HÒN ĐÁ CỨNG CỎI - REINHARD

Cảnh báo có cưỡng ép!

Thích Thủ Lân tự mình lái xe. Trì Diễm và Trì Mộng Gia đều dự định ngồi ở ghế sau, nhưng như vậy quá là thiếu tôn trọng, nên cậu liền chậm rãi di chuyển lên ngồi ở ghế phụ.

Đến cổng trường, Trì Diễm xuống xe nói chuyện với Trì Mộng Gia vài câu, nhìn cô đi vào trường rồi mới lên xe. Dọc đường đi, ngoại trừ thỉnh thoảng có những lúc Trì Diễm chỉ đường, Thích Thủ Lân đều không nói tiếng nào, chỉ yên lặng mà lái xe. Trì Diễm từ khóe mắt sưng vù mà thi thoảng liếc hắn qua khung cửa kính, trên khuôn mặt kia dường như chả lộ tí cảm xúc nào. Nhớ tới những lời mà em gái cậu nói hôm nay, vì sao Thích Thủ Lân lại gọi điện cho cậu nhỉ? Thậm chí cậu còn không biết làm cách nào mà Thích Thủ Lân lại có số diện thoại của cậu.

Rõ ràng cậu đã trả cho hắn mười đồng rồi mà, còn có chuyện gì nữa sao?

Nơi Trì Diễm sống là một căn phòng cũ trong khu dân cư, cậu bảo Thích Thủ Lân dừng lại ở bên ngoài được rồi, để cậu tự đi vào.

"Đã làm phiền ngài rồi ạ"

Trì Diễm có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhưng cái cậu gãi chính là băng gạc, chính cậu cũng nhận ra hành động này trông rất ngu ngốc.

"Xin hỏi tiền viện phí hôm nay là bao nhiêu vậy ạ, tôi sẽ trả lại cho ngài."

Thích Thủ Lân một tay đỡ vô lăng, nghiêng người nhấn nút tháo dây an toàn cho Trì Diễm, không trả lời câu hỏi của cậu mà nói: "Xuống xe."

Trì Diễm xuống xe, đi vài bước rồi lại xoay người lại, nghĩ ít nhất cậu cũng nên nhìn Thích Thủ Lân rời đi một chút cho phải phép. Nhưng cậu lại nhìn thấy Thích Thủ Lân cũng xuống xe, khóa kỹ xe rồi đi về phía cậu.

"Đi thôi."

"Thích tổng, ngài đưa tôi đến đây được rồi ạ. Tôi có thể tự mình đi bộ về......"

Trì Diễm lúng túng cười. Thích Thủ Lân đứng im đó.

Hành lang rất hẹp, hai người đàn ông không cách nào đi song song với nhau được. Trì Diễm chậm rãi đi ở phía trước, Thích Thủ Lân đi theo ở phía sau. Trên người Trì Diễm không có vết thương nào, nhưng lại có rất nhiều vết bầm tím. Vi vậy mỗi khi bước một bậc cầu thang, từng cơn đau âm ỉ cứ nhói lên còn khó chịu hơn cả chảy máu. Trì Diễm vịn lấy lan can bên cạnh, đi một bước nghỉ một bước. Âm thanh duy nhất trong hành lang là tiếng cậu thở dốc. Đột nhiên cậu cảm thấy eo của mình bị giữ chặt —— là Thích Thủ Lân bước lên, một tay nâng mông một tay ôm eo cậu, khiến cho cậu ngồi lên trên tay hắn. Hắn ôm cả người cậu lên như bế một đứa trẻ.

"Này......"

Lần này Trì Diễm cũng không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy cả người cậu như bay lên không trung nên vô thức liền ôm lấy cổ của Thích Thủ Lân.

"Tầng mấy?"

"Bốn...... tầng bốn."

Trì Diễm trả lời, cảm thấy cách đặt tay như vậy có chút mạo phạm, nên nhanh chóng buông tay đang ôm cổ của Thích Thủ Lân ra.

"Ôm chặt vào."

"Dạ?"

Thích Thủ Lân không di chuyển gay lập tức mà đợi đến khi Trì Diễm từ từ đặt tay lên vai thì mới bắt đầu bước đi. Hắn bước đi rất vững vàng, ôm lấy Trì Diễm, một người nam nhân trưởng thành đi lên lầu mà vẫn giữ vững được nhịp thở, ngay cả bước chân cũng khoan thai nhẹ nhàng, giống như hắn đang ôm một sợi lông vũ.

Đã lâu rồi không có ai ôm Trì Diễm như thế này cả. Tay Trì Diễm đặt lên sau lưng hắn, không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng đặt lên mà thôi. Chỉ có bố và ba là từng ôm cậu như vậy, nhưng bờ vai của họ không dày rộng như bờ vai của Thích Thủ Lân.

Trì Diễm đột nhiên cảm thấy khóe mũi có chút chua xót.

Tới trước cửa, Thích Thủ Lân nhẹ nhàng đặt Trì Diễm xuống. Trì Diễm từ trong túi từ từ lấy ra chìa khóa rồi mở cửa, đến mức này rồi cậu biết rằng Thích Thủ Lân nhất định muốn vào phòng cậu, tuy cậu không muốn cho người khác thấy "phòng ốc sơ sài" này của mình, đặc biệt là trước mặt một người như Thích Thủ Lân. Nhưng cậu không có lựa chọn nào khác cả.

Không biết vì sao, Thích Thủ Lân dường như rất quyết tâm muốn thâm nhập vào cuộc sống của cậu.

"Phòng rất nhỏ, tôi cũng không thường dọn dẹp lắm, cho nên là...... khá bừa bộn, mong ngài thứ lỗi." Trì Diễm bật đèn.

Thích Thủ Lân bước vào, ngắm nhìn bốn phía. Đúng thật là không lớn, nhưng không quá bừa bộn. Chỉ có một phòng, ở giữa có một cái giường ngủ, một cái bàn nhỏ. Một vách ngăn nhỏ được làm với giá để đồ để ngăn cách giữa bếp nấu ăn và phòng tắm. Đó là toàn bộ căn phòng. Có thể thấy được chủ nhân là người rất nghiêm khắc, ngoài ra còn bày biện vài chậu cây xanh nhỏ, phát triển rất tốt.

"Ngài ngồi đi ạ......" Trì Diễm khập khiễng đi đến cái bàn nhỏ, kéo ghế ra.

"Tôi đi rót chút nước cho ngài."

"Không cần."

Thích Thủ Lân nhìn cậu.

"Cậu lo cho bản thân mình trước đi." Nhìn cậu có chút nhếch nhác, Thích Thủ Lân không thể chịu được nữa.

Trì Diễm nhìn xuống bản thân, trên cổ áo sơ mi trắng còn vương lại vệt máu, hai tay bầm tím, giữa các ngón tay còn có tro, trên quần tay ở chỗ đầu gối còn bị thủng một lỗ, trên đầu gối có vết thương, còn bị dính tí đất...... Cậu cúi đầu cởi cúc áo sơ mi, muốn cởi áo sơ mi ra thì mới nhận ra là có Thích Thủ Lân ở đây, thay đồ trước mặt người khác có chút không ổn. Thế nên cậu liền tìm một chiếc áo và quần đùi thể thao vào phòng vệ sinh để thay.

Khi đi ra thì cậu nhận ra Thích Thủ Lân vẫn chưa đi.

"Thích tổng, hôm nay thật sự cảm ơn ngài...... Ừm, cũng không còn sớm nữa, ngài nên về sớm nghỉ ngơi ạ."

Trì Diễm hơi khom người, bởi vì đứng thẳng người thì rất đau, cũng bởi vì muốn tiễn Thích Thủ Lân đi. Trong lòng cậu có một nỗi lo lắng không thể nói thành lời, bởi vì mối quan hệ của cậu với Thích Thủ Lân dường như đã vượt khỏi phạm vi thông thường giữa cấp trên và cấp dưới. Giờ ở một mình cùng phòng với hắn khiến cho cậu càng lo lắng hơn.

Thích Thủ Lân nhìn cậu từ trên xuống dưới, đứng dậy, không có ý định rời đi.

"Khăn lông, cồn, povidone(0), rượu thuốc trị trật khớp."

(0) thuốc sát trùng povidone

Hắn cởi khuy áo sơ mi, kéo lên tận khủy tay.

"Bản thân cậu cũng đâu thể tự mình thoa thuốc ở sau lưng được, đúng không?"

Trì Diễm không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa? Nhưng sau đó cậu không chỉ ngoan ngoãn cầm lấy những loại thuốc này, mà còn nằm lên giường để cho Thích Thủ Lân thoa thuốc cho cậu.


Thích Thủ Lân dùng khăn lông nhúng vào nước ấm để lau sạch vết máu trên mặt và cổ cho Trì Diễm, đến cả từng ngón tay cũng được "chăm sóc" thật tỉ mỉ. Bởi trước sau đều đau nhức nên cậu chỉ có thể nằm nghiêng vén áo lên, Thích Thủ Lân dùng bông y tế thoa thuốc trị trật khớp thoa thuốc lên cho cậu. Việc này khiến cho Trì Diễm đau đến mức thở hổn hển, rên rỉ, nhưng không vì vậy mà hắn nhẹ tay đi tí nào.

Cậu còn nghĩ rằng Thích Thủ Lân là người không biết chăm sóc người khác, vậy mà không ngờ rằng hắn lại rất thành thạo trong việc xử lý mấy loại vết thương như này.

Cuối cùng cũng thoa thuốc xong, Trì Diễm thở ra một hơi. Thích Thủ Lân nói: "Vì sao lại rời đi?"

Trì Diễm nghĩ rằng hắn đang nói đến việc sao cậu không nói gì mà lại rời đi ngày đó.

"Tôi thấy lúc đó ngài đang nghe điện thoại, không tiện cùng tôi nói chuyện, nên tôi liền rời đi...... Bây giờ nghĩ lại đúng là tôi thật có lỗi, đúng là nên cùng ngài nghiêm túc nói vài câu rồi xin nghỉ mới đúng."

Trì Diễm cố hết sức xoay người lại, nằm ngửa nhìn hắn, nói chuyện mà đưa lưng về phía người đó cũng không tốt. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu cảm thấy Thích Thủ Lân dường như bật ra một tiếng cười chế nhạo.

Thích Thủ Lân ngồi ở mép giường, dùng bông y tế hung hăng mà xoa ngón tay dính rượu thuốc của mình, như thể là muốn lau đi một lớp da vậy.

Tuy rằng không có biểu hiện ra trên mặt, nhưng Trì Diễm cảm nhận được Thích Thủ Lân rõ ràng đang không vui, cậu vội vàng nói: "Mấy ngày nay ở Minh Trì, tôi thật sự cảm ơn ngày đã hướng dẫn. Tôi, con người của tôi không có tầm nhìn xa, trước giờ luôn đi một ngày sống một ngày. Có câu nói như thế này...... Là "nghe lời quân thượng nói còn hơn đọc sách mười năm"(1), vài câu nói của ngài như tiếp thêm cho tôi sức mạnh......"

(1) Nguyên văn là 听君一席话胜读十年书: Ca ngợi đối phương nói chuyện hợp lý, có ý nghĩa đối với bản thân mình. (Nguồn: THANHMAIHSK)

Trì Diễm dường như vận dụng hết nhưng từ đẹp đẽ để thả một cái "rắm cầu vòng"(2) cho Thích Thủ Lân.

(2) nguyên văn là 彩虹屁: Được đặt ra bởi cư dân mạng Trung Quốc, thuật ngữ này mô tả viễn cảnh mà người hâm mộ không thể thấy gì ngoài điều tốt đẹp ở thần tượng của họ. Lần đầu tiên xuất hiện vào năm 2017, thuật ngữ này chỉ ra một thực tế là trong mắt một người hâm mộ khó tính, ngay cả mùi hôi khó chịu từ thần tượng của họ cũng có thể được so sánh với thứ gì đó đến rắm cũng đẹp như cầu vồng.

Nhưng Thích Thủ Lân chẳng có chút nào vui vẻ khi được khen, ngược lại lạnh lùng hỏi: "Vậy cậu đã tìm được vị trì nào để có thể "thể hiện tài năng" của mình chưa?"

Trì Diễm ngay lập tức đứng hình, nửa ngày sau mới nhỏ giọng nói: "Vẫn chưa ạ."

Lần này cậu lại nghe thấy tiếng Thích Thủ Lân cười khẽ.

Thích Thủ Lân dường như cuối cùng cảm thấy trên tay hắn không còn mùi rượu thuốc nữa, vì vậy liền ném bông y tế vào thùng rác.

"Chỗ tôi có một vị trí thích hợp cho cậu."

Trì Diễm nhìn Thích Thủ Lân tiến lại gần cậu một chút, sau đó đặt tay lên đầu gối không bị thương của Trì Diễm, trên cao nhìn xuống đem cậu bao phủ dưới bóng của mình. Trì Diễm vô thức trở nên căng thẳng. Sau đó cậu nghe thấy từ cánh môi mỏng của Thích Thủ Lân nhẹ nhàng thốt ra một cậu.

"Văn Yển làm cái gì, cậu liền làm cái đó."

Trì Diễm há miệng, ngây ngốc mà nhìn Thích Thủ Lân. Trông hắn không giống như đang nói đùa một chút nào.

Văn Yển làm cái gì chứ? Văn Yển làm Ngưu Lang (3), hầu hạ trên giường của Thích Thủ Lân. Không, nói hầu hạ cũng không đúng, nói đúng hơn thì chỉ là người để Thích Thủ Lân phát tiết dục vọng.

(3) Từ này mình tra ra nghĩa là trai bao á. (Nếu không đúng mọi người nhắc mình nhé)

"Thích tổng, ngài hẳn là đang nói đùa......" Trì Diễm rũ mắt, nhận thấy áo của cậu còn vén lên đến tận ngực, việc này trong tình huống lúc này rất nguy hiểm. Vừa nói, cậuu vừa chậm rãi kéo áo xuống.

"Anh Văn Yển đẹp như vậy, dáng người cũng rất chuẩn, nói chuyện cũng rất dễ nghe, nói chung là...... rất tuyệt vời...... Tôi, là một beta đến cả pheromone(4) cũng không cảm nhận được, sẽ không ai thích đâu ạ."

(4) À sau khi theo dõi các confession bên Danmei Confession về việc dùng từ pheromone và tin tức tố thì mình xin phép đổi qua dùng từ pheromone thay cho tin tức tố nhé. Những chương trước mình sẽ chỉnh sửa lại dần dần sau ạ.

Thích Thủ Lân nhìn chằm chằm cậu trong lúc cậu kéo áo xuống, cho đến khi cậu hoàn toàn che đi hai điểm nho nhỏ kia giấu trong áo. Lúc ở "Bạc phỉ lệ", hắn đã được dịp khám phá "bảo tàng" này rồi. Nhưng lần này do trên ngực Trì Diễm cũng có vết bầm tím nên hắn đành buông tha.

Trì Diễm kéo áo xuống xong, cứ ngỡ là mình đã thoát được một kiếp nạn. Nhưng cậu lại không ngờ tới Thích Thủ Lân lại trực tiếp xuống tay với ngã ba đường của cậu.

"Thích tổng!" Trì Diễm siết chặt lấy tay áo của hắn.

Tay của Thích Thủ Lân luôn có chút lạnh, cho nên lúc nắm lấy dương v*t Trì Diễm, Trì Diễm không khỏi rùng mình một cái.

"Thích tổng...... Tôi thật sự, không phải, không phải trai bao đâu......"

Cậu liều mạng nắm chặt lấy cổ tay của Thích Thủ Lân để ngăn hắn lại, chật vật khuỵu gối muốn đẩy hắn ra. Nhưng Thích Thủ Lân lanh tay lẹ mắt, hai tay hắn nhanh chóng nắm lấy đầu gối của cậu, rồi đặt một chân cậu lên vai hắn, sau đó thuận thế một tay vuốt ve đùi trong của Trì Diễm, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Tay còn lại hắn xoa xoa dương v*t Trì Diễm một cái rồi nhanh chóng di chuyển lên xuống, dần dần hắn cảm nhận được dương v*t Trì Diễm đang dần cứng lên, sau đó hắn lại cố tình di chuyển đến "chăm sóc tận tình" phần đáy chậu và hai viên tinh hoàn.

Dù sao Trì Diễm cũng là xử nam, đó giờ cũng không hề trải qua việc như lúc này? Dưới sự sợ hãi cùng với khoái cảm khiến cho cậu không thể thở được. Thích Thủ Lân hạ thấp người, đè lên người của Trì Diễm, không buông tha bất cứ thay đổi biểu cảm nào của cậu.

"Dùng miệng thở đi."

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Trì Diễm, Thích Thủ Lân hiểm khi mà mỉm cười.

"Đừng làm bản thân ngạt thở như vậy."

Trì Diễm chậm rãi lắc đầu, ngắt quãng mà nói: "Đủ rồi...... Xin ngài mà...... Thích tổng......"

Thích Thủ Lân sao có thể nghe lời cậu nói, ngón tay men theo thân dương v*t mà xoa lên lỗ niệu đạo. Trì Diễm lập tức cứng người, bàn tay vốn không còn sức lực đột nhiên nắm lấy cánh tay của Thích Thủ Lân, cậu muốn kẹp chặt hai chân, nhưng một bên đã bị Thích Thủ Lân giữ chặt, căn bản không khép lại được.

Thích Thủ Lân tiếp tục "tra tấn" lỗ nhỏ kia, nó đã rỉ ra một chút chất lỏng trong suốt. Trì Diễm cũng nghe thấy tiếng nước đầy xấu hổ, cậu nhắm chặt mắt không muốn nhìn, thứ duy nhất cậu có thể tựa vào là cánh tay của Thích Thủ Lân. Cậu ôm chặt lấy nó, như thể đây là tấm ván gỗ duy nhất cứu vớt cậu trong biển trời khoái cảm. Cậu không quan tâm đến vết thương trên trán, kiên quyết ấn đầu vào vai của Thích Thủ Lân, như muốn dùng cơn đau đớn ở đầu để duy trì tỉnh táo.

Thích Thủ Lân cúi đầu nhìn cả người Trì Diễm như thể đang chôn vùi trong lồng ngực hắn, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn đến lạ lùng —— người này trông ngây ngô, nhưng thực tế lại rất "ma mảnh". Không biết cậu ta đã làm gì mà hắn lại nhớ mãi không quên, rồi lại chơi cái trò mèo như lạt mềm buộc chặt. Chỉ có dáng vẻ hiện tại của cậu nhìn mới có chút chân thật. Bàn tay phía dưới của hắn lên xuống càng ngày càng nhanh, như thể là muốn ép Trì Diễm phóng tinh.

Trì Diễm chịu không nổi, chỉ rên lên một tiếng liền bắn ra. Cậu cảm thấy hẳn là đầu óc của cậu cũng bắn ra luôn rồi cho nên giờ phút này cậu chẳng thể suy nghĩ được điều gì cả. Cho đến khi Thích Thủ Lân ngồi dậy, đôi mắt đen tuyền nhìn cậu qua làn tóc rối bời rũ xuống trước trán: "Không buông tay ra...... còn muốn làm thêm lần nữa à?"

Lúc này cậu mới ý thức được bản thân còn đang nắm chặt lấy cánh tay của Thích Thủ Lân, nên nhanh chóng buông ra, nhưng lại không thể nhúc nhích ngay được, nhìn qua như thể cậu chưa đã thèm vậy.

Thích Thủ Lân ở trong phòng vệ sinh, chăm chú nhìn chất lỏng trên tay trái của bản thân. Trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, ngoài trừ pheromone của hắn còn ngập tràn một pheromone thứ hai —— là pheromone của Trì Diễm. Thì ra không phải là Trì Diễm không có pheromone, mà cậu ta không thể chủ động phát ra pheromone. Vậy mà tinh dịch của lại có chứa pheromone, thế nhưng bản thân cậu ta lại không hề biết điều đó.

Thủ Lân cảm thấy cả người nóng lên, hắn tham lam hít hà mùi pheromone chẳng dễ có này. Trong phút chốc hắn khó mà hình dung được mùi hương này, vừa không phải là mùi cỏ cây, cũng không phải là mùi đồ ăn, càng không phải là mùi kim loại. Thành thật mà nói mùi hương này, nó không quá đặc biệt, nhưng bản thân hắn chưa từng ngửi qua mùi nào như vậy trước đây. Có điều pheromone của cậu ta không lưu lại lâu trong không khí mà trong phút chốc đã tan đi. Thích Thủ Lân cũng không hiểu nguyên do.

Nhớ đến việc vừa nãy Trì Diễm ôm lấy tay mình mà thở dốc, dáng vẻ mà cậu ta cầu xin hắn buông tha, như thể cậu ta phải chịu việc gì rất ủy khuất, nhưng cậu ấy lại bướng bỉnh không chịu rơi một giọt nước mắt nào. Trên người cậu ấy có rất nhiều vết thương, đau đớn cùng khoái cảm giao hòa vào nhau như đang hành hạ cậu ấy, biểu tình của cậu ta như thể đang sụp đổ vậy.

Rất khó coi...... nhưng hắn lại muốn nhìn nhiều hơn một chút.

Trì Diễm nằm trên giường, đem chăn quấn chặt lấy người cậu. Cậu trốn trong chăn thở dốc, đầu óc của cậu lúc này trống rỗng. Cậu chưa từng có cảm giác như vậy, trước kia lúc cậu dùng tay thủ dâm cũng không hề sướng như thế...... Ký ức đưa cậu quay về tối ở "Bạc phỉ lệ" hôm ấy...... Tuy rằng rất tủi nhục, nhưng mà cậu lại......

Thật đáng sợ...... Thích Thủ Lân mang đến cho cậu nỗi thống khổ, rồi lại khống chế "niềm vui sướng" của bản thân cậu.

Không biết qua bao lâu, Trì Diễm mới nghe thấy tiếng Thích Thủ Lân từ trong phòng vệ sinh đi ra, đi đến bên mép giường cậu đang nằm. Cậu đưa lưng về phía hắn, đem bản thân quấn thành một con nhộng. Thích Thủ Lân nhìn cậu một lúc, mới nói: "Dưỡng thương cho tốt."

Sau đó liền rời đi, còn giúp cậu đóng cửa lại.

Trong bóng tối, Trì Diễm dần dần bình tĩnh lại. Hôm nay trải qua nhiều chuyện như vậy, bản thân cậu cũng có chút mệt. Những nơi bôi thuốc trên người có chút mát lạnh, cũng mơ hồ không còn đau nữa.

Sao hắn lại đối xử tốt với cậu như vậy.

Trì Diễm mơ màng nghĩ.

Rồi lại tổn thương cậu như thế.

*

Lời tác giả:

Tôi thật sự không biết viết cảnh handjob, bản thân viết thịt mà đọc không nổi luôn đó, ọe! Nhưng mà mọi người có nghĩ là bé ngây thơ cứ bị tổn thương rồi sướng liên tục như vậy là đang bắt nạt bé hay không?!

PS. Không được phá nhà!!!!!!!

Tác giả không biết xấu hổ vặn vẹo xin chút ý kiến, tôi muốn tiếp thu các loại thịt phong phú khác nhau với từng kiểu chơi khác nhau, nếu cắt bỏ thì mọi người có cảm thấy ngon miệng không nhỉ!!!! Bản thân tôi viết chẳng có chút thú vị gì cả, mọi người phải sướng thì đó mới thật sự sướng chứ!

______________________________________________________

Lời editor:

U là chời hôm nay vì để dịch chương này mà tui phải đi tra coi cấu trúc dương v*t để miêu tả đó mọi người. Răm mận quá đi mà.

Mà chương này là chương dài nhất tui từng edit đó, hơn 3500 chữ á, ét o ét.

______________________________________________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi