HÒN ĐÁ CỨNG CỎI - REINHARD

"Ô Kim" là một câu lạc bộ cao cấp, thứ gọi là "Cao cấp" nghĩa là nó không chỉ dành để "xã giao" hay dung chi tục phấn(3), khách ở chỗ này thường do thông qua hội viên giới thiệu mà được được biết đến, nhưng phải trải qua kiểm tra, xét duyệt thì mới được xem xét là có được ocng6 nhận là hội viên hay không. Nói thẳng ra ở mức độ nào đó thì phải gọi nơi này là "song tuyển".

(3) Dung(dong) chi tục phấn – 庸脂俗粉 – yōng zhī sú fěn (dung/dong: bình thường; tục: thường tục, đại chúng, phổ thông; chi, phấn: phấn sáp, hương phấn; phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa). (Nguồn: hoasinhanhca.wordpress)

Văn Yển cầm cốc cà phê đá từ thang máy của gara đi đến xe của cậu. Tiểu Thạch còn đang đứng đợi một đợt thang máy đi lên. Lúc Văn Yển dựa vào ở đèn xe thì gã nghe thấy có tiếng bước chân ở phía sau, còn cho tự hỏi rằng sao Tiểu Thạch đến nhanh vậy, lúc quay đầu lại thì phát hiện là một tên đàn ông đeo khẩu trang. Văn Yển ngây người một lúc, đối phương lúc này kéo khẩu trang xuống. Là một gương mặt có chút quen thuộc, chính là vị kim chủ trước trước đó của gã. "Từ tổng" Văn Yển cười một cách công nghiệp, cho dù là vậy thì cũng bạn cũ lâu ngày gặp lại, còn nhớ thì có thể nhìn ra một chút kỷ niệm vui vẻ từ trong đôi mắt, "Đã lâu không gặp." Người gọi là Từ tổng là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, mang mắt kính, mặc áo vest đen. Khuôn mặt trầm tĩnh, lại để lộ ra một chút cảm giác chán chường. "Tôi...... Văn Yển...... không có lúc nào là...... ngừng nhớ em." Người đàn ông ngây ngốc mà nhìn Văn Yển, môi dưới run rẩy, nói năng có chút lộn xộn. "Cảm ơn ngài đã nhớ đến, mong ngày có thời gian thì hãy đến 'Ô Kim' ạ" Văn Yển vẫn tiếp tục mỉm cười, cho dù trong lòng gã cảm thấy có chút không thoải mái, "Hiện tại em đang trong ' hiệp ước ' với một người, không thể cùng ngài lén lút qua lại." Từ tổng đương nhiên biết "hiệp ước" trong miệng mà Văn Yển đang nói là có ý nghĩa gì, bởi vì hắn ta cũng từng cùng Văn Yển ký qua "hiệp ước" như vậy—— đó là khoảng thời gian hắn ta hạnh phúc nhất trong đời. Sau đó bởi vì công ty kinh doanh không tốt, đầu tư thua lỗ, vô số việc vặt khác áp lực lên hắn ta, vì thế cũng không có cách nào tiếp tục chi trả phí "hiệp ước" cao như vậy nữa. Văn Yển cứ như vậy mà nhanh chóng rời đi, như thể không lưu lại bất cứ dấu vết nào trong sinh hoạt của hắn ta cả. Lấy đi cả thứ gọi là "giấc mộng" là hạnh phúc mang theo. Đó nên là "con bướm" chỉ thuộc về riêng hắn ta chứ không phải là "con bướm" mà mọi người theo đuổi. Nếu như vẻ đẹp sặc sỡ kia thì kia nhất định sẽ không có ai bị gã mê hoặc nữa, như vậy...... là có thể mang theo "con bướm" lưu lại mãi bên người.


Văn Yển thật sự cũng không nhìn thấy rõ vật trong tay của Từ tổng là gì. Nhưng lúc đối phương đột nhiên bước đến gần thì gã liền theo bản năng mà hất ly cà phê vào mặt hắn ta. Đối phương tạm dừng một lát, nhưng bởi vì có đeo mắt kính, với lại là cà phê đá cho nên cũng không gây ra tổn thương gì cho hắn ta, ngược lại còn như bị kích thích mà đẩy Văn Yển va vào trên thân xe. Văn Yển bắt lấy tay của đối phương, rốt cuộc cũng thấy rõ trên tay hắn ta là một con dao nhỏ! Ngày thường là người hào hoa phong nhã, lúc này lại như một dã thú phát điên. Văn Yển là một omega nên lực cũng yếu dần đi, mũi đao cách khuôn mặt của gã càng ngày càng gần......

"Anh Văn Yển!" Đột nhiên sức đè của đối phương biến mất, Văn Yển còn thất thần mà tựa vào trên xe mà thở dốc —— là Tiểu Thạch từ phía sau mà bắt được Từ tổng, hai người lăn trên mặt đất đánh nhau vài quyền. "Anh Văn Yển......" Tiểu Thạch bị đánh mấy cái, nhưng vẫn là áp chế Từ tổng một cách chặt chẽ, "Mau gọi người......" Ngoài dự đoán của Tiểu Thạch, Văn Yển không bỏđi cũng không có lấy di động gọi người khác đến, mà lại bước nhanh đi đến bắt lấy Từ tổng, nắm đấmhướng thẳng đến mặt hắn ta, "Bố...... **, mẹ, mày!" Cuối cùng không biết ai gọi bảo vệ đến, đem ba người họ tách ra, rồi đem Từ tổng đi. Mấy người quản lý "Ô Kim" bao quanh một người vừa bước ra. Những âm thanh ồn ào khi người nọ xuất hiện đều im bặt. Văn Yển đứng lên chỉnh lại áo sơmi của gã,gã thật lòng rất thích cái áo sơmi này, tiếc là hiện tại phải vứt đi "Thích tổng......" Văn Yển nhanh chóng thay đổi hình tượng hung hăng đánh người khi nãy mà chau mày lại, cắn lấy môi dưới, có chút đáng thương mà gọi kim chủ một cái. Thích Thủ Lân đánh giá gã trên dưới một phen, dường như đây là lần đầu nhín thấy bộ dáng này của gã, nhưng sau đó cũng im lặng không nói gì mà chuyển ánh mắt từ mặt của Văn Yển mà nhìn đến Tiểu Thạch đang che lấy mắt trái ở phía sau, cằm hơi hơi hất lên, ba bốn người quan lý bên cạnh hắn liền ba chân bố cặng mà đem Tiểu Thạch mang đi. Có người đến mà nhỏ giọng nói bên tai của Văn Yển: "Là Thích tổng phát hiện mấy cậu đánh nhau ở chỗ này, còn không nhanh mà cảm ơn Thích tổng đi chứ!" Văn Yển trong lòng có chút mềm mại. Trước mặt khách hàng, gã luôn luôn cố gắng ngụy trang là một người thông minh nhưng có chút nghịch ngợm, không biết mấy lời tục tĩu mắng tên Từ tổng kia có bị nghe thấy hay không nữa. Càng sợ hơn là có thể Thích Thủ Lân cảm thấy hắn đang trong "Hiệp ướcmà còn lén lút qua lại với người khác mà muốn giải trừ hiệp ước. Vừa hào phóng lại không có sở thích gì quái lạ, trưởng thành lại vừa tốt bụng, người như vậy thật sự rất khó tìm. Văn Yển trong đầu hiện tại đang nghĩ cách để giữ Thích Thủ Lân lại. Nhưng gã chưa kịp nói gì với Thích Thủ Lân thì hắn đã nhanh chóng bỏ bỏ đi rồi.

Trì Diễm cũng bị chút thương tổn. Nói có nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ —— bên trái lông mày của cậu bị cắt đứt, phải khâu mấy mũi. Lúc đi học học chỉ dám nói là bản thân bị ngã mà thôi. "Ô Kim" cho cậu mấy ngàn đồng phí bồi thường, ít nhiều gì cũng có ý muốn giữ cậu lại. Cậu là trợ lý ở bên cạnh Văn Yển lâu nhất từ đó đến nay, người có thể chịu đựng được tính tình thất thường của Văn Yển đúng thật là không nhiều lắm. Trì Diễm cũng không có dự định đi làm ở nơi khác, trước khi tốt nghiệp để có một công việc phù hợp, cậu cần công việc với mức lương không tệ này, không cần phải một ngày làm nhiều công việc, không cần trình độ ưu tú hay có nguy hiểm kề cận mà tìm được công việc ổn định như vậyCho nên chuyện này cũng rõ rồi. Trì Diễm vẫn là "Tiểu Thạch" của "Ô Kim",người chăm sóc trước sau cho Văn Yển.

Một lần nữa mà đánh bạo mà tiếp tục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi