, phần báo cáo này có không ít thuật ngữ chuyên môn, độ khó không nhỏ, đối với một sinh viên năm tư chuyên ngành tiếng Đức mà nói thì vẫn có một chút trắc trở khi dịch thuật. Khâu Ngôn Chí nhìn ba người kia phiên dịch có chút lóng ngóng, còn Triệu Duệ hẳn là đã hỏi qua Dương Phong Trình trước nên đã có chuẩn bị, bản dịch khá là trôi chảy.

Nhưng theo Khâu Ngôn Chí thấy, cho dù Triệu Duệ dịch tốt nhất trong bốn người thì bản dịch cũng chả khác gì với máy dịch.

Có lẽ đây đã là cực hạn của NPC bọn họ rồi.

Khâu Ngôn Chí lập tức bày ra ưu thế của mình, ngoài đời cậu vốn là sinh viên tốt nghiệp khoa tiếng Đức, hơn nữa còn làm phiên dịch được nhiều năm, cũng khá có tiếng trong giới dịch thuật, mặc dù không dám nói trình độ của mình đứng đầu cả nước, nhưng để qua mặt đám NPC này thì dư xăng.

Lúc đầu Hạ Châu có hơi lo lắng, bởi vì trong khoảng thời gian kết hôn với anh trước đây anh chưa từng nhìn thấy Khâu Ngôn Chí đi học hay lên lớp, nên anh không nắm rõ được năng lực của cậu như thế nào.

Tuy lần này là mượn tay Dương Phong Trình để Khâu Ngôn Chí vào công ty, nhưng trong lòng anh đã nghĩ sẵn rồi, nếu biểu hiện của Khâu Ngôn Chí không được tốt thì anh cũng chỉ có thể lạm dụng chức quyền, cho năm người này cùng đậu luôn.

Nhưng hiện tại xem ra anh không cần phải làm vậy. 

Bởi vì Khâu Ngôn Chí đứng trước mặt anh nói năng rõ ràng, tư duy nhạy bén, phát âm tiêu chuẩn, dịch thuật lưu loát, hơn nữa biểu hiện từ đầu đến cuối đều tràn đầy tự tin và thần thái điềm tĩnh.

… Bà xã nhà anh cừ quá đi.

Hạ Châu âm thầm tự hào ở trong lòng.

Trong năm người đó, chỉ có Khâu Ngôn Chí và Triệu Duệ là thông qua phỏng vấn.

Bởi vì công việc trước mắt khẩn cấp, cho nên sau khi hai bọn họ vừa ra khỏi phòng phỏng vấn đã được thư ký dẫn đến nơi làm việc.

Buổi chiều hai người mới chính thức bắt đầu làm việc, còn buổi sáng chủ yếu là làm quen trước với những việc sau này sẽ làm.

Dương Phong trình giới thiệu chung cho họ về quy trình làm việc, Khâu Ngôn Chí ngồi xuống chỗ mình, cúi đầu và bắt đầu nghiên cứu tài liệu công ty.

Bỗng nhiên Dương Phong Trình bưng cà phê đi tới.

Hắn nhìn chung quanh một lượt, sau đó kéo cái ghế ngồi trước mặt Khâu Ngôn Chí, nhỏ giọng nói: “Khâu Ngôn Chí, tôi hỏi cậu cái này.”

Khâu Ngôn Chí: “Chuyện gì?”

Dương Phong Trình ấp úng hỏi: “… Gay mấy cậu, ừm, có thích trai thẳng không?”

Khâu Ngôn Chí nhìn Dương Phong Trình: “Có tên gay nào thích cậu à? Tôi có quen không?”

Mặt mày Dương Phong Trình đột nhiên đỏ bừng: “Khụ khụ… Đừng hỏi cái này, cậu trả lời tôi trước đi đã.”

Khâu Ngôn Chí nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: “Chắc cũng có một vài người, dù sao bây giờ mấy tên trai thẳng đều nhìn có vẻ buê đuê mà, cho dù bọn tôi có ra đa đi nữa thì cũng rất khó phân biệt được.”

Vẻ mặt Dương Phong Trình lo lắng: “Vậy nhìn tôi giống gay lắm à?”

Khâu Ngôn Chí: “Thì nhìn không được thẳng cho lắm.”

Sắc mặt Dương Phong Trình tái nhợt ngay tắp lự, miệng lẩm bẩm:… Méo ổn rồi, méo ổn rồi.

Khâu Ngôn Chí nhìn bộ dáng này của hắn, có ý muốn giúp đỡ: “Biểu hiện của đối phương thế nào? Nói thử để tôi phân tích cho, biết đâu chừng chỉ là ảo giác của cậu thì sao?”

Dương Phong Trình ngồi ngay ngắn lại, cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh ấy thường hay thiên vị và cưng tôi lắm, tôi không thể kể ra hết được, nên sẽ lấy ví dụ gần đây nhất.”

“Ví dụ gì, cậu nói xem?”

“Hôm qua anh ấy tự dưng cười với tôi, còn nói tôi là người ưu tú nhất, cậu biết không? Chính là cái kiểu cười kia kìa! Kiểu vô cùng đẹp ấy! Cái kiểu như cố ý khiêu khích, vô cùng quyến rũ á!”

“Nếu nói như vậy thì không còn gì nghi ngờ nữa, tôi đã chắc chắn rồi.”

“Cậu chắc cái gì? Có phải là người kia thích tôi không?”

“Tôi chắc chắn cậu không được thẳng đó.”

Có tên trai thẳng nào mà lại đi để ý xem nụ cười của một tên đàn ông khác có đẹp hay không? Có khiêu khích, có quyến rũ hay không chứ?

Dương Phong Trình: “Khâu Ngôn Chí, cậu nghiêm túc coi, giờ tôi đang hoảng lắm đấy!”

Khâu Ngôn Chí nhún vai: “Tôi nghiêm túc mà. Thôi được, giờ cậu nói chi tiết hơn xem, sao anh ta lại nói điều này với cậu và nói trong hoàn cảnh như thế nào?”

“Hôm qua anh ấy bảo tôi tìm người học chuyên ngành tiếng Đức đến phỏng vấn, tôi thuận miệng nói một câu là càng tìm được nhiều người thì sẽ càng dễ tìm được người ưu tú nhất, sau đó anh ấy nhìn tôi cười, nói người ưu tú nhất đã tìm được rồi, đó chẳng phải là nói tôi hay sao? Cậu nói xem, những lời này có phải là đang thả thính tôi không?”

Khâu Ngôn Chí nhíu mày, lập tức hóa thành Sherlock Holmes, “Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi, quả thật câu nói kia là đang thả thính cậu, hơn nữa người kia thật sự thích cậu. Nhưng cậu cũng phải để ý một chút, từ những gì mà cậu miêu tả, người kia chắc chắn là một tên cao thủ chốn tình trường.”

“Còn nữa.” Khâu Ngôn Chí dừng một chút, “Hình như là tôi biết cậu đang nói ai rồi, thật ra lúc vào phòng nghỉ, người kia đã luôn nhìn chòng chọc cậu, ánh mắt vô cùng lộ liễu.”

“Ánh mắt gì…”

“Như là thiêu đốt, vô cùng nóng bỏng.”

Lông tơ trên người Dương Phong Trình đều dựng thẳng hết lên: “Thật sao? Ảnh ra khỏi văn phòng khi nào vậy? Hiện tại ảnh đang làm gì? Còn đang nhìn tôi không? Tôi có nên quay đầu lại không?!”

“Không có, anh ta không có nhìn cậu, Chu Duệ đang hỏi chuyện anh ta.”

Dương Phong Trình sửng sốt một chút: “Cái gì? Chu Duệ có can đảm vậy sao?”

Dương Phong Trình cẩn thận quay đầu lại, sau đó vẻ mặt bỗng chốc trở nên kỳ quái.

“… Người mà cậu nói là ai?”

Khâu Ngôn Chí nói, “Trưởng nhóm phiên dịch của tụi mình đó, không phải cậu nói đó là người phụ trách chuyện phiên dịch của cậu sao, hơn nữa khi nãy ở phòng nghỉ, anh ta thật sự đã nhìn chằm chằm cậu, còn nhìn không chớp mắt nữa.”

Dương Phong Trình: “…”

Dương Phong Trình: “Dù là vậy nhưng người tôi nói đâu phải ổng.”

“Thế thì là ai?”

Dương Phong Trình dùng khẩu hình miệng nói ra hai từ.

“Người mà cậu nói có chức vụ cao tán tỉnh cậu, chiều cậu và thiên vị cậu, còn nói cậu là người ưu tú nhất…” Khâu Ngôn Chí khó khăn nói, “… Chính là Hạ Châu?”

“Suỵt!” Dương Phong Trình bịt miệng cậu lại, “Cậu nói nhỏ thôi, người khác nghe thấy bây giờ!”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Dương Phong Trình cào cào tóc, bức bối đến phát điên: “Làm sao đây, hiện tại không chỉ có tổng giám đốc mà trưởng nhóm còn phải lòng tôi nữa, tôi chỉ là một trai thẳng nhỏ bé đáng thương, tại sao lại hút gay như vậy chứ!!!”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Đúng ngay lúc này, điện thoại ở chỗ làm việc của Dương Phong Trình chợt reo lên.

Sau khi Dương Phong Trình nhận điện thoại xong, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt: “Làm sao bây giờ, Ngôn Ngôn, thư ký bảo tôi đưa tài liệu phiên dịch đến phòng tổng giám đốc, rõ ràng chuyện đơn giản như vậy chỉ cần giao cho thư ký là được rồi, mắc mớ gì lại cố tình chỉ đích danh tôi đi chứ… Lẽ nào anh ấy muốn làm gì tôi trong phòng riêng sao…”

Mặt Dương Phong Trình càng lúc càng tái mét, môi đều phát run.

Khâu Ngôn Chí: “…”

Dương Phong Trình bỗng nhiên nhét một xấp tài liệu cho Khâu Ngôn Chí: “Ngôn Ngôn! Giao tập tài liệu này đến văn phòng tổng giám đốc Hạ giúp tôi được không? Tôi thật sự không muốn bị quy tắc ngầm nhưng cũng không muốn bị sa thải! Nếu, nếu tổng giám đốc Hạ ảnh có hỏi… Hỏi tại sao cậu lại đi thay tôi thì cậu cứ nói tôi bị cảm nên sợ lây bệnh cho ảnh… Không được không được, làm vậy chỉ tổ khiến ảnh hiểu lầm tôi thích ảnh nên lo lắng cho ảnh, hay là nói tôi bị đau bụng đi… Cũng không được, nếu ảnh lo lắng cho tôi muốn đến xem tôi có ổn không thì sao? Vậy cậu cứ… Cậu cứ nói… Tôi đang bận việc đi, đúng! Cậu cứ nói tôi đang rất bận là được!”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Khâu Ngôn Chí mặt không cảm xúc bị ép nhận lấy tài liệu.

“Được rồi.”

Khâu Ngôn Chí gõ cửa văn phòng Hạ Châu.

“Vào đi.”

Mới đầu Hạ Châu đang cúi đầu suy nghĩ vấn đề gì đó, hàng mày anh nhíu chặt, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc, toàn thân đều tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo, người sống chớ gần, phô bày hình tượng của một tổng giám đốc địa vị cao vời vợi xa rời quần chúng vô cùng tốt.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Khâu Ngôn Chí, vẻ mặt của anh có hơi ngẩn ra, sau đó lập tức nở nụ cười. Cảm giác xa cách quanh thân vừa nãy cũng nháy mắt biến mất sạch sẽ không thấy tăm hơi, thậm chí tại giây phút này còn làm người ta sinh ra ảo giác như tuyết đang tan vào đầu mùa xuân, vạn vật sinh sôi sống lại.

Đôi mắt anh cong cong như trăng lưỡi liềm, ánh sáng lấp lánh đọng lại nơi mắt anh đẹp tựa vụn kim cương, hơn nữa giọng nói còn dịu dàng đến lạ thường: “Sao em lại đến đây?”

Khâu Ngôn Chí nhìn nụ cười trên mặt anh, thầm nghĩ, chẳng trách Dương Phong Trình sẽ hiểu lầm.

Cậu không nhịn được nói một câu: “Hạ Châu, sao giờ anh thích cười vậy hả?”

Hạ Châu ngơ ngác, có chút không rõ nguyên do mà sờ lên miệng mình, sau đó nói: “Làm sao vậy?”

“Anh cười lên quá đẹp.” Khâu Ngôn Chí nhịn không được mà oán giận.

… Dù cho là ai nhìn vào đều cảm thấy anh đang quyến rũ con người ta.

Hạ Châu sửng sốt một chút, bên tai lặng lẽ đỏ dần đồng thời khóe môi cũng vô thức cong lên.

Khâu Ngôn Chí đi qua đặt tài liệu của Dương Phong Trình lên bàn Hạ Châu: “Nè, tài liệu dịch của Dương Phong Trình đây.”

Hạ Châu cầm lấy tài liệu lật lật: “Sao cậu ta lại không tự mang đến?”

Khâu Ngôn Chí: “Cậu ấy đang bận việc… Chỉ là một tập tài liệu mà thôi, cần gì cứ phải một hai bắt cậu ấy tự đưa tới cho anh chứ?”

Hạ Châu nhíu mày: “Trình độ dịch thuật của cậu ta quá kém, anh muốn nói với cậu ta là nếu sau này còn dịch tệ như vậy nữa thì không cần đến làm.”

“Sao trước kia anh không nói đi?”

“Bởi vì trước kia anh biết cậu ta là bạn cùng phòng của em, cảm thấy đây có thể là cơ hội để liên hệ với em, cho nên mới giữ cậu ta lại.”

Hạ Châu vô cùng thản nhiên thừa nhận bản thân  lợi dụng người khác: “Quả nhiên là có chút tác dụng, nếu không thì anh cũng sẽ không gặp được em ở bữa tiệc nhân viên mới, cũng sẽ không gặp được em trong buổi phỏng vấn hôm nay.”

Khâu Ngôn Chí nói: “Hạ Châu này, anh nói thật với em đi, có phải anh đã biết hôm nay em sẽ đến phỏng vấn không? Nói cách khác, anh bảo Dương Phong Trình tìm phiên dịch viên tiếng Đức có phải là vì em hay không?”

Hạ Châu: “Em thật là thông minh.”

Khâu Ngôn Chí bĩu môi: “Mệt cho em hôm qua còn ngu ngốc cho rằng mình có thể cho anh một chút bất ngờ.”

“Sao lại không có bất ngờ chứ?” Hạ Châu mỉm cười, “Lúc phỏng vấn em đã cho anh bất ngờ rồi đấy thôi.”

“Khâu Ngôn Chí, đưa tay ra đây nào.” Hạ Châu nói.

Khâu Ngôn Chí chớp mắt, khó hiểu làm theo

Hạ Châu kéo hộc tủ ra, lấy hai viên kẹo từ trong lọ đặt vào lòng bàn tay Khâu Ngôn Chí, cười nói: “Phần thưởng cho Khâu Ngôn Chí, nhân viên ưu tú nhất.”

Hai viên kẹo trái cây.

… Chính là loại kẹo trái cây mà câu yêu thích nhất kể từ khi bị nhốt hai ngày trong thế giới trắng xóa kia.

Khâu Ngôn Chí cầm lấy hai hai viên kẹo đó, cảm thấy lòng bàn tay mình nóng ran.

“… Anh để một thứ như vậy trong văn phòng mình sao?”

Hạ Châu nói: “Anh mới mua hôm nay thôi, bởi vì biết em sẽ đến.”

Khâu Ngôn Chí lột một viên kẹo ra sau đó cho vào miệng.

Vị dâu tây chua ngọt ngọt lan tỏa giữa răng môi khiến tâm tình của Khâu Ngôn Chí tự dưng có chút khác thường.

Như để kiềm chế lại loại cảm xúc đang lan tràn này, cậu quay đầu nhìn về phía Hạ Châu, cố ý nói lảng sang chuyện khác.

“Khụ khụ, anh thật sự muốn sa thải Dương Phong Trình sao?”

“Nếu năng lực làm việc của cậu ta không có bước tiến thì bị sa thải cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Khâu Ngôn Chí nói: “Tuy là như vậy, nhưng hiện tại anh làm em có cảm giác giống như đang qua cầu rút ván vậy.”

Hạ Châu cười cười: “Em thấy không ổn à?”

Khâu Ngôn Chí nhún vai: “Không biết nữa, có lẽ đây là thiên tính tư bản của mấy anh đi.”

Đúng lúc này, Hạ Châu nhăn mi lại: “Ngoài cửa có ai sao?”

Hẳn là khi nãy Khâu Ngôn Chí vào đây không có đóng chặt cửa, bây giờ người ngoài chỉ cần đẩy một cái là cửa đã bị mở ra hoàn toàn.

Dương Phong Trình đứng bên ngoài, trên mặt cắt không còn giọt máu.

“Thực xin lỗi, tôi vốn định gõ cửa chứ không phải cố ý nghe lén hai người nói chuyện đâu…”

Hạ Châu trầm mặc một chút, sau đó hỏi: “Cậu nghe được gì rồi?”

Dương Phong Trình ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đều là vắng lặng, hắn gượng cười một tiếng, như thể đã nhìn thấu được hồng trần và thăng trầm của cuộc đời.

“Tôi nghe thấy… Anh định qua cầu rút ván.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi