HÔM QUA NHƯ CHẾT RỒI

Edit: OhHarry

***

Trong hoàn cảnh bị người khác giám sát suốt ngày, ngay cả khi tôi và Tịch Tông Hạc có dính lấy nhau như sam đi nữa thì cũng chẳng tìm được cơ hội để trò chuyện riêng tư. Ấy là còn chưa kể đến việc anh không muốn nói chuyện cùng tôi.

Sáng sớm hôm sau, trang trại chào đón nhóm khách đầu tiên. Họ là hai cha con, người bố họ Lưu, một kỹ sư luôn bận rộn với công việc, hiếm khi có thời gian kèm cặp con cái; cậu con trai Tiểu Tuấn đang học tiểu học, tuy thành tích học tập khá nhưng lại nghiện game suốt ngày.

Anh Lưu chia sẻ rằng mình muốn đưa con đi ngắm cảnh thiên nhiên, cảm nhận bầu không khí trong lành nơi thôn quê.

Ekip chương trình lần lượt phân nhiệm vụ cho các thành viên, Tịch Tông Hạc và Tiểu Tuấn đi chợ trên thị trấn, Đỗ Vũ đưa An Hân Lam đi thăm thú những địa điểm gần trang trại, còn anh Lưu và chú Tài thì ngồi uống trà và trò chuyện trong sân. Tôi nhìn mẻ măng khô phơi ngoài sân, nhận ra là măng thật nên bê vào bếp ngâm nước, định dùng để nấu ăn.

Bận rộn được một lúc thì Tịch Tông Hạc bước vào, anh trưng ra vẻ mặt bí xị, chìa tay đưa túi đồ cho tôi trong khi vẫn giữ khoảng cách đứng xa một mét.

Trông thái độ của Tịch Tông Hạc thôi là tôi hình dung ra ngay rằng chuyến đi chợ này của anh diễn ra không mấy suôn sẻ.

Tôi nhận lấy túi đồ, cúi đầu nhìn, bới lên bới xuống rồi gọi anh quay lại: “Tiểu Hạc…”

Anh vừa quay người đi, nhưng ngay khi nghe tôi gọi vậy thì cứng đơ thân mình, quay ngoắt đầu lại, bặm trợn nhìn tôi như thể vừa nghe được điều gì khủng khiếp lắm.

“Anh gọi tôi là gì cơ?”

Tôi không sợ anh ấy, nghiêm giọng lặp lại: “Tiểu Hạc.”

Đỗ Vũ và An Hân Lam gọi anh là “anh Tịch”, chú Tài gọi anh là “Tiểu Hạc”, tôi và anh là bạn cùng trang lứa, đã vậy tôi còn lớn hơn anh mấy tháng tuổi, nếu không gọi là “Tiểu Hạc”, chẳng lẽ tôi phải gọi anh là “cậu Tịch” ư?

“Anh…” Phần quai hàm bạnh ra, có vẻ phải kiên trì lắm anh mới gằn được câu “Anh đừng làm tôi buồn nôn” xuống, “Tùy anh.”

Anh hằm hằm bước ra ngoài, làm ra bộ điệu mặt như sắp nghẹt thở chết đến nơi, nhưng tôi đã kịp gọi giật anh lại: “Tiêu Hạc…”

Anh khựng bước, bấu chặt năm ngón tay vào khung cửa, quay người lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi: “Sao nữa?”

Nếu tôi còn khiêu khích nữa, khả năng anh ấy sẽ thực sự nổi điên lên rồi dần cho tôi một trận ra bã.

“Lần sau đi chợ phải chọn nguyên liệu cẩn thận nhé.” Tôi lấy quả cà tím bị thối mất một nửa ra khỏi túi, nói, “Bị thối là không ăn được đâu.”

Biểu cảm hầm hè trên gương mặt kia bỗng chuyển sang tái mét, anh cau mày nhìn quả cà tím hồi lâu, cuối cùng đành gằn giọng đáp lại, “Biết rồi.”

Tôi âm thầm hả hê khi thấy anh phải “ngậm đắng nuốt cay” như vậy, đồng thời bợn lên trong đầu ý nghĩ rằng sẽ gọi anh là “Tiểu Hạc” nhiều hơn để anh ói đến mức không còn gì để ói mới thôi.

Tôi đang nấu cơm thì Đỗ Vũ vào bếp, câu ta bưng bê bát đĩa giúp tôi một cách nhiệt tình.

Chiều ăn xong, dành ra tầm một tiếng để rửa bát và lau bàn sạch sẽ, cả nhóm mới khởi hành tới một vườn dâu tây trong vùng.

Tiểu Tuấn nô đùa, chạy nhảy khắp vườn, nụ cười rạng rỡ nở rộ trên gương mặt trẻ thơ của cậu bé.

Anh Lưu lau mồ hôi trên trán cho con trai rồi đút dâu cho cậu bé.

Thật hạnh phúc khi được bố yêu thương…

Tôi lia mắt sang chỗ khác, đúng lúc bắt gặp An Hân Lam đang ngắt một quả dâu tây to bằng đầu ngón tay và đưa lên miệng Tịch Tông Hạc.

Tuy Tịch Tông Hạc thấy mất thoải mái nhưng anh không thể hiện rõ thái độ của mình ra trước máy quay, anh chỉ nhận lấy quả dâu từ tay An Hân Lam rồi nói “cảm ơn” chứ không ăn.

Khó nhất là nhận được cái gật đầu của “người đẹp”…

Tôi bốc lấy một quả dâu tây trong giỏ, tỏm vào miệng, nhai luôn cả đài hoa.

Đợi đến khi rời khỏi vườn dâu tây, tôi mới sải bước đuổi theo Tịch Tông Hạc rồi nhỏ giọng hỏi anh: “Không sao chứ?”

Anh ngoái đầu lại, liếc tôi một cái rồi ngoắt đi ngay.

“Không sao.”

Tiểu Tuấn tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, cậu bé ngửa mặt lên hỏi tôi với vẻ tò mò: “Có chuyện gì thế ạ?”

Trẻ con thường nghĩ vô tư, bất kể câu chuyện có liên quan đến mình hay không, nhưng miễn tò mò là chúng sẽ mở miệng hỏi ngay, ngô nghê nhưng cũng thật bạo dạn. Chứ không như người lớn, muốn nói mà cứ giữ miết trong lòng, cũng phải suy nghĩ cẩn trọng lắm rồi mới nói ra vì sợ buột miệng lỡ lời.

Không biết quá trình trưởng thành đã rèn giũa cho ta đức tính cẩn thận, hay chỉ đơn giản là khiến chúng ta trở nên rụt rè hơn.

“Anh Tiểu Hạc của em bị dị ứng với dâu tây, anh ấy sẽ bị đau miệng và đau họng sau khi ăn.” Thậm chí còn lên cơn sốt hay nổi cơn tam bành, và khiến cho người khác không thể ngủ ngon giấc.

“Vậy ạ.” Tiểu Tuấn hiểu ra rồi lại hỏi tiếp, “Sao anh biết thế?”

Tôi xoa đầu cậu bé: “Tại vì hồi trước bọn anh từng làm việc cùng nhau.”

Tôi hầu hạ anh ấy suốt năm năm rồi, làm sao có thể không nắm rõ những điều cơ bản như này được đây.

Một ngày nọ, tôi nhận được quà từ một fan hâm mộ, đó là một hộp bánh quy do chính tay bạn fan tự làm. Tôi nhón thử một miếng, thấy ngon ngon nên đút cho Tịch Tông Hạc ăn cùng, nào ngờ phần mứt dâu tây trong bánh khiến anh bị dị ứng trầm trọng, phải hủy bỏ toàn bộ lịch trình trong tuần. Tôi sợ chết khiếp vì đã gây ra đại họa, kể từ đó không dám mang quà về nhà bừa bãi nữa, mỗi lần ra ngoài ăn cũng đều phải kiểm tra thực đơn và hỏi rõ nguyên liệu.

Nghĩ đến đây, tôi chợt tự hỏi liệu con của mình và Tịch Tông Hạc có bị dị ứng do di truyền từ anh hay không. Mong rằng con bé có cơ địa giống tôi cho dễ nuôi.

Nếu giống Tịch Tông Hạc…

Tôi ngẫm nghĩ suốt hồi lâu, con gái mà giống Tịch Tông Hạc thì cũng có sao đâu nhỉ? Con gái được nuông chiều là lẽ thường tình mà.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Ăn cơm tối xong, mọi người ra ngoài sân ngắm sao, chơi xích đu, anh Lưu và chú Tài nổi hứng chơi cờ tướng. Có lẽ Tịch Tông Hạc muốn triệt đường lẻn vào phòng tắm của tôi nên ngay sau khi dùng bữa, anh đã chạy đi tắm ngay, không để lãng phí một giây nào.

Tôi rửa dâu xong bê ra ngoài, đúng lúc nghe thấy Đỗ Vũ bảo với những người khác rằng quan hệ giữa tôi và Tịch Tông Hạc rất tốt, trước khi đóng phim cùng nhau đã thân như hình với bóng.

“Trông chẳng giống gì cả.” An Hân Lam lẩm bẩm, “Em còn tưởng hai người họ mới quen biết cơ.”

Chú Tài nói: “Tiểu Hạc khá trầm tính nhỉ.”

Thằng ranh này định làm gì đây?

Không thấy tôi tính sổ nên được nước làm tới, ngấm ngầm thêu dệt chuyện giữa tôi và Tịch Tông Hạc phải không?

“Dâu tây đến rồi đây!” Tôi sải bước, tiến vào chòi nghỉ, đặt bát trái cây trên tay xuống.

Trong lúc mọi người đổ dồn sự chú ý vào bát dâu tây, tôi vỗ vai Đỗ Vũ, ra hiệu cậu ta ra ngoài với mình.

Tôi lấy bao thuốc trong túi ra, đánh tiếng với đạo diễn quay phim: “Bọn em ra ngoài hút điếu thuốc, mọi người không phải đi theo đâu nhé.”

Tào Hi ra dấu “OK” với tôi từ xa.

Tôi dẫn Đỗ Vũ ra ngoài, tìm một góc khuất khỏi ống kính máy quay rồi tắt mic của mình, sau đó quay người lại, lặng lẽ chỉ vào thiết bị đeo trên eo Đỗ Vũ, yêu cầu cậu ta cũng tắt đi.

Có lẽ Đỗ Vũ đã ngửi ra mùi kể từ lúc bị tôi gọi đi, bởi vậy mà nét mặt cậu ta vẫn luôn lo lắng. Cậu ta tắt thiết bị đi một cách hợp tác rồi lấm lét quan sát tôi: “Anh, anh Cố, có chuyện gì thế ạ?”

Tôi xáp tới, vỗ nhẹ lòng bàn tay vào má cậu ta: “Cậu hỏi tôi có chuyện gì ư? Lên mạng viết bài bóc phốt tôi sướng nhỉ?”

Qua làn sáng lờ mờ, tôi thấy nét mặt cậu ta chợt đanh lại, mỗi khi cất tiếng, khóe môi lại run lên.

“Không, tại cô Dung… Cô Dung bắt em làm thế, cô ta bảo đạo diễn Mã sẽ thay thế vai diễn của em bằng người khác, tất cả là tại anh Tịch. Vì quan hệ giữa anh và anh Tịch là… kiểu đó, nên anh mà thấy bực bội, khó chịu, thì anh Tịch cũng sẽ bực bội, khó chịu theo. Mọi chuyện đều do cô ta sai khiến em, em bị người ta lợi ta lợi dụng mà.” Nói đến câu cuối cùng, giọng cậu ta lạc hẳn đi, như thể cũng biết bản thân không có sức chống trả.

Việc đạo diễn Mã thay diễn viên là do Tịch Tông Hạc ư? Chứ không phải tại mày thích thể hiện bản thân, nhất quyết giành giật đất diễn rồi gây thương tích cho đồng nghiệp khiến cả đoàn phim bị chậm tiến độ quay à?

Xem ra thằng oắt này cũng chẳng phải người khôn ngoan. Kiểu người dễ bị dao động, người ta mới nói khích vài câu đã xốc xáo, răm rắp nghe theo ngay.

Tôi bóp cằm cậu ta, hất qua hất lại hai cái: “Tôi không quan tâm cậu có bị người ta lợi dụng hay không, nhưng nếu cậu còn bép xép trước mặt người khác thì kể cả không bị tôi xử lí, Tịch Tông Hạc cũng chẳng để cho cậu được yên thân đâu.”

Mặt Đỗ Vũ bị tôi hất mạnh sang một bên, cậu ta cúi gằm xuống, không dám nhìn tôi: “Em hiểu rồi, anh Cố, anh cho em thêm một cơ hội được không, em hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”

Tôi định táng cho cậu thêm hai phát nữa thì chợt nghe thấy tiếng dậm chân vọng lại, tôi giật mình, ngoái nhìn về hướng phát ra tiếng động, chỉ thấy Tịch Tông Hạc cầm một bao thuốc lá trong tay, đang trân trân quan sát chúng tôi bằng ánh mắt sắc lẹm.

“Cậu về đi.” Tôi thì thầm với Đỗ Vũ.

Đỗ Vũ liếc thấy Tịch Tông Hạc thì giật thót lên, cậu ta không dám ưỡn ngực bước thẳng qua mà phải nép mình vào tường rồi lần theo đường vòng như thể đang phải đối mặt với một con chó dại đứng ngay giữa đường, cho đến khi chắc chắn được rằng nó không đuổi theo mình mới cuống cuồng bỏ chạy vào sân.

Tôi và Tịch Tông Hạc nhìn nhau, tôi hạ tầm mắt xuống, ghim chặt vào thứ trong tay anh: “Em tưởng anh bảo sẽ cai thuốc?”

Như để đối đầu với tôi một cách thực tâm, anh thong thả rút điếu thuốc và bật lửa ra, châm lửa đánh “tách” một tiếng rồi rít một hơi thật sâu, sau đó nhả khói.

Diễn giải năm từ “đéo phải việc của anh” bằng một loạt động tác rành rọt.

Vì anh không ngó ngàng đến tôi nên tôi cũng chẳng rời đi, chỉ rút một điếu thuốc ra châm rồi đứng hút bên cạnh anh.

Vùng quê an nhàn vào giờ này đã không còn giăng đèn, bốn phía xung quanh lặng như tờ, chỉ còn mỗi tiếng côn trùng rả rích.

Từng cơn gió thoảng qua, tạo thành những tiếng xào xạc giữa những nhành cỏ cây.

“Tiểu Tuấn đáng yêu thật đấy.” Tôi đột ngột cất tiếng, “Nếu có một đứa nhỏ như vậy trong nhà thì cũng không tồi nhỉ.”

Tôi từ từ dẫn dắt vào chủ đề chính, muốn thảo luận chuyện con cái với anh một lúc.

Anh kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, ngoẹo cổ nhìn tôi với vẻ kỳ quái, sau đó thu lại tầm mắt mình và tiếp tục hút thuốc.

Tôi không muốn bị anh làm lơ nên cố gắng bắt chuyện: “Tiểu Hạc, anh từng nghĩ đến chuyện mình sẽ trở thành một người cha chưa? Mặc dù việc này xảy ra rất đột ngột nhưng anh nghe em nói này…”

Tôi vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân di tàn thuốc cho tắt hẳn rồi bước về phía anh. Vừa định đưa tay chạm lên vai, anh đã phản ứng rất dữ dội bằng cách hất ngay tay tôi đi, siết chặt cổ tay tôi rồi ấn tôi lên bức tường đất ở bên cạnh.

Lưng tôi gại mạnh vào tường qua lớp vải áo mỏng, rấy lên cảm giác đau đớn vì bức tường nhám sì.

Tịch Tông Hạc chậm rãi nhả khói ra từ miệng, khói thuốc phả hắt vào mặt tôi.

Tôi ho sặc một tiếng, ngoái mặt đi. Những lời chế giễu và nhạo báng của anh được cất lên ngay bên tai tôi.

“Anh lại đang toan tính chuyện gì hả? Muốn biết suy nghĩ của tôi về việc có con ư? Con ai, con của tôi và anh à?” Tim tôi như ngừng đập vì tưởng rằng anh đã biết về sự tồn tại của đứa trẻ, thế nhưng, anh chỉ bình tĩnh quan sát vẻ mặt của tôi, và như thể đã chắc chắn được điều gì, anh nói tiều, “Cố Đường, anh đúng là người có thể lợi dụng mọi thủ đoạn nhỉ. Tôi nói cho anh biết, tôi ghét trẻ con, và nhất là con của anh với tôi. Chỉ nghĩ đến việc mình từng có con với anh thôi là tôi đã muốn ói hết ra rồi!”

Tôi lấy lại phản ứng của cơ thể, anh ấy nghĩ rằng tôi đang lợi dụng đứa con đã mất của cả hai để nhắc nhở về mối tình xưa cũ, mục đích là để anh đối xử mềm mỏng với tôi hơn, nhờ đó mà tôi có thể chiếm lấy anh một lần nữa…

“Em không…”

Anh siết chặt tay tôi, ấn lên tường, tàn thuốc rơi xuống, sượt qua cổ tay tôi, nóng đến mức tôi không kiềm chế được mà co rúm người lại.

Anh tưởng tôi đang chống cự nên càng gồng sức hơn, đay nghiến hết lời này đến lời khác và không cho phép tôi phản kháng.

“Có thể ‘tôi kia’ đã bị anh lừa dối nên mới yêu thương đứa trẻ đó như thế, nhưng tôi đã nhìn thấu lớp mặt nạ của anh rồi, và tôi sẽ chẳng mềm lòng với anh nữa đâu.” Anh nhìn chằm chằm vào tôi, lạnh lùng nói, “Anh biết mật mã của cái két sắt kia là gì không? Là ngày tháng được in trên hình siêu âm, là cái hình siêu âm cuối cùng của con tôi. Sao mà anh đoán ra được cơ chứ? Nhân quả báo ứng đấy, thằng bé nó muốn tôi nhận ra bản chất thật sự của anh!”

Tôi nhìn anh chằm chặp, trái tim đau đớn như thể đang rỉ ra từng búng máu. Anh đơm đặt tôi một cách ác ý thì thôi đi, đằng này còn mượn đứa con đã khuất để cào xé tim tôi.

“Anh mà còn đề cập chuyện con cái với tôi thêm bất cứ lần nào nữa thì chuẩn bị tinh thần cút khỏi làng giải trí đi!” Anh buông tay tôi ra, mặc cho tôi ngồi thụp xuống đất, thốt ra từng lời nghiệt ngã rồi quay ngoắt người bỏ đi.

Tôi dựa lưng vào góc tường, sững người suốt hồi lâu, cuối cùng gục đầu vào bức tường bẩn thỉu, cười với vẻ thất thần.

“Em muốn tốt cho anh…” Tôi bấu chặt chỗ tóc mái rủ xuống, “Mà anh còn chửi em.”

Tôi dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vào mảng da đã tấy đỏ trên cổ tay, đau trợn mắt trợn mũi.

“Chết tiệt…” Tôi cắn môi chửi đổng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi