HÔM NAY VỢ LẠI GÂY CHUYỆN SAO?

Edit: QingChen


Giang Mộ Trì hoàn toàn không hiểu tình huống, tự nhiên không cứu được cô.


Kiều Dư An một cái bậc thang chia làm hai bước đi, đi đến một nửa, Kiều Thừa Tu quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một cái, Kiều Dư An vội vàng chạy đuổi theo Kiều Thừa Tu, chỉ chậm một bước thôi sợ cũng xong rồi.


Giang Mộ Trì nhướng mày nhìn bóng dáng hai người, mang theo chút hứng thú, mẹ Kiều đại khái đã nhìn ra giải thích nói: "A Trì lại đây ngồi đi, An An từ nhỏ đã được Kiều Thừa Tu chăm sóc, bọn họ khi còn nhỏ mẹ cùng ba An An đã luôn bận rộn, từ khi An An được vài tuổi vẫn luôn được Thừa Tu mang theo cho nên An An đối với người anh này rất sợ hãi, trong nhà cũng chỉ có anh trai con bé mới có thể quản được con khỉ quậy này, sau này nếu An An không nghe lời con chỉ cần nói một tiếng với Thừa Tu."


Giang Mộ Trì gật gật đầu, lời dù như thế nhưng hắn cũng sẽ không thật sự làm vậy. Nhìn dáng vẻ Kiều Thừa Tu tuy rằng đối với đứa em gái này quản rất nghiêm khắc nhưng đồng thời đối với đứa em gái này cũng rất sủng ái, nếu chỉ có nghiêm khắc không sủng ái thì Kiều Dư An chưa chắc sẽ nghe lời, hơn nữa em gái nhà mình cũng chỉ có chính mình mới có thể giáo huấn, người khác nếu dám nói nửa lời không tốt lập tức liền trở mặt.


Kiều Thừa Tu vào thư phòng, Kiều Dư An đi theo tiến vào, đóng cửa, đứng cạnh ở cửa, lấy lòng cười, "Anh, chị dâu gần đây khỏe không?"


"Ngồi." Kiều Thừa Tu giơ tay chỉ chiếc ghế đối diện bàn, cô không dám cọ xát ngay lập tức đi qua ngồi xuống, ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học.


"Nói một chút đi, vì lí do gì kết hôn?" Kiều Thừa Tu mặt lạnh nhìn cô một cái, gõ gõ bàn.


"Anh, mọi người không phải muốn em kết hôn sớm một chút sao? Ba mẹ mỗi ngày đều sắp đặt em gặp mặt, hiện tại em kết hôn mọi người sao lại không hài lòng?" Khuôn mặt nhỏ Kiều Dư An nhăn dúm dó, bộ dạng nhỏ kia tựa hồ muốn tố cáo mọi người thật đúng là khó hầu hạ nha.


"Ba mẹ là sắp xếp cho em gặp mặt, không làm em kết hôn chớp nhoáng, huống chi anh đã nói qua bao giờ muốn em kết hôn?" Kiều Thừa Tu tới bây giờ cũng không có quá bức cô.


"Không kết hôn anh nuôi em cả đời sao, không phải lớn lên đều phải kết hôn à." Kiều Dư An cúi đầu, lập tức đều "Nhị bát phương hoa*."


"Anh hiện tại không phải là đang nuôi em à? Em có thể tiêu bao nhiêu tiền, nuôi em cả đời thì có làm sao?" Kiều Thừa Tu nhíu chặt mày, từ nhỏ đã dốc sức nuôi dưỡng đứa em gái này, quay đầu một cái liền như thế dễ dàng bị nam nhân khác lừa đi, lửa trong lòng Kiều Thừa Tu cũng muốn to lên.


"Hình như là vậy nha." Kiều Dư An nhớ tới thẻ mình dùng đều của anh trai, lập tức chân chó chạy đến bên cạnh Kiều Thừa Tu ngồi xổm xuống ôm cánh tay anh.


"Hì hì, anh, anh thân mến, anh là tốt nhất, đừng nói giận nha, em biết lần này em lỗ mãng một chút, có điều anh xem Giang Mộ Trì cũng không kém, Giang gia cùng nhà chúng ta cũng coi như môn đăng hộ đối, thanh danh của em bên ngoài kém như thế lại không có người muốn, có thể cùng Giang Mộ Trì kết hôn không phải anh nên cao hứng sao."


Kiều Dư An cũng không biết chuyện ra làm sao mà lời đồn về mình đã kém tới cực điểm rồi, làm cho tới tuổi kết hôn đều không có người đến cửa, thật sự là quá mất mặt, mà không, bắt được Giang Mộ Trì coi như cũng không quá kém, Giang Mộ Trì lớn lên thật đẹp, thanh âm dễ nghe, năng lực xuất chúng, một chút cũng không kém.


"Ai nói em không có người muốn, em gái anh chỉ có thể xứng với nam nhân tốt nhất trên thế giới, mà em dù không kết hôn đi nữa, anh cũng có thể nuôi em cả đời." Kiều Thừa Tu thở dài, sờ sờ tóc cô, tính tình An An quả thật không giống những tiểu thư khuê các kia, phóng khoáng vui vẻ nhưng không đến mức gọi là bất kham như vậy, những người đó ngược lại chỉ là ghen ghét đỏ mắt.


Sinh ra ở gia tộc bộ dạng như thế nào liền phải gánh vác trách nhiệm bộ dạng như thế đó, những người như bọn họ, mặc kệ là nam hay nữ từ nhỏ đều bị cha mẹ yêu cầu đứng đầu, yêu cầu tốt nhất, nhưng chỉ có Kiều Dư An, Kiều gia chưa bao giờ quá nhiều trách móc nặng nề, chỉ hy vọng cô bình an vui vẻ lớn lên, cho nên cô chỉ cần hưởng thụ tài nguyên lại không cần phải gánh vác áp lực, những người đó không được liền đỏ mắt.


"Cảm ơn anh, em biết anh đối với em tốt nhất, nhưng là em muốn kết hôn, em thật sự thích Giang Mộ Trì, hắn lớn lên thật đẹp." Kiều Dư An ghé vào đầu gối Kiều Thừa Tu làm nũng làm nịu, anh trai chính là hổ giấy, mỗi lần đều rất hung dữ hướng về phía cô nhưng lần nào cũng luyến tiếc không dám nặng lời, có được anh trai như vậy, đời trước nhật định là cô đã làm việc gì đó rất tốt.


"Em đó, em chỉ biết xem mặt, mặt có thể ra cơm ăn sao? Nếu hắn là người xấu, khi dễ em thì làm sao bây giờ?" Kiều Thừa Tu hận sắt không thành thép chọc chọc đầu cô.


"Ai dám khi dễ em nha, em có anh trai sẽ bảo vệ em, anh, anh cũng đừng tức giận mà, Giang Mộ Trì nhất định sẽ rất tốt đối với em." Kiều Dư An cảm thấy Giang Mộ Trì hẳn là người tốt đi.


"Haiz, anh làm sao quản được đứa em gái như em đây." 


"Đó là do em vận khí tốt nha, anh không tức giận chứ?" Kiều Dư An ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn anh.


Kiều Thừa Tu giơ tay chải vuốt lại tóc cô, "Anh khi nào dám tức giận em hử, mặc dù bọn em đã lãnh chứng nhưng những quá trình không thể thiếu một cái cũng không được thiếu, con cái Giang gia nhà chúng ta nhất định luôn phải được tốt nhất."


"Nhưng mà em không nghĩ làm hôn lễ, quá phiền toái." Kiều Dư An ủ rũ cụp đuôi dựa vào anh.


"Nhân sinh chỉ có một lần kết hôn, em không muốn làm hôn lễ, em không sợ người ngoài nói xấu?"


"Anh, anh nghĩ đi, em cùng Giang Mộ Trì là kết hôn chớp nhoáng, lỡ như về sau không thể chịu nổi nữa, nói không chừng còn ly hôn, nếu làm hôn lễ, lúc đó không phải tất cả mọi người biết em là nhị hôn*, nếu như không làm hôn lễ còn có thể gạt nha."


*nhị hôn: lần kết hôn thứ hai, hai đời chồng


Kiều Dư An nói hươu nói vượn nói bậy một hồi, kỳ thật trong lòng cô cũng là cảm thấy hiện tại mình cùng với Giang Mộ Trì còn chưa thân, mà trong hôn lễ cần phải trao đổi nhẫn, cho nhau hôn môi, tuyên lời thề, ngẫm lại đều cảm thấy xấu hổ, còn không bằng không cần làm.


Kiều Thừa Tu nghĩ nghĩ, cảm thấy cô nói cũng đúng, "Vậy được rồi, cứ theo ý em." Kiều Thừa Tu cũng sợ đến lúc đó An An bị khi dễ, làm hôn lễ tất làm nháo dư luận xôn xao, nếu hai người thật có thể lâu dài, sau này làm hôn lễ bù cũng vẫn tốt.


Hai người trò chuyện xem như thư thái, lúc xuống lầu Kiều Dư An còn kéo cánh tay Kiều Thừa Tu, Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua cúi đầu, chỉ cảm thấy có chút đỏ mắt, xem ra tình cảm hai anh em thật sự rất tốt.


"Dạy dỗ đều xong rồi thì chuẩn bị ăn cơm." Mẹ Kiều cũng không nhọc lòng nói cái gì, An An tuy rằng không nghe lời nhưng Thừa Tu là đứa nhóc rất có chừng mực.


"Đây là lần đầu A Trì ở nhà ăn cơm, mau ngồi đi, An An chiếu cố một chút đừng chỉ lo chính mình ăn." Mẹ Kiều để Giang Mộ Trì ngồi bên cạnh Kiều Dư An.


Kiều Dư An liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng lên án, "Cũng không tới cứu em, không lương tâm."


"Anh tin tưởng em có bản lĩnh tự cứu mình." Giang Mộ Trì nhướng mày cười khẽ, trên mặt bất động thanh sắc nhật đồ ăn mẹ Kiều gắp cho.


"Hừ!" Kiều Dư An ở bên hông hắn nhéo một phen, chồng cái gì, kẻ lừa đảo!


Giang Mộ Trì hít nhẹ một hơi, nha đầu xuống tay còn rất mạnh, có chút lực.


Ăn cơm, lại ngồi xuống, Kiều Dư An trước đưa ra ý không tổ chức hôn lễ, lại phải giải thích một lần, tất nhiên lúc này lý do lại không giống, chỉ nói muốn điệu thấp*, Kiều Thừa Tu không có phản đối mẹ Kiều cha Kiều cũng không nói gì, đây là cam chịu, Giang gia bên này cũng không có phản đối mà nói dù đáp ứng liền thôi không làm hôn lễ nhưng cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi An An.


*điệu thấp: khiêm tốn, kín tiếng, không nổi bật.


Chuyện này một phen nói xong hai bên đều vừa lòng, nói cho cùng hai nhà kết thân trăm lợi không hại, hai bên cha mẹ đều đối với đối phương hài lòng, ngay từ đầu chẳng qua cảm thấy quá mức hấp tấp.


Tiễn người nhà Giang gia xong, Kiều Dư An nằm dài trên ghế sô pha, chuyện này cuối cùng cũng đi qua, dạy cũng dạy xong rồi, sau này không cần phải lo lắng đề phòng nữa, ai biết kết hôn lại phí thể lực như thế, khiến cho tâm tình cô một ngày thay đổi rất nhanh, nhiều thêm vài lần nữa thế nào cô cũng phát điên mất thôi.


"An An, mẹ ngày mai cùng mẹ A Trì đi tính cho bọn con ngày lành tháng tốt, dù không làm hôn lễ nhưng cũng phải mời bạn bè thân thích đến cùng nhau ăn một bữa cơm." Nhìn chung vẫn không thể lén lút gả con gái được.


"Phiền toái như thế sao, trực tiếp ở cùng nhau là được rồi mà." Mẹ nói mời thân thích bạn bè, đến lúc đó chỉ sợ ngồi không dưới mười bàn, ba mẹ vốn là bạn bè rất nhiều.


"Con còn có hay không một chút rụt rè của con gái hả." Trong lòng mẹ Kiều lại đột nhiên bị Kiều Dư An đốt hỏa, vài bước đi qua lấy gối dựa đánh cô hai phát.


Kiều Dư An lập tức trốn, té ngã lộn nhào chạy lên lầu, "Mẹ, con sai rồi, con không dám."


Kiều Thừa Tu vừa bước vào đã thấy tình trạng lộn xộn này, Kiều Dư An tiếng cười tiếng kêu quỷ khóc sói gào nhưng Kiều Thừa Tu lại thấy an tâm, sau này em gái đến Giang gia, trong nhà lại trở nên yên tĩnh, trong lòng vắng vẻ.


Buổi sáng Kiều Dư An bị tiếng chuông di động đánh thức, mắt nhắm không mở ra nổi, đêm qua phải nghe mẹ Kiều lải nhải cả đêm, bà hận không thể đem toàn bộ kinh nghiệm sở hữu truyền hết cho cô, cô nghe mơ mơ màng màng, còn có một số việc hoàn toàn không hiểu, khả năng vẫn là tự mình cân nhắc đi.


Nhắm mắt sờ di động, cũng không xem là ai, "Alo."


"Vẫn còn chưa dậy sao?" Giọng nói Giang Mộ Trì mang theo chút hổn hển, lại vẫn như cũ rất dễ nghe, thanh âm mê người.


"Ừm, có việc gì sao?" Kiều Dư An nhìn thoáng qua di động, 7 giờ sáng, ai lại dậy sớm như thế nha, cô có công việc cũng không cần dậy sớm như thế, huống chi hiện tại đang nghỉ ngơi.


"Nên rời gường ăn sáng, chiều nay anh đón em đi xem nhà ở." Giang Mộ Trì buông khăn lông, chạy bộ buổi sáng kết thúc, ra thật nhiều mồ hôi.


"Xem nhà ở gì vậy, muốn chuyển nhà sao?" Kiều Dư An trực tiếp xem nhẹ câu nói ăn cơm phía trước, mới 7 giờ, ăn cơm sáng cái gì chứ.


"Ừ, buổi chiều lại nói rõ hơn với em, sớm rời giường một chút, anh tắt máy trước."


"Được được được, cúi chào." Di động tắt đi, ném một cái Kiều Dư An chuyển thân tiếp tục ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng thầm nghĩ sắp tới nhất định phải quý trọng thời gian ngủ nướng một chút, bằng không sau này ngủ cũng có người quản.


Mấy ngày gần đây nhiệt độ không khí tăng cao, hôm nay đột nhiên liền tăng thẳng đến 30 độ, nhiệt độ không khí này khẳng định còn tăng, nóng bức không chịu được, với cái thời tiết này, Kiều Dư An đã đem quần đùi áo thun ra mặc.


Lúc Giang Mộ Trì tới đón người liền thấy Kiều Dư An mặc áo thun màu trắng, bên trên vẽ hai lỗ tai con thỏ, quần short ngắn, vô cùng đơn giản, toàn thân đều không có một chút khí chất, cùng với dáng vẻ tiểu thư danh viện lúc trước Giang Mộ Trì gặp qua không giống nhau.


"Thời tiết này quá nóng, anh muốn đưa em đi đâu vậy?" Chỗ Giang Mộ Trì ở lúc trước cô không có đi vào, nhưng nhìn tiểu khu cũng biết là không tồi, dường như cũng không cần phải lại mua nhà ở.


"Đi xem nhà, tối hôm qua mẹ anh nói không thể bạc đãi em, phải để em vừa lòng nhà ở mới được." Giang Mộ Trì duỗi tay thắt chặt đai an toàn cho cô.


"Cảm ơn nha." Kiều Dư An cười cười, quên mất chuyện đai an toàn, "Em cảm thấy ở đâu cũng có thể, rỗng rãi một chút là được, con người em tương đối năng động thích bay nhảy, ở chỗ nhỏ không thi triển quyền cước được, dù sao anh cũng có nhà ở rồi, lại mua rất lãng phí."


"Không cần mua, em quên anh làm gì rồi à?" Giang Mộ Trì khởi động xe.


"Ồ, quên mất, anh là địa ốc làm giàu, vậy được rồi, nhìn xem nhà anh coi trọng có bao nhiêu đẹp." Kiều Dư An nhún nhún vai, yên tĩnh dựa vào ghế, dù sao không cần tiền vậy cứ mua đi.


Giang Mộ Trì lái xe đến bờ biển, hiện tại gió rất lớn, thời điểm bây giờ ở bờ biển người cũng nhiều lên.


"Anh không phải là mua nhà ở bờ biển chứ?" Kiều Dư An có chút hưng phấn, cô thật ra rất thích bờ biển, ở bờ biển cô cũng có một cái nhà ở, thỉnh thoảng sẽ đến ở đó.


"Căn hộ này là mấy năm trước khai phá để lại một căn cho anh, ở Vịnh Thiển Thủy, anh nghe anh trai em nói em thích bờ biển." Giang Mộ Trì đi qua càng đi người liền càng ít, đến khu bên này đã thuộc về đất tư nhân, du khách rất ít, Kiều Dư An cũng chưa từng đến nơi này.


Xe chạy đi vào, chạy đến tận cùng bên trong mới dừng lại.


Kiều Dư An xuống xe nhìn chung quanh một vòng, bên này vậy mà cực kỳ an tĩnh, không có du khách, nhìn dáng vẻ này có vẻ người ở biệt thự cũng ít.


"Bên này." Giang Mộ Trì xuống xe đi ra ngoài, Kiều Dư An đuổi kịp, "Anh có một căn là một tràng sao? Bên này giống như đều là biệt thự."


"Có ba tràng, vị trí địa lý có thể." 


"Chậc chậc chậc, kẻ có tiền chính là sướng nha."


Giang Mộ Trì cười như không cười quay đầu lại nhìn cô một cái, "Em không có tiền?"


"Không giống nhau, không như anh có tiền." Kiều Dư An khiêm tốn, cô chính là kiếm tiền tiêu vặt, đều là tiền hoa hồng của công ty chia cho, mà công ty dựa vào anh trai.


Đi được vài phút, Kiều Dư An mới thấy lư sơn chân diện mục*, ba tràng biệt thự đan xen dựng đứng ở bờ biển, từ bên này nhìn ra đã có thể thấy bãi biển.


*Lư sơn chân diện mục: Tên gọi LƯ SƠN là do cao nhân Khuông Tục đời Châu Võ Vương dựng lều trên núi đó ở mà thành tên gọi . Lư Sơn 3 mặt giáp sông, thế núi vô cùng hùng vĩ, sơn thanh thủy tú, phong cảnh cực kỳ tráng lệ. Vì 3 mặt giáp với sông nước, nên trên núi luôn có mây mù vây phủ, người đời khó mà trông rõ bộ mặt thật của Lư Sơn, nên mới có Thành ngữ trên.


Kiều Dư An mắt lấp lánh, "Đây là bờ cát tư nhân sao?"


"Ừ, đều là của em."



























Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi