HÔM NAY TRA CÔNG NGU NGỐC LẠI CHƠI TUI

Editor: Cô Rùa

*

Phí Tư Hạo là một người đàn ông rất ưu tú.

Giống như mẫu “bạn trai lý tưởng” toàn diện vậy. 

Hắn đẹp trai, ngay thẳng, dịu dàng, lãng mạn và hài hước. Hắn biết khi nào thì nên làm gì và nói gì, biết làm thế nào để lấy lòng đối phương cũng như tác động đến trái tim của người ta. 

Người bình thường sẽ rất dễ sa vào lưới tình của hắn. 

Có điều đối với Khâu Ngôn Chí, cậu cùng lắm chỉ không thấy ghét chứ cũng chưa tới mức đặc biệt thích. 

Chẳng qua Khâu Ngôn Chí đang chán quá mà thôi.

Không biết từ khi nào, Khâu Ngôn Chí đã bắt đầu nhận ra cuộc sống của mình luôn đi kèm với nhạt nhẽo.

Mãi đến khi cậu đặt chân vào con game kia thì mới thấy thú vị được một chút. 

Sau khi cậu đăng xuất game, lại cảm thấy càng buồn tẻ hơn nữa. 

Vì thế Phí Tư Hạo mời cậu đi ăn, cậu đồng ý. Phí Tự Hạo muốn dẫn cậu đi ngắm cảnh đêm, cậu liền đi. Phí Tư Hạo muốn nắm tay cậu, cậu cũng cho hắn nắm luôn. 

Cuối cùng Phí Tư Hạo nói muốn hẹn hò với cậu. 

Khâu Ngôn Chí liền cười đáp ứng.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi không có gì làm.

Huống hồ cậu cũng có chút tò mò, muốn xem thử Khâu Hi Thành ra sức làm mai cho hai người bọn họ như vậy là có ý đồ gì. 

Ít nhất.

Sau khi “yêu đương”.

Khâu Ngôn Chí đã không đăng nhập vào game nửa tháng rồi. 

Trả lời tin nhắn Wechat cho Phí Tự Hạo xong, Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn về phía góc phòng, khoang trò chơi gần như bị phủ thêm một lớp bụi mỏng đang nằm chỏng chơ ở nơi đó. 

Cậu đột nhiên nhớ đến anh ‘bạn đời’ Hạ Châu kia. 

Mình như vậy có tính là ngoại tình không nhở?

Khâu Ngôn Chí suy nghĩ một chốc, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.

Mắc cười ghê.

Nhưng khóe miệng cong lên chưa được bao lâu đã rất nhanh xệ xuống.

Cậu vùi đầu vào gối, ôm chăn lăn lộn trên giường một vòng. 

Thành thật mà nói, cậu vẫn cảm thấy rất nhàm chán.

Cách đây không lâu cậu có tải một con game VR khác, nhưng còn chưa đợi nó tải xong thì cậu đã nhấn hủy rồi. 

Hoàn toàn không có hứng thú chơi một chút nào. 

Khâu Ngôn Chí muốn vào con game kia lần nữa, reset game, chọn mục tiêu khác, bắt đầu chơi lại từ đầu. 

Nhưng cứ dây dưa mãi cũng không chịu đưa ra quyết định. 

Bởi vì cậu biết, một khi cậu nhấn chơi lại, thì cha mẹ, bạn bè, bạn học của cậu và tất cả các mối quan hệ mà cậu đã thiết lập từ trước đến giờ đều sẽ biến mất theo định dạng của dữ liệu.

Cậu không nỡ.

Khâu Ngôn Chí biết.

Thứ cậu muốn chơi không phải game VR mà là con game cậu đã chơi suốt hai tháng qua cơ. 

Cậu nhớ người mẹ vẫn luôn suy nghĩ, quan tâm và yêu thương cậu ở trong game. 

Cậu nhớ Đại Hoàng lúc nào cũng lải nhải bên tai cậu và đôi khi sẽ đưa ra vài ý tưởng thật ngu ngốc.

Cậu nhớ Trương Dục Hiện, cái người lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác và tốt bụng trong những chiếc váy chẳng bao giờ phù hợp với chính mình. 

Cậu cũng nhớ Hạ Châu… Nhớ cái khuôn mặt đẹp trai đến từng xen-ti-mét của anh ta.

Nếu Phí Tư Hạo khác Hạ Châu thì cũng không có gì để bàn, nhưng điều quan trọng ở đây là hắn có bề ngoài giống Hạ Châu đến ba phần, bảy phần còn lại thì không tài nào sánh được với Hạ Châu. 

Mình đúng là một tên phàm tục nông cạn mà. 

Khâu Ngôn Chí âm thầm mắng chính mình.

Kết quả chửi một chập, bản thân đã đứng trước khoang trò chơi từ hồi nào không hay. 

Tay còn đang ngo ngoe để ngay bên cạnh công tắc mở. 

Bỗng nhiên trong đầu cậu xuất hiện hai giọng nói không ngừng đấu đá nhau. 

Hay là… Vô game chơi lại ha?

“Khâu Ngôn Chí, mày quên lúc mày rời khỏi game đã nói cái gì rồi hay sao?”

Không phải lúc ấy tôi đang nóng đầu à…

“Mé, Hạ Châu đã ngoại tình rồi đó, người ta chỉ một lòng với Mạnh Tề Khang thôi, mày còn xen vào làm gì?”

Sao cậu lại hẹp hòi như vậy chứ, không lẽ trong game chỉ có mỗi tình yêu thôi sao? Chẳng nhẽ Chung Nhã Bách, Trương Dục Hiên, Đại Hoàng không đáng để tôi vào game lần nữa ư?

“Mày thật sự có thể làm như không có gì mà tiếp tục mạch truyện với Hạ Châu sao?”

Hạ Châu là tên quái nào? Cùng lắm chỉ là một nhân vật trong game thôi. Ngoại tình thì ngoại tình, thích người khác thì thích người khác, rồi sao?! Cậu cũng đâu có thích anh ta thật, mất mớ gì phải yêu cầu anh ta thủ thân vì cậu chứ. Hơn nữa xem anh ta như một con vịt xinh đẹp cũng đã mắt lắm. 

“…”

Vì một tên Hạ Châu mà bỏ game mới bị điên á, bộ Hạ Châu quan trọng đến vậy ư?! Chả biết khi out game trong đầu tôi nghĩ cái gì nữa. Không phải chỉ là trò chơi thôi sao? Không phải chỉ gặp một chút trắc trở thôi à? Ở đó mà làm màu. 

“…”

“Bíp!” Khâu Ngôn Chí nhấn một phát lên nút khởi động. 

Nghe thấy âm thanh vận hành của khoang trò chơi bắt đầu vang lên. 

Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí có hơi rạo rực. 

“Ting ting ting ting…” Tiếng chuông điện thoại của Khâu Ngôn Chí bất chợt vang lên.

Khâu Ngôn Chí cầm di động lên nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên màn hình viết ba chữ to.

Phí Tư Hạo.

Khâu Ngôn Chí khẽ giật mình một cái, cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì, tách mà một tiếng, trực tiếp rút nguồn điện của khoang trò chơi ra. 

Sau khi rút xong mới hoảng loạn nhận điện thoại. 

“… Alo?”

Phí Tư Hạo: “Chi Chi, giờ em có đang ở nhà không?”

Khâu Ngôn Chí mơ hồ nói: “… Khoảng thời gian này em có hơi bận bên trường một chút, làm sao vậy?”

“Không có gì, anh tưởng em có nhà, nên muốn hẹn em đi ăn cơm.”

Khâu Ngôn Chí còn đang định chơi game, nên cũng không muốn ra ngoài với Phí Tư Hạo lắm, vì thế nói dối: “Để khi khác đi, hôm nay em ở ký túc xá, chắc có lẽ tối nay sẽ không về đâu.”

“Ừm ừm, vậy thôi được, tạm biệt em.”

“Gặp anh sau.”

Cúp điện thoại, Khâu Ngôn Chí mới thở phào một hơi.

Cậu nhìn thoáng qua khoang trò chơi, sau đó tầm mắt lại dừng trên phích c4mđiện mà vừa rồi mình vội vã rút ra. 

Cảm thấy có chút nói không nên lời. 

… Hoảng cái gì mà hoảng, chơi game thôi mà, cũng đâu có phải yêu đương vụng trộm.

Khâu Ngôn Chí lại mở khoang trò chơi một lần nữa, thừa dịp khoang trò chơi đang khởi động, cậu đi vào phòng bếp, lấy một hộp sữa chua từ trong tủ lạnh ra. 

Kết quả vừa mới trở ra đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một vài tiếng động nhỏ. 

Phí Tư Hạo về rồi?

Khi nãy cậu mới gạt Phí Tư Hạo là tối nay sẽ không về.

Đừng nói là bị lộ rồi đấy nha?

Khâu Ngôn Chí cầm sữa chua, rón rén đi đến trước cửa, nhìn ra bên ngoài từ mắt mèo.

Thấy được Phí Tư Hạo đang ôm… Một cô gái xinh đẹp tóc dài xõa ngang vai. 

Khâu Ngôn Chí trợn tròn xoe mắt, cực kỳ hứng thú nhìn một màn trước mắt mình. 

Cũng thuận tiện xé nắp sữa chua ra luôn.

“Không phải cậu ta ở đối diện nhà anh à? Sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Không có việc gì.” Phí Tư Hạo một bên mở cửa, một bên quay đầu nói, thân thiết hôn lên mặt cô gái kia, “Tối nay cậu ta không có nhà.”

Ngay sau đó.

Cửa phòng mở ra.

Hai người lấy phương thức trẻ em dưới 18 tuổi không thể nhìn để vào cửa. 

Phải nói như thế nào nhỉ?

Trước khi cánh cửa khép lại. 

Quần áo trên người của cô gái kia đã cởi xuống được một phần ba. 

Chậc chậc.

Thanh niên bây giờ đều mãnh liệt như thế sao?

Là Khâu Ngôn Chí cậu lạc hậu quá rồi. 

Khâu Ngôn Chí một bên âm thầm khen ngợi, một bên li3m sạch nắp sữa chua.

Thật ra Khâu Ngôn Chí cũng không phải là không kinh ngạc. 

Ví dụ, chuyện Phí Tư Hạo là dị tính chứ không phải đồng tính. 

Làm cậu có hơi bất ngờ một chút. 

Là một tên thẳng nam mà lại phí sức chạy đến dụ dỗ cậu như vậy, cũng thật là một sự hy sinh vĩ đại. 

Bái phục bái phục.

Sự thật là từ lần đầu tiên gặp mặt Phí Tư Hạo, Khâu Ngôn Chí đã đề phòng hắn rồi. 

Nói thật.

Chuyện đối tượng gặp mặt của mình tình cờ sống ở đối diện nhà mình như thế này, thật sự là trùng hợp đến mức có hơi bất thường.  

Hơn nữa, Phí Tư Hạo còn gọi cậu là “Chi Chi.”

Đó là cách gọi riêng của Khâu Hi Thành, cũng là cái tên khiến cậu thấy kinh tởm nhất. 

Một tên xấu xa như Khâu Hi Thành, lại bỏ công bỏ sức giới thiệu đối tượng cho cậu, thì có thể tốt chỗ nào chứ?

Mà vấn đề hiện tại là —— Tại sao Khâu Hi Thành lại muốn giới thiệu Phí Tư Hạo cho cậu, còn một tên thẳng nam như Phí Tư Hạo lại vì cái gì mà làm bộ làm tịch thích cậu chứ, rốt cuộc bọn họ đang có âm mưu gì?

Tưởng tượng đến việc mình sắp khui ra được một bí mật khủng khiếp nào đấy. 

Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên có chút phấn khích nho nhỏ.

Sau khi ăn sữa chua xong, Khâu Ngôn Chí đi vào phòng ngủ.

Khoang trò chơi đã sớm khởi động xong, nhìn vẻ ngoài bóng loáng cùng với ánh đèn nhắc nhở màu xanh nhạt kia, Khâu Ngôn Chí lập tức gác mấy chuyện tào lao ra sau đầu, hưng phấn đến độ không thể chờ được mà gấp gáp nằm vào trong.

Vừa vào game. 

Khâu Ngôn Chí còn chưa kịp quan sát hoàn cảnh bốn phía, thì Đại Hoàng đã vỗ cánh nhỏ bay tới, quát quát kêu lên: “Cuối cùng ngài cũng chịu quay lại rồi, mấy ngày nay em còn tưởng ngài không trở về nữa chớ, làm em sợ muốn ch3t!”

“Mấy ngày nay?”

“Đúng vậy, ngài đã rời đi 15 ngày rồi…”

Khâu Ngôn Chí vỗ đầu mình một cái, bây giờ cậu mới nhớ tới lần trước mình nóng giận quá mà out thẳng game luôn, khi ấy còn ôm quyết tâm never again, mặc kệ tất cả mọi thứ, cho nên cũng không chọn chế độ tạm dừng thời gian khi thoát game. 

Vì vậy.

Cậu đã có 15 ngày không online.

Đồng nghĩa với việc mất tích 15 ngày trong game. 

Khâu Ngôn Chí lấy di động ra. Phát hiện chẳng biết từ khi nào điện thoại đã tắt nguồn, kết quả vừa mới khởi động máy đã thấy full cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc. 

Xem ra lần này cậu biến mất đã làm ảnh hưởng không ít người.

Cũng đúng.

Nếu nhân vật chính không còn nữa, thì chẳng phải thế giới này sẽ loạn sao?

Nghĩ đến việc mình quan trọng với thế giới này như vậy. 

Khâu Ngôn Chí liền thở dài ưu sầu.

Không có tôi thì phải làm sao bây giờ?

Khâu Ngôn Chí bắt một chiếc taxi, nói địa chỉ nhà chính*, sau đó gọi điện thoại cho Chung Nhã Bách. 

*Nhà chính này tức là nhà cha mẹ của anh Chí. 

Cậu đột nhiên biến mất nhiều ngày như vậy. 

Người khác không nói, nhưng mẹ cậu nhất định sẽ lo muốn ch3t. 

Chuông điện thoại vang lên hai phút, nhưng chẳng có ai nghe máy cả. 

Có lẽ là đang lo sốt vó lên tìm cậu nên cũng không có thời gian rảnh mà nghe điện thoại rồi. 

“Bác tài, làm phiền bác lái nhanh lên một chút, mẹ con đang tìm con mấy ngày hôm nay rồi, con phải mau trở về nhà mới được, không thể để bà ấy sốt ruột thêm.”

Sau khi Khâu Ngôn Chí xuống xe, cậu gần như là chạy đến trước cổng biệt thự nhà mình. 

Khâu Ngôn Chí nhấn chuông liên tục mấy cái, tiếp đó cúi đầu chắp tay ra sau lưng, dậm dậm chân theo từng nhịp lên vỉa hè bằng đá ở trước cổng. 

Cực kỳ háo hức mong chờ.

Một phút sau, cổng mở.

Hai phút sau, người hầu hô to cậu chủ đã trở về.

Ba phút sau, mẹ cậu kích động chạy ra đón cậu. 

Bốn phút sau, mẹ cậu cho cậu một cái ôm.

Năm phút sau, cậu an ủi mẹ mình đừng khóc nữa.

Về sau cảnh tượng này sẽ trở thành một hồi kỷ niệm ấm áp lại tràn đầy yêu thương của Khâu Ngôn Chí cậu. 

Năm phút sau…

Hửm? Sao lại không có ai ra mở cổng hết vậy? Bộ không có người nào nghe thấy sao?

Khâu Ngôn Chí quyết định nhảy cóc vài bước, trực tiếp đi vào tạo bất ngờ cho mẹ mình. 

Cậu vươn ngón trỏ ra, bấm lần lượt trên bàn phím ngày tháng sinh nhật của cậu. 

980720.

“Mật khẩu không chính xác, xin vui lòng thử lại.”

Khâu Ngôn Chí: “Hả? Trượt tay à?”

Lại nhập một lần nữa.  

980720.

“Mật khẩu không chính xác, xin vui lòng thử lại một lần nữa. Sau ba lần nhập sai, mật khẩu sẽ tự động bị khoá.”

Khâu Ngôn Chí bắt đầu lờ mờ cảm thấy không ổn, nhưng cậu vẫn chưa chịu từ bỏ, bấm từng số từng số, vô cùng cẩn thận mà ấn xuống 6 con số kia. 

“Bạn đã nhập sai mật khẩu ba lần, hiện tại mật khẩu sẽ tự động bị khoá. Xin vui lòng thử lại sau 24 giờ sắp tới.”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ, sao mẹ có thể lén con trai mình đổi mật khẩu khác kia chứ, còn đổi ngày sinh nhật của con nữa? Chẳng lẽ mẹ ở bên ngoài có đứa con khác hay sao?!! Con không chấp nhận!

Khâu Ngôn Chí lấy di động ra, tiếp tục quay số của Chung Nhã Bách.

Mẹ không bắt máy thì đổi sang gọi ba, ba không bắt máy thì đổi qua quản gia..

Quản gia nghe máy.

Oh yeah!

“Chú Vu, con đang đứng trước cổng nhà mình nè, tại sao trong nhà không có ai hết… Alo? Alo?…”

Khâu Ngôn Chí thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại tự động sập nguồn vì hết pin. 

Cậu yên lặng ngẩng đầu lên nhìn trời.

Một giọt nước mưa rơi xuống, hai giọt nước mưa nện thẳng lên mặt cậu. 

… Mưa rơi nặng hạt. 

Ông trời, tại sao ông lại đối xử với con như vậy?

Có phải là do con không chịu nạp tiền vào game có đúng không?!!!

“À ừm… Ngài có muốn về nhà trước hay không? Chính là nhà của Hạ Châu í.” Đại Hoàng nhắc nhở.

Khâu Ngôn Chí ôm đầu gối ngồi xổm dưới mái hiên nhà.

Biểu hiện kiêu ngạo và cô độc, mang theo ý chí thà ch3t vinh còn hơn sống nhục. 

“Hừ! Ông đây còn lâu mới quay về, cho dù thằng cháu Hà Châu kia có đến quỳ lạy ông thì ông cũng không thèm về đâu nhá!”



Một tiếng sau.

Hạ Châu để máy tính bảng xuống, nhìn bạn đời hợp pháp đã mất tích nửa tháng nay của mình bị mưa xối cho ướt nhẹp như gà rớt vào nồi canh đẩy cửa đi vào nhà. 

Gà rớt vào nồi canh căm giận trừng anh một cái.

Sau đó đi một mạch vào trong phòng của mình. 

Một lát sau liền truyền ra một tiếng đóng sầm cửa vang dội. 

Cùng lúc đó, một cái đầu xa lạ từ đằng sau cửa ló ra.

Nói với Hạ Châu. 

“Này, cậu là người nhà của cái cậu kia có đúng không? Cậu ta vẫn còn chưa trả tiền tắc xi cho tôi đâu đấy… Người gì thế không biết, ở nhà lớn như vậy mà trên người không có nổi một cắc nữa.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi