HÔM NAY VƯƠNG GIA LẠI ĐI BÁN ĐẬU PHỤ


Thế nhưng Bối Cát A Lộc đã nhầm.
Vốn dĩ Dương Hạo Hiên là đích tôn của Dương gia, nhưng hắn từ nhỏ đã mang mệnh thiên sát cô tinh.

Cha nương đều mất sớm nên ai nấy cũng cho rằng chính hắn là sao chổi khắc cha khắc mẹ.
Khi trưởng thành tuy Hạo Hiên đã thành tài, lập được công danh hiển hách nhưng không mấy thế gia vọng tộc muốn kết thân.

Một phần sợ mệnh hắn khắc thê, một phần lại ái ngại lời nguyền trưởng nam Dương gia không ai sống quá ba mươi tuổi.
Dù sao từ năm mười tuổi Hạo Hiên đã biết mình cảm mến vị mỹ nhân ca ca thần bí nọ, từ đó chưa từng rung động trước người nào.

Cho nên hắn dứt khoát cự tuyệt các trưởng lão ở Dương gia ép hắn sớm ngày thành gia lập thất.

Cho dù không lấy được đại thiên kim, trong thành cũng không hiếm tiểu thư con thiếp thất, hoặc nhà thương nhân giàu có muốn gả cho hắn.

Để tránh phiền phức, cũng tiện nuôi tử sĩ dùng bên mình.

Hạo Hiên dứt khoát công khai mình đoạn tụ.
Đích tôn của Dương gia thì không thể không có đời sau.

Bởi vậy Hạo Hiên chấp nhận dùng một nửa gia sản được thừa kế của cha trả cho Dương gia để được thoát ly.

Tài sản bây giờ hắn có là của nương để lại, cùng một số đất phong được ban thưởng.


Sau đó còn tự mình đầu tư kinh doanh một số cửa tiệm kiếm lời.
Việc Hạo Hiên không còn là người trong gia phả của Dương gia không mấy ai biết, ngoại trừ nội bộ Dương gia và hoàng tộc Trường Lạc.
Người làm trong phủ Đức Vương hiện tại đều là làm thuê có thời hạn.

Không phải dạng văn tự bán thân mua đứt, cho dù bây giờ Hạo Hiên có phạm tội nghịch thiên cỡ nào đi nữa cũng sẽ không có ai bị hắn kéo theo.
Tất cả đều đã được Hạo Hiên tính toán tỉ mỉ, ngay cả trường hợp xấu nhất hắn cũng đã tính đến.
Bởi vậy lúc ở trên triều sở dĩ Hạo Hiên không vạch trần Bối Cát A Lộc không phải vì hắn sợ.

Mà là lựa chọn im lặng tránh rút dây động rừng.
Đêm hôm đó, Dương Hạo Hiên bí mật cầu kiến hoàng thượng.
Đã lâu hắn không nhúng tay vào việc của hoàng thất, ở trên triều mắt nhắm mắt mở mặc kệ bách quan tranh đấu.

Muốn trở nên thật mờ nhạt trong mắt hoàng đế.

Tránh được thì nhất định sẽ không xuất hiện, nhưng bây giờ nội bộ đất nước có dấu hiệu lục đục.

Nếu giang sơn đổi chủ ắt sẽ gây ra loạn lạc, máu chảy thành sông.

Dân chúng là đối tượng khổ sở nhất, Hạo Hiên không thể trơ mắt đứng nhìn.
- Hoàng đệ có việc gì mà tìm trẫm muộn như vậy? Trước đây trẫm muốn gặp khanh cũng thật khó.
Hoàng đế Trần Trường Ân cho Hạo Hiên tiến vào Ngự thư phòng gặp mặt.

Lúc này y hẳn vừa chuẩn bị nghỉ ngơi, trên người mặc thường bào màu vàng, đầu cũng không đội cổn miện nặng nề, tóc đen tùy ý thả dài phía sau lưng.
Nếu không phải biết vẻ ôn hoà trên mặt hoàng đế luôn luôn giả dối có lẽ người ngoài lần đầu gặp cũng sẽ nhầm tưởng y là một vị minh quân nho nhã thấu triệt.
- Thần có việc quan trọng bẩm tâu thánh thượng, kẻ ngoại tộc kia không thể tin tưởng.
- Ý khanh nói là Bình An Đại Vương? - Giọng hoàng đế khẽ nâng cao, sau đó lại hứng thú nhìn xuống Hạo Hiên có ý trách mắng - Khanh muốn cản trẫm phong vương cho y? Khanh cho rằng quyết định của trẫm không công bằng với khanh sao?
- Thần không có ý đó, bệ hạ, Bối Cát A Lộc từng bí mật đến doanh trướng của hạ thần gặp mặt.

Ở đó hắn đã nói những lời đại nghịch bất đạo, muốn thần làm chuyện người đời phỉ nhổ, đoạt ngôi giết vua, bệ hạ, chuyện đến bây giờ thần mới bẩm báo là quá chậm trễ.

Thần xin bệ hạ hãy trách tội.

Chỉ cần bệ hạ hãy suy xét lại việc dùng kẻ đó!
Hoàng đế Trần Trường Ân nghe xong lông mày sớm đã nhíu chặt lại, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, y tức giận đập mạnh lên bàn khiến nghiên mực cũng phải nảy lên, văng ra giấy tuyên một mảng lớn.

Mất bình tĩnh quát to.

- Khá khen cho Bối Cát A Lộc, thì ra y lại dám đánh chủ ý lên trẫm! Còn khanh, tại sao lúc đó khanh không lập tức lấy mạng hắn? Ban sáng trên triều khanh cũng không nói một lời vạch trần tên lang sói đó???
- Bẩm hoàng thượng, khi đó là thần bất cẩn.


Vốn nghĩ sẽ cùng hắn sống chết trên chiến trường, không nghĩ hắn lại lén lút lẻn đến tận kinh thành.

Còn nữa, sở dĩ ban sáng thần không vạch trần hắn, bệ hạ nghĩ xem, Bối Cát A Lộc cũng chỉ là vương tử vô danh tiểu tốt ở tộc hắn.

Hắn đã lấy gì bảo đảm để người khác nâng đỡ đến trước mặt bệ hạ?
Trần Trường Ân nghe đến đây cũng giật mình, hắn có chút không muốn tin.

Nhưng nếu những gì Dương Hạo Hiên nói là đúng, không ngờ Quốc công phủ lại dám dòm ngó cả ngôi vị của y.
Hoàng hậu có biết hay không? Nếu nàng ta cũng biết âm mưu của Quốc công phủ, hắn không dám nghĩ đến thê tử bên gối mình lại là một ả độc phụ.
Cũng đúng, bởi vì y quá sủng ái hoàng hậu, từ khi còn là thái tử vẫn luôn nhờ vào tài lực của phủ Quốc công giúp đỡ.

Lúc lên ngôi vẫn luôn không tiếc ban thưởng phong quan cho bọn họ, chỉ không ngờ bọn chúng lòng tham vô đáy.

Sớm không bằng lòng với ân sủng mà y ban cho.
Thật nực cười, Trần Trường Ân trước giờ chỉ lo nghĩ cách làm sao để diệt trừ người trước mắt.

Không ngờ chính mình lại nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.

Hồn nhiên đến mức chính kẻ y căm ghét chỉ ra mới biết thì ra đối với quyền lực của đế vương, chẳng có gì là tình thâm nghĩa nặng.

Chẳng có gì là hậu thuẫn tuyệt đối.
Hoàng đế đau khổ bật cười lớn, mọi thứ trên bàn đều bị y quét sạch xuống đất.

Trong mắt ánh lên tia tàn độc, còn đâu vẻ ôn hoà giả dối thường thấy lúc ban ngày.
- Trẫm biết rồi.


Ái khanh, khanh có nguyện ý giúp trẫm để chuộc tội không?
- Xin bệ hạ ra lệnh, thần sẽ làm hết sức.
- Trong vòng một tháng thu thập hết chứng cứ phạm tội của Quốc công phủ cùng ngoại thích của hoàng hậu.

Còn nữa, phải giế.t ch.ết Bối Cát A Lộc trước ngày phong vương, việc này không thể chậm trễ.

Khanh hiểu không?
- Hạ thần tuân chỉ.
- Lui đi, trong mắt bọn họ khanh với trẫm luôn đối đầu nhau.

Bởi vậy bọn chúng sẽ buông lỏng phòng bị.

- Đoạn y quay qua quát lớn - Việc hôm nay Đức Vương tìm gặp trẫm nếu có kẻ nào dám truyền ra ngoài nửa chữ, trẫm sẽ lăng trì xử tử cả nhà các ngươi!
Trần Trường Ân liếc mắt nhìn thái giám và thị nữ theo hầu y đang run rẩy quỳ xuống.

Thật may những người bên cạnh y đều là một tay thái hậu đào tạo, nếu không bọn họ đã sớm không giữ nổi tính mạng qua đêm nay.
- Hoàng thượng...!đêm nay người có trở về Phượng Nghi Cung không?
Tổng quản thái giám theo hầu bên hoàng đế thấp giọng hỏi, Trần Trường Ân khẽ nhíu mày, y quả quyết phất áo đầy ghét bỏ.
- Không về.

Khởi giá tới Diệu Xuân Cung!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi