HÒN ĐÁ CỨNG CỎI - REINHARD

Khi Trì Diễm rời khỏi nhà của Thích Thủ Lân gia là lúc trời sắp đổ tuyết, không không chịu để Thích Thủ Lân chở về, mà nhất quyết muốn tự mình bắt taxi về nhà.

Nuông chiều với việc cấu bướng bỉnh, Thích Thủ Lân cũng không nói nhiều làm gì. Thấy cậu chỉ mặc một chiếc len cổ lọ với áo khoác liền muốn đưa khoăn quàng cổ của mình cho cậu. Trì Diễm nói không cần, cậu không sợ lạnh. Thích Thủ Lân tỏ vẻ hắn khó chịu. Vậy nên Trì Diễm đành phải nhận lấy.

Khi đang trên đường về cậu liền cảm thấy bực bội, người khác xuất hiện trước mặt của Thích Thủ Lân, Thích Thủ Lân sao không quan tâm đến việc có thoải mái hay không chứ?

Trì Diễm trước giờ không có thói quen choàng khăn quàng cổ, giờ choàng vào cảm thấy có chút khó thở. Đây là chiếc khăn choàng mà Thích Thủ Lân đã đeo khi Thích Thủ Lân đi ăn lẩu bò khi đó, một chiếc khăn len lông cừu màu xám nhạt, màu sắc tuy lanh lẽo nhưng khi choàng quanh cổ thì lại rất ấm áp. Trì Diễm bất giác nhớ đến khi đó Thích Thủ Lân choàng khăn quanh miệng và mũi, chỉ lộ ra nửa luôn mặt, cậu cũng học theo, đem khăn choàng cổ kéo lên. Như thế này thì không khí cung quanh đều sẽ ấm lên, hơn nữa......

Cả người còn được bao bọc trong có mùi hương của Thích Thủ Lân.

Công việc ở công ty nhỏ của nhóm Trì Diễm cũng đã kết thúc, mọi người đề lần lượt về nhà. Vạn Duệ Dương cùng Chu Nguyên Lê năm nay về nhà bên vợ, Trì Diễm chào tạm biệt hai người họ, đi vài bước, rồi xoay người lại nhìn bóng dáng bọn họ dần biến mất. Chu Nguyên Lê nắm lấy tay của Vạn Duệ Dương, hai người vừa cười vừa nói trông rất thân mật.

Tuy rằng trước kia cô cũng từng cười cười nói nói với Trì Diễm, nhưng trong mắt cô lại rất khác biệt.

Trong mắt cô, Trì Diễm là một người đàn em, là một người bạn cần được động viên và dẫn dắt.

Ngoài ra, không có gì hơn mức đó cả.

Cậu đương nhiên không biết, Vạn Duệ Dương và Chu Nguyên Lê đã có một cuộc trò chuyện khi Trì Diễm vào nhóm nhỏ của bọn họ. Vạn Duệ Dương hỏi cô, Trì Diễm vẫn luôn thích em, em có biết không?

Câu trả lời của Chu Nguyên Lê là có, tuy tính cách của cô hấp tấp tùy tiện, nhưng thời gian dài cùng trong câu lạc bộ chạy cự li dài, cô ít nhiều gì cũng cảm nhận được Trì Diễm đối xử với cô khác với những người khác.

"Trong buổi dạ hội ngày tốt nghiệp, anh thấy cậu ấy đợi em khiêu vũ. Hơn nữa đã đợi rất lâu rất lâu...... Lúc đó, cậu ấy có tỏ tình với em hay không?"

"Ừm...... Chỉ là suýt chút nữa thôi, nhưng đã bị em ngắt lời."

"Hả? Sao em không để cậu ấy nói xong? Dù sao cũng phải cho người ta cơ hội chứ."

"Nếu em cho cậu ấy cơ hội, vậy anh phải làm sao bây giờ?"

"Còn có thế làm gì nữa, trước mặt cậu ấy hôn em là được rồi."

"Anh đúng là đồ tồi mà! Ha ha ha!"

"Nói đi...... Sao không để cậu ấy tỏ tình thế."

"Bởi vì...... Em không muốn tổn thương cậu ấy...... Rõ ràng là biết trước không có kết quả, cho nên đừng cho cậu ấy hi vọng gì. Chỉ cần mối quan hệ này còn trong trạng thái "Schrodinger" (1), bọn em vẫn có thể tiếp tục là bạn bè mà không có gì vướng bận cả."

(1) Con mèo của Schrödinger: Trạng thái của mèo, mô tả theo về cơ học lượng tử, là chồng chập của sống và chết, cho đến khi có người mở hòm ra xem. Thế nhưng theo trực giác, trong thế giới vĩ mô, con mèo chỉ có thể ở một trong hai trạng thái cơ bản hoặc sống hoặc chết.

"Cậu ấy chính là...... kiểu người sẽ cố gắng làm mọi thứ miễn là có cơ hội, nhưng cậu ấy không có khả năng như vậy, cảm giác còn lại sẽ là thương tích đây mình......"

"Tôi muốn cậu ấy lưu lại phần "thích" này ở trong tim...... Thậm chí, có gọi là "thích" hay không cũng không biết được. Có lẽ đó chỉ là phần tình cảm dồn hết tình cảm cho một người đã đối xử tốt với mình và mong muốn được đáp lại mà thôi."

"Anh cũng đối xử với cậu ấy tốt lắm mà, sao cậu ấy không thích anh chứ?"

"Anh cái tên tự luyến này! Trên đời này sợ là chỉ có nhỏ mù như em mới có thể thích anh thôi đó!"

"Em đừng nóng mà...... Anh nói giỡn thôi, em nói tiếp đi ha."

"Em chỉ là cảm thấy, cảm thấy là...... Giống như...... Chưa từng có người "yêu thương" cậu ấy vậy, chỉ cần cho cậu ấy một chút quan tâm chăm sóc, cậu ấy sẽ hết mình vì người đó. Cho nên em luôn là nhắc nhở cậu ấy quan tâm để ý bản thân mình một chút, đừng luôn đối với người khác mà đào tim móc phổi."

"Cho nên nghĩ lại thì đúng thật là cậu ấy có cảm giác này."

"Vậy sao? Haizz...... Cho nên em đã nghĩ, sau này cậu ấy phải làm sao bây giờ?". Cop qua cop lại, tгở lại tгa?g chí?h ++ Tг?? tгu?ệ?.?? ++

"Bởi vì...... Giống như sẽ không có người nào "thích" cậu ấy, "yêu thương" cậu ấy......"

Trì Diễm cần cần mẫn tổng vệ sinh căn phòng nhỏ mà cậu thuê, sau đó mới xách lấy túi lơn túi nhỏ quà Tết mà quay về nhà. Chỗ cậu ở hiện tại và nhà của cậu cùng ở trong thành phố A nhưng khác khu vực, thành phố A lớn như vậy, cho nên không khác gì người nước ngoài về quê cả.

Cậu đi lên lầu, lấy ea chìa khóa đã lâu không dùng để mở cửa.

"Anh hai!" Là Trì Mộng Gia nghe thấy tiếng mở cửa nên chạy ra đón, nhìn đứa em gái giờ đây không trang điểm, tóc cũng chảy kiểu đuôi ngựa hợp với lứa tuổi, cả người cũng trở nên sáng sủa hơn trước. Trì Diễm đã an tâm phần nào, Trì Mộng Gia không nên dây dưa với đam côn đồ, chơi bời kia nữa.

Trì Diễm cởi khăn quàng cổ ra treo lên, cất lớn giọng: "Ba ơi, con về rồi!"

"Ba ơi! Anh hai về rồi này!" Trì Mộng Gia kéo tay cậu vào nhà.

Đàm Triệt còn ở chuẩn bị cơm tất niên, nghe thấy con gọi hắn, bèn xoay người lại lau tay, cười nhẹ: "Về rồi đó à?"

"Vâng ạ, ba ơi, con về rồi đây." Trì Diễm cười đến mức hai mắt cong cong.

Lâu rồi ba không có dịu dàng, chỉ nhìn cậu mà nói chuyện như thế.

"Tiểu Nghị, sao em còn chưa ra hả?! Anh hai con về rồi này, đừng có trốn!" Trì Mộng Gia hét với một căn phòng, sau đó cửa mở ra, Trì Diễm lâu rồi không gặp đứa em trai Trì Nghị Lương này.

"Anh hai......" Trên gương mặt trắng nõn của em ấy lộ ra lúm đồng tiền nhỏ. Tuy rằng chỉ là một cậu bé mười lăm tưởi, mặc thường phục, nhưng cũng là một omega rất đỗi xinh đẹp. Khuôn mặt thậm chí so với chị gái beta còn muốn tinh xảo hơn. Đôi mắt thanh khiết, tròng mắt chưa từng bị thế gian nhuốm đen, chỉ một cái liếc mắt, như thể chứa đựng tràn đầy nồng nàn và trìu mến. Khiến cho người ta cảm thấy bản thân là toàn bộ vũ trụ, là trung tâm, là tất cả.

"Tiểu Nghị...... Lại cao thêm một chút rồi nha." Trì Diễm cười ha hả mà duỗi tay ra, do chiều cao của em trai mình. Thật ra cậu muốn nói là Tiểu Nghị đẹp hơn trước rồi. Nhưng lời nói vừa đến bên môi, lại biến thành nói về chiều cao.

Khen một đứa con trai ngày càng xinh đẹp, với nhà người khác có thể đơn giản chỉ là một lời khen mà thôi, ít nhất dễ chịu khi người nghe là bố mẹ. Nhưng là ở nhà cậu, sắc đẹp là một thứ phiền phức.

Trì Nghị Lương đã chuẩn bị quà sẵn cho em trai và em gái, quà cho Trì Mộng Gia là một cái đèn ngủ, túi đựng đồ đầu giường và những vật dụng cần thiết cho cuộc sống của một học sinh nội trú. Còn quà cho Trì Nghị Lương là một bộ sách.

Trì Nghị Lương hào hứng mà mở ra, ngay lập tức đọc lên. Trì Diễm yêu thương mà nhìn em ấy.

Trong xã hội ủng hộ bình quyền ABO ngày nay, thì trường phái ba giới không có gì là mới. Tuy nhiên Trì Nghị Lương vẫn theo học tại một trường chuyên dành cho omega mà thôi. Khi còn học tiểu học, em ấy học ở một trường công lập, nhưng mà...... có vẻ đã có chuyện gì đó xảy ra mà Trì Diễm không biết, ba Đàm Triệt đã tạm xin nghỉ Trì Nghị Lương một thời gian lâu, lúc đi học lại, thì học một trường dành riêng cho omega.

Có vẻ như bắt đầu từ lúc đó Đàm Triệt đối với mọi chuyện của Trì Nghị Lương đều trở nên đặc biệt lo lắng, thậm chí có chút điên rồ. Nhưng mà giờ xem ra, ba vẫn vẫn thật bình thường.

Có lẽ ba đã buông bỏ khúc mắc đi rồi, Trì Diễm thầm nghĩ.

Ba anh em Trì Diễm cùng nhau dán câu đối, chơi board game. Trì Nghị Lương và Trì Mộng Gia giống như hai chú chim nhỏ mà ríu rít vây quanh cậu, Trì Nghị Lương trước giờ luôn nhút nhát, dè dặt tựa dường như đỏ bừng mặt vì phấn khích. Mùi đồ ăn mà ba nấu từ phòng bếp bay ra. Mặc dù do năm nay bố có công tác mà Tết Âm Lịch không thể về được. Nhưng lúc này Trì Diễm cảm thấy tựa như quay về khoảng thời gian mà cậu đón Tết Âm Lịch hi còn nhỏ. Không khí ngập tràn hương vị của hạnh phúc.

Dù đã lâu không về, nhưng cậu vẫn như trước mà giúp ba dọn bàn, quét rác...... Giống thói quen ngày trước. Điều hiếm hoi chính là Trì Mộng Gia vậy mà chủ động đến giúp. Trước giờ cô luôn là "công chúa nhỏ" trong nhà, mười đầu ngón không dính nước. Em gai trưởng thành thành rồi, Trì Diễm trong lòng vui mừng nghĩ.

"Ba, lâu rồi không được ăn món ba nấu nha!"

Sau khi chơi với mấy đứa em, cậu cũng không quên ba mình. Mặc dù ba chú ý đến hai đứa nhỏ nhiều hơn, nhưng thật ra cậu...... vẫn luôn, cũng rất muốn ba để ý đến mình nhiều hơn một chút.

"Sắp xong rồi." Đàm Triệt xào món trong nồi.

"Đều là món mà các con thích." Trì Diễm cảm động trong lòng, nghiên người nhẹ nhàng ôm lấy vai của Đàm Triệt. Tuổi của cậu cũng không còn tư cách để làm nũng nữa, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cậu bày tỏ yêu thương với ba của mình: "Cảm ơn ba, vất vả cho người rồi!"

Nhưng cậu cảm thấy cơ thể của Đàm Triệt căng thẳng một chút, cậu còn tưởng rằng ba không thích cậu ôm người, vội buông tay ra.

"Con đi lấy chén đũa ạ!" Quả nhiên là cậu cần phải chăm chỉ hơn.

Trong TV đang phát tiết mục Dạ tiệc mừng xuân, ngoài ô cửa sô tuyết nhẹ nhàng rơi, còn người đốt phái nổ vang lách tách, mang đầy hương vị Tết. Ba anh em ngồi quanh bàn trò chuyện, chờ ba dọn đồ ăn lên. Trì Diễm bị cảnh tượng ấm áp này vây lấy, trong lòng như chảy qua một dòng nước ấm.

Nhìn thấy dáng vẻ của Đàm Triệt xuất hiện ở cửa bếp, hai dôi mắt của hai đứa em sáng lên: "Ba xấu qua đi, bụng kêu reo réo hết rồi nè......"

Trì Diễm đưa lưng về cửa bếp, đang chuẩn bị quay đầu lại.

Đột nhiên, tóc cậu bị nắm lấy, hung hăng bị đè lên trên bàn. Trong đầu chỉ toàn đom dóm.

"Ba!" Trì Mộng Gia kinh hãi hét lên.

Trong tay của Đàm Triệt cầm không hề có đồ ăn, mà là cầm một con dao hoa quả sáng loáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi