HƠN CẢ HÔN NHÂN

Hạ Chân Ngọc nghe xong những lời Cao San San vừa nói, nghĩ ngợi một lúc liền khẽ cười nói “San San, chị và anh của em đã li hôn rồi, hơn nữa cách đây không lâu còn cãi nhau trong tình cảnh chẳng vui vẻ gì, chuyện này em cũng biết rồi đấy. Cho nên chị không muốn nghe chuyện gì về Lý gia nữa, càng không quan tâm. Nếu như em muốn kết bạn, chị hoàn toàn hoan nghênh em trở thành bạn bè với chị, nhưng chị không hi vọng em sẽ nhắc đến chuyện nhà Lý gia, em hiểu chứ?”

Cao San San có chút xấu hổ nói “Kỳ thật em cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, chẳng qua trong khoảng thời gian này, gia đình dì cả có chút đáng thương, thật sự em không muốn nói với chị làm gì, vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động nhiều chuyện thôi, thực không có ý gì cả.”

Hạ Chân Ngọc lắc đầu cười nói “Không có gì, em mau về làm việc đi, chị đi trước đây, khi nào rảnh thì liên lạc nhé.” Nói xong, cô xoay người bắt xe về nhà.

Hạ Chân Ngọc ngồi trong xe nghĩ ngợi, Lý gia có chuyện gì không ổn nhỉ? Cha của Lý Nguy trước khi cô ly hôn cũng đã được đề bạt lên chức phó phòng, Lý Nguy tuy được điều đi nơi khác, nhưng làm việc rất tốt, biết đối nhân xử thế. Chắc chuyện không tốt mà Cao San San nói chỉ là biết Lý Nguy bị bệnh thôi nhỉ? Chuyện này ai cũng không thể làm gì được, có bệnh nên cứ làm quá lên, cô cũng không muốn nghe bất cứ chuyện gì về Lý gia nữa!

Hạ Chân Ngọc trở về nhà ngồi ở phòng khách, linh cảm sẽ bị cha mẹ mắng cho một trận, nhưng ai ngờ bà Hạ lại vô cùng thoải mái, nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Chân Ngọc liền nói “Chân Ngọc à, đi huấn luyện về rồi hả con? Sao không gọi điện thoại trước, hành lý của con đâu?”

Hạ Chân Ngọc không nói gì, bà Hạ lại nói “Con có chuyện gì cứ nói đi, sao phải bày cái bộ mặt kia ra, mẹ thấy trong lòng con có chuyện gì đó, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải con nói dối mẹ với cha con chuyện gì phải không?

Bị mẹ mình hiểu rõ như vậy, Hạ Chân Ngọc có chút ngại ngùng, vì vậy nhỏ giọng nói “Thật ra cũng không có chuyện gì, con khẳng định không phải là việc lớn như lần trước, chỉ là, chỉ là con muốn chuyển ra ngoài sống!”

Cha Hạ Chân Ngọc hỏi “Chuyển ra ngoài? Chuyển đi đâu, ở nhà đang yên đang lành sao lại muốn chuyển ra ngoài ở, một đứa con gái như con chuyển ra ngoài sống một mình, cha và mẹ con làm sao yên tâm được chứ? Không cần nói nữa, chuyện này chắc chắn không thể được, con cũng đừng có suốt ngày nghĩ những chuyện này nữa!”

Hạ Chân Ngọc nghe cha nói xong, cũng không biết nói cái gì cho phải, vẫn là bà Hạ nghĩ nhiều, liền hỏi “Chân Ngọc, con muốn ra ngoài thuê nhà ở để sống cùng với người khác phải không? Con nói thật cho mẹ biết đi, rốt cục là có chuyện gì?”

Hạ Chân Ngọc đành phải bất chấp tất cả nói “Thật ra, thật ra con đến chỗ bạn trai, con dọn đến ở chung với anh ấy”

Cha của Hạ Chân Ngọc bỗng nhiên nổi giận, lớn tiếng nói “Con nói cái gì? Con nói lại lần nữa xem, con muốn cùng người khác ở chung phi pháp à, con không coi bản thân mình ra cái gì nữa à? Con không trân trọng chính mình, cha và mẹ con còn mặt mũi đâu nữa, cha thấy con đúng là muốn ăn đòn rồi!”

Cha Hạ Chân Ngọc nói xong bắt đầu tìm đồ ở xung quanh, nhìn thần sắc có vẻ chuẩn bị muốn giáo huấn rồi, bà Hạ vội vàng đè ông ngồi lại ghế salon, nói “Ông bao nhiêu tuổi rồi, hơn nữa con gái cũng lớn rồi, ông tưởng nó vẫn còn bé chắc mà muốn đánh thì đánh!”

Hạ Chân Ngọc lén nhìn cha, nhìn thấy chắc chắn ông không có ý định động thủ nữa mới thở dài một hơi, đúng là dọa cô sợ chết khiếp mà!

Bà Hạ một mặt nhìn cha cô, một mặt nhìn con gái, nói “Con cũng giỏi thật đấy, vừa mới ly hôn chưa được bao lâu đã tìm được người mới ở bên ngoài rồi hả? Chân Ngọc, có phải con đã biết người đàn ông kia từ trước phải không?”

Hạ Chân Ngọc thấp giọng nói “Con đã biết từ trước, nếu không nhờ có anh ấy, chuyện ly hôn cũng không dễ dàng như vậy, anh ấy đã giúp con rất nhiều chuyện.”

Cha Hạ Chân Ngọc nghe xong lại tức giận “Xem ra con vẫn chưa tỉnh ngộ! Con không để cho cha mẹ đi tìm Lý gia, có phải là vì nguyên nhân này không? Có phải con đã sớm dây dưa với người đàn ông kia rồi không?”

Hạ Chân Ngọc không thể phủ nhận chuyện đó, chỉ có thể cúi đầu thừa nhận, bà Hạ nói “Chân Ngọc, con đúng là không có chừng mực rồi, Lý Nguy có bệnh, sau khi ly hôn con muốn làm gì thì làm, chuyện này vốn là con có lý nhưng giờ thì ngược lại rồi! Nói đi, người đàn ông kia làm gì, bao nhiêu tuổi, hoàn cảnh gia đình như thế nào? Mẹ và cha con cần phải biết rồi mới giải quyết chuyện con muốn ra ngoài ở được.”

Hạ Chân Ngọc nghĩ một lúc rồi nói “Anh ấy cũng là nhân viên công vụ, lớn hơn con vài tuổi, anh chị em trong nhà đều đã kết hôn, đối xử với con rất tốt. Cha, mẹ, chúng con hiện tại sống với nhau rất tốt, con không nghĩ đến những chuyện khác.”

Cha Hạ Chân Ngọc tức giận “Cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ở cùng nhau thôi à? Con muốn chọc giận chết cha phải không?”

Hạ Chân Ngọc nhẹ gật đầu, bà Hạ liếc nhìn con gái, kéo bố cô vào trong phòng, nói “Tôi thấy Chân Ngọc thật sự quyết tâm muốn chuyển ra ngoài, theo tôi thấy cứ để cho nó đi thôi.”

Cha Hạ Chân Ngọc lập tức nói “Không được, tôi không đồng ý! Bà làm mẹ kiểu gì mà một chút cũng không nghĩ cho con gái mình vậy, nó là một đứa con gái, cứ như vậy mà ở bên ngoài không minh bạch cùng một người đàn ông được sao?”

Bà Hạ nói “Ông thì biết cái gì, bây giờ chuyện này là bình thường. Tôi chẳng lẽ không thương nó chắc, nó là con gái tôi cơ mà! Ông cũng không phải không biết tính Chân Ngọc, lúc trước kết hôn, chúng ta cũng không nhìn nhận tốt, nhưng Chân Ngọc không phải vẫn cứ kết hôn sao. Lý Nguy có bệnh, tôi đoán nó và người đàn ông kia sớm đã ở bên nhau. Haizz, dù nói thế nào đi nữa thì Chân Ngọc cũng ly hôn rồi, nó đã nguyện ý thì chúng ta cũng chắc còn cách nào khác, không bằng cứ để chính nó tự quyết định đi. Ông cũng biết đấy, Chân Ngọc rất hiếu thuận với chúng ta, mọi thứ có thể đều do chủ ý của nó, tội gì phải làm khó nó!

Cha Hạ Chân Ngọc thở dài, biết rõ vợ mình nói có lý, nhưng ông nhất thời vẫn không thể thay đổi được quan niệm truyền thống, lại biết con gái mình cũng rất khổ sở, liền không nói gì nữa.

Hai người thương lượng một lúc mới đi ra, bà Hạ nói với Hạ Chân Ngọc “Chân Ngọc, trước hết cha con sẽ tha thứ cho con một lần, nếu còn tái diễn dù có đánh có mắng mẹ nhìn thấy cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng con chuyển đi như vậy cha mẹ cũng lo lắng, con nói một chút về nơi làm việc của người đàn ông kia, tên người đó là gì, đến lúc đó giả như có chuyện gì cha mẹ còn biết đến đâu để tìm.”

Hạ Chân Ngọc sao có thể nói thật, suy nghĩ một chút mới lên tiếng “Cha mẹ, hai người cứ yên tâm đi, anh ấy là người đứng đắn. Ừm, anh ấy làm việc ở tòa thị chính, họ Chu. Những chuyện khác con không tiện nói, con và anh ấy cũng chưa có ý định gì, nói nhiều quá không tốt.”

Cha Hạ Chân Ngọc nói “Con đi nhanh lên, cha nghe nữa sẽ phát điên đấy, đến lúc đó có thiệt thòi cũng đừng trách cha và mẹ con không nhắc nhở!”

Bà Hạ nói “Được rồi, con vẫn chưa đi được đâu! Chân Ngọc, ăn tối xong ở lại đây một đêm đã, nếu như sau này có chuyện gì con phải lập tức về nhà ngay nghe chưa, đừng để mẹ và cha con lo lắng.”

Hạ Chân Ngọc gật gật đầu nói “Con biết rồi, mẹ yên tâm đi, con sẽ không ngu ngốc như lần trước nữa.”

Cha Hạ Chân Ngọc hừ một tiếng rồi nói “Ở cùng với người ta luôn rồi, còn không là ngu nữa chắc” Sau đó bị vợ véo cho một cái mới không lên tiếng nữa.

Chu Cẩn Vũ gọi điện cho Hạ Chân Ngọc, biết cô đêm nay không về, liền thất vọng mất một lúc, vừa mới tưởng tượng chỉ cần qua nốt đêm nay thôi sẽ được ở bên nhau mỗi ngày thì nghe Hạ Chân Ngọc nói hôm nay suýt thì bị đánh, liền cười nói “Em nói em đánh người thánh thói quen rồi có phải di truyền từ cha em không? Em còn bé hay bị đánh lắm à?”

Hạ Chân Ngọc nói “Biến đi, cha em không đánh em nữa từ lâu rồi, em thấy anh mới là người bị đánh thành thói quen đấy!”

Chu Cẩn Vũ vui mừng nói “Đúng rồi, đối với anh mỗi lần bị vợ đánh đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, toàn thân đều thoải mái. Em nói xem, hồi xưa tại sao lại bị đánh đòn thế?”

Hạ Chân Ngọc sẽ không nói cho Chu Cẩn Vũ biết mình khi còn bé vì giẫm lên nóc nhà, bò lên đống than đá, phi cát với đá vào người khác đến mức nó đau quá phát khóc lên mới bị ăn đòn như thế! Chỉ có điều, thực ra cô thấy mình cũng nghịch thật đấy, nhã nhặn được như bây giờ cũng có vẻ trưởng thành lắm rồi.

Thấy Hạ Chân Ngọc không nói gì, bên kia Chu Cẩn Vũ liền nói “Không nói cũng không sao, nhưng em không mang thuốc về nhà, để anh mang sang nhé”

Hạ Chân Ngọc nói “Không cần đâu, em khỏe hẳn rồi, với cả trời cũng tối rồi.”

Chu Cẩn Vũ lập tức nói “Không được, kiên trì thời gian dài như vậy rồi, phải làm đến cùng chứ. Còn chưa đến tám giờ, chờ khi nào anh đến dưới tầng nhà em anh sẽ gọi điện, em xuống lấy là được.”

Hạ Chân Ngọc không có cách nào khác đành phải đồng ý, chưa đến nửa giờ sau, Chu Cẩn Vũ đã gọi đến, Hạ Chân Ngọc nhận điện thoại rồi đi xuống tầng lấy thuốc.

Ngồi vào trong xe, Chu Cẩn Vũ liền nói “Có muốn anh bôi thuốc cho em trong xe không, em tự bôi sau lưng xem chừng hơi khó.”

Hạ Chân Ngọc trả lời “Không cần, em có thể tự làm được, anh cứ về đi.”

Chu Cẩn Vũ nói “Đợi lát nữa, chúng ta đi ăn chút gì đó rồi em hẵng về.”

Hạ Chân Ngọc nói “Bây giờ là mấy giờ rồi, ăn uống gì nữa, anh mau về nhà đi, ngày mai còn phải đi làm đấy. À đúng rồi, anh nói sẽ để em đi làm ở cục bất động sản là cục bất động sản nào thế, lúc nào đi làm, em cảm thấy không ổn lắm.”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Là cục bất động sản khu vực thôi, yên tâm đi không phải cục bất động sản trung ương đâu, cơ bản là cục bất động sản địa phương không liên quan gì cả, chỉ là đi làm hơi xa một chút, nếu không trước tiên em cứ học bằng lái xe đi, chúng ta sẽ mua thêm một chiếc xe nữa.”

Hạ Chân Ngọc lắc đầu cự tuyệt nói “Em không học đâu, anh cũng đừng mua xe, em đi phương tiện công cộng cũng được rồi.”

Chu Cẩn Vũ vuốt tóc Hạ Chân Ngọc nói “Em không muốn đi làm thì thôi, em cứ ở nhà, anh cũng không phải là không nuôi nổi em. Ừm, như thế là tốt nhất, nếu em ở nhà, anh sẽ đưa toàn bộ lương bổng, chi phiếu cho em tất.”

Hạ Chân Ngọc nghe xong rất ấm ức, nhưng không đi làm thì không được, ở nhà có mà đần cả người ra à? Vì vậy cười nói “Cảm ơn, nhưng em vẫn cứ đi làm thì hơn, phụ nữ không đi làm cũng không được, bất kể kiếm được bao nhiêu tiền cũng tốt hơn so với ở nhà!”

Chu Cẩn Vũ nói “Vậy thì đi thôi, chính em muốn đi làm thì bây giờ biết làm sao được, hôm nay đi giải quyết mọi chuyện ở ngân hàng xong chưa?”

Hạ Chân Ngọc gật đầu nói mọi chuyện đều xong rồi, không cần phải đến nữa, sau đó lại nói chuyện với Chu Cẩn Vũ dăm ba câu rồi mới xuống xe về nhà.

Trở lại tác phong của mình, ngày hôm sau Hạ Chân Ngọc bắt đầu tìm tuyến xe buýt để đến cơ quan mới, đi bộ 15 phút mới đến trạm xe buýt, nhưng may mà cơ quan không như Chu Cẩn Vũ khoa trương, chỉ đi qua bảy trạm, khoảng cách cũng không phải xa lắm, quan trọng nhất là trạm xe buýt lại ở ngay trước cửa cơ quan, vô cùng thuận tiện.

Vì Chu Cẩn Vũ không nói với cô là phải tìm ai, nên Hạ Chân Ngọc chỉ đứng nhìn ở cửa ra vào của cục bất động sản rồi định quay về. Vừa đi qua đường tìm tuyến về ở trạm xe buýt, Hạ Chân Ngọc đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình “Chân Ngọc! Chân Ngọc!”

Hạ Chân Ngọc quay đầu lại, trong lòng liền giật mình, lại là Lý Nguy lái một chiếc xe cảnh sát mới tới!”

Lý Nguy lái xe đến trước mặt Hạ Chân Ngọc, dừng lại nói “Chân Ngọc, sao em lại ở đây?”

Hạ Chân Ngọc lạnh nhạt nói “Đi ngang qua, tôi đi trước đây.”

Lý Nguy gấp gáp nói “Chân Ngọc, em chờ anh chút đã! Anh có chuyện muốn nói với em!”

Chân Ngọc nói “Tôi không có gì để nói với anh, cũng không muốn nghe anh nói gì cả.”

Lý Nguy lo lắng nói “Anh biết trước kia anh đã làm rất nhiều chuyện sai trái, thật lòng xin lỗi em, bây giờ anh đã thế này rồi, không phải là báo ứng của ngày đó hay sao? Với lại, anh thực sự có chuyện, em yên tâm, anh không có ý nghĩ xấu xa gì cả. Em lên xe đi, chỉ 10 phút thôi cũng không được à?”

Hạ Chân Ngọc nghe xong nhìn Lý Nguy một lúc, phát hiện hắn gầy sọp đi, sắc mặt rất tiều tụy, ánh mắt toàn bộ đều là khẩn cầu. Hạ Chân Ngọc nghĩ thầm thôi thì cứ nghe hắn nói xem có chuyện gì, dù sao cô cũng chẳng giúp được gì, làm cho hắn hết hi vọng là được.

Hạ Chân Ngọc lên xe, Lý Nguy lái xe đến ven đường, mới lên tiếng “Chân Ngọc, cha anh bị liệt rồi.”

Hạ Chân Ngọc nghe xong cả kinh không nói nên lời, hỏi “Sao lại như vậy?” Cha Lý Nguy sức khỏe không tốt, nhưng cũng không thể đột nhiên bệnh nặng như vậy được.

Lý Nguy cúi đầu nói “Cha anh trước khi về hưu được đề bạt làm phó phòng, sau khi chúng ta ly hôn, có người trong chỗ làm của cha anh nói cha anh nhờ con dâu mà thăng chức, điều kiện căn bản không phù hợp, sau đó lãnh đạo tìm cha anh nói chuyện, để ông ấy chủ động từ chức, như vậy xem ra giữ được thể diện lắm rồi. Cha anh không đồng ý, nói mình do kinh nghiệm và cống hiến nên mới được đề bạt, liền nổi lên tranh chấp với lãnh đạo, sau đó có người tung tin đồn thất thiệt nói một số chuyện, cha anh không tin, cuối cùng chuyện chúng ta đã li hôn cũng không thể giấu giếm được nữa, cha anh vì quá kích động nên bị tắc động mạch, phải nhập viện hơn một tháng, để lại di chứng nghiêm trọng, hiện giờ không thể tự làm những sinh hoạt cơ bản.”

Hạ Chân Ngọc không nghĩ đến sau đó nhà Lý Nguy còn xảy ra những chuyện lớn như vậy, nhưng không giúp được gì, nên chỉ cúi đầu không nói, Lý Nguy còn nói thêm “Cha anh nằm viện chữa bệnh tốn không ít tiền, không lên được chức phó phòng, bảo hiểm y tế cũng được ít đãi ngộ hơn. Chân Ngọc, em cũng biết đấy, lúc trước mua nhà cho chúng ta đã tiêu hết toàn bộ tiền rồi, nhưng vẫn còn nợ không ít tiền nữa.”

Hạ Chân Ngọc nghĩ, chẳng lẽ Lý Nguy muốn vay tiền mình? Có thể là lương cô cũng khá cao nhưng chỉ làm được một thời gian, bây giờ cũng không làm nữa, tiền lương trước kia còn không đủ nuôi sống chính mình, cô cũng chẳng có gì mấy để gửi ngân hàng, lúc kết hôn cũng đã đem ra tiêu sạch, Lý Nguy nếu thật sự muốn vay tiền cô thì hẳn là hắn đã tìm nhầm người.

Lý Nguy liếc nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Chút tiền lương hưu của mẹ anh căn bản không ăn thua gì, thu nhập của anh ở đồn công an cũng không cao, toàn bộ chỉ trông chờ vào việc thăng chức của cha anh, không ngờ còn xảy ra những chuyện này, hiện giờ trong nhà thật sự không có tiền.”

Hạ Chân Ngọc hỏi “Thế còn họ hàng nhà anh đâu?”

Lý Nguy cười khổ nói “Anh nghe San San nói em và nó làm việc với nhau, vốn nghĩ nhân cơ hội này có thể tìm được em, không ngờ em lại từ chức rồi. San San nói biết số điện thoại của em, nhưng nó muốn liên lạc với em trước, chờ em đồng ý mới nói cho anh số điện thoại của em, không nghĩ đến hôm nay sẽ gặp em ở đây. Haizzz, dì ba của anh vì chuyện của San San nên đổ hết lên đầu nhà anh, Lộ Lộ nhà dì ba cũng theo hải quan rồi nên các dì ấy căn bản là hận nhà anh thấu xương. Cha anh nằm viện họ có đến một lúc, sau cũng không thấy đến nữa.”

Hạ Chân Ngọc cảm thấy người nhà vốn thân thiết với nhau như vậy bây giờ lại ra đến nông nỗi này, sau đó mới lên tiếng “Anh muốn vay tiền tôi sao?”

Lý Nguy nói “Anh biết em cũng không có tiền, thật sự anh cũng không muốn vay tiền em, anh chỉ nghĩ là không biết em có thể, có thể nghĩ đến chúng ta đã từng là vợ chồng một thời gian, giúp cha anh lên chức phó phòng. Nếu được như vậy, sinh hoạt của gia đình anh cũng dư dả hơn một chút, tiền bảo hiểm để cha anh chữa bệnh tăng lên, gánh nặng cũng giảm đi chút ít, đối với bệnh tình của cha anh cũng có lợi.”

Hạ Chân Ngọc lập tức nói “Lý Nguy, tôi không phải không muốn giúp anh, căn bản là tôi không có lập trường gì ở đây cả, cũng không có khả năng giúp anh, thật sự xin lỗi. Hơn nữa, hiện giờ tôi cũng không mang nhiều tiền như vậy, như vậy đi, ngày mai anh cứ đến cổng Nhã Phong Viên chờ tôi, tôi đưa cho anh một vạn tệ, tôi cũng không tiện đến bệnh viện, anh thay tôi mua ít thuốc bổ cho cha anh, còn những chuyện khác tôi thực sự không giúp được gì.”

Lý Nguy nói “Anh biết rồi, Chân Ngọc, cảm ơn em. Có điều, anh mong em cân nhắc lại một lần nữa chuyện anh vừa nói, em chẳng phải đang sống cùng Chu Thị trưởng hay sao? Anh ta bây giờ là Quyền Thị trưởng rồi, chính thức bổ nhiệm cũng chỉ là hình thức mà thôi, nếu là thật thì có thể giúp cha anh thăng chức mà, vậy là đã cứu cả nhà anh rồi. Chân Ngọc, em hãy suy nghĩ một chút được không, anh van xin em đấy!”

Hạ Chân Ngọc không nói thêm gì nữa, chỉ nói Lý Nguy ngày mai đến lấy tiền, lại cự tuyệt cả ý tốt của Lý Nguy muốn đưa cô về nhà, liền ra bến xe buýt chờ xe.

Hạ Chân Ngọc xuống xe, đến trước máy ATM rút tiền, một vạn tệ lớn cũng không phải lớn mà nhỏ cũng chẳng phải nhỏ, nhưng cô cho rằng mình đã hết lòng hết sức. Dù sao cha Lý Nguy đối xử với cô cũng không tệ lắm, hơn nữa lại mắc bệnh như vậy, thật sự rất đáng thương. Nhưng thỉnh cầu của Lý Nguy cô sẽ không đề cập với Chu Cẩn Vũ.

Buổi tối Chu Cần Vũ trở về đã thấy Hạ Chân Ngọc ở nhà liền cười nói “Vẫn cứ là về nhà nhìn thấy vợ yêu là tuyệt nhất, em về lúc nào thế?”

Hạ Chân Ngọc nói “Em về từ sáng rồi, mẹ không biết em lại từ chức nên em cứ đúng thời gian đi làm như bình thường. Đúng rồi, khi nào em mới được đi làm đây, ngày nào cũng ở nhà chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Chu Cẩn Vũ nói “Hai ngày nữa nhé, đợi bệnh trên người em hết triệt để là được. Anh đã cử người đi liên hệ rồi, nếu em ở nhà buồn chán quá có thể ra ngoài dạo chơi, xem phim gì đó.”

Hạ Chân Ngọc nói “Em đi xem phim nhiều quá dở hơi đấy, thà đi siêu thị đi dạo còn hơn, em rất thích đi siêu thị.”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Cô bé ngốc của anh, em đi dạo siêu thị có thể tiêu bao nhiêu tiền, em đúng là thay chồng em tiết kiệm khối tiền rồi.”

Hạ Chân Ngọc có thể nói mình không có mắt nhìn quần áo được sao? Hơn nữa, cô chỉ thích ăn uống, còn những thứ khác cô chẳng thèm quan tâm.

Chu Cẩn Vũ lại hỏi “Nếu không thì mai anh về sớm một chút mình cùng đi nhé.”

Hạ Chân Ngọc vội vàng nói “Thôi, anh đi siêu thị nhỡ có ai nhận ra lại phiền phức, em tự đi được mà.”

Chu Cẩn Vũ nghĩ một lúc nói “Thế này đi, mai anh về nhà sớm với em, mình ăn lẩu được không?”

Hạ Chân Ngọc nghĩ như vậy rất tốt, nhưng về sớm chút là lúc nào nhỉ, hay là cứ hỏi rõ ràng thì tốt hơn, sau đó liền hỏi Chu Cẩn Vũ khi nào thì về nhà.

Chu Cẩn Vũ liếc nhìn Hạ Chân Ngọc, có chút kì quái hỏi “Nói ra mất vui, anh sẽ cố gắng hết sức về thật sớm để chuẩn bị cùng em, em có việc à?”

Hạ Chân Ngọc vội vàng lắc đầu nói không có chuyện gì, Chu Cẩn Vũ còn nói “Anh đi xem trong tủ lạnh còn gì không, tối nay làm tạm vài món ăn đã, ngoài trời lạnh lắm, đỡ phải ra ngoài ăn.”

Hạ Chân Ngọc ghét nhất là vào bếp, thế nhưng Chu đại thị trưởng đã đích thân xuống bếp rồi, nói cái gì cô cũng nên đi theo làm chút việc vặt, lấy đôi đũa cầm cái bát gì đó, vì vậy cũng đi theo phụ giúp.

Trưa hôm sau, Lý Nguy lái xe đến trước cửa khu Nhã Phong Viên, hắn cũng không phải thực sự muốn lấy số tiền một vạn tệ của Hạ Chân Ngọc, chỉ là lại muốn nói với Hạ Chân Ngọc về chuyện của cha mình.

Nhìn cánh cửa phong cách châu Âu trước mặt, trong lòng Lý Nguy có chút ghen tức, rõ ràng là vợ của mình, thế mà kết quả lại cãi nhau thành ra thế này. Bây giờ mình sa sút như thế, đối phương lại có thể thoải mái đến như vậy, cũng không biết Chu Cẩn Vũ có thể nồng nhiệt với Hạ Chân Ngọc trong bao lâu, nhưng Hạ Chân Ngọc có một căn nhà như vậy, cũng coi như đáng giá.

Đợi hơn mười phút đồng hồ mới thấy Hạ Chân Ngọc từ trong đi ra, Lý Nguy liền mừng rỡ.

Hạ Chân Ngọc đưa phong thư đựng tiền cho Lý Nguy, nói “Đây là tất cả tâm ý của tôi, anh cầm đi.”

Lý Nguy nói “Chân Ngọc, anh không phải vì tiền mà đến đây. Em xem, hôm qua anh đã nói với em mọi chuyện rồi, liệu em có thể cân nhắc thêm một chút được không? Gia đình anh thật sự rất cần cơ hội này.”

Thái độ của Hạ Chân Ngọc rất kiên quyết nói “Lý Nguy, thật sự là không được. Chuyện này tôi không thể giúp anh, cũng nói không nên lời, sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, đây là lần cuối cùng tôi gặp anh!”

Lý Nguy gấp gáp nói “Chân Ngọc, anh biết em khó xử, nhưng em nhìn xem gia đình anh đã đến mức này rồi, em coi như thương hại gia đình anh thôi cũng không được sao? Anh không bắt em phải đồng ý ngay lập tức, như vậy đi, hai ngày nữa anh lại gọi điện thoại cho em có được không?”

Hạ Chân Ngọc có chút không kiên nhẫn được nữa, nói “Tôi đã nói là không được, anh cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi cũng sẽ không cân nhắc, anh đừng có ôm bất cứ hi vọng nào cả.”

Lý Nguy không để ý, nói tiếp “Anh biết em rất dễ mềm lòng, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu, Chân Ngọc, anh…”

Lý Nguy chưa nói xong đằng sau đã có xe ấn còi muốn vào nhà, Hạ Chân Ngọc vội vàng nói với Lý Nguy “Anh đi đi, đừng có đến đây quấy rầy tôi, tôi sẽ nói với anh thêm lần cuối, tôi sẽ không gặp lại anh nữa!”

Lý Nguy nghe xong có chút sốt ruột, kéo lấy cánh tay Hạ Chân Ngọc, còn muốn nói tiếp vài câu, ai ngờ cái xe vừa rồi đi qua bên cạnh hai người dừng lại, cửa sổ xe ở tay lái phụ hạ xuống, thư ký Đỗ cười nói với Hạ Chân Ngọc “Hạ tiểu thư, lên xe đi, Chu thị trưởng đang ngồi ở phía sau.”

Hạ Chân Ngọc thật sự bất ngờ, Chu Cẩn Vũ tại sao lại về sớm như vậy, giãy ra khỏi tay Lý Nguy, cô không nói gì nữa, trực tiếp mở cửa sau lên xe. Lúc Lý Nguy nhìn thấy Hạ Chân Ngọc mở cửa xe có chút khiếp đảm, ánh mắt quét vào bên trong xe, chỉ thấy một bóng người liền không dám nhìn nữa, hắn thực sự bị Chu Cẩn Vũ dọa cho sợ rồi, đứng nguyên tại chỗ chờ xe lái đi mới nhẹ nhàng thở ra lái xe đi mất.

Hạ Chân Ngọc liếc nhìn Chu Cẩn Vũ đang ngồi bên cạnh, cũng không thể biết anh đang nghĩ gì, nhất định là giận rồi, vì vậy cũng ngồi ở trong xe không nói lời nào.

Lát sau, Chu Cẩn Vũ mở miệng “Trời lạnh như vậy, hai người đứng bên ngoài nói chuyện gì thế, sao không mời người ta vào trong nhà?” (Vân Du: có mùi dấm, há há)

Hạ Chân Ngọc nở nụ cười, nói “Cũng không có chuyện gì, ở bên ngoài nói vài câu là được.”

Chu Cẩn Vũ khẽ hừ một tiếng, nói “Không có việc gì? Không có việc gì thì hắn kéo tay em làm gì? Mà cũng đúng, không cho vào nhà là tốt nhất, đến lúc đó ai mà biết hắn còn định làm cái gì!”

Thư ký Đỗ ngồi ở phía trước vội vàng cúi đầu xuống, tự véo vào bắp đùi của mình mới nhịn được cười. Kéo tay chỗ nào chứ, rõ ràng là Lý Nguy bám lấy tay áo khoác ngoài của Hạ Chân Ngọc, lại nghiêng đầu nhìn thấy lái xe đang ở đằng kia cười ngây ngô, liền nhanh chóng thò tay chọc cho hắn một phát, lái xe lập tức kịp phản ứng giữ thái độ nghiêm túc.

Hạ Chân Ngọc không nói lời nào, cô cũng không muốn cãi nhau với Chu Cẩn Vũ ở bên ngoài, vì vậy nhẫn nhịn không nói gì cả.

Đợi thư ký Đỗ và lái xe đi rồi, hai người tiến vào thang máy, về đến nhà, Chu Cẩn Vũ liền nói “Tôi còn thắc mắc ngày hôm qua không hiểu sao em lại hỏi tôi khi nào về, hóa ra là có nguyên nhân cả.”

Hạ Chân Ngọc bất đắc dĩ nói “Thật sự em không muốn giấu giếm anh điều gì, nhưng cha Lý Nguy bị bệnh nhập viện rồi, em đưa hắn ít tiền coi như tận nghĩa thôi.”

Chu Cẩn Vũ nói “Em cần gì phải tận nghĩa với hắn ta? Hắn và em có quan hệ gì, em đưa tiền cho nhà hắn, em tưởng ông ấy vẫn là cha chồng em chắc?”

Hạ Chân Ngọc nóng nảy nói “Cha của Lý Nguy đã bị liệt rồi, hơn nữa lúc trước ông ấy đối xử với em cũng không tệ, em đưa chút tiền cũng là phải đạo thôi. Đồng nghiệp nhập viện, không phải cũng nên qua thăm hỏi hay sao? Nói gì đi nữa thì em cũng không đến, chỉ là đưa một chút tiền cho Lý Nguy thôi mà.”

Chu Cẩn Vũ có chút mỉa mai nói “Hai người cũng thân mật thật đấy, có phải vẫn còn lưu luyến tình xưa nghĩa cũ hay không? Sau này không phải muốn thường xuyên gặp nhau chứ?”

Hạ Chân Ngọc nói “Em đã nói sẽ không gặp lại hắn nữa rồi, cũng nói sau này hắn đừng đến tìm em nữa, đây là lần cuối cùng em gặp hắn. Anh cũng đừng quá để bụng như thế được không, mới thấy em và hắn một lần như vậy đã vin vào không chịu buông tha là sao?”

Chu Cẩn Vũ cười nói “Vậy sao? Thế ngày hôm qua em nói chuyện với ai trong xe cảnh sát thế?”

Hạ Chân Ngọc giật mình nhìn Chu Cẩn Vũ, tại sao anh lại biết hôm qua cô gặp Lý Nguy? Hơn nữa, ngày hôm qua là do trùng hợp, trừ khi Chu Cẩn Vũ phái người theo dõi cô, nhưng cũng không có khả năng, Chu Cẩn Vũ chưa đến mức đó.

Chu Cẩn Vũ cười lạnh nói “Sao thế, chột dạ rồi à? Tôi nói rồi con người không thể làm việc trái với lương tâm, em không nhớ hôm qua tôi đã nói sẽ cho người đi liên hệ công tác cho em à? Em nói xem sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ, sao lại để cho người ta nhìn thấy cảnh này?”

Hạ Chân Ngọc nói “Cho nên ngày hôm qua anh cũng biết chuyện em đã gặp Lý Nguy rồi phải không? Sau đó hôm nay anh cố tình gài bẫy chuẩn bị bắt gian?”

Chu Cẩn Vũ lớn tiếng nói “Nếu em không nói dối, tôi có bày cái gì cũng vô dụng! Ngày hôm qua tại sao em không nói, em nói xem tôi còn có thể không suy nghĩ sao?”

Hạ Chân Ngọc nói “Em không muốn anh nghĩ nhiều nên mới không nói với anh. Em nghĩ cứ đưa tiền cho hắn ta là xong, ai ngờ anh còn bí mật bày mưu tính kế như vậy! Anh nói đi, anh còn phát hiện ra chuyện gì không thể cho ai biết nữa không?”

Chu Cẩn Vũ nổi cáu “Đều là do tôi sử dụng mưu kế phải không? Tôi đưa em ra khỏi ngân hàng, không phải là vì không muốn em dính dáng gì với gia đình họ hay sao? Chính em cũng đã đồng ý, kết quả như thế nào đây? Còn không phải giống như xem lời nói của tôi không ra gì hay sao?”

Hạ Chân Ngọc nén nhịn cơn giận dữ nói “Anh nói có lý một chút được không? Hôm qua em và hắn ta chỉ là vô tình gặp nhau, em nói hắn hôm nay đến lấy tiền, em sẽ không gặp hắn ta nữa, anh còn muốn thế nào nữa đây?”

Chu Cẩn Vũ cũng không biết mình muốn gì, ngày hôm qua Giám đốc Trương nói với anh chuyện đó, hơn nữa ngày hôm qua thăm dò Hạ Chân Ngọc, cô cũng không nói thật với mình, hôm nay cô lại còn vội vàng gặp Lý Nguy, thậm chí còn đưa tiền cho hắn.

Càng nghĩ Chu Cẩn Vũ càng tức, mọi ý định đều là vì cô, kết quả dù chỉ là nửa phần thôi cô căn bản cũng chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh, cứ như thế vấn vấn vương vương mà gặp chồng cũ, cô coi Chu Cẩn Vũ anh là xác chết chắc?

Chu Cẩn Vũ nghĩ một lúc rồi nói “Em đừng có đi làm nữa, ở trong nhà này cho tôi!”

Hạ Chân Ngọc tức giận nói “Không cần anh em cũng có thể tự tìm việc, anh khỏi phải bận tâm!”

Chu Cẩn Vũ kìm chế nhìn Hạ Chân Ngọc “Ý của em là vẫn tiếp tục gặp mặt hắn phải không? Em muốn tôi tức chết phải không?”

Hạ Chân Ngọc nhìn sắc mặt khó coi của Chu Cẩn Vũ, cũng không muốn cãi nhau đến mức không thể cứu vãn, vì thế nhẹ nhàng nói “Em chắc chắn sẽ không gặp hắn nữa, nhưng việc làm nhất định em sẽ tìm, anh đừng suy nghĩ nhiều nữa có được không? Em thề em thật sự không có một chút cảm giác nào với Lý Nguy, sau này trừ khi là vô tình gặp trên đường, nếu em chủ động gặp hắn thì em…em…em tùy anh xử lý là được chứ gì!”

Hạ Chân Ngọc thật sự không thể thề độc gì được, bởi vì không đáng chút nào, cô còn có cha mẹ, không đâu lại tự nhiên rủa chính mình!”

Chu Cẩn Vũ thấy Hạ Chân Ngọc thề mà còn phải mặc cả như thế, ngược lại bật cười, anh cũng không muốn Hạ Chân Ngọc nói lời gì đó không dễ nghe, vì vậy kéo Hạ Chân Ngọc ngồi lên ghế salon rồi nói “Muốn anh yên tâm cũng được thôi, em vẫn có thể đi làm ở cục bất động sản như bình thường, nhưng em phải đáp ứng điều kiện của anh, tan làm phải về nhà đúng giờ.”

Hạ Chân Ngọc hỏi “Nhỡ tăng ca hoặc cơ quan tổ chức liên hoan thì sao?”

Chu Cẩn Vũ nghĩ một lúc rồi nói “Anh đã sắp xếp cho em công việc chắc chắn không bao giờ tăng ca, nếu cơ quan tổ chức liên hoan, em có thể đi, nhưng trước bảy rưỡi phải về đến nhà.”

Hạ Chân Ngọc kháng cự, nói “Vậy thì thà em không đi còn hơn, tám rưỡi vẫn còn sớm mà.”

Chu Cẩn Vũ nói “Tám giờ, nếu không thì đừng nói chuyện nữa.”

Hạ Chân Ngọc không cam lòng nói “Được rồi, tám giờ thì tám giờ.”

Chu Cẩn Vũ thỏa mãn ôm chầm lấy Hạ Chân Ngọc, nói “Bảo bối của anh, em đừng giận, không phải chồng em đã khoan dung lắm rồi hay sao? Hắn tìm em làm gì thế?”

Hạ Chân Ngọc chỉ có thể nói ra mục đích mà Lý Nguy đến tìm mình, Chu Cẩn Vũ cười nói “Hắn đúng thật là chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, em tuyệt đối không được dính líu gì đến chuyện này, có nghe thấy không?”

Hạ Chân Ngọc gật đầu nói vốn mình cũng không muốn dính líu gì đến chuyện này, lại hỏi nếu như Lý Nguy vẫn còn tìm đến cô thì biết làm sao.

Chu Cẩn Vũ nói “Anh sẽ cho người xử lý, em đừng quan tâm.”

Hạ Chân Ngọc không nói gì, nghĩ một lát rồi không nhịn được bật cười.

Chu Cẩn Vũ cúi đầu hỏi “Em đang cười trộm cái gì vậy?”

Hạ Chân Ngọc vừa cười vừa nói “Em nghĩ, chuyện vừa rồi chúng ta không phải là hơi bị ngược à? Bình thường những lời kia đều là phụ nữ nói với đàn ông, còn anh thì quản ngược lại em, thật buồn cười!”

Chu Cẩn Vũ nâng mặt Hạ Chân Ngọc lên hôn nhẹ, nói “Chẳng nhẽ anh chỉ có thể bằng lòng để em đánh anh mà không thể quản em được à? Vợ, chúng ta giám sát lẫn nhau, anh chắc chắn là không có vấn đề gì rồi, nếu để anh phát hiện em có chuyện gì, đầu tiên anh sẽ giết chết gã đàn ông kia trước đấy!”

Hạ Chân Ngọc hiếu kỳ hỏi “Sau đó thì sao? Sau đó có phải anh sẽ giết nốt em không?”

Chu Cẩn Vũ nói “Sao có thể thế được! Sau đó em chẳng phải vẫn là vợ anh còn gì!”

Hạ Chân Ngọc bị trêu bật cười, nói “Anh đừng có ở đây mà nói như thể hay lắm vậy, anh mới là người không đáng tin nhất!”

Chu Cẩn Vũ quay người lại, đè lên Hạ Chân Ngọc nói “Vậy chúng ta làm việc đáng tin cậy một chút nhé, nghe lời anh đi bảo bối, em có bệnh hay không cũng như nhau thôi, hôm nay cho chồng em ăn mặn chút nha!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi