HÔM NAY VƯƠNG GIA LẠI ĐI BÁN ĐẬU PHỤ


Sau vài ngày nghe ngóng tin tức, Hạo Hiên biết được tình hình của thủ lĩnh Ô Mông Tộc Bối Cát Lặc Nhi hiện đang bị thương nặng.

Lui về thủ ở thành Lâu Lan dưỡng thương.
Mà khoảng cách từ Lăng Tiêu thành đến thành trì gần nhất chính là thành Toạ Vọng.

Do con trai thứ ba của Bối Cát Lặc Nhi - Bối Cát Mi Nhĩ đang chiếm giữ.
Sau khi Hạo Hiên bàn bạc với Trần tướng quân, Chu Tử Dụ, Quan Sơn Quân.

Bọn họ quyết định sẽ tấn công thành Toạ Vọng đầu tiên.
Bối Cát Mi Nhĩ là một kẻ hiếu chiến tự phụ, dáng người to lớn, có tấm lưng rộng như gấu.

Tuy rằng ra chiến trường hắn là một kẻ kiêu dũng khát máu, nhưng luận về đầu óc lại chẳng thông minh được bằng ai.

Cho dù Bối Cát Hoan Liệt đã cẩn thận dặn dò hắn luôn luôn không được khinh địch nhưng xem ra Bối Cát Mi Nhĩ không để được vào đầu cho lắm.

Vừa thấy bóng quân Trường Lạc từ xa liền muốn lập công, hắn hiên ngang dẫn quân ra khỏi thành nghênh đón.

Thách thức Trường Lạc cử người ra đánh ba trận với hắn.
Phía Trường Lạc đáp ứng, cử Chu Tử Dụ phi ngựa rời hàng ngũ ra giữa bãi đất trống nghênh chiến.


Bối Cát Mi Nhĩ thấy vậy liền cười sằng sặc, nói quân Trường Lạc hèn hạ.
"Đẩy một tên oắt con ra đấu với ông đây, nhóc con, hiện tại đầu hàng ta liền tha cho ngươi về nhà bú sữa mẹ thêm vài năm nữa!"
Phía quân Ô Mông Tộc nghe Bối Cát Mi Nhĩ nói vậy cũng cười ồ.

Quân sĩ Trường Lạc thấy Chu đại nhân bị khinh thường như vậy cũng nghiến răng tức giận.

Chỉ có Dương Hạo Hiên và Quan Sơn Quân là bình thản bỏ ngoài tai lời mỉa mai của Bối Cát Mi Nhĩ.

Bởi rất nhanh hắn đã bị vả mặt rồi.
"Keng!!!"
Cả hai bên thúc ngựa lao vào nhau, khoảnh khắc binh khí va chạm vang lên tiếng kêu chát chúa toé lửa, Bối Cát Mi Nhĩ vậy mà cảm thấy cánh tay cầm đao của mình cũng tê rần theo.

Hắn kinh ngạc nhìn thiếu niên nhỏ nhắn trước mắt vẫn vững vàng thúc ngựa, đao trong tay không hề bị hất bay.
Nội lực của người này thật kinh khủng.

Thấy vậy Bối Cát Mi Nhĩ liền không dám khinh địch nữa, lần này hắn dồn sức lao vào tấn công túi bụi, hòng kết liễu địch thủ sớm nhất có thể.
Đao pháp năm lần bảy lượt bị Chu Tử Dụ phá giải, trên trán Bối Cát Mi Nhĩ cũng vã ra một tầng mồ hôi nhễ nhại.

Tự nhiên cũng cảm thấy hưng phấn lên, hướng đao chỉa vào thiếu niên vui cười ha hả.
"Tốt lắm, tốt lắm.

Không ngờ Trường Lạc cũng có cao thủ bậc này.

Hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết cũng cam lòng!"
Bên quân Trường Lạc, dù tin tưởng Chu Tử Dụ nhưng Quan Sơn Quân cũng không nhịn được siết chặt dây cương ngựa trong tay.

Hắn có chút hối hận ban nãy chính mình không tự thân ra ứng chiến.
Thế nhưng Quan Sơn Quân cũng là lo lắng thừa.

So với Tử Dụ trở về từ chiến trường cũng không hề lười biếng rèn luyện một ngày nào, thân thể ám vệ không ngại gió sương khiến sức bền và sự dẻo dai của y rõ ràng đã vượt hẳn Bối Cát Mi Nhĩ chỉ có thân thể to lớn béo tốt.

Đống mỡ bao quanh thắt lưng đã phản bội hắn, rất nhanh sau khi vận động một thời gian dài đã trụ không vững.

Lăn từ trên lưng ngựa xuống đất, còn chưa kịp đợi Tử Dụ động thủ.

Quân Ô Mông đã ào ào xông lên cứu chủ, bên này Hạo Hiên cũng rất nhanh ra hiệu cho quân lính xông lên đánh xáp lá cà yểm trợ Chu Tử Dụ.
Trận chiến này đánh cũng chóng vánh, quân Ô Mông mở đường máu đem Bối Cát Mi Nhĩ bị thương trốn vào trong thành đóng chặt cổng.


Đám tàn binh còn lại không kịp chạy theo đều bị quân Trường Lạc tiêu diệt sạch sẽ.
Lần này mắng chửi nửa ngày đối phương cũng như rùa rụt đầu.

Tuyệt đối không dám thò mặt ra phản bác.

Hạo Hiên liền ra lệnh cho quân sĩ kéo xe bắn đá đến, liên tục nã vào trong thành.

Tiếp theo liền đem hoả tiễn bắn vào bên trong.
Trước khi viện binh của Ô Mông kéo đến, bọn họ cần thật nhanh chiếm lấy Toạ Vọng thành.

Lấy thủ cấp của Bối Cát Mi Nhĩ rửa hận cho các oan hồn ở thành Toạ Vọng đã bị bọn chúng tàn sát dã man.
Liền hai ngày hai đêm cô lập Toạ Vọng tấn công không ngơi nghỉ.

Quyết không để con ruồi nào lọt đi gọi cứu viện.

Quân Ô Mông từ trận bại lúc trước không kịp cướp bóc thêm, phần lớn lương thảo dự trữ đã chuyển về tộc.

Cộng thêm việc vũ khí trong thành Toạ Vọng từ lần trước phòng thủ quân Ô Mông chiếm đánh đã cạn kiệt.

Ô Mông tộc vốn xuất thân từ dân du mục cũng không thành thạo việc tu bổ thành lũy.

Quân đội Trường Lạc lại nắm chắc bản đồ thành Toạ Vọng trong tay.
Ngày đêm cho xe công phá cổng thành lại cử một đội lén lút đào hào vào trong.

Kiên trì đợi đến khi quân Ô Mông không còn phản kháng mạnh mẽ liền rút về giả vờ dựng trại nghỉ ngơi.


Nhân lúc nửa đêm kẻ địch lơi lỏng liền tấn công rầm rộ khiến chúng không kịp trở tay.

Đạp cổng thành phá vỡ ngay trong đêm.
Bình minh lên cao, trước cổng thành Toạ Vọng, thi thể Bối Cát Mi Nhĩ bị treo ở đó.

Đến chết vẫn còn trừng mắt không cam.
Đợi đến khi Bối Cát Lặc Nhi nhận được thủ cấp của con trai gửi đến.

Rống giận phun ra một ngụm máu tươi.

Sắc mặt Bối Cát Hoan Liệt cũng nghiêm trọng hơn trước, Bối Cát A Lộc thì im lặng đỡ Bối Cát Lặc Nhi nằm xuống.

Ánh mắt âm trầm không biết đang nghĩ gì.
Trận này nhanh chóng báo về kinh thành, kẻ trên cao nửa mừng nửa toan tính.

Chỉ có lòng quân sĩ và nhân dân là hết sức phấn khởi.

Rốt cuộc thì Ô Mông Tộc cũng không đáng sợ như họ vẫn nghĩ....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi