“Cuộc sống hôn nhân rất tốt, sao trong đầu của mày chỉ toàn là cuộc sống hôn nhân thế, có phải là muốn cưới chồng lắm rồi không?”
“Tao không có, chỉ là không phải mày vẫn luôn sống vui vẻ nhất à, sao sau khi cưói chồng lại xảy ra nhiều chuyện vậy chứ?” Lâm Tự Cẩm ăn sáng xong vặn mở một chai nước khoáng, Kiều Dư An luôn là người sống vui vẻ hoạt bát nhất trong đám bạn, thích làm chuyện gì thì làm, không muốn làm việc ở nhà cũng được, có một ông anh cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa. Bây giờ lại kết hôn với Giang Mộ Trì, không biết có bao nhiêu người ở Vân Thành này hâm mộ ghen ghét đâu.
“Không phải trong nhà, là câu lạc bộ, chuyện tao với Giang Mộ Trì kết hôn bị họ biết được, bây giờ không chơi với tao nữa. Haiz, một người ngày xưa vạn người mê như tao đây giờ lại lưu lạc tới tình trạng này, tao cũng bất đắc dĩ lắm chứ…” Kiều Dư An thở dài. Cô thật sự không hiểu, thân phận quan trọng như thế sao, cô cũng không làm chuyện gì có lỗi với họ cả, chỉ là che giấu thân phận thôi, mà cái thân phận này cũng đây có quan hệ gì với họ, tại sao phải như vậy.
“Không thể nào, không ai quan tâm mày luôn?” Lâm Tự Cẩm đặt mạnh chai nước khoáng xuống bàn, “Theo lý mà nói, không phải sẽ có nhiều người nịnh bợ mày hơn à?”
“Cũng không phải không có ai quan tâm tao, trao đổi bình thường vẫn phải có, chỉ là không có ai muốn chung đội với tao cả. Tụi tao có một nhiệm vụ là so tài chụp ảnh, nhưng lại không ai tìm tao để kết đội cả, tới khi tao hỏi thăm thì bảo là có đội cả rồi. Mày nói xem, sao tao lại thảm như vậy chứ, trước kia tao là một cái bánh thơm ngon cơ mà….” Kiều Dư An nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Có thể là do việc lần trước đấy, họ sợ chung đội với mày rồi lỡ xảy ra chuyện gì thì họ không đền nổi, vậy thì mày chỉ có thể làm một mình thôi, nếu không thì khỏi tham gia, dù sao mày cũng là chủ.” Lâm Tự Cẩm vỗ lưng cô an ủi.
“Nếu như họ biết tao là bà chủ thì có phải gặp tao là trốn đi ngay không nhỉ?” Câu lạc bộ này là do Kiều Thừa Tu giúp Kiều Dư An mở làm quà tặng sinh nhật 25 tuổi cho cô, nhưng mà cô giữ bí mật khi làm việc vô cùng tốt nên không có ai biết, thuê người có chuyên ngành quản lý, cô không cần làm gì cả, nhiều nhất là xem doanh thu của câu lạc bộ thôi.
“Không đâu, tao nghĩ họ sẽ đi nịnh bợ mày, xu lợi tránh hại là bản năng của con người, nếu họ biết mày là lãnh đạo trực tiếp của họ thì làm sao mà dám đắc tội, nịnh bợ tốt mới có thể mưu cầy cho mình một tương lai tốt hơn chứ.”
“Thật ra phần lớn những người chụp ảnh đều khá tốt, cảm giác của tao chắc không sai đâu, nhưng mà tao cũng không dám đánh cược, cứ như vậy đi, để xem qua một khoảng thời gian nữa có còn như thế không.”
“Mày buồn chuyện này làm gì, tao thấy do mày rảnh rỗi quá đấy, mày không cần lo lắng việc giao tiếp chốn công sở, với lại mày cũng đâu có thiếu bạn bè….”
“Bạn bè thì có chứ, câu lạc bộ này xa cách thì mình có câu lạc bộ khác.”
“Vậy đúng rồi…, mày chỉ cần bản thân mày vui là được.”
“Nói cũng đúng, đúng rồi, hỏi mày chuyện này, chủ đề chụp ảnh lần này của tụi tao là “Nụ cười”, mày lên một vài ý tưởng giúp tao được không?” Kiều Dư An lấy điện thoại đưa cho cô ấy, bảo cô ấy lên một vài ý tưởng cho mình.
“Nụ cười à, vậy là phải chụp người rồi, còn tìm cái gì nữa chứ, bảo sếp Giang nhà mày làm người mẫu cho mày luôn, chỉ cần cơ thể kia của sếp Giang nhà mày thôi là cầm giải cái chắc. Tao còn chưa thấy sếp Giang cười bao giờ đâu, khiến cho khuôn mặt núi băng kia nở nụ cười là năng lực của mày đấy…” Lâm Tự Cẩm khuyến khích Kiều Dư An, đẹp trai là toàn bộ tài nguyên của loài người, mọi người cùng nhau thưởng thức mới là tuyệt vời nhất. Kiều Dư An mắt sáng rỡ, bật dậy khỏi ghế sofa, “Bà mẹ nó, mày nói tao mới thấy cũng hay ấy chứ, không biết anh ấy có chịu hay không nữa.” Cô chưa bao giờ chụp ảnh Giang Mộ Trì đâu, người đẹp trai tầm cỡ như anh, nói không chừng chụp ảnh rồi đem bán thì giá cũng không thấp đâu.
“Mày năn nỉ ỉ ôi đi, mày là vợ anh ấy, anh ấy dám không nghe lời mày à, ý tưởng đã lên cho mày rôi đấy, tự mày liệu mà làm, tao phải làm việc nữa, bấm nút biến nhanh đi.” Lâm Tự Cẩm ngồi trở lại trước bàn làm việc, bắt đầu sửa sang lại tài liệu.
“Vâng ạ, thần xin cáo lui.” Kiều Dư An nở nụ cười xấu xa, nói là làm ngay, cầm đồ lên đi ngay, không ở lại thêm một phút giây nào.
Lái xe đến Giang thị đã mười một giờ, tới giờ này vừa khéo có thể ăn cơm trưa luôn. Vào cửa vẫn gặp cô tiếp tân đợt trước, cô ấy dẫn cô đi tới thang máy giám đốc, lên tới tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở ra, đúng lúc nhìn thấy Giang Mộ Trì đứng trước mặt, bên cạnh còn có Thiệu Tiêu, Kiều Dư An vội vàng chào hỏi, “Này, ngạc nhiên không, bất ngờ không, vui vẻ không.”
“Không phải em đi làm sao?” Giang Mộ Trì kéo người ra, nói với Thiệu Tiêu, “Thiệu Tiêu cậu đi trước đi, xin phép tổng giám đốc Vạn chờ một lát.”
“Em đi về, thời gian làm việc ở câu lạc bộ rất nhẹ nhàng, nên em tới tìm anh ăn cơm, anh bận thì đi trước đi, em tới văn phòng của anh chờ anh.”
“Ừ, vậy em đi trước đi, thẻ ra vào đây.” Giang Mộ Trì lấy một chiếc thẻ ra vào từ trong túi, “Gần đây công ty chuẩn bị thẻ ra vào.”
“Dạ, vậy anh bận đi.” Kiều Dư An cầm lấy thẻ ra vào đi vào, thấy Lăng Lâm đang làm việc, đi qua chào, “Này, Lăng Lâm, đã lâu không gặp.”
“Giang phu nhân, cô tới rồi ạ, đã lâu không gặp.” Lăng Lâm phản ứng rất nhanh cô đứng dậy, cung kính chào hỏi, “Tổng giám đốc Giang đi gặp khách hàng rồi, cô có muốn uống chút gì không ạ?”
“Tôi biết, tôi mới gặp anh ấy, tôi có đồ uống rồi, không cần quan tâm tới tôi đâu. Mọi người cứ bận việc đi, tôi đi vào trước.” Ly cà phê lần trước kia Kiều Dư An vẫn còn nhớ rõ mồn một.
“Vâng, cô có việc gì thì cứ gọi tôi ạ.” Lúc này thái độ của Lăng Lâm cung kính hơn lần đầu rất nhiều, trong khoảng thời gian này, sự thay đổi của tổng giám đốc Giang rõ như ban ngày, Giang phu nhân đúng là không phải người đơn giản, không thể đắc tội được.
Văn phòng cũng không có gì khác so với lần đầu tới đây, nhưng khi kéo ngăn kéo ra, Kiều Dư An phát hiện rất nhiều đồ ăn vặt, đều là những thứ con gái thích ăn, Giang Mộ Trì nào có thích ăn vặt đâu, hay là chuẩn bị cho người phụ nữ khác, cô lại ít khi đến đây. Nhưng mà cô vẫn thiên về hướng Giang Mộ Trì thích ăn vặt hơn, Giang Mộ Trì ttoong có vẻ không giống người ăn trong chén còn ngó trong nồi.
Kiều Dư An nhàm chán, tiện tay lấy ra đóng gói rồi bắt đầu ăn.
Thiệu Tiêu rõ ràng cảm giác được hôm nay sếp Giang có gì đó không đúng, trước kia nói chuyện với đối tác làm ăn luôn có vẻ kiên nhẫn, nhưng bây giờ lại nói chuyện có vẻ sốt ruột nóng nảy, đây không phải là phong cách của sếp. Thiệu Tiêu nghĩ thầm chắc là do Giang phu nhân tới, cho nên mới hơi nóng nảy, Giang phu nhân đúng là ảnh hưởng tới sếp Giang.
Xem ra ma lực của hôn nhân lớn thật, có thể khiến một người luôn bình tĩnh trở nên sốt ruột như thế này. Nhưng nó cũng giúp sếp Giang có chút vị khói lửa nhân gian, trước kia cứ lạnh như băng, nhân viên trong công ty đều lén lút đặt cho sếp biệt danh La Sát, không dám nhìn thẳng vào anh ấy, nếu không phải Thiệu Tiêu chung đụng với sếp lâu ngày thì có lẽ cũng không chặn được áp suất ngày càng mạnh mẽ của sếp nhà mình.
Cuộc họp này kết thúc rất nhanh chóng, ngay cả tổng giám đốc Vạn cũng cảm thấy kinh ngạc, ông tưởng rằng sẽ bị ép giá hơn nữa chứ, không ngờ lại ký hợp đồng nhanh như vậy, tổng giám đốc Vạn chủ động mời Giang Mộ Trì cùng ăn trưa.
Nhưng Giang Mộ Trì từ chối, “Xin lỗi tổng giám đốc Vạn, bà xã còn chờ trên lầu.”
“Ha ha ha, lúc nãy còn thắc mắc sao hôm nay tổng giám đốc Giang lại gấp gáp như vậy chứ, hóa ra là hôm nay có người đẹp chờ, nói mới nhớ, tổng giám đốc Giang kết hôn mà tôi vẫn chưa chúc phúc nữa, khi nào tổ chức hôn lễ thì nhất định phải mời tôi đấy….” Lúc này tổng giám đốc Vạn mới hiểu ra, mấy tháng trước có nghe là tổng giám đốc Giang kết hôn với con gái út của Kiều thị nhưng không tổ chức hôn lễ. Mấy tháng trước ông còn bán tín bán nghi, bây giờ thì xác định rồi quan hệ thông gia của hai nhà Kiều Giang này, xem ra là hướng gió của Vân Thành sắp thay đổi rồi.
“Nhất định rồi ạ, đến lúc đó rất mong chờ sự tham dự của tổng giám đốc Vạn.” Nói đến hôn lễ, vẻ mặt vẫn luôn không có cảm xúc của Giang Mộ Trì thay đổi, hiện lên một chút vui vẻ. Điều này khiến tổng giám đốc Vạn thấy rất hiếm gặp, hopej tác với Giang Mộ Trì hai ba lần rồi mà chưa thấy cậu ấy cười bao giờ, xem ra mấy lời đồn liên hôn thương mại kia có lẽ không phải là thật
Giang Mộ Trì ở bên ngoài nói với Thiệu Tiêu chuyện công việc xong, đi vào thì thấy cô nằm trên sofa lướt điện thoại, đồ ăn vặt lại bị rỗng mấy túi.
“Em tuổi con chuột sao? Không nói cho em đồ ăn vặt ở đâu mà em cũng tìm ra.” Giang Mộ Trì rót cho cô ly nước.
Kiều Dư An ngồi dậy, đúng lúc khát nên cầm tay Giang Mộ Trì uống một hớp, “Em tiện tay tìm thấy, mà anh chuẩn bị đồ ăn vặt nhiều thế làm gì hả, anh cũng ăn vặt sao?”
“Chuẩn bị cho em đấy, anh không ăn.” Kiều Dư An uống xong, Giang Mộ Trì cũng uống một hớp, không để ý đến việc uống chung ly nước chút nào.
“Cám ơn anh, tri kỉ thật.” Kiều Dư An cảm giác đột nhiên hơi nóng, vội vàng dời mắt.
“Đi thôi, anh bận xong rồi, dẫn em đi ăn cơm.” Giang Mộ Trì đặt ly nước xuống ròi đi tắt máy tính.
Kiều Dư An duỗi lưng một cái, một buổi sáng cứ chậm rãi trôi qua như thế, giờ này cũng phải ăn trưa rồi, Kiều Dư An đi theo Giang Mộ Trì đi xuống bãi đỗ xe dưói hầm.
“Muốn ăn gì?” Giang Mộ Trì nghiêng người thắt dây an toàn cho cô.
“Ăn gì à?” Kiều Dư An vuốt môi, suy tư một chút, “Muốn ăn lẩu, được không anh?”
“Giữa trưa không ăn lẩu mùi nặng lắm, còn phải tắm rửa gội đầu, tối nay dẫn em đi ăn.”
“Cũng phải, vậy chọn quán nào cũng được ạ, em không dẫn anh đi ăn chuối nướng đâu giữa trưa như thế này đâu.”
Giang Mộ Trì lái ô tô rời đi, “Em cứ ăn mấy thứ dầu mỡ như thế này cả ngày mà lại không chú ý tập luyện, không sợ trở thành heo mập à.”
“Em có tập luyện chứ, tinh lực của em dồi dào thế này, thoắt cái là tiêu hóa hết. Anh yên tâm, em quý trọng thân hình với khuôn mặt của em hơn bất cứ ai, tuyệt đối sẽ không trở thành thiếu phụ có chồng luống tuổi bị anh ghét bỏ đâu.” Kiều Dư An le lưỡi, cô luôn cảm nhận sâu sắc được dung mạo xinh đẹp có bao nhiêu quan trọng, xã hội này dĩ nhiên đã trở thành xã hội nhìn mặt, cô đã có ưu thế tuyệt đối như vậy thì không thể bỏ uổng được.
“Thật không ngờ em còn chú ý khuôn mặt của em thế đấy, thế mà sao không thấy em trang điểm vậy.” Cách ăn mặt và trang điểm của Kiều Dư An giống như kiểu không mưu cầu danh lợi vậy, anh cứ tưởng cô không chú trọng khuôn mặt của mình ấy chứ.
“Em có dưỡng da mà, em thấy mặt mộc của em đã quá đẹp rồi, trang điểm thường xuyên sẽ không tốt cho da.” Cô nàng Kiều Dư An tự luyến đến mức tầm cỡ như vậy chọc cười Giang Mộ Trì, anh chưa bao giờ gặp ai tự luyến tới mức như vậy cả.
~~~~hết chương 26~~~~