HÒN ĐÁ CỨNG CỎI - REINHARD

Bệnh viện là một nơi luôn tấp nập người ra vào bất kể ngày lễ. Nhưng vào dịp Tết, cảm giác người người chen chúc càng thêm phần đông đúc.

Bọn họ lên lầu hai tìm bác sĩ Vương thuộc khoa ngoại. Là một nữ beta độ chừng năm mươi tuổi.

"Trì Diễm? Là cháu đấy à? Nhiều năm không gặp như vậy...... đúng là có chút thay đổi nha, cũng đã trưởng thành cả rồi." Nữ bác sĩ vươn tay lay lay Trì Diễm hai cái.

"Ba cháu giờ đã ổn rồi, cũng đã chuyển tới phòng bệnh rồi."

"Ba không có...... tổn thương người khác hay là tự làm mình bị thương...... chứ ạ?" Trì Diễm ủ rũ hỏi.

"Mặc dù cảm xúc có chút xúc động, nhưng cũng không có làm ra chuyện gì khác thường." Bác sĩ Vương nhanh chóng đi phía trước để dẫn đường.

"Đã nhiều năm không phát bệnh, hẵn là bệnh tình phải ổn định mới đúng. Sao đột nhiên......"

Trì Diễm cúi đầu mà đi, một lúc lâu sau mới nói: "Là lỗi của cháu."

Cuối cùng ba người chen chúc vào được thang máy đi lên phòng bệnh trên lầu. Các giường bệnh chật cứng, lối đi cũng chật kín người bệnh và người nhà. Âm thanh của chương trình buổi Dạ tiệc mừng xuân vang lên rất lớn, những người dù không quen biết gì nhau vẫn hỏi thăm, trò chuyện cùng nhau vì Tết đến, nhìn qua như thể không phải là phòng bệnh, mà là như khung cảnh của một buổi tiệc nào đó.

Đi đến trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy một y tá viên bước ra, trên tay cầm cái khay có kim tiêm. "Bác sĩ Vương! Bệnh nhân vừa đến đã được tiêm thuốc an thần, hiện tại đã ngủ thiếp đi."

Cũng vì Đàm Triệt đã ngủ rồi, nên Trì Diễm mới dám đi vào.

Đây là một phòng bệnh tập thể, năm sáu người bệnh ở cùng với nhau thêm cả người nhà của họ, do đó nói chuyện, cãi nhau rất ồn ào, ngoài ra còn ăn hạt dưa nữa. Không khí thật sự không tốt lắm, nhưng có phòng nằm là tốt rồi, có người còn ngủ phải nằm ngủ ở lối đi. Ánh mắt mọi người đều dán chặt vào người thanh niên vừa mới bước vào, xì xào bán tán về người ba điên cuồng khi mới đưa vào viện.

"Đúng là nghiệt ngã nha......" Một người bác gái phun vỏ dưa ra đất.

Trì Diễm cẩn thận mở tấm rèm trắng ra, chậm rãi đi đến bên giường nhìn vẻ mặt tái nhợt của Đàm Triệt.

Dù không còn trẻ nữa, nhưng gương mặt của người đàn ông omega này vẫn rất đẹp, không bằng nói càng trở nên quyến rũ hơn khi nhuốm màu thăng trầm theo năm tháng. Vẻ đẹp tuyệt mỹ của Trì Mộng Gia và khí chất đáng yêu của Trì Nghị Lương đều hòa quyện trên người đàn ông này.

Nhưng mà trước giờ Trì Diễm đều biết rõ.

Người không phải là một chú chim nhỏ, mà là một con sư tử.

Mặc dù Thích Thủ Lân cũng bước vào phòng bệnh nhưng hắn lại đứng ở bên ngoài rèm che để không làm phiền không gian riêng tư của hai ba con họ. Ánh mắt của những người trong phòng bệnh đều chuyển sang người hắn. Mọi người không ngại mà phóng những suy đoán ác ý lên người khác, đôi mắt mang theo vài phần tò mò, xem kịch và đàm tiếu khiến cho hắn vô cùng khó chịu.

Đã lâu lắm rồi không ai dám dùng ánh mắt như thế để nhìn hắn.

Thích Thủ Lân ho nhẹ một cái, tiếng ho vốn rất khẽ, nhưng khiến cho tiếng cười to cùng âm thanh phun nhả hạt dưa vang dội phút chốc dừng lại.

Hắn không nhìn bất cứ kẻ nào, rũ xuống nửa con mắt, nhìn chằm chằm vào đôi giày của bản thân.

Ngoài trừ âm thanh ra vào ở hành lang thì phòng bệnh giờ phút này lặng ngắt như tờ.

Thích Thủ Lân giải phóng một ít pheromone, là loại pheromone của alpha cấp cao. Không cần mở miệng, tất cả mọi người đều biết tâm trạng của hắn "không được tốt cho lắm."

Dáng người của hắn to lớn, khoác một chiếc áo len đen, ăn mặc chỉnh tề mà lặng im đứng đó. Nhìn qua giống như một vị thần chết đến để bắt lấy sinh mệnh vậy.

Cho đến khi Trì Diễm thất hồn phách lạc mà bước ra, hắn mới đi theo sau cậu. Đi ra khỏi phòng bệnh, lệnh cấm ở phòng bệnh khi nãy cũng giống như được dỡ bỏ. Bác sĩ Vương cho biết tình trạng hiện tại của Đàm Triệt vẫn ổn định. Bảo là hôm nay Trì Diễm về nghỉ ngơi trước đi, sau khi xong việc, ngày mai bà sẽ quay lại để xem xét kỹ hơn một chút.

"Có thể đổi sang phòng đơn hay không?" Thích Thủ Lân hỏi.

"Việc này......" Bác sĩ Vương có chút khó xử, có thể tìm cho Đàm Triệt một cái giường bệnh đã là chuyện không mấy dễ dàng, giờ muốn nằm phòng đơn thì đúng thật là vượt khỏi năng lực của bà.

"Không sao đâu ạ...... như hiện tại là tốt lắm rồi ạ." Trì Diễm biết bác sĩ Vương đang khó xử. Bác ấy đã giúp đỡ ba và cả nhà cậu rất nhiều, gia đình của bọn họ cũng rất bình thường, không cần yêu cầu cao như vậy.

"Vậy thì bác sĩ Vương, hẹn ngài ngày mai gặp lại ạ."

Thích Thủ Lân không nói gì nữa, lấy thẻ từ trong ví ra, đưa cho Trì Diễm và nói ra mật khẩu. Trì Diễm siết chặt tay lại, nói cảm ơn rất nhiều lần, rồi đi thanh toán tiền.

Chờ đến khi cậu trở về, Thích Thủ Lân vừa mới kết thúc một cuộc điện thoại.

Trì Diễm trả lại tấm thể cho hắn, ngượng ngùng gãi gãi cổ rồi nhỏ giọng nói cảm ơn.

Vừa nãy cậu cảm thấy cổ có chút ngứa, giờ thì có chút ẩm ướt. Là do tuyết tan khiến quần áo cậu ướt à?

Thích Thủ Lân cất thẻ vào ví, ngay khi hắn nhìn lên thì nhìn thấy Trì Diễm đang ngơ ngác mà nhìn chằm chằm vào tay trái của bản thân cậu.

Hơn nửa lòng bàn tay đều là máu.

Trì Diễm lại bị bắt đi xử lý vết thương sau gáy. Y tá viên nhìn cậu mà mày nhíu chặt lại.

Bởi vì đừng ở ngoài trời lạnh suốt một thời gian dài, máu vết thương cũng đã khô từ lâu, cảm giác đau đớn cũng bị tê liệt. Theo đó xen lẫn chút tuyết mà dính vào sau cổ của Trì Diễm. Bây giờ nhiệt độ trong phòng cũng cao hơn, băng tuyết ngưng tụ cùng tan chảy ra.

Trì Diễm thậm chí còn vì lo lắng cho hai đứa em và ba, mà ngay cả vết thương bị một dao cắt qua của mình cũng quên đi mất.

Cậu đem quần áo nửa thân trên cởi ra, do áo lông màu đen nên không nhìn ra, chiếc quần lót giữ nhiệt màu xám nhạt bên trong cũng thấm ướt cả một mảng sau lưng, nhìn dấu vết đó như một bức tranh trù tượng kỳ quái cực kỳ dọa người.

Y tá viên lấy cồn giúp cậu lau vết máu và băng tuyết còn sót lại trên vết thương, hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì? Vị trí này chính là tuyến thể, tuy rằng vết thương không quá sâu nhưng cũng cần xử lý và chăm sóc hết sức cẩn thận. Giờ muốn khâu lại cũng không dễ, phải kiểm tra cụ thể xem có sai sót gì không rồi mới quyết định xử lý như thế nào.

Trì Diễm đau đến mức hút khí "hừ hừ" vài cái, còn cười nói không có chuyện gì, không có chuyện gì cả, chỉ cần xử lý vết thương đơn giản sơ sơ thôi, dán một cái băng gát là được.

Cậu là một beta, còn mắc chứng vô cảm pheromone. Tuyến thể này đã vô dụng hơn 20 năm rồi, đây là lần đầu tiên có người vì nó mà lo lắng như vậy.

Y tá viên này đúng là một người tốt bụng!

Thích Thủ Lân chờ ở bên ngoài, nhìn Trì Diễm bước ra từ phòng y tế, còn cực kỳ sốt sắng mà nói "cảm ơn" với y tá viên kia.

"Vết thương thế nào rồi?" Thích Thủ Lân hỏi.

"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không phải chuyện lớn gì, đã xử lý xong cả rồi ạ." Trì Diễm xua xua tay.

Thích Thủ Lân không tin, bước đến nắm lấy cổ áo của cậu kéo ra nhìn.

Đúng là đã có dán một miếng băng gạc, nhìn đúng thật là không có gì nghiêm trọng. Hắn nửa tin nửa ngờ mà thu tay lại.

Trên đường trở về, Thích Thủ Lân đột nhiên hỏi Trì Diễm số điện thoại của mình.

Trì Diễm suy nghĩ một chút, ấp úng nửa ngày mới miễn cưỡng nhả ra được ba con số, về sau thì cực kỳ nghiêm túc mà nói bừa.

Thích Thủ Lân lần này không im lặng nữa, mà lặp lại số của mình một lần nữa.

Trì Diễm cứ nhẩm đi nhẩm lại suốt cả đường đi, cuối cùng cũng nhớ kỹ.

"Thật xin lỗi......" Cậu bĩu môi.

"Đầu óc của tôi không thông minh lắm."

Ở nhà của Thích Thủ Lân, hai chị em ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng khách. Thấy Trì Diễm đi vào cửa, ngay lập tức đi đến đón.

Trì Diễm an ủi hai chị em một lúc, nói rằng ba hiện tại không có chuyện gì, ngày mai có thể đi gặp người rồi.

Vừa dứt lời, cũng không biết bụng của ai đột nhiên réo lên. Đêm nay ba người bọn họ chưa ăn miếng cơm nào.

"Trong tủ lạnh có đồ ăn......" Giọng của Thích Thủ Lân có chút bất lực.

Trì Diễm mở ra tủ lạnh, cực kỳ sốc. Nhiều như thế này gọi là "có chút" để ăn à? Bên trong có rau tươi, trái cây, thịt, trừng, bia, thậm chí còn có sủi cảo và hải sản trong ngăn đông.. Chắc chắn là do dì Khâu chuẩn bị. Trì Diễm cũng không biết là Thích Thủ Lân đã ăn hay chưa, bởi vì đồ ăn trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều. Hắn chắc là không thể uống sương sống quá ngày ha.

Trong lòng của Trì Diễm cảm thấy có chút cảm giác thương hại.

Dù sao bản thân cậu cũng có một "mái ấm", trong nhà còn có em trai và em gái, ba với bố.

Thích Thủ Lân một mình ăn Tết, cô đơn, lẻ loi trong một ngôi nhà to lớn thế này, đến cơm cũng không biết có ăn hay chưa nữa.

"Vậy...... tôi nấu ăn nhé?" Trì Diễm nói với ba người kia. "Thích tổng cũng ăn chung nhé."

Trì Diễm một mình chui vào phòng bếp, chừa lại ba người ở trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.


TV vẫn đang mở, đang diễn một tiểu phẩm hài mừng xuân. Không ai nói gì, nhất thời bầu không khí càng thêm xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên trong đời Trì Nghị Lương cùng với một alpha trường thành ngồi gần nhau đến thế, cậu có chút khẩn trương, sợ hãi, nên dựa sát vào chị mình. Nhưng lại rất tò mò, hết lần này đến lần khác liếc nhìn Thích Thủ Lân.

So với sự trong sáng và ngây thơ của em trai, Trì Mộng Gia đã từng trải qua không ít chuyện. Đừng nói là ba, có thể đến cả anh hai Trì Diễm cũng không hiểu cô đang nghĩ gì.

Mặc dù cô không cảm nhận được pheromone của Thích Thủ Lân trên người Trì Diễm, nhưng Trì Mộng Gia biết những chuyện gà bay chó sủa tối nay. Không thể không có liên quan đến Thích Thủ Lân.

Vì để chứng minh, cô đang chờ đợi một cơ hội. Và Thích Thủ Lân đúng thật đã như cô mong muốn mà đưa ra một câu hỏi.

Lần trước khi giải quyết vụ Trì Diễm bị đánh, Thích Thủ Lân và Trì Mộng Gia cũng đã gặp mặt, cho nên Thích Thủ Lân trực tiếp nhìn về phía Trì Mộng Gia mà đặt câu hỏi.

"Lần này anh của cô lại bị sao thế?."

"Anh ta chọc cho ba tôi không vui." Trì Mộng Gia trả lời rất nhanh, ngoài mặt tỏ vẻ trịch thượng và kiêu ngạo như một cô gái ăn chơi hư hỏng, dáng vẻ không coi ai ra gì.

"Là anh ta xứng đáng......"

"Anh hai không có......" Ở dưới bàn Trì Nghị Lương nắm lấy cổ tay của chị, nhưng bị chị ấy đè xuống.

"Từ nhỏ ba đã dạy chúng tôi rằng không được qua lại thân thiết với nhóm alpha."

"Anh ta bên ngoài còn dám ăn nằm với alpha, còn mang theo cả người đầy mùi thối đó về nhà......"

"Ngoài mặt thì lúc nào cũng ra vẻ ngây thơ, nhưng sau lưng lại đê tiện như thế......"

"Cái đầu gỗ của anh ta, cũng không biết ra ngoài có thể hòa hợp với người khác hay không nữa, người khác cho anh ta ít tiền thì anh ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì......"

"Cô nói chuyện tôn trọng một chút cho tôi!" Thích Thủ Lân đập tay xuống bàn "bốp" một cái, tách trà bằng sứ cùng rơi xuống sàn và vỡ tan tành. Ngay cả tấm kính trên tầng hai dường như cũng rung chuyển một chút.

Mắt của Trì Nghị Lương ngay lập tức ngấn lệ, cậu khoanh hai tay trước ngực, như thể đang bảo vệ bản thân mình khỏi pheromone của một alpha vì đang tức giận mà bùng nổ như một quả bom. Cậu cũng muốn chị gái đừng nói nữa......

"Có chuyện gì thế?" Trì Diễm ló đầu ra khỏi cửa, trong bếp hoàn toàn cách biệt, chỉ có thể nghe thấy có chút tiếng động nhỏ.

Thích Thủ Lân ngay lập tức thu lại vẻ mặt giận dữ, nhưng từ trong giọng nói khàn khàn của hắn vẫn có thể cảm nhận được chút gì đó: "Không có chuyện gì. Chỉ là tách trà rơi xuống sàn thôi."

Trì Diễm nhìn ra, đúng thế thật. Cậu lập tức cầm lấy chổi quét dọn sạch sẽ, còn dùng tay rờ rờ để đảm bảo không còn mảnh vụn nào. Sau đó cười thật tươi với Thích Thủ Lân rồi nói: "Chờ một chút xíu nữa là được rồi."

Chờ đến Trì Diễm trở lại phòng bếp, Thích Thủ Lân mới đem ánh mắt nhìn sang Trì Mộng Gia.

Mặc dù nhận thức về pheromone của beta không mạnh như alpha, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được một chút. Trì Mộng Gia không mắc chứng vô cảm pheromone giống như Trì Diễm, đối diện với một loại pheromone mang theo uy áp dày đặt như thế, cô sao có thể không sợ hãi. Thật ra hai chân của cô đã run lẩy bẩy từ lâu.

Nhưng cô vẫn tự mình chống đỡ, lồng ngực phập phồng dữ dội để bình phục sau nỗi kinh sợ vừa rồi.

Thủ đoạn vụng về của cô đã phát huy tác dụng.

Mặc dù lần trước cô có thể nhìn ra người nam nhân này đối với anh trai cô có chút gì đó khác lạ, nhưng là lần này......

Nàng nghĩ, đúng là như vậy.

"Anh nhìn ra chưa?" Trì Mộng Gia cười khổ. "Đây là anh hai của tôi đó."

"Anh ấy ở nhà cũng như vậy......"

"Con trai cả nhà người khác muốn gió được gió muốn mưa được mưa như thế nào tôi không biết rõ, nhưng từ rất nhỏ anh ấy đã phải thắt tóc cho tối, phải làm ngựa cho Trì Nghị Lương cưỡi......"

"Tôi có phòng riêng, còn anh ấy phải ngủ ở phòng khách......"

"Tôi và Trì Nghị Lương có thể chiếm lấy cái ôm của ba, còn anh ấy chỉ có thể đứng ở một bên nhìn......"

"Đến cả việc xác nhận trên đất có vật nhọn hay không anh ấy cũng phải dùng tay rờ lấy kiểm tra......"

"Không đẹp, nhưng cũng không xấu. Không xuất sắc, cũng không quá tệ. Cứ đặt anh ấy chỗ nào, anh ấy sẽ đứng ở đó."

Tâm trí của Trì Mộng Gia như đèn kéo quân, nhớ lại khi bản thân còn chưa hiểu chuyện, tuổi thơ độc đoán và ngu ngốc của mình, bao lần khiến cho Trì Diễm ủy khuất, ao ước và vất vả đến thế.

Khi đó anh ấy rõ ràng...... cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.

"Tôi thậm chí khi làm văn hồi tiểu học còn chưa từng khen qua anh ấy bao giờ......"

"Đây là chính là anh hai của tôi."

Anh ấy cũng chỉ là một...... người bình thường mà thôi.

*

Lời tác giả:

Nói thật với các bạn, tui tốn rất nhiều khăn giấy mới viết xong chương này đấy.

Xin đấy, ai đó trao cho hòn đá này chút yêu thương đi.

WB:reinhard_fw

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi